Khi Thịnh Thao gõ cửa lần nữa, Mạnh Thính Vũ đã điều chỉnh lại sự mất hứng của mình và đi ra mở cửa. Thịnh Thao mang theo khí lạnh đi vào, đặt túi đồ trên tay xuống, anh ta vội vàng mở khóa áo khoác ngoài, cẩn thận lấy trong túi ra một túi sữa đưa cho cô: “Vừa hay vẫn còn ấm, em uống vào thì bụng cũng sẽ thoải mái hơn.”
Anh ta dừng một lát, sững sờ sờ mũi: "Nhân viên bán hàng nói với anh, cô ấy thấy anh chần chừ ngồi xổm trước quầy hàng, liền giới thiệu một nhãn hiệu cho anh, sau đó lại giúp anh hâm nóng sữa lần nữa."
Mạnh Thính Vũ nhận lấy, mãi đến khi cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến tứ chi, cô mới hoàn hồn, nhìn về phía anh ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Họ xác nhận mối quan hệ của mình vào ngày đầu năm mới nhưng trước đó cũng chỉ tiếp xúc được vài tháng. Bất kể sau này Thịnh Thao có thay đổi hay không, ít nhất anh ta của hiện tại luôn cực kỳ ấm áp mà chân thành, luôn hướng về cô với trái tim tràn đầy yêu thương.
Những gì cô nói với Từ Triều Tông vừa rồi cũng không phải là nói do tức giận. Cô biết rằng Thịnh Thao trong tương lai rất có thể sẽ ra nước ngoài, ngày nay để giữ một mối tình yêu xa thật sự rất khó khăn, huống hồ gì là một mối tình khác đất nước. Còn cô cũng đã sớm qua cái tuổi phấn đấu quên mình vì tình yêu rồi, mặc dù trong những năm cô yêu Từ Triều Tông nhất, nếu phải đối mặt với vấn đề tương tự, cô cũng tuyệt đối không thể buông bỏ cuộc sống và bố mẹ của chính mình rồi đi theo đối phương đến một đất nước xa xôi.
Từ Triều Tông nói rằng đây là một tình yêu sẽ tan vỡ.
Tất nhiên là cô biết điều đó.
Nhưng vậy thì sao? Cần gì phải cầu xin một vạn năm, chỉ cần hiện tại quan tâm chăm sóc sớm chiều bên nhau là tốt rồi.
Mạnh Thính Vũ bước tới, vươn tay ôm eo anh ta.
Thịnh Thao hơi sững lại, tựa cằm lên đỉnh tóc của cô, anh ta cười nói: “Nhân viên bán hàng nói đúng, con gái thời nay rất mỏng manh. À, xin lỗi, anh không chú ý đến chuyện này, vậy hôm nay em muốn xem buổi biểu diễn nữa không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống như sợ cô có quá nhiều lo lắng, anh ta còn nói thêm: “Em đừng suy nghĩ nhiều, muốn xem thì chúng ta đi, không muốn xem thì thôi đừng miễn cưỡng đi, dù sao sau này còn rất nhiều cơ hội mà."
“Không đâu.” Mạnh Thính Ngọc ngẩng đầu lên, đúng lúc hôn nhẹ lên khóe môi của anh ta, nở nụ cười thành thật mà ranh mãnh: “Vừa rồi là em lừa anh đấy, thật ra là bà dì của em vẫn chưa tới.”
Trong khi hôn đáp lại theo bản năng, Thịnh Thao mơ hồ hỏi: "Lừa anh sao?"
Mạnh Thính Vũ hơi lùi ra khỏi vòng tay của anh và gật đầu: "Anh có thể coi em như một công chúa lên cơn động kinh là được."
Thịnh Thao bật cười và hỏi ngược lại: "Sao anh cảm thấy em đang thử thách anh thế? Vậy thì anh đã vượt qua bài thử thách rồi sao?"
Gia giáo của anh ta thực sự rất tốt.
Mặc dù quen biết chưa lâu nhưng Mạnh Thính Vũ biết rằng con trai ở độ tuổi này thực ra không giỏi che giấu cảm xúc thật của mình. Nhưng tính tình của Thịnh Thao rất tốt nhưng chuyện mà người khác sẽ tức giận thì anh ta sẽ không tức giận, khi đi ra ngoài, anh ta rất lễ phép với mọi người. Anh ta chưa bao giờ mất bình tĩnh với cô, thậm chí chưa bao giờ nặng lời với cô.
Giống như giờ phút này, anh ta thật sự không tức giận một chút nào, cũng không buồn bực khi bị đùa giỡn
"Coi như là vậy đi…" Mạnh Thính Vũ cười khanh khách nhìn anh ta: "Cho nên, em cho phép anh đưa ra một yêu cầu, em có thể đáp ứng với anh, đương nhiên là yêu cầu không thể quá đáng."
Thịnh Thao mỉm cười nhìn cô nhưng anh ta cũng đang suy nghĩ, cuối cùng lại lắc đầu: "Anh không nghĩ ra."
“Cứ giữ lại đi.” Mạnh Thính Vũ nói: “Sau này nghĩ ra thì nói cho em biết.” Vẫn còn vài tiếng nữa mới đến buổi biểu diễn, căn phòng vừa ấm áp lại vừa thoải mái. Trải qua khúc nhạc đệm nhỏ này, Thịnh Thao cũng không còn không được tự nhiên như lúc mới đến đây nữa, hai người đang trong giai đoạn yêu đương ngọt ngào dứt khoát nằm trên giường xem TV.
Trên chiếc giường đơn chật hẹp, Mạnh Thính Vũ được Thịnh Thao ôm vào lòng, dựa vào lòng anh ta, quanh khoang mũi đều là mùi hương nhàn nhạt.
Thoải mái đến mức khiến cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Thịnh Thao dường như còn đang xem TV một cách nghiêm túc, anh ta không nhìn xuống cô cho đến khi có tiếng thở đều đều truyền đến, mắt anh ta lướt qua mặt mày thanh tú của cô, muốn khắc ghi cảnh tượng này mãi mãi trong tâm trí.
Mạnh Thính Vũ ngủ bao lâu thig Thịnh Thao giữ nguyên tư thế này bấy lâu, nửa người đã tê dại cũng không dám cử động, sợ đánh thức cô.
...
Lúc 7:30, Thịnh Thao dẫn Mạnh Thính Vũ đi trả phòng và rời khách sạn.
Từ khách sạn đến sân vận động, chậm rãi đi bộ mất khoảng mười phút. Cả hai nắm tay nhau tình tứ đi trên đường.
Bên kia, sau khi Từ Triều Tông đứng ở dưới lầu khách sạn gần một giờ, mới bước lên tàu điện ngầm trở về công ty, lúc này trong lòng anh rất rối bời nhưng cũng rất trống rỗng, chỉ muốn làm việc để chuyển hướng sự chú ý của anh. Khi đã đến tầng dưới của công ty, anh chạm vào tấm vé buổi biểu diễn trong túi, một chút minh mẫn đã phục hồi trong ý thức mờ mịt của anh, cần gì phải vậy chứ, cần gì phải nói chuyện, ít nhất anh vẫn nên vui vẻ vì cô vẫn là cô, không phải sao?
Và anh thật sự vẫn còn nợ cô một buổi biểu diễn.
Anh quay lại và đi theo đám đông vào ga tàu điện ngầm đông đúc.
Anh hối hả đi theo một nhóm người hâm mộ đuổi theo ngôi sao ra khỏi ga tàu điện ngầm, chạy một mạch đến sân vận động, lúc này đã gần tám giờ, các tòa nhà xung quanh đã thắp đèn sáng trưng. Nhìn những cô gái trẻ run rẩy không ngừng dậm chân cho ấm, anh phải thừa nhận rằng ít nhất vào lúc này anh rất hối hận vì kiếp trước bận công việc nên không đến xem biểu diễn cùng cô. Lẽ ra anh nên đến bên cô, nắm tay cô để sưởi ấm cho cô.
Khi anh đến lối vào của sân vận động thì đã muộn, hàng người xếp hàng lần lượt vào sân, mỗi khu vực có một lối vào khác nhau, và anh nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình. Bên trong đã chật kín, tất cả những người hâm mộ theo đuổi ngôi sao ở xung quanh đều giơ gậy phát sáng lên, có vẻ như tất cả mọi người ngoại trừ anh đều rất vui vẻ hạnh phúc.
Tấm vé mà Thịnh Thao nhờ người xếp hàng mua có vẻ rất gần nhưng khi thực sự đi vào mới phát hiện nơi này cách sân khấu cũng có một khoảng.
Anh ta dẫn Mạnh Thính Vũ ngồi xuống, bầu không khí trong hội trường rất nóng, và anh ta cũng bị ảnh hưởng bởi điều đó, quả thực, xem biểu diễn là một điều rất đáng vui vẻ.
Lúc tám giờ, buổi biểu diễn bắt đầu đúng giờ.
Ca sĩ xuất hiện trên bục nâng, toàn trường tối đen như mực, ngoại trừ một tia sáng chiếu vào người ca sĩ, sau vài giây im lặng, người hâm mộ hò hét cuồng nhiệt.
Lúc đầu, Mạnh Thính Vũ nghĩ rằng cô đã xem một lần rồi, khi xem lại lần nữa thì tâm trạng sẽ không kích động như vậy nhưng giai điệu của âm nhạc, tiếng la hét xung quanh và bàn tay khô khốc của Thịnh Thao khiến cô ngay lập tức quên rằng mình đã một mình đến xem buổi biểu diễn ở kiếp trước. Cô cũng theo chân những người hâm mộ khác bước vào trạng thái, hò hét phấn khích và trút bỏ mọi cáu kỉnh phiền toái sau lưng.
Giữa buổi biểu diễn, nam ca sĩ đang cầm micro thở hổn hển, sau đó tươi cười vẫy tay với họ, anh ta hắng giọng, giọng nói mệt mỏi truyền đến mọi ngóc ngách của sân vận động: "Rất cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi biểu diễn hôm nay, bài hát tiếp theo có lẽ tất cả mọi người đều biết, bây giờ chúng ta hãy chơi một trò chơi nhỏ nhé, cầm điện thoại di động của mọi người và gọi cho người mình yêu, được không?” “À? Nếu người mình yêu ở ngay bên cạnh, vậy thì hãy đặt điện thoại xuống và ôm đối phương một cái nhé.”
Lúc này Mạnh Thính Vũ mới nhớ ra, trong buổi biểu diễn ở kiếp trước cũng có phân đoạn này.
Thịnh Thao cúi người, kề môi sát bên tai cô, cười nói: "Em có muốn gọi điện thoại không? Anh không cần."
Mạnh Thính Vũ liếc anh ta một cái: "Em cũng không cần."
Đôi mắt của Thịnh Thao sáng lên.
Ca sĩ rạng rỡ trên sân khấu đang đếm ngược với giọng trầm thấp:
"3, 2, 1..."
Mặc dù Mạnh Thính Vũ đã chuẩn bị tinh thần nhưng cô vẫn bị bất ngờ trước cái ôm của Thịnh Thao. Trong sân vận động lập tức trở nên náo nhiệt, có người giơ điện thoại di động lên gọi điện, có người thân mật ôm hôn nhau.
Khu vực khán đài.
Khi Từ Triều Tông nghe ca sĩ nói, toàn bộ cơ thể của anh dường như bị một cơn bão lặng lẽ cuốn về kiếp trước.
Anh nhớ ra.
Vào thời điểm đó, anh đang giải quyết các vấn đề hệ thống trong công ty, chỉ có anh và một đồng nghiệp khác làm việc ngoài giờ ở tầng đó của tòa nhà văn phòng. Tiếng gõ bàn phím gần như át cả nhạc chuông điện thoại, khi nhìn thấy người gọi là Mạnh Thính Vũ, anh sửng sốt một chút, có chút lo lắng cô sẽ tức giận nên chần chừ vài giây trước khi trả lời cuộc gọi nhưng đầu bên kia rất ồn ào, anh vẫn có thể nghe thấy cô hét lên một cách phấn khích: "Từ Triều Tông, anh có nghe thấy không!"
Anh bị choáng ngợp bởi tiếng ồn ở hiện trường nhưng điện thoại lại được kẹp giữa tai và vai, mắt anh nhìn vào màn hình máy tính, ngón tay gõ phím, anh không nghe kỹ bài hát được hát là gì nhưng anh vẫn dỗ dành cô: "Anh nghe được rồi."
Thì ra là thế.
Từ Triều Tông sững sờ đứng ngây ngốc tại chỗ.
Hóa ra điều cô hỏi là có nghe thấy lời tỏ tình của cô không.
Thật ra cô vẫn luôn tốt bụng như vậy, đối với người mình yêu cũng luôn mềm mỏng như vậy, rõ ràng cô phải chịu uất ức vì anh bận công việc không đi cùng cô ấy đến buổi biểu diễn nhưng tại phân đoạn gọi điện thoại cho người mình yêu, cô vẫn quên hết mọi thứ mà gọi điện thoại cho anh.
Sau khi ôm người yêu xong, cô gái bên cạnh bắt đầu thúc giục Từ Triều Tông đang ngẩn người: "Này anh đẹp trai, mau gọi điện thoại đi!"
Khi Từ Triều Tông phục hồi lại tinh thần, trong mắt anh hiện lên một nỗi cô đơn mà không ai có thể hiểu được.
Anh cố gắng lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm một số và áp điện thoại lên tai.
Mạnh Thính Vũ được Thịnh Thao ôm, cô cũng ôm lại anh ta.
Bị những người hâm mộ bên cạnh lôi kéo, Thịnh Thao từ từ buông cô ra nhưng vẫn vòng tay qua eo cô, anh ta nở một nụ cười trầm thấp, trong mắt tràn đầy ý cười, cúi đầu hôn cô.
Mạnh Thính Vũ có thể cảm thấy điện thoại rung trong túi áo khoác của mình.
Cô nhắm mắt lại, tất cả các giác quan của cô được phóng đại vô hạn.
Nụ hôn ấm áp của Thịnh Thao, cùng với cảm giác ngứa ran như điện giật do điện thoại di động rung mang đến.
Trên thực tế, cô đã sớm buông bỏ chấp niệm về buổi biểu diễn đó. Có vẻ như tình yêu không bao giờ có thể được đồng bộ hóa, Từ Triều Tông đã theo sau để nhặt tất cả những thứ cô đã quên và bỏ lại.
Thịnh Thao thở hổn hển buông cô ra, ôm cô thật chặt và thì thầm vào tai cô: "Thính Vũ, anh yêu em."
Từ Triều Tông nghe thấy âm thanh báo bận bíp bíp từ đầu bên kia vì đối phương không bắt máy, anh nắm chặt điện thoại, mặc dù bầu không khí rất nóng nhưng dường như chỉ có một mình anh bị chìm đắm trong một cánh đồng hoang vu yên tĩnh.