Sống lại với chồng cũ sau khi ly hôn

Buổi tối mùa đông, vạn vật im lìm.
 
Gió lạnh thấu xương cuốn mất nhiệt độ và mùi của Thịnh Thao còn trên người Mạnh Thính Vũ. Từ Triều Tông đứng cách cô rất gần, đã lâu rồi cô không bị anh cúi đầu nhìn thế này. Anh và Thịnh Thao hoàn toàn khác nhau, Thịnh Thao như cái lò lửa, hơi thở nóng rực, mà giây phút này, anh như băng lạnh, rét lạnh tới mức Mạnh Thính Vũ muốn lùi về sau rồi bị giam giữa anh và vách tường.
 
Dùng từ hoảng loạn để miêu tả cảm xúc lúc này vẫn quá yếu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh chỉ là Từ Triều Tông mười chín tuổi...
 
Khoan đã.
 
Mạnh Thính Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, tầm mắt của cô chỉ có thể dừng lại tại đôi môi mỏng hơi nhếch lên của anh.
 
Từ Triều Tông cụp mắt, hít sâu một hơi, anh không hề che giấu sự hung hăng của mình, giọng nói lạnh nhạt, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống: “Em nghe cho kỹ, anh biết em và Thịnh Thao có quan hệ gì. Vì thế anh phải nói cho em biết chuyện này, chỉ vì cô em chăm sóc cho anh rất nhiều thứ, nói xong anh sẽ đi, sau này không xuất hiện trước mặt em nữa. Đừng quá mê muội, mấy tháng sau Thịnh Thao sẽ ra nước ngoài, không chỉ vì đi du học mà cậu ta sẽ định cư ở nước ngoài luôn.”
 
Nếu không phải vì bị dồn ép không còn cách nào khác, nếu không nhìn thấy cảnh đó, anh sẽ không nói chuyện này cho cô nghe trong tình trạng không hề chuẩn bị gì như thế này.
 
Cô tin hay không là chuyện của cô.
 
Tóm lại, điều gì nên làm thì anh đã làm rồi. Anh phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là hư ảo.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người trước mặt mới là hư ảo.
 
Người ở bên anh mười tám năm mới là hiện thực. Nếu trút hết tình cảm mười tám năm vào Mạnh Thính Vũ không biết gì cả, anh mới là kẻ ngu xuẩn vô tri nhất. Cứ thế này đi, nếu cứ nhất quyết đâm đầu vào thì mặc kệ cô!
 
Mạnh Thính Vũ bị gió lạnh phả vào, tư duy trở nên chậm chạp, trừng mắt nhìn anh: “Ra nước ngoài?”
 
“Đúng vậy.” Từ Triều Tông nhìn xoáy vào cô, lùi về sau mấy bước, không định giam hãm cô nữa: "Học kỳ tiếp theo cậu ta sẽ ra nước ngoài, không cần anh nhắc chắn em cũng biết hai người sẽ không có tương lai.”
 
Mạnh Thính Vũ cụp mắt, nhìn băng mỏng trên đất, chìm vào nỗi trầm ngâm.
 
“Không cần biết em có tin hay không, lời anh nói đều là sự thật.” Tốc độ nói của Từ Triều Tông dần chậm lại: "Anh nói đến đây thôi, chuyện sau này không liên quan gì tới anh nữa. Mạnh Thính Vũ, em tự giải quyết cho ổn thỏa.”
 
Anh nói xong thì nhìn cô thêm cái nữa.

 
Ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, anh nhìn xuyên qua cô để thấy cô ở một bản thể khác.
 
Cô không phải cô.
 
Cô ở bản thể đó sẽ không quen Thịnh Thao, cũng sẽ không thích Thịnh Thao. Anh nên tỉnh táo lại trong đống hỗn loạn này. Không có nguyên nhân gì cả, nỗi đau buồn kéo dài đã lâu bỗng lan ra khắp tứ chi bách hài, từ này về sau không còn Mạnh Thính Vũ, trên thế giới này chỉ có anh, anh sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.
 
Lúc này cô đang làm gì?
 
Anh ở thế giới này, cô ở thế giới đó, có lẽ cả đời này anh sẽ không thể gặp được cô.
 
Cơn đau truyền đến, Từ Triều Tông nhắm mắt lại, từ lúc sống lại cho tới nay, đây là lần đầu tiên anh không thể không thừa nhận rằng thật ra anh nhớ cô.
 
Anh quay người nhanh chân rời đi không chút lưu luyến.
 
Mạnh Thính Vũ ngây người tại chỗ, không biết qua bao lâu cô mới lê bước chân tê cứng lên lầu. Tòa nhà này là nhà hợp nhất được tái xây dựng, trước kia là ký túc xá của nhân viên nhà máy, mọi thứ đều hơi lạc hậu, đèn cảm ứng ở cầu thang hay mất tác dụng. Từ tầng một lên tầng ba, cô quá quen với nó rồi, nhắm mắt lại cũng có thể về tới nhà. Đứng ở cửa nhà, có lẽ vì nhiệt độ quá thấp, cô lạnh tới mức tay chân đều đang run rẩy, cuối cùng móc chìa khóa trong túi ra.
 
Cô ngơ ngác đi vào phòng khách.
 
Cha mẹ đáng xem tivi tán gẫu, nội dung đứt quãng lọt vào tai cô...
 
“Bao giờ ông mới sửa được cái tật xấu vứt đồ lung tung hả, tôi nói cho ông biết, không khéo sau này ông sẽ thành một ông già đần độn đấy, ông chỉ muốn giày vò tôi thôi!”
 
“Chúng ta đừng nói ai hết, bao nhiêu lần bà mua đồ ăn mà bỏ đồ ở quán người ta không mang về, tôi có nói gì bà không? Điện thoại của tôi đâu bị mất, thằng bé đó còn mang tới đây này.”
 
Sự chú ý của mẹ Mạnh bị chuyển dời: “Còn chẳng hỏi thằng bé ăn cơm chưa, giữ lại ăn bữa cơm cũng được mà, bây giờ không có nhiều trẻ con nhiệt tình như thế đâu. Đúng rồi, thằng bé ấy còn học cùng trường với Thính Vũ nữa đấy, thành tích học tập của Nhất Minh tiến bộ nhiều như thế đều nhờ có thằng bé ấy.”
 
Cha Mạnh thấy con gái về, vội vàng đứng dậy hỏi: “Về rồi hả con? Ăn gì chưa?”
 
“Hôm nay cô con gói sủi cảo, cha mang một ít về đây này, có muốn ăn không?” Mẹ Mạnh đứng dậy đi qua, thấy con gái hồn vía lên mây thì vươn tay sờ trán cô: “Con xem con lạnh chưa kìa, mũi đỏ ửng cả lên, được rồi, mẹ luộc sủi cảo cho con, ăn cho ấm người.”
 
Mạnh Thính Vũ ngơ ngác, gật đầu một cái.
 
Vào trong phòng, ngồi lên giường, cô nhớ lại lời Từ Triều Tông nói, Thịnh Thao sắp ra nước ngoài rồi. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Thịnh Thao và Từ Triều Tông là bạn cùng phòng mà kiếp trước cô lại không nghe nói gì cũng chưa từng gặp Thịnh Thao, khoảng thời gian này thỉnh thoảng cô sẽ nhớ tới chuyện này, không phải không nghi ngờ có phải chỗ nào đó xuất hiện sai lệch. Cô tưởng cô sống lại nên có sự việc thay đổi, thực tế lại không phải thế, kiếp trước Thịnh Thao và Từ Triều Tông cũng là bạn cùng phòng nhưng Thịnh Thao ra nước ngoài vào năm hai, sau đó lại định cư ở nước ngoài, với quan hệ của anh ta và Từ Triều Tông, anh không nhắc tới anh ta cũng là điều rất bình thường, quan hệ của Thịnh Thao và Vương Viễn Bác cũng không tốt đến mức sau rất nhiều năm xa cách mà vẫn còn giữ liên lạc.

 
Đây chính là thông tin bị hổng tạo nên sự việc này.
 
Nhưng vấn đề xuất hiện rồi.
 
Nếu không bao lâu nữa Thịnh Thao ra nước ngoài, tại sao từ đó đến giờ Thịnh Thao không nói gì với cô, còn chẳng hề nhắc tới câu nào. Mặc dù thời gian hai người quen biết nhau chưa được lâu nhưng cô khá là hiều anh ta, anh ta đối xử với mọi người rất chân thành, không giấu được tâm sự, trong lòng có chuyện gì sẽ hận không thể viết hết lên mặt, không phải người lắm mưu nhiều kế, nếu anh ta giấu diếm chuyện lớn như vậy mà có thể che giấu kín kẽ thế được sao?
 
Chỉ có một khả năng.
 
Lúc này, ngay cả bản thân Thịnh Thao cũng không biết mình sắp ra nước ngoài.
 
Trong lòng Mạnh Thính Vũ hoảng hốt, cô siết chặt điện thoại, suy nghĩ chốc lát, quay số Thịnh Thao.
 
Đầu dây bên kia nghe máy rất nhanh, giọng nam du dương truyền đến bên tai: “Thính Vũ? Anh vẫn đang trên xe, mất một lúc nữa mới đến nhà.”
 
Thịnh Thao tưởng cô hỏi anh ta về đến nhà chưa.
 
Mạnh Thính Vũ khẽ ừ một tiếng, im lặng một lát mới lên tiếng: “Thịnh Thao, em muốn hỏi anh một chuyện.”
 
Thịnh Thao nghe ra giọng cô có phần không đúng, bỗng thấy căng thẳng.
 
Trong đầu lóe lên rất nhiều suy nghĩ, có phải cô muốn hỏi anh ta có từng yêu đương hay không, có mấy mối tình rồi, phát triển đến mức nào?
 
Anh ta vừa bất an vừa thấp thỏm.
 
Chuyện này không có gì cần giải thích cả, nếu ăn ngay nói thật chắc chắn cô sẽ để ý và tức giận nhưng anh ta không thể nói dối cô.
 
“Em hỏi đi.” Thịnh Thao cắn răng nói.
 
Chỉ cần cô muốn biết, anh ta sẽ nói.
 
“Sau này anh có dự định ra nước ngoài không?”

 
“Hả?” Thịnh Thao cau mày: "Sao cơ, ra nước ngoài á?”
 
Từ giọng điệu và phản ứng đó, Mạnh Thính Vũ có thể xác định một chuyện, bản thân Thịnh Thao không biết chuyện ra nước ngoài.
 
“Em nghe người khác nói chuyện phiếm rồi nhớ ra muốn hỏi anh thôi.” Mạnh Thính Vũ khẽ nói: "Nói chuyện tán gẫu thôi ấy mà.”
 
Thịnh Thao tin ngay, cười nói: “Anh không gạt em, trước kia cha mẹ anh có ý định này nhưng ông nội, bà nội anh không nỡ, hơn nữa anh thi đại học không tệ lắm nên bọn họ không đề cập tới nữa.”
 
Mạnh Thính Vũ cụp mắt.
 
Đúng vậy, Thịnh Thao không phải loại người đó, nếu anh ta biết mình sắp ra nước ngoài, chắc chắn anh ta sẽ nói ngay với cô khi họ làm quen nhau.
 
“Sau này có ra nước ngoài hay không thì anh không biết.” Thịnh Thao hơi dừng lại, dè dặt hỏi: "Em có dự định ra nước ngoài sao?”
 
Mạnh Thính Vũ trả lời không chút do dự: “Không.”
 
Thịnh Thao khẽ cười: “Vậy cũng tốt, với học lực của chúng ta, ở trong nước cũng đủ dùng rồi.”
 
“Ừ.” Thắc mắc của Mạnh Thính Vũ đã được chứng thực, cô không có tâm trạng nấu cháo điện thoại với Thịnh Thao: "Mẹ em gọi em ra ăn sủi cảo, không nói chuyện nữa, anh về tới nhà thì nhắn tin cho em là được.”
 
“Được.”
 
Sau khi cúp máy, Mạnh Thính Vũ thở dốc.
 
Trong đầu nổi lên hết đợt gió bão này tới đợt khác.
 
Ngay cả bản thân Thịnh Thao cũng không biết sau này mình sắp ra nước ngoài, sao Từ Triều Tông lại biết?
 
Quan hệ của anh và Thịnh Thao vô cùng bình thường, chỉ là bạn bè bình thường ở cùng phòng ký túc xá. Quan trọng hơn là, lúc anh nói chuyện này, giọng điệu chắc nịch, cô hiểu anh, anh không phải loại người bịa chuyện nói linh tinh. Chuyện gì không biết anh sẽ không nói lung tung, chuyện gì không nắm chắc anh cũng sẽ không làm, thứ gì khiến anh chắc chắn như vậy chứ?
 
Trừ phi anh biết chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra.
 
Anh từng trải qua chuyện Thịnh Thao ra nước ngoài.
 
Mạnh Thính Vũ nằm thẳng ở trên giường, nhìn trần nhà, muốn cười nhưng lại không có sức mà cười.
 
Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ.
 
Ly kỳ như thế, y như trò hề như thế.

 
Từ Triều Tông cũng sống lại, cô chắc chắn.
 
Ông trời đúng là thích đũa giỡn người ta. Cô tưởng rằng mình có thể tách ra khỏi Từ Triều Tông, quanh đi quẩn lại, bạn trai mới của cô là bạn cùng phòng của Từ Triều Tông, Từ Triều Tông còn sống lại. Đương nhiên cũng có tin tức tốt, ví dụ như có vẻ là Từ Triều Tông không biết cô cũng sống lại.
 
Nếu anh biết cô sống lại, chắc chắn anh sẽ không mắc phải sai lầm cấp thấp này, sẽ không tùy tiện xông tới trước mặt cô nói với cô chuyện chưa xảy ra - Thịnh Thao sắp ra nước ngoài.
 
Trong chuyện này có quá nhiều lỗ hổng, nếu cô không sống lại, không thể nghi ngờ, đây là mầm mống tai họa được chôn xuống cho cô và Thịnh Thao.
 
Có lẽ trong suy nghĩ của Từ Triều Tông, chắc chắn cô sẽ đi chất vấn Thịnh Thao, anh cũng không chắc bây giờ Thịnh Thao có dự định ra nước ngoài hay không nhưng chuyện này liên quan gì tới anh? Nếu Thịnh Thao có dự định này, không nói cho cô biết, chắc chắn cô và Thịnh Thao sẽ chia tay, nếu bây giờ Thịnh Thao không có dự định này, dù họn họ giải thích rõ “hiểu lầm” xong, có thể sau này Thịnh Thao vẫn sẽ ra nước ngoài, đến lúc đó, đảm bảo cô sẽ nghi ngờ Thịnh Thao cố ý giấu diếm cô.
 
Nhìn xem.
 
Dù lỗ mãng như thế, hoàn toàn không giống phong cách làm việc của Từ Triều Tông, trong thời điểm rối loạn này, anh vẫn thăm dò rõ tất cả những thứ này, thậm chí còn đặt ra giả thiết cho kết cục, đó là chắc chắn cô và Thịnh Thao sẽ có ngăn cách và chia tay.
 
Không hổ là anh.
 
Mạnh Thính Vũ nghĩ thầm, đáng tiếc thật đấy.
 
Từ Triều Tông có nằm mơ cũng không ngờ cô cũng sống lại.
 
...
 
Mẹ Mạnh luộc sủi cảo xong đi vào, thấy con gái vui vẻ, mặt mày rạng rỡ thì hỏi: “Có chuyện tốt gì mà cười vui vẻ thế?”
 
Mạnh Thính Vũ vui không tả nổi, cười tươi rói: “Không có gì ạ, có người tự cho mình thông minh, con cảm thấy rất buồn cười.”
 
Rất vui sướng.
 
Nếu Từ Triều Tông không phát hiện ra chuyện này, vậy thì chắc chắn anh sẽ làm như lời mình nói, từ nay về sau cách xa cô, không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.
 
Đây là tin vô cùng vui mừng.
 
Nếu Từ Triều Tông phát hiện ra thì sao?
 
Chuyện này càng thú vị hơn! Phối hợp với vẻ mặt chết đứng người của anh, cô có thể ăn thêm hai cái sủi cảo.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận