Được sống trở lại trường đại học đương nhiên cũng có một vài điều vui.
Mạnh Thính Vũ luôn cảm thấy mình may mắn, mối quan hệ giữa bốn người trong ký túc xá của họ rất tốt, hoàn toàn không có xích mích như những gì trên mạng nói, bốn người có ba nhóm. Cô và Tiền Tĩnh là người dân địa phương ở thành phố Yên, họ thường có nhiều chủ đề chung hơn, ngoài ra hai người bạn cùng phòng còn lại, một người là Chu Tư Văn đến từ thành phố Dương, người kia là Vu Giai Kỳ đến từ thành phố Giang, tình tình họ cũng rất hoạt bát sôi nổi, quan hệ giữa bốn người rất tốt.
Sau đó, sau khi tốt nghiệp đại học, cô và Tiền Tĩnh ở lại thành phố Yên làm việc, Chu Tư Văn đến thành phố Hồng Kông để học tiếp hai bằng thạc sĩ tiến sĩ, còn Vu Giai Kỳ thì về quê hợp tác với ai đó mở một cơ sở đào tạo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đầu, họ gặp nhau mỗi năm một lần, về sau họ chỉ có thể gặp nhau trong đám cưới của nhau.
Dù là gần hay xa, bốn người họ đều trò chuyện trong nhóm mỗi ngày.
Nói xấu cha mẹ chồng, sếp, và cả chồng.
Cho đến thời điểm ly hôn, Mạnh Thính Vũ là người duy nhất trong số bốn người là còn chưa có con.
Trong lần gặp cuối cùng, ba người bạn cùng phòng đều mang theo con cái, muốn tán gẫu lại phải phân tâm chăm sóc bọn trẻ. Mạnh Thính Vũ dần dần nhận ra mình không hòa hợp được với họ, họ đều nói về gia đình, con cái, chính sách nhà ở trường học, giáo viên trong trường,... Cô hoàn toàn không có cách nào để gia nhập vào các các chủ đề này.
Đó là lý do tại sao cô phải vật lộn với việc ly hôn trong hai năm.
Cha mẹ cô đã lớn tuổi, sức khỏe cũng có không ít vấn đề, cô cảm thấy rất rõ cha mẹ cô không phải lúc nào cũng ở bên cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạn bè ai cũng có gia đình nhỏ của riêng mình, đối với họ thì chồng con đương nhiên là quan trọng nhất, khó khăn lắm mới rảnh thì cũng là bị mấy chuyện vặt vãnh níu chân mà thôi.
Cô thực sự sợ cô đơn.
Sợ rằng sau khi ly hôn cô vẫn sẽ một mình.
Bây giờ trở lại trường đại học nhưng người bạn cùng phòng của cô đều ở tuổi mười tám, đây là khoảng thời gian vô ưu vô lo nhất, không có áp lực và lo lắng khi thi tuyển sinh đại học, cũng không phải lo lắng về tương lai như các đàn anh đàn chị.
Lâu lắm mới được vui như vậy!
Kỹ năng nướng thịt của Tiền Tĩnh là giỏi nhất trong ký túc xá, cô ấy nói trong lúc bận rộn: “Ngày mai không có tiết nào, có muốn đi chơi chung không? Đàn chị trong câu lạc bộ nhiếp ảnh hỏi tớ có hứng thú đi vườn hoa hồng tìm cảm hứng chung không.”
Ở đại học Yên Sơn có rất nhiều câu lạc bộ, đủ loại câu lạc bộ khác nhau, một số câu lạc bộ rất tốn tiền, câu lạc bộ nhiếp ảnh chính là một trong số đó.
Chu Tư Văn lắc đầu: "Trước đây anh trai tôi đã từng nói sơ qua với tôi rồi, đừng tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh ở trường đại học, nhân tiện còn có câu lạc bộ anime, tốn rất nhiều tiền. Tớ có thể đoán trước được là sẽ phải bắt đầu chế độ ăn xin vào cuối mỗi tháng, sao mà dư tiền chơi mấy trò chụp ảnh được.”
Mạnh Thính Vũ không nhớ rõ chuyện này có xảy ra không.
Bây giờ nhớ về cuộc sống thời đại học...
Chiếm nhiều không gian nhất đương nhiên là Từ Triều Tông.
Đương nhiên nhưng thứ lặt vặt này cũng không để lại cho cô nhiều ấn tượng lắm nhưng cô chỉ mơ hồ nhớ là hình như cô chưa từng đến vườn hoa hồng nào để tìm cảm xúc cả.
Vậy có nghĩa là khi đó cô đã từ chối.
“Câu lạc bộ nhiếp ảnh vốn không thiếu người.” Tiền Tĩnh hạ thấp giọng nói sơ qua: “Nói là tìm cảm hứng nhưng cũng giống như hợp tác vậy, đàn chị nghe nói tớ... Cái gì đó, còn muốn giới thiệu bạn trai cho tớ, một mình tớ đi thì ngại lắm, các cậu đi cùng với tớ đi, biết đâu trong câu lạc bộ nhiếp ảnh có mấy anh đẹp trai thì sao?”
Tiền Tĩnh yêu sớm, điểm số của cô ấy không bị ảnh hưởng nhưng đối phương không đậu được Đại học Yên Sơn, chọn học lại, đồng thời cũng chia tay với cô ấy.
Chu Tư Văn: “Quên đi, đừng tìm tớ.”
Chu Tư Văn có bạn trai ở xa.
Vu Gia Kỳ rất có hứng thú, hào phóng nói: “Được, tớ đi cùng cậu, dù sao ngày mai tớ cũng không có việc gì làm, ở ký túc xá sẽ rất nhàm chán.”
Tiền Tĩnh nhìn Mạnh Thính Vũ.
Chu Tư Văn cười khúc khích nói: “Người theo đuổi Thính Vũ nhiều lắm rồi.”
Ngụ ý là cô không thiếu đối tượng để tiến tới.
Trước khi khóa huấn luyện quân sự kết thúc, Mạnh Thính Vũ đã trở thành một chủ đề nóng trên diễn đàn của trường.
Dường như điều này đã trở thành thông lệ, hàng năm khi tân sinh viên đăng ký, luôn có một số đàn anh đăng đàn tìm xem có đàn em xinh đẹp nào không.
Một bài đăng từ tháng chín đến giờ sẽ được nhắc lại.
Mạnh Thính Vũ liếc nhìn một cái, thở dốc rồi lập tức tắt máy.
Không biết là do ai chụp, trong thời gian huấn luyện quân sự, ngày nào cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, không có thời gian trang điểm nên trong ảnh, cô để mặt mộc, mồ hôi nhễ nhại, mái tóc rối bời dán trên má, đôi mắt lơ đãng.
Cô chỉ hận mình không quen biết bất kỳ hacker nào, nếu không bài viết này nhất định sẽ bị hack, cho nên cô chỉ có thể report mỗi ngày một lần để xả giận.
May mắn thay, có những người bạn tốt bụng khác đã đăng những bức ảnh đẹp hơn của cô, giúp cho tâm trạng của cô tốt hơn.
Khi ba người bạn cùng phòng chuẩn bị đổi chủ đề, Mạnh Thính Vũ đột nhiên nói: “Tớ đi.”
Tiền Tĩnh sững người một lúc nhưng không phản ứng gì.
Vu Giai Kỳ cau mày: "Vậy thì tốt quá, Thính Vũ chụp ảnh đẹp nhất, mai nhớ giúp tớ chụp nhiều ảnh vào nhé!”
Sống lại một lần, đương nhiên không thể đi lại con đường cũ.
Mặc dù cô không hối tiếc hay hối hận gì nhưng cô thực sự không hứng thú với con đường mình đã đi, muốn đi một con đường hoàn toàn khác với đời trước.
Trước đây cô không đến vườn hoa hồng, vậy thì bây giờ cô muốn đi.
Quan trọng nhất là, cô chợt nhớ ra, nếu trí nhớ của cô không sai thì theo quỹ đạo bình thường, ngày mai cô và Từ Triều Tông sẽ gặp nhau.
Ngoài ra còn có một tin nhắn của dì trên điện thoại, yêu cầu ngày mai cô phải đến nhà ăn cơm.
Cô thực sự không muốn nhìn thấy Từ Triều Tông, vì vậy cô đã trả lời tin nhắn của dì.
Dì nhanh chóng trả lời:
Mạnh Thính Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì cô muốn đến vườn hoa hồng, Chu Tư Văn cũng không muốn ở trong kí túc xá một mình, cuối cùng quyết định cả bốn người trong ký túc xá đều đi.
Sau khi trở lại ký túc xá của trường, Tiền Tĩnh và Vu Giai Kỳ càng thêm mong chờ hoạt động ngày mai, lục tung các học tủ, chạy tới chạy lui trong phòng tắm, cố gắng quyết định xem ngày mai sẽ mặc gì.
Mạnh Thính Vũ cũng bị nhiễm bầu không khí như vậy và gia nhập vào đội ngũ của họ.
Có một cách khác hiệu quả hơn để chuyển dời ảnh hưởng của Từ Triều Tông và sống lại thì chính là yêu đương.
Dù sao thì cô cũng đã ly hôn rồi, dù sao bây giờ cô mới mười tám tuổi.
Đã quá lâu rồi cô không được nếm trải hương vị của tình yêu, Mạnh Thính Vũ cảm thấy mình đã trở thành một bông hồng khô, tất nhiên, trong tiềm thức, cô cũng rất muốn chứng minh rằng quyết định ly hôn là đúng đắn, đồng thời, cô không phải chịu cảnh hôn nhân tan vỡ, cô vẫn có thể tiếp tục yêu một người khác say đắm như lúc cô yêu Từ Triều Tông.
Cô không đánh mất khả năng yêu thương.
*
Thứ bảy, ký túc xá nam.
Buổi sáng yên tĩnh đến lạ thường, bọn con trai dồn gần hết sức lực vào game, trở về từ quán cà phê internet vào sáng sớm, thậm chí không thèm tắm mà leo thẳng lên giường ngủ. Khi Từ Triều Tông đi ngang qua giường của bạn cùng phòng, anh nhìn xuống đôi tất bốc mùi nhét trong đôi giày thể thao, cảm thấy không thoải mái và vô thức cau mày.
Đã quá lâu rồi, anh không còn có thể chấp nhận việc ở cùng phòng với những người luộm thuộm ở trường đại học.
Sau khi ra khỏi cục dân chính, anh không vội rời đi, anh hận không thể biến 24 tiếng thành 48 tiếng để dùng, nên rất ít khi để tài xế đợi.
Anh ngồi trong xe, bên cạnh là tờ giấy ly hôn mới được công chứng, anh nhéo nhéo sống mũi, sự khó hiểu lấn át đi cảm giác khó chịu có thể lan ra.
Anh không giỏi hồi tưởng, giờ phút này anh nguyện ý dành thời gian tổng kết lại mối tình mười tám năm và gần mười năm chung sống.
Có người nhận xét về Từ Triều Tông thế này, thông minh nhưng không tự phụ.
Những người thông minh có thể dễ dàng phát hiện ra các vấn đề miễn là họ sẵn sàng tự xét lại mình.
Khi Từ Triều Tông nhận được cuộc gọi, anh đã có quyết định trong đầu.
Từ giờ trở đi, anh sẽ không tiến đến quan hệ hôn nhân với bất kỳ ai nữa.
Anh nhận được một cuộc gọi, họ thông báo cho anh rằng bà Từ, ồ, không, chính xác là vợ cũ của anh hình như đã gặp phải tai nạn giao thông, may mắn là vấn đề không nghiêm trọng, cô vẫn đang hôn mê với một chấn động não nhẹ, nếu không có gì ngoài ý muốn thì mấy tiếng sau sẽ tỉnh.
Anh suy nghĩ một chút, để tài xế đang đợi ở bên cạnh lái xe đến bệnh viện.
Chỉ có thể nói rằng hôm nay không phải là một ngày tốt.
Mọi việc không thuận lợi.
Có một chiếc xe tông vào đuôi xe, khi người tài xế xuống xe để giải quyết vấn đề, trước mắt anh tối sầm, ngất đi.
Khi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong ký túc xá của trường đại học.
Sau vài lần nửa tỉnh nửa mê, anh bình tĩnh chấp nhận hiện thực, anh đã xuyên không về quá khứ năm mười chín tuổi.
Chuyện này vừa tốt vừa xấu.
Xấu là anh vẫn còn mấy dự án đang tiến hành cùng lúc, điều này có thể gây rắc rối nếu không có anh ở đó nhưng anh tin rằng một vài đối tác của mình có thể giải quyết được. Chỉ là có hơi bực mình.
Tốt là anh đã 37 tuổi trong cơ thể này, anh đã có mười tám năm kinh nghiệm trong kinh doanh. Miễn là anh muốn, anh có thể đạt đến đỉnh cao như trước trong thời gian ngắn hơn.
...
“Từ Triều Tông, cậu lại đi làm thêm à?” Thịnh Thao bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt sũng.
Thịnh Thao là một trong những người bạn cùng phòng của Từ Triều Tông.
Mối quan hệ giữa Từ Triều Tông với anh ta không lạnh không nóng, không xa không gần. Bây giờ là đầu năm hai, Thịnh Thao ra nước ngoài theo sự sắp xếp của gia đình anh ta trong học kỳ tới, sau đó Từ Triều Tông cũng nhiều năm chưa gặp lại anh ta, anh chỉ nghe nói về Thịnh Thao trong buổi họp lớp, anh ta định cư ở nước ngoài, hợp tác với ai đó ở địa phương mở một công ty luật.
“Ừm.”
Thịnh Thao cũng đã quen với sự lạnh lùng của Từ Triều Tông.
Tuy nhiên, anh ta cũng phát hiện ra rằng lần khai giảng này dường như có một vầng hào quang mơ hồ không thể giải thích được trên người Từ Triều Tông.
Thịnh Thao là một chàng trai tỏa nắng, hướng ngoại, anh ta không hề bận tâm đến sự thờ ơ của bạn cùng phòng: "Cậu dường như không có thời gian để thư giãn, đúng rồi, hôm nay câu lạc bộ chúng tớ có một sự kiện, đi đến vườn hoa hồng, người trong câu lạc bộ còn nói cũng có mấy nữ sinh năm nhất đến tham gia, cậu có muốn đi chung không?”
Cả bốn người trong ký túc xá của họ đều độc thân.
Hai người còn lại ngày nào cũng hò hét đòi thoát ế, muốn yêu đương nhưng cuối cùng lại dành hết tâm trí cho game.
Từ Triều Tông thì khác, anh rất bận, ngoài việc học ra thì rất khó để gặp anh.
“Thôi vậy.” Từ Triều Tông từ chối.
Thịnh Thao cũng không ngạc nhiên, Từ Triều Tông mà tham gia loại sự kiện như này thì mới thực sự kỳ lạ.
Từ Triều Tông rất nổi tiếng trong trường đại học, có một đàn chị của một khoa truyền thông cũng theo đuổi anh hơn nửa năm nhưng không có câu trả lời.
Thịnh Thao nhún vai: “Được thôi.”
Từ Triều Tông đi ra ngoài theo trí nhớ, đến trước cửa trạm xe buýt.
Đây cũng là một trải nghiệm kỳ lạ đối với anh.
Không biết bắt đầu từ khi nào, tâm trí anh dường như không ngừng suy nghĩ, đột nhiên trở lại năm mười chín tuổi nhưng dự án đó không tồn tại, anh dư ra rất nhiều thời gian... Đương nhiên anh vẫn rất bận rộn, ngoại trừ đi học, ngây người trong thư viện, anh còn có hai công việc bán thời gian, một là gia sư cho học sinh trung học, hai buổi một tuần, hai là giúp mọi người thiết kế hệ thống.
Hai công việc này không khó đối với anh.
Nhất là cái thứ hai, ở tuổi 19 anh cần phải trả rất nhiều tinh lực mới có thể hoàn thành hệ thống, bây giờ thì anh chỉ cần một phần ba thời gian là có thể hoàn thành.
Đối phương đã thanh toán trước 30 % số tiền, phần còn lại sẽ được chuyển vào thẻ của anh trong vòng hai tháng tới.
Chờ sau khi lên xe buýt, Từ Triều Tông tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Khi khoảng cách ngày càng gần hơn, anh nghĩ đến một chuyện nhỏ nằm sâu trong ký ức.
... Anh và Mạnh Thính Vũ sẽ sớm gặp nhau.
Đây sẽ là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Họ học khác khoa, cô là sinh viên năm nhất, anh là sinh viên năm hai, trường học quá lớn, gần như không thể gặp được nhau, anh là gia sư của em họ cô, hôm nay anh đi dạy bù, cô cũng tình cờ đến đó, hai người sẽ gặp nhau ở nhà dì cô, sau đó…
Biểu cảm của Từ Triều Tông cứng đờ.
Anh đã rất rõ ràng về tuyến đường tiếp theo nhưng anh không chắc liệu anh có nên bắt đầu lại mối tình dài mười tám năm với Mạnh Thính Vũ hay không.
Anh hơi khó xử.
Chờ khi anh đến khu dân cư, đứng trước cửa nhà dì của Mạnh Thính Vũ gõ cửa, anh phát hiện ra Mạnh Thính Vũ, người đáng lẽ phải mở cửa cho anh, đã không xuất hiện ở đây hôm nay.