Sống lại với chồng cũ sau khi ly hôn

Nhìn thấy đôi mắt quen thuộc của Mạnh Thính Vũ, Từ Triều Tông đã có câu trả lời.
 
Anh ôm theo suy đoán của mình, không biết là băng hay lửa, anh đi thẳng về phía cô, đứng yên trước mặt cô, anh có thể đoán được cô sẽ làm gì trong giây tiếp theo, trước khi cô đưa tay ngăn anh lại, anhđã  mạnh mẽ bước vào phòng.
 
Giờ khắc này, Mạnh Thính Vũ cũng bình tĩnh lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu trước mặt cô là Từ Triều Tông mười chín tuổi, vậy thì có thể cô còn hơi hoảng hốt, dù sao anh của năm đó đã là một người quá xa vời trong trí nhớ của cô, cô có thể cũng không biết rõ về anh như vậy, cho nên không thể đoán được đối phương đang nghĩ gì, sẽ bị đánh trở tay không kịp.
 
Nhưng bây giờ Từ Triều Tông là người đã làm bạn bên cô mười tám năm.
 
Vậy thì có gì phải hoảng hốt chứ?
 
Anh hiểu cô, và cô cũng hiểu anh.
 
Nếu như trên đời này có người có thể đánh bại anh, vậy nhất định phải là cô, cô biết tất cả nhược điểm của anh, chỉ cần cô muốn, cô vẫn có thể đối phó được anh.
 
Mạnh Thính Vũ cũng không luống cuống, cô trở tay đóng cửa lại, khoanh tay chậm rãi đi về phía anh, không giấu giếm nữa, cô lạnh lùng hỏi: "Anh muốn chứng thực cái gì?"
 
Từ Triều Tông đã biết câu trả lời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ anh có nhiều điều cần biết hơn, vì vậy anh liếc nhìn hai chiếc giường đơn trong phòng một cách sắc lẹm. Anh cũng không hẳn là một thanh niên không có chút kinh nghiệm nào, rất nhiều thứ có thể nhìn rõ ràng bằng mắt, có hai chiếc giường đơn, chỉ có một chiếc giường có nếp nhăn ở mép ga trải giường, nếu suy tính toán là biết ngay đó là dấu vết của việc có người ngồi lên nhưng vị trí khác rất bằng phẳng, hơn nữa Thịnh Thao cũng không có trong phòng. Anh lại quay đầu nhìn về phía cô, trong phòng đã được mở hệ thống sưởi đầy đủ, chiếc áo khoác của cô đã cởi ra được đặt tùy tiện trên ghế, lúc này cô chỉ mặc mặc một chiếc váy dệt kim màu trắng ngọc trai dài đến đầu gối, trông như thiên sứ.
 
Chỉ sau một nụ hôn sâu triền miên, đôi môi của Mạnh Thính Vũ đã hơi đỏ lên.
 
Hai gò má ửng hồng, toàn thân toát ra hơi thở mê người.
 
Cảnh tượng này khiến Từ Triều Tông đau mắt như bị kim châm, anh không bao giờ nghĩ rằng có một ngày lại có một người đàn ông khác để lại dấu vết như vậy trên cơ thể cô, một nỗi đau âm ỉ mà anh chưa từng có quay cuồng khấy trộn trong lồng ngực của anh.
 
Từ Triều Tông mãi sau này mới nhận ra.
 
Cô cũng sống lại, có thể cô đã sống lại từ lâu.
 
“Sao vậy?” Mạnh Thính Vũ dựa vào gương soi toàn thân gắn trên tường, lạnh lùng nhìn anh: “Thịnh Thao sẽ quay lại ngay.”
 
Cô không nhắc đến Thịnh Thao thì còn đỡ.
 
Từ Triều Tông đến gần cô, Mạnh Thính Vũ vươn ngón tay ra trước ngực ngăn anh lại gần, khẽ mỉm cười: "Tôi biết anh muốn chứng thực điều gì, trước khi anh chứng thực, tôi cần nhắc nhở anh rằng chúng ta không có quan hệ gì cả, đừng thân cận quá."
 
“Em có biết anh muốn chứng thực cái gì không?” Từ Triều Tông đứng sững người, giờ phút này, anh vẫn còn hứng thú cười với cô: “Thính Vũ, ngày đầu năm mới đó em đã đoán được anh đã trở về.”
 
Anh nhìn cô chằm chằm, cố gắng kiềm chế sắc mặt: "Sao em không nói cho anh biết?"
 
Mạnh Thính Vũ cảm thấy buồn cười.
 
Anh còn mặt mũi lên án cô sao? Cô giả vờ khó hiểu nhìn anh: "Nói cho anh biết? Tôi tưởng anh đã sớm biết tôi... ừm, quyết định rồi."
 
Từ Triều Tông nhớ lại ngày hôm đó, anh vẫn đang tiến thoái lưỡng nan, vẫn do dự, có nên bắt đầu với cô như kiếp trước hay không nhưng anh không ngờ cô đã có quyết định rồi, cho nên ngày hôm đó cô không đến nhà người cô, mà là đến công viên Hoa Hồng gặp Thịnh Thao.
 
Quyết định của cô rất rõ ràng, làm lại lần nữa, cô không muốn cùng anh bắt đầu lại.
 
Từ Triều Tông nhìn cô mà không nói lời nào, tất cả cảm xúc đều dồn nén trong lồng ngực, như bị thổi thành quả bóng bay, lời nói của cô như kim châm nhẹ nhàng đâm vào một cái nhưng cảm xúc này cũng dần dần biến mất.
 
Đúng vậy. Cô đã sớm có quyết định, trước khi sống lại, cô đã muốn ly hôn và rời xa anh, làm sao có thể ở bên anh sau khi sống lại được chứ? Từ Triều Tông rơi vào trầm mặc.
 
Thấy anh như vậy, Mạnh Thính Vũ không thể không dùng giọng điệu hòa hoãn hơn: "Từ Triều Tông, tuy không biết tại sao điều này lại xảy ra với chúng ta nhưng chúng ta cũng không thể làm gì được, chỉ có thể chấp nhận thực tế. Anh thấy đấy, trước đây chúng ta cũng coi như đã ly hôn trong hòa bình, cũng đã nhận được giấy chứng nhận ly hôn. Chúng tôi đều đã ngoài 30, đều biết ly hôn có nghĩa là gì. Anh cũng biết tôi không phải loại người hồ đồ hay nói giỡn. Bây giờ chúng ta quay về quá khứ, vậy thì hãy giữ lấy phần bình yên của riêng minh, anh đừng làm phiền tôi, và tôi cũng sẽ không quấy rầy anh."
 
Dù sao bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, không thể thành vợ chồng son nhưng cũng không cần trở thành kẻ thù.
 
Bọn họ cũng không phải quay lại quá khứ khi mối quan hệ đang ở mức bền chặt nhất, họ quay lại sau khi mối quan hệ đã cạn kiệt và chỉ còn một cái vẫy tay chào tạm biệt.
 
Chỉ như vậy thôi.
 
Đời này họ cũng sẽ không trở thành bạn bè, chỉ coi nhau như những người xa lạ. Anh đi đến đỉnh cao của mình, còn cô đi theo đuổi những khung cảnh khác, hà cớ gì phải ở đây ầm ĩ khó coi thế này?
 
Những lời của Mạnh Thính Vũ rơi vào tai Từ Triều Tông từng chữ một.
 
Anh chết lặng và mờ mịt.
 
Rõ ràng là khi tới đây, anh tràn đầy cảm xúc, cũng tràn đầy tinh thần chiến đấu. Anh thậm chí còn nghĩ đến việc làm thế nào để ép cô hiện nguyên hình nhưng khi anh thực sự gặp mặt trực tiếp và nghe cô nói những lời này, anh đột nhiên nhụt chí, cảm giác mờ mịt còn hơn cả lúc mới sống lại.
 
"Được rồi." Mạnh Thính Vũ cúi đầu nhìn đồng hồ, thở dài nói: "Anh đi đi, hiện tại thật sự cũng không có gì để nói, hơn nữa chúng ta cũng không có gì để nói, trước khi trở về, tài sản đã phân chia xong rồi, hiện tại chúng ta trở về, cuộc hôn nhân đó đã không còn tồn tại, giữa chúng ta cũng không tồn tại quá khứ gì cả... tóm lại thì, anh đi đi.”
 
Cô vẫn luôn cảm thấy rằng ảnh hưởng của việc sống lại đối với cô chắc chắn nhỏ hơn nhiều so với Từ Triều Tông.
 
Dù từng là vợ chồng nhưng hoàn cảnh của họ lại hoàn toàn khác biệt, anh đã tạo nên kỳ tích khiến vô số người kinh ngạc, tự tay mình gây dựng nên một vương quốc sự nghiệp nhưng cô thì không, sự nghiệp của cô luôn hờ hững nhưng cô làm gì cũng là điều cô thích, có lẽ sâu thẳm trong lòng, cô chưa bao giờ chấp nhận Trang viên Mộng Huyễn mà anh xây cho cô, nên sau khi sống lại, cô rất dễ dàng chấp nhận cuộc sống hiện tại.
 
Anh có thật sự muốn trở lại không?
 
Từ Triều Tông từng bước đến gần cô, lưng của cô dựa vào tấm gương soi toàn thân, một luồng hơi lạnh xuyên qua lớp quần áo truyền vào da thịt cô. Cô hơi nghiêng đầu, Từ Triều Tông vẫn đang tiến lại gần, anh cúi đầu nhìn cô, cả hai đều không thấy mình cách nhau gần như thế nào trong gương.
 
“Nếu như anh không phát hiện ra, em sẽ không bao giờ nói với anh rằng em đã trở về sao?” Từ Triều Tông nhìn cô chằm chằm, anh tự trách mình kiêu ngạo, nếu như sớm biết cô trở về...
 
Sự kiên nhẫn của Mạnh Thính Vũ đã sắp cạn kiệt.
 
Thịnh Thao cũng sẽ sớm trở lại, cô không muốn đối mặt với cảnh tượng như vậy chút nào.
 
Sự mềm mại vừa rồi chỉ là ảo giác, cô đột ngột ngẩng đầu nhìn anh, trán chạm vào cằm anh, có lẽ người khác ở gần nhau như vậy, hô hấp quấn quanh sẽ rất căng thẳng nhưng họ thì không, họ đã trải qua nhiều đêm triền miên như vậy, đã sớm quen thuộc với hơi thở của đối phương rồi… Đôi khi thói quen cũng đồng nghĩa với miễn dịch.
 
“Nếu anh biết tôi về trước, anh có nói cho tôi biết không?” Mạnh Thính Vũ hùng hồn hỏi ngược lại.
 
Từ Triều Tông cười khẩy: "Ngại quá, anh sẽ nói."
 
Mạnh Thính Vũ: "..."
 
“Vậy thì sao?” Giọng Mạnh Thính Vũ đầy sự mệt mỏi bất lực, cô dựa vào gương soi toàn thân, hơi ngước mắt lên nhìn anh.
 
Anh của lúc này là anh trong ký ức nhưng không phải anh.
 
Anh có khuôn mặt ngây ngô, cũng không đeo kính để che giấu tất cả cảm xúc của mình sau cặp kính.
 
Quần áo cũng rất đơn giản, không còn là một bộ lễ phục sẫm màu tỉ mỉ nữa, anh mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, đầu tóc cũng rất gọn gàng, trông bộ dạng rất trẻ nhưng ánh mắt vẫn khác lạ, như là một kết hợp giữa tuổi mười chín bốc đồng và non nớt với tuổi ba mươi bảy khó dò và khó đoán. "Anh thật sự muốn diễn cảnh cầm tay nhau hai mắt đẫm lệ sao?" Mạnh Thính Vũ hỏi anh: "Tôi nói với anh là tôi đã trở lại, sau đó thì sao? Anh hy vọng sẽ có kết quả sau này như thế nào?"
 
Mạnh Thính Vũ có thể nhìn thấy sự để tâm của Từ Triều Tông.
 
Quả táo Adam của anh lăn lên lộn xuống, trong đôi mắt chứa đầy cảm xúc.
 
Nhưng anh còn chưa mở miệng, Mạnh Thính Vũ đã bình tĩnh ngăn anh lại: "Chúng ta không có kết quả sau này. Cho dù là anh muốn, thì tôi cũng không muốn tiêu tốn mười tám năm ở bên anh rồi lại ly hôn. Tôi không muốn trải qua những chuyện như vậy lần nữa. Từ Triều Tông, hãy lắng nghe cho kỹ, trong sự lựa chọn của anh, ngoại trừ việc không làm phiền lẫn nhau, mấy điều khác tôi đều không muốn, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ hợp tác."
 
...
 
Khu vực lân cận tương đối hẻo lánh, sau khi Thịnh Thao bước ra khỏi khách sạn và nhìn xung quanh, có vẻ như không có cửa hàng nào hợp khẩu vị của Mạnh Thính Vũ.
 
Anh ta dứt khoát đi bộ thêm vài phút nữa và nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi ở góc phố. Chênh lệch nhiệt độ giữa trong nhà và ngoài trời rất lớn, sau khi đi ra ngoài trời lâu như vậy, giờ đây trái tim bồn chồn của anh ta cũng đã bình tĩnh lại. Bước vào cửa hàng tiện lợi, anh ta chọn một số món ăn vặt cô thích, còn đặc biệt mua sữa nóng cho vào túi áo khoác, lúc này mới ngược gió lạnh quay về.
 
Anh ấta hơi xấu hổ về những gì đã xảy ra ngày hôm nay nhưng anh ta cũng rất phấn khích.
 
Dù sao anh ta cũng cảm thấy mối quan hệ với cô đã bước sang một giai đoạn khác - mơ hồ chạm vào một giai đoạn mà anh ta chưa dám nhắc tới.
 
Không có chàng trai nào có thể bình tĩnh không kích động khi đối mặt với cô gái mình thích. Anh ta cũng có tâm tư và ý nghĩ nhưng anh ta không dám đề cập đến, vì sợ cô sẽ bài xích, càng sợ cô sẽ chán ghét mình. Anh ta thật sự rất nghiêm túc đối với mối tình này, bởi vì nghiêm túc nên không dám đi sai một bước, càng không muốn mạo phạm cô.
 
Bước vào khách sạn, anh ta bước vào thang máy và tự dặn lòng không được hôn cô nữa khi trở về phòng, cũng không được nhìn chằm chằm vào cô nữa.
 
Căn phòng đó như có ma lực vậy, anh ta không muốn mình trở thành loại người mà cô chán ghét.
 
Sau khi chuẩn bị tâm lý xong, cửa thang máy cũng mở ra, trên mặt anh ta vẽ lên một nụ cười mang theo đồ ăn vặt và sữa đã mua ở trong túi áo trong, lòng tràn đầy nhiệt huyết bước đến trước căn phòng. Quầy lễ tân chỉ đưa cho anh ta một tấm thẻ phòng, dùng để mở điện, anh ta đứng ở cửa, trong lòng nói "Đừng tự làm trò cười" hàng trăm lần rồi mới đưa tay gõ cửa, sợ cô tưởng là người lạ gõ cửa sẽ sợ, anh ta nhẹ giọng nói: "Thính Vũ, là anh."
 
Mạnh Thính Vũ đang bị Từ Triều Tông vây giữa lồng ngực của anh và tấm gương soi toàn thân, cô vô thức run lên khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
 
Các tế bào của toàn bộ cơ thể bước vào trạng thái cảnh giác.
 
Lại nhìn Từ Triều Tông, phát hiện người này vẫn đang nhìn chằm chằm cô, trong mắt hay trên mặt không có một tia hoảng sợ, giống như người đang đợi ngoài cửa không phải là Thịnh Thao. 
 
… Điên rồi!
 
Mạnh Thính Vũ có chút bối rối, cô đưa tay đẩy Từ Triều Tông nhưng đối phương vẫn bất động không di chuyển.
 
Trong đời cô có khi nào diễn cảnh bắt ngựa như vậy chứ? 
 
Giằng co với chồng cũ trong phòng, trong khi bạn trai đang đợi ngoài cửa...
 
“Thính Vũ?” Giọng nói nghi hoặc của Thịnh Thao từ ngoài cửa truyền đến.
 
Mạnh Thính Vũ nhìn Từ Triều Tông với vẻ tức giận không che giấu được, gần như là chỉ dùng hơi thở để nói với anh: "Từ Triều Tông, cút ra ngoài cho tôi!"
 
Từ Triều Tông cực kỳ hận Thịnh Thao ở ngoài cửa, anh đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô kéo về phía mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được thôi. Anh đi mở cửa, em chắc chứ?"
 
Mạnh Thính Vũ nhắm mắt lại, trước khi Thịnh Thao gọi điện thoại cho cô, cuối cùng cô đã lên tiếng: "Thịnh Thao…"
 
Cô hung hăng nhìn chằm chằm Từ Triều Tông, nhẹ giọng nói với người ngoài cửa: "Anh mua giúp em ít băng vệ sinh được không?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui