Sống lại với chồng cũ sau khi ly hôn

Từ Triều Tông không quay lại phòng mà đi vòng qua cửa xuống lầu rồi rời đi.
 
Đối với anh mà nói, bữa tiệc sinh nhật này đã trở thành một loại giày vò, ở lại thêm một giây lí trí của anh sẽ bị xói mòn thêm một phần. Một người thực tế đã hơn ba mươi tuổi như anh có thể dễ dàng nhận biết được rằng lúc này tâm trạng anh trở nên u ám là bởi vì ai. Không hề liên quan gì tới Mạnh Thính Vũ mười tám tuổi không hề hay biết gì đang ngồi trong phòng đó.
 
Mạnh Thính Vũ từng ngồi trên thảm trải sàn, tay cầm điện thoại, giọng điệu ngây thơ nói: “Từ Triều Tông, trên mạng nói, cứ mỗi bảy năm cơ thể con người chúng ta sẽ thay đổi hết tất cả các tế bào một lần, ý nghĩa đại khái là em của bảy năm sau và em của hiện tại có lẽ sẽ không phải là cùng một người. Vậy tới lúc đó anh còn yêu em không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc đó anh đang nằm trên giường ngủ bù, mắt cũng chẳng mở, lười biếng trả lời cô: “Vậy bảy năm sau anh cũng không phải là anh của bây giờ nữa. Chắc anh của bảy năm sau vẫn là vừa gặp đã yêu em của bảy năm sau.”
 
Câu trả lời tràn ngập khao khát sống sót của anh rõ ràng đã chạm tới trái tim cô.
 
Cô cười đầy hài lòng.
 
Thực tế, sâu trong đáy lòng anh rất coi thường loại chuyện ngớ ngẩn này. Nhưng giờ đây nhớ lại những chuyện trước kia, Từ Triều Tông ba mươi bảy tuổi và Từ Triều Tông mười chín tuổi hoàn toàn không phải là cùng một người nữa. Đầu anh dần dần bị công việc chiếm giữ, không gian vốn dành cho cô cũng bị chèn ép từng chút một.
 
Câu trả lời đó gần như xuất phát từ chủ ý của anh.
 
Khi đó, anh của bảy năm sau vẫn thích cô. Nhưng tình huống của hiện tại là, anh gặp được cô của mười tám năm trước.
 
Anh có thích cô bây giờ không?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất nhiên không. Anh đã không phải là anh của mười chín tuổi nữa, tất nhiên sẽ không thể thích cô của hiện tại.
 
Nhưng nực cười là dục vọng chiếm hữu của anh đang quấy phá.
 
Từ Triều Tông đi từng bước xuống lầu, không hề quay đầu lại. Anh đi ra khỏi Bách Vị Hiên, khí lạnh đập vào mặt, anh cúi đầu gửi cho Vương Viễn Bác một tin nhắn:
 

 
Trong phòng, Vương Viễn Bác nhận được tin nhắn. Phản ứng đầu tiên của anh ấy chính là nhìn về phía Mạnh Thính Vũ đang kề tai thì thầm với Thịnh Thao.
 
Anh ấy có một dự cảm chẳng lành.
 

Từ Triều Tông quá bất thường, bất thường tới nỗi thậm chí anh ấy cảm thấy sau này tên nhóc này chắc chắn sẽ đào góc tường.
 
Tình bạn trong kí túc xá nam chính là như vậy, phòng bọn họ lại càng bình thường hơn. Nói thẳng ra thì chỉ là bạn bè bình thường ở chung một căn phòng ngủ, cho dù là Ân Minh, Thịnh Thao hay là anh ấy và Từ Triều Tông đều không phải là người có thể vì bạn cùng phòng mà không tiếc mạng. Nếu thật sự thích một cô gái, cho dù đối phương là bạn gái của bạn cùng phòng thì dường như cũng chẳng có bất cứ chướng ngại tâm lý nào.
 
Vương Viễn Bác chỉ có thể thầm lắc đầu.
 
Bọn họ thật đúng là không có tiết tháo.
 
Giờ Thịnh Thao mới chú ý đến chỉ có mình Vương Viễn Bác quay lại, anh ta nhìn một vòng, hỏi: “Từ Triều Tông đâu?”
 
Vương Viễn Bác kéo dài giọng: “Cậu cũng biết đó, cậu ấy là một người bận rộn, có việc nên đi trước rồi.”
 
Thịnh Thao ừ một tiếng: “Vậy chúng ta đi hát nhé?”
 
Từ Triều Tông rời đi, ba nam sinh và cả bạn học cùng lớp Diệp Tư Tư đều không cảm thấy kỳ lạ. Trong ấn tượng của bọn họ, phần lớn thời gian của Từ Triều Tông đều độc lai độc vãng, hơn nữa đi lại vội vàng, dường như anh luôn làm không hết việc. Ở chung hơn một năm, dường như anh cũng chẳng phải là bạn tốt của ai cả. Anh gần như không tham gia buổi tụ tập nào với bạn bè, hôm nay có thể tới bọn họ đã cảm thấy rất ngạc nhiên rồi. Giờ không chào đã đi, có vẻ như rất phù hợp với phong cách làm việc của anh.
 
Mạnh Thính Vũ không nhịn được thở dài một hơi.
 
May mà rời đi rồi.
 
Nhưng nếu Từ Triều Tông mà ở lại, đi hát với bọn họ, chắc chắn cô sẽ kinh ngạc đến rớt cằm.
 
Anh luôn như vậy, không hiểu cách hưởng thụ cuộc sống, giống như một con ngựa tốt mãi mãi không biết mệt mỏi. Lúc anh mới yêu đương, anh căn bản không có thời gian đi dạo phố, xem phim với cô. Một tháng có thể ra ngoài ăn hai bữa đã là rất hiếm có rồi. Sau này ở chung lâu rồi cô cũng trở nên cáu kỉnh, cô không muốn so sánh anh với người khác nhưng khi tới ngày lễ quan trọng luôn chỉ có một mình cô, yêu đương mà chẳng khác gì lúc độc thân. Cô cũng sẽ phàn nàn, mối tình đầu của cô không giống vậy, suốt ngày như rồng thấy đầu không thấy đuôi.
 
Từ nhỏ cô đã sống rất tốt, cho dù đi tới đâu cũng sẽ được người khác nâng trên tay. Yêu đương với Từ Triều Tông khiến cô tủi thân muốn chết, tích lũy lâu dần cũng đến lúc cô bùng nổ, không tránh khỏi việc đe dọa chia tay anh.
 
Từ đó về sau, anh dần dần thay đổi.
 
Anh sẽ bỏ ra một chút thời gian đi xem phim với cô. Nhưng anh quá bận, một tháng chỉ có thể đi xem phim một lần, hơn nữa lúc xem phim còn không tập trung, xem một bộ phim phải ra ngoài nghe, gọi điện thoại đến hai, ba lần.
 
Nhưng cô cũng đã rất vừa lòng.
 
Lúc đó cô thật sự rất yêu anh, yêu đến mức bằng lòng thông cảm, bao dung.

 
Đi ra khỏi phòng, lúc Thịnh Thao thanh toán cô đứng trước bể cá ở sảnh, lặng lẽ giơ tay, lòng bàn tay nhiều thêm mấy vết móng tay.
 

 
Gần Bách Vị Hiên có quán karaoke, một đám người theo Thịnh Thao qua đó. Anh ta đặt một phòng vừa, Diệp Tư Tư và Thiệu Linh rút tiền mua cho anh ta một chiếc bánh kem làm quà sinh nhật. Không khí rất tốt nhưng Mạnh Thính Vũ vẫn không thể tập trung tinh thần được. Trái tim của Thịnh Thao đều đặt trên người cô, tất nhiên có thể nhìn ra lòng cô không ở nơi này. Lúc bọn họ hát karaoke, anh ngồi bên cạnh cô, ghé vào tai cô nói: “Sao anh cảm thấy em không vui vậy? Có phải là anh đã làm gì sai không?”
 
Mạnh Thính Vũ lắc đầu: “Hơi không thoải mái.”
 
Cô nói rất qua loa.
 
Thịnh Thao không phải là một tên nhóc không có kinh nghiệm yêu đương, nghe đến đây anh ta bèn cho rằng cô đến kỳ sinh lý nên cơ thể không thoải mái. Ánh sáng trong phòng rất tối, sự xấu hổ của anh ta cũng chỉ có một mình anh ta biết. Mỗi lần bạn gái cũ của anh ta đến kỳ sinh lý đều sẽ làm nũng với anh ta. Dù sao giới tính khác nhau nên anh ta không cảm nhận được cảm giác ‘dao cứa qua cứa lại trên bụng’ là trải nghiệm đáng sợ như thế nào. Lần nào anh ta cũng chỉ có thể nói uống nhiều nước ấm.
 
Nhưng bây giờ, anh ta không thể nói ra câu uống nhiều nước ấm được.
 
Trong phòng cũng không có nước ấm, theo bản năng, anh ta cũng không muốn nói. Thực ra trong lòng anh ta biết rõ, rất nhiều lúc uống nhiều nước ấm là một cách trả lời có lệ giống như ‘biết rồi, biết rồi, đừng làm phiền anh’.
 
“Anh ra ngoài một lát.”
 
Thịnh Thao nhìn điện thoại một lát rồi rời khỏi phòng.
 
Chạy trong gió lạnh, cuối cùng cũng đến một cửa hàng tiện lợi. Anh ta mua một chiếc cốc giữ nhiệt, mượn nước nóng trong cửa hàng rửa cốc, sau đó mua đường đỏ, rót đầy một cốc nước đường đỏ nóng hổi. Anh đút cốc giữ nhiệt vào túi áo khoác rồi quay lại phòng karaoke.
 
Thịnh Thao thấy Mạnh Thính Vũ không mấy hứng thú với việc hát karaoke nên đã thông báo trước với mấy người Vương Viễn Bác, sau đó anh ta đưa Mạnh Thính Vũ rời đi.
 
Lúc đứng đợi xe ở cửa, Thịnh Thao mới đưa cốc giữ nhiệt như cô như dâng bảo bối: “Nghe nói uống cái này sẽ dễ chịu hơn.”
 
… Bởi vì Mạnh Thính Vũ ‘không thoải mái’, Thịnh Thao do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định dời lại kế hoạch tỏ tình. Anh ta luôn cảm thấy rằng việc tỏ tình nên để tới lúc tình cảm của anh và cô thật tốt.
 
Mạnh Thính Vũ mở nắp cốc giữ nhiệt, cụp mắt nhìn, cô ngây người rồi ngẩng đầu nhìn anh ta. Trong lòng cô như có một cảm xúc khác thường chảy qua.
 
Có lẽ do rất, rất lâu rồi không được người khác quan tâm như vậy.

 
Rất lâu rồi chẳng có ai vì một câu nói thuận miệng của cô mà cố gắng làm cho cô vui vẻ hơn một chút.
 
Nếu nói cô không yêu Từ Triều Tông thì chẳng bằng nói cô đã mất chất dinh dưỡng.
 
Dinh dưỡng có thể là tình yêu của cô, cũng có thể là tình yêu của anh.
 
Lúc tình yêu của anh biến mất cô vẫn có thể kiên trì, bởi vì cô vẫn đang yêu. Nhưng khi cô không còn yêu nữa, cuộc hôn nhân từng rất ngọt ngào lại trở thành một nấm mồ, người trong đó sẽ có một ngày bị ngạt thở.
 
Có lẽ cô nên đối xử tốt với Thịnh Thao một chút, tốt hơn chút nữa.
 
Dù sao anh ta cũng là người cô thích đầu tiên sau khi li hôn.
 
Khí nóng bay thẳng vào mắt cô, cô cười dịu dàng, suy nghĩ một lát rồi lấy một chiếc hộp nhỏ trong túi ra đưa cho anh ta, dịu dàng nói: “Thịnh Thao, sinh nhật vui vẻ.”
 
Đây là câu nói thật lòng nhất ngày hôm nay, cũng là câu nói nhẹ thoải mái nhất.
 
Cô cảm thấy rất có lỗi.
 
Rõ ràng hôm nay là sinh nhật của anh ta nhưng cô lại để một ‘người xa lạ’ khác chiếm mất suy nghĩ, ảnh hưởng tới tâm trạng của mình, thậm chí suýt chút nữa quên mất chàng trai trước mặt này.
 
Thịnh Thao ngạc nhiên không thôi. Anh ta không ngờ được rằng mình sẽ có quà, anh ta rất vui mừng, muốn mở ngay ra xem nhưng lại nhận ra rằng đây là một hành vi rất không phải phép. Anh ta nhìn cô, tai khẽ đỏ lên.
 
“Không sao đâu, anh mở ra đi.” Mạnh Thính Vũ cười: “Em cũng không biết nên tặng quà gì mới được nữa, anh xem thử xem có thích không. Nói trước nhé, không phải món quà quý giá gì đâu.”
 
Thịnh Thao vội vàng mở quà, trong hộp có một chiếc móc chìa khóa.
 
Vì đây là quà sinh nhật do Mạnh Thính Vũ tặng nên tất nhiên Thịnh Thao rất thích. Anh ta ngắm nghía, có vẻ không xác định được, hỏi: “Đây là một bàn tay, một quả địa cầu hả?”
 
“Phải, đây là do ông chủ tự mình thiết kế, cũng coi như có một không hai.”
 
“Có ý nghĩa gì không?” Thịnh Thao hỏi.
 
Câu hỏi này đúng là đã làm khó Mạnh Thính Vũ, cô vừa định nói ‘thế giới chuyển động trong tay bạn’ nhưng lại nuốt trở lại.
 
Trước đây chiếc móc khóa này dành tặng cho Từ Triều Tông, bây giờ lại tặng Thịnh Thao… có phải liệu rằng nên thay đổi ý nghĩa không?
 
Đầu cô xoay chuyển rất nhanh, cô nói: “Ừ, em chuyển động trong tay anh… đại khái là như vậy. Ừm, em cũng không biết nữa, ông chủ nói với em như vậy!”

 
Tất nhiên, sau khi nói xong Mạnh Thính Vũ bị chính bản thân mình làm cho buồn nôn!
 
Thịnh Thao cũng đã bị lừa, trong mắt lóe lên ánh sáng. Anh ta kích động đến mức nói năng lộn xộn, nếu bây giờ trong tay anh có một chiếc nhẫn, e rằng anh sẽ quỳ xuống cầu hôn cô.
 
Nếu đây là một trò chơi, độ hảo cảm của nhân vật Thịnh Thao sẽ tăng lên đến 90 kể từ giây phút này.
 
Mạnh Thính Vũ nhìn vào mắt Thịnh Thao, trong lòng thầm niệm tội lỗi, tội lỗi.
 
Còn chẳng bằng nói thế giới chuyển động trong tay bạn, tốt hơn sự ngượng ngùng khi nói ra lời tỏ tình quê mùa này nhiều.
 
Lúc đó Thịnh Thao đã treo chiếc móc khóa này vào chìa khóa kí túc và chìa khóa nhà của mình, chỉ thiếu điều vỗ ngực cam đoan rằng bắt đầu từ hôm nay trở đi, anh ta sẽ dùng chiếc móc khóa này cho đến ngày anh ta nhắm mắt xuôi tay.
 
Mạnh Thính Vũ: “…”
 
Không cần vậy đâu.
 

 
Thịnh Thao lâng lâng trở về kí túc xá.
 
Lúc anh ta chuẩn bị ra sức khoe khoang món quà sinh nhật quý báu Mạnh Thính Vũ tặng cho mình thì lại phát hiện ra rằng trong phòng chỉ có anh ta và Vương Viễn Bác.
 
Thịnh Thao hỏi: “Mọi người đâu?”
 
Vương Viễn Bác đang chơi máy tính, không thèm quay đầu lại: “Ân Minh ở quán nét, Từ Triều Tông thì không biết, tóm lại là chưa về.”
 
Thịnh Thao cũng không để ý, vừa đánh răng vừa vui vẻ thưởng thức chiếc móc khóa của mình lần thứ một trăm.
 
Cùng lúc này, Từ Triều Tông đi tới quầy của quán nét mua mấy chai bia rồi quay lại chỗ ngồi, khói thuốc trong quán nét lượn lờ, hun đến mức đau mắt.
 
Một hàng màn hình máy tính đó, những máy khác đều đang chém giết trong game, chỉ có Từ Triều Tông mở máy lên rồi để im. Anh thất thần nhìn vào đó, thỉnh thoảng uống một ngụm bia lạnh.
 
Mấy năm nay anh có một thói quen, lúc suy nghĩ sẽ vô thức xoay chiếc nhẫn kết hôn trên ngón áp út của mình.
 
Cúi đầu nhìn lại, ngón áp út trên tay trái trống không, chẳng có một vết tích nào.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận