Giờ bổ túc kết thúc, lúc Từ Triều Tông đi ra khỏi phòng, mẹ Mạnh đã rời đi.
Mạnh Lệ Trân vẫn khách sáo với anh như cũ, chuẩn bị canh nóng và hoa quả: “Tiểu Từ, uống bát canh xương làm ấm người rồi hãy đi. Giờ ngày càng lạnh hơn rồi, cũng chỉ có đám thanh niên các cháu chịu được.”
Từ Triều Tông không từ chối, lúc Mạnh Lệ Trân múc canh, anh giả vờ vô tình nhắc tới: “Cô Mạnh, lần trước cô nói chị của Nhất Minh cũng học ở đại học Yên Sơn ạ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi nhắc tới cháu gái mình mặt bà ấy cực kỳ rạng rỡ: “Phải, năm nay mới thi vào đại học Yên Sơn.”
“Lần trước cô nhờ cháu đưa đồ hộ nhưng lần đó cháu bận quá, không có thời gian rảnh, cô đừng để ý nhé.” Từ Triều Tông chậm rãi nói: “Nếu cô cần cháu đưa đồ thì cứ nói ạ, không cần khách sáo.”
Mạnh Lệ Trân nhận thấy hơi sai sai, bà ấy ngạc nhiên nhìn Từ Triều Tông.
Lần đó Từ Triều Tông khéo léo từ chối, bà ấy cũng đã gạt bỏ những suy nghĩ đó. Nghe chị dâu nói Thính Vũ có bạn trai rồi, bà ấy càng không có suy nghĩ đó nữa. Nhưng bây giờ Từ Triều Tông lại chủ động nhắc lại…
Mạnh Lệ Trân nhất thời không hiểu rốt cuộc Từ Triều Tông có ý gì.
Từ Triều Tông cúi đầu nhìn bát canh xương nóng hổi, đậm đà trong tay, khẽ nói: “Khoảng thời gian đó cháu bận chạy hệ thống cho hai công ty, thật sự không có thời gian. Chuyện cô nhờ cũng chỉ là chuyện nhỏ, tiện đường đem đồ qua đó thôi.”
Mạnh Lệ Trân càng suy nghĩ sâu xa hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà ấy cũng nghe nói về việc Từ Triều Tông đang đi làm thêm, số tiền kiếm được nhiều hơn cả dân văn phòng. Bà ấy cũng chưa từng gặp ‘bạn trai’ của Mạnh Thính Vũ. Ngẫm lại thì con gái còn trẻ, quen thêm vài nam sinh cũng chẳng có gì xấu. Tiểu Từ xuất sắc như vậy, cho dù không trở thành người yêu thì làm bạn bình thường cũng chẳng có vấn đề gì!
Bà ấy đã chịu khổ vì thiếu hiểu biết, vậy nên càng cho rằng bên cạnh Thính Vũ nên có nhiều nam sinh ưu tú như Tiểu Từ hơn.
“Tiểu Từ, cháu đúng là khách sáo quá!” Mạnh Lệ Trân mặt mày hớn hở: “Được, nếu cháu đã nói là tiện đường, vậy thì giúp cô đưa ít đồ cho cháu cô nhé.”
Từ Triều Tông đáp ‘vâng’.
Mạnh Lệ Trân bận rộn chuẩn bị cho Mạnh Thính Vũ một túi đồ to. Có socola nước ngoài được người khác tặng, có dép bông mẹ chồng bà ấy tự làm, còn có cả một ít đồ ăn vặt và hoa quả, gần như muốn nhét đầy vào túi cho cháu gái.
Một túi đồ to nặng trịch, Từ Triều Tông cũng chẳng hề nhíu mày, anh nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cô Mạnh, cháu không biết cô ấy, hay là cô gọi điện hẹn cô ấy trước đi.”
Mạnh Lệ Trân xua tay: “Không cần phiền như vậy đâu, cô cho cháu số điện thoại của con bé, thanh niên các cháu tự liên lạc với nhau đi.”
Từ Triều Tông xách đồ đi ra khỏi cửa dưới ánh mắt ý nhị của Mạnh Lệ Trân.
Trong điện thoại của anh có thêm số liên lạc.
Thực ra anh vốn chẳng cần, anh đã sớm thuộc lòng số điện thoại của cô, nó khắc sâu trong đầu anh như số chứng minh nhân dân của bản thân. Không cần nghĩ cũng có thể lưu loát bấm dãy số đó.
Anh chỉ cần một con đường mà thôi.
Mạnh Thính Vũ đang ôn bài trong kí túc xá, điện thoại của cô rung lên. Cô cho rằng là Thịnh Thao gọi tới vậy nên chẳng thèm nhìn. Lúc sắp bấm nghe máy, cô chợt dừng lại.
Mười một số này…
Đây là số điện thoại không thể quen thuộc hơn được nữa!
Sao Từ Triều Tông lại gọi cho cô? Đã xảy ra chuyện gì?
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mãi tới khi tự động tắt máy mới thở phào một hơi. Ngay sau đó, cô định bấm gọi cho cô mình nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó, cảm thấy hơi kì lạ. Cô mượn điện thoại của Vu Giai Kỳ, lúc này mới bấm số gọi cho cô mình.
Đầu dây bên kia nhấc máy rất nhanh: “Alo?”
Mạnh Thính Vũ không kìm được, nói: “Cô, cô lại đưa số điện thoại của cháu cho người lạ à?”
Mạnh Lệ Trân nghe vậy, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Điện thoại của cháu đâu? Sao lại dùng số lạ gọi cho cô?”
Mạnh Thính Vũ bịa đại một lí do: “Điện thoại cháu có chút vấn đề.”
Mạnh Lệ Trân vội vàng nói: “Điện thoại hỏng à? Chiếc điện thoại đó của cháu cũng thay được rồi. Vậy đi, vài ngày nữa chúng ta đi dạo phố, cô mua cho cháu cái mới.”
Nghe vậy, Mạnh Thính Vũ không nói ra được lời trách móc nào nữa.
Bà ấy rất quan tâm đến cô, trong nhà có gì ngon đều nhớ đến cô. Lúc nhỏ cô bị ốm, bà ấy đã ôm cô đi bộ mấy cây số liền để đến bệnh viện.
Có lẽ bà ấy có tâm tư khác nhưng đều xuất phát từ ý nghĩ muốn tốt cho cô.
Giọng điệu của Mạnh Thính Vũ cũng dịu lại: “Không cần đâu, điện thoại của cháu vẫn dùng được, cô à…” Cô kéo dài giọng, như đang trách móc lại như đang làm nũng: “Sau này cô đừng tùy tiện đưa số điện thoại của cháu cho người khác như vậy nữa! Bây giờ nhiều kẻ lừa đảo lắm, khó mà đề phòng được.”
“Tiểu Từ có phải kẻ lừa đảo đâu.” Mạnh Lệ Trân hơi đuối lí: “Được rồi, lần này là tại cô tự ra quyết định, lần sau sẽ không thế nữa. Thính Vũ, Tiểu Từ học cùng trường với cháu, sao có thể là người không ra gì được chứ. Cháu xem, nếu cháu đến nhà cô chơi nhiều hơn thì cô đã chẳng phải nhờ Tiểu Từ đưa đồ cho cháu rồi, đúng không? Tuần sau cháu phải đến đó nhé, chú cháu nhờ người gửi nửa con dê từ ngoại tỉnh về, mùa đông ăn thịt dê mới ngon.”
Mạnh Thính Vũ: “… Vâng, tới lúc đó cháu sẽ qua. Chuyện vừa rồi…”
Mạnh Lệ Trân vội vàng nói: “Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, sau này nếu không được cháu đồng ý cô sẽ không tùy ý đưa số điện thoại của cháu cho người khác nữa, được chưa?”
Quả thật là do Tiểu Từ quá xuất sắc, có gì tốt Mạnh Lệ Trân luôn muốn kéo về nhà. Thấy một chàng trai tốt như vậy, tất nhiên bà ấy cũng muốn đưa đến trước mặt cháu gái mình.
Mạnh Thính Vũ: “…”
Sau khi cúp máy, Mạnh Thính Vũ không gọi lại số của Từ Triều Tông ngay.
Cô thật sự không muốn dính dáng gì đến người này nữa.
Aiz!
Từ Triều Tông thấy Mạnh Thính Vũ không bắt máy, anh cho rằng cô có việc nên không rảnh nên cũng không gọi lại. Xách túi đồ to đùng đó về kí túc xá, vừa hay gặp Ân Minh đang định đến quán nét.
Ân Minh thấy Từ Triều Tông xách một chiếc túi to tướng về, bên trong còn lộ ra một đôi dép màu hồng, anh ấy hô lên như gặp ma: “Từ Triều Tông, đây, đây là cái gì?”
Nhờ phúc của Ân Minh, Vương Viễn Bác và Thịnh Thao đang chơi máy tính cũng nhìn về phía này.
Mạnh Lệ Trân chuẩn bị rất nhiều đồ, chiếc túi lại không kéo khóa, thứ được đặt trên cùng là một đôi dép bông màu hồng.
Từ Triều Tông tiện tay kéo đồ ngủ trên ghế che lên túi, chặn ánh mắt dò xét của bọn họ lại, hắng giọng: “Không có gì.”
Ân Minh cũng không dám mở chiếc túi đó ra, anh ấy chỉ có thể nói như đinh đóng cột: “Chắc chắn là dép của con gái, Từ Triều Tông, không phải cậu cũng thoát ế rồi đó chứ?”
Cũng?
Từ này đã chọc vào nỗi đau của Từ Triều Tông.
Vương Viễn Bác vẫn nhớ vẻ mặt của Từ Triều Tông hôm đó khi nhắc tới Mạnh Thính Vũ, anh ấy quyết định không tham gia ‘cuộc chất vấn’ này.
Thịnh Thao ngược lại rất vui mừng: “Từ Triều Tông, chúc mừng nhé.”
Anh ta chỉ mong sao Từ Triều Tông có bạn gái.
Từ Triều Tông liếc nhìn Ân Minh, giọng điệu thản nhiên: “Cậu không đi à?”
Ân Minh nhìn thời gian, vứt lại một câu ‘hôm nay tớ có bang chiến’ rồi chuồn mất.
Từ Triều Tông không hề có ý muốn giải thích, tất nhiên Thịnh Thao cũng không truy hỏi, tránh cho tự chuốc họa vào thân. Nhưng mọi người trong kí túc xá đều có hiểu biết nhất định với Từ Triều Tông, ở chung hơn một năm nay cũng chẳng thấy anh qua lại với người khác giới nào, vậy mà lần này lại đem đồ của con gái về… Trong chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám. Thịnh Thao khá vui mừng, anh ta thật sự không mong rằng Từ Triều Tông sẽ tới tranh giành với mình.
Buổi chiều, Từ Triều Tông chỉ ở trong kí túc xá đọc sách, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại. Anh đã điều chỉnh chuông điện thoại đến mức lớn nhất, đảm bảo rằng bản thân sẽ không bỏ lỡ bất cứ cuộc gọi nào.
Chưa đến năm giờ Thịnh Thao đã ra ngoài.
Anh ta và Mạnh Thính Vũ hẹn nhau ăn cơm ở nhà ăn, trải qua hai lần yêu đương vào năm ngoái, anh ta đã tích lũy được không ít kinh nghiệm. Ví dụ như không cần biết có phải hẹn hò hay không, không được để con gái phải chờ đợi. Lần nào anh ta cũng ra ngoài sớm hơn, đợi dưới kí túc xá nữ. Ít nhất trong chuyện này, anh ta tự nhận mình tạm thời vẫn chưa giẫm phải bom.
Tất nhiên sinh viên luôn hẹn nhau đi ăn. Nơi Mạnh Thính Vũ và Thịnh Thao tới nhiều nhất là nhà ăn. Đồ ăn của nhà ăn đại học Yên Sơn vừa ngon vừa rẻ, lại còn đa dạng. Trên đường đến nhà ăn, Mạnh Thính Vũ nhận được tin nhắn của Từ Triều Tông: “Xin chào, anh là Từ Triều Tông.”
Mạnh Thính Vũ: “…”
Đúng là đau đầu!
Cô vẫn chưa nghĩ xong nên ứng phó thế nào mới tốt, vậy nên dứt khoát không trả lời, nhét điện thoại vào túi áo.
Điện thoại lại rung lên một lần nữa: “Cô Mạnh nhờ anh đưa đồ cho em.”
Mạnh Thính Vũ cũng không thể coi như không nhìn thấy tin nhắn của anh. Cô suy nghĩ rồi cúi đầu, cẩn thận trả lời: “Cảm ơn.”
Lúc bối rối, đang định gõ tiếp, ai ngờ lại bấm nhầm nút gửi.
Khi cô đang chuẩn bị gửi một tin nhắn bổ sung thì chuông điện thoại bỗng vang lên.
Mạnh Thính Vũ ngẩng đầu nhìn về phía nhà ăn, Thịnh Thao đang xếp hàng cách đó không xa. Có lẽ do tâm linh tương thông, anh ta quay đầu lại, vẫy tay với cô. Giống như đang an ủi cô rằng đừng vội, anh ta xếp hàng một lúc rồi quay lại.
Cô mím môi, bấm nhận điện thoại.
Giọng nam quen thuộc cất lên: “Mạnh Thính Vũ? Xin chào, anh là Từ Triều Tông.”
Mạnh Thính Vũ khẽ nói: “Xin chào.”
Từ Triều Tông nhẹ nhàng nói: “Là thế này, cô Mạnh nhờ anh đưa chút đồ cho em.”
Mạnh Thính Vũ đã sớm nghĩ xong cách đối phó: “Nếu được thì anh có thể để ở chỗ quản lí ký túc xá nữ giúp em ạ. Nếu không thì để ở chỗ quản lí kí túc xá nam cũng được.”
Từ Triều Tông khựng lại, bình tĩnh đáp: “Không cần phiền như vậy, chín giờ tối nay anh rảnh, gặp nhau trên cầu gần kí túc xá các em nhé, anh sẽ đưa đồ cho em.”
Tất nhiên là Mạnh Thính Vũ muốn từ chối.
Nhưng còn chưa kịp nói, đầu dây bên kia đã vội vàng như sắp đi đầu thai, tốc độ nói trở nên nhanh hơn: “Anh còn có việc, cúp trước nhé. Chín giờ tối gặp.”
Nghe tiếng tút tút truyền từ trong điện thoại, Mạnh Thính Vũ nghĩ, rõ ràng Từ Triều Tông mười chín tuổi có dáng vẻ như vậy, tại sao năm đó cô lại thích anh chứ?
Một câu hỏi không có lời giải.
Một lát sau, Thịnh Thao bê khay cơm tới, Mạnh Thính Vũ thấy anh ta cười với mình…
Đợi đã!
Thịnh Thao là bạn cùng phòng của Từ Triều Tông mà, tại sao Từ Triều Tông không trực tiếp đưa đồ của cô cho Thịnh Thao?
…
Từ Triều Tông nhận được tin nhắn của Mạnh Thính Vũ: “Từ Triều Tông, anh cứ đưa đồ cho Thịnh Thao là được ạ.”
Xem xong, lập tức xóa tin nhắn này đi.
Coi như không hề nhìn thấy.
Nửa tiếng sau, Mạnh Thính Vũ gọi tới anh cũng không nghe.
Đối với việc này, Mạnh Thính Vũ chẳng bất ngờ chút nào. Cô vẫn nhớ thời đại học Từ Triều Tông bận đến mức nào, buổi sáng cô thường gửi tin nhắn cho anh nhưng đến chiều, thậm chí là đến tối anh mới trả lời.
Gần chín giờ tối, cuối cùng cô cũng nhận được điện thoại của Từ Triều Tông. Trong điện thoại, giọng điệu của anh lạnh lùng: “Anh ở trên cầu rồi. Ngoài ra, đồ của em rất nặng.”
Mạnh Thính Vũ: “…”
Đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Tất nhiên Mạnh Thính Vũ không muốn gặp riêng Từ Triều Tông, vậy nên Tiền Tĩnh bị cô kéo tới làm lá chắn, hai người cùng nhau đi lên cầu.
Bình phong Tiền Tĩnh thấy rõ rằng Từ Triều Tông cau mày liếc cô ấy mấy lần liền.
Chỉ cần là người thì đều có thể hiểu tiếng lòng lúc này của anh: cô tới đây làm gì?
Mạnh Thính Vũ đi tới, nhận lấy túi đồ từ trong tay Từ Triều Tông, cô rất lịch sự nói: “Cảm ơn rất nhiều, em đã nói với cô rồi, sau này những chuyện như thế này không cần làm phiền anh nữa.”
Từ Triều Tông còn tưởng rằng cô sẽ tới một mình, ngay cả kịch bản cũng đã nghĩ xong nhưng ai ngờ được rằng Tiền Tĩnh cũng tới cùng cô.
Có người ngoài ở đây, có những lời thật sự không tiện nói ra.
Gặp lại Mạnh Thính Vũ, anh quả thật khó kìm được sự xao xuyến trong lòng mình. Trên phương diện học tập và nghề nghiệp, anh chưa bao giờ là người thiển cận nhưng đây là lần đầu tiên, anh khát vọng đánh nhanh thắng nhanh. Anh không biết cô và Thịnh Thao đã phát triển đến đâu nhưng anh hiểu cô là một người kiên định thế nào.
Anh không hiểu, tại sao cô lại có thể cho người khác niềm hạnh phúc từng là của anh một cách dễ dàng đến vậy.
Không lẽ, giờ phút này, cho dù là ai xuất hiện, cho dù không phải anh, cô cũng sẽ yêu người đó giống như cách cô từng yêu anh sao?
Nhưng anh và Thịnh Thao không giống nhau. Thịnh Thao sẽ đi còn anh thì không.
Nếu cô bỏ ra tình cảm giống như vậy, vậy thì tới cuối cùng cô sẽ khó chịu, sẽ đau lòng, sẽ mất nửa cái mạng giống như Chương Nhất Minh nói.
Từ Triều Tông hơi thất thần, nhìn đỉnh đầu Mạnh Thính Vũ chăm chú.
Mạnh Thính Vũ nhận lấy chiếc túi to đùng đó từ tay Từ Triều Tông, ngón tay cô vô tình lướt qua bàn tay anh.
Trong vô thức, Từ Triều Tông muốn dùng sức giữ lấy tay cô.
“Cảm ơn.”
Nghe cô nói cảm ơn một cách xa lạ, anh lập tức trở về hiện thực.
“Không có gì.” Giọng anh còn lạnh lẽo hơn cả băng mùa đông.
Giọng điệu lạnh lùng nhưng ánh mắt anh nhìn chòng chọc vào Mạnh Thính Vũ.
Từ Triều Tông nhớ tới bên cạnh vẫn còn một người ngoài, anh do dự vài giây rồi rời đi, chỉ để lại một bóng lưng mảnh khảnh và phóng khoáng.
Thấy Từ Triều Tông ngày càng đi xa, Tiền Tĩnh kéo cánh tay Mạnh Thính Vũ, nháy mắt ra hiệu với cô: “Thính Vũ, tớ nói cậu nghe, chắc chắn người này thích cậu.”
Mạnh Thính Vũ: “?”