Năm giờ rưỡi, Mạnh Thính Vũ và Thịnh Thao cũng ra ngoài.
Từ nhà Thịnh Thao đến nhà hàng rất gần, hai người thong dong nắm tay nhau đi.
“Đúng rồi, nếu là sinh nhật của Ân Minh, em có nên chuẩn bị quà cho anh ấy không?” Đi đến gần nhà hàng, Mạnh Thính Vũ đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô thực sự không có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Bạn trai đầu tiên thì không nói, bọn họ đều là bạn cùng lớp, bạn của anh ấy về cơ bản cũng là bạn của cô, thời cấp 3, sinh nhật ai cũng sẽ không tặng quà, nhiều nhất cũng chỉ là góp tiền mời người có sinh nhật ăn bữa cơm thôi.
Từ Triều Tông quen nhiều người nhưng ít bạn. Trong thời gian học đại học, anh chưa bao giờ đưa cô đến bất kỳ bữa tiệc sinh nhật nào của bạn cùng lớp và bạn bè, sau khi đi làm, người lớn càng nhạy cảm với sự phân chia ranh giới. Sau này, cô cùng anh tham dự những bữa tiệc tối rất trang trọng. Cho dù sau này có là sinh nhật của Vương Viễn Bác, người có quan hệ không tệ với anh, với tư cách là vợ của Từ Triều Tông, cô cũng không tiện tự mình chuẩn bị quà cho anh ấy.
Mạnh Thính Vũ không giấu diếm điều gì, cô quay đầu về phía Thịnh Thao và nói: "Đây là lần đầu tiên em được bạn trai dẫn đến dự sinh nhật của bạn cùng phòng."
Cô thề rằng mấy lời cô nói đều là thật.
Thịnh Thao nghe xong liền nở nụ cười thoải mái, siết chặt tay cô, nửa đùa nửa thật nói: “Không cần chuẩn bị quà, sau này sẽ không ít chuyện như vậy, nếu người mời là bạn nữ của anh thì em cứ chuẩn bị quà tùy tâm, còn bạn là nam thì miễn đi, anh sợ anh sẽ không kiềm chế được mà đánh cậu ấy đấy.”
Mạnh Thính Vũ cong môi: "Biết rồi. Vậy còn anh, anh tặng anh ấy món quà gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Trong ký túc xá của bọn anh không có truyền thống tặng quà." Thịnh Thao nhún vai: "Suy nghĩ một chút, nếu thật sự chuẩn bị quà cho họ, anh cảm thấy rất kỳ quái. Dù sao, bọn anh đều sẽ mời khách ăn tối vào ngày sinh nhật của ai đó, như vậy thì mọi người sẽ bớt phiền hơn, một năm nhiều ngày lễ như vậy, lễ tình nhân còn có hai ngày, lễ Giáng Sinh gì đó nữa, suy nghĩ tặng quà gì cho bạn gái đã hao tốn hết tất cả linh cảm và tế bào não rồi, làm gì còn thời gian để suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho bạn cùng phòng chứ, thật lãng phí công sức."
“Ý anh là chuẩn bị quà cho bạn gái rất phiền phức sao?” Mạnh Thính Vũ cố ý làm khó anh ta.
“Em thấy anh có gan đó sao?” Thịnh Thao nở nụ cười: “Không có, anh chỉ muốn nói rằng thời gian và cảm hứng tặng quà của anh rất quan trọng, anh không muốn lãng phí nó cho những người kém quan trọng này."
Mạnh Thính Vũ: "Ân Minh nghe câu này sẽ đánh anh đấy, không muốn mời anh ăn tối với anh ấy nữa đâu."
Thịnh Thao trả lời: "Không đâu, bởi vì bọn anh có cùng quan điểm."
Việc trọng sắc khinh bạn là điều quá bình thường.
"Nhưng gần đây có chút kỳ quái."
Mạnh Thính Vũ hỏi: "Cái gì?"
"Trước đây, ba người bọn anh thường dùng bữa vào ngày sinh nhật. Từ Triều Tông rất bận rộn, hoàn toàn không tham gia. Cậu ấy cũng sẽ không mời bọn anh ăn tối vào ngày sinh nhật của cậu ấy, sinh nhật của bọn anh thì cậu ấy cũng không đến. Nhưng lần trước sinh nhật anh thì cậu ấy lại đến, lần sinh nhật của Ân Minh này, cậu ấy cũng đến.” Thịnh Thao năm tay cô đi qua đường rồi nói tiếp: “Những người yêu đương nói chuyện cũng sẽ có chút thay đổi nhỉ.”
Mạnh Thính Vũ rũ mi xuống: "Nói như thế nào?"
"Hình như cậu ấy thích một cô gái, nghe nói còn đang theo đuổi, chuyện này thật hiếm lạ." Thịnh Thao còn nói đùa với cô: "Có một hồi anh còn lo cậu ấy thích em, bởi vì khi đó cậu ấy rất kỳ lạ nhưng giờ nghĩ lại, chắc là do việc theo đuổi cô gái kia không suôn sẻ thôi, không phải lần trước anh mua hai vé gần sân khấu sớm nhất sao? Cậu ấy cũng mua, để đi xem cùng cô gái kia nhưng nghe ý tứ của cậu ấy thì là chưa theo đuổi được, cho nên cũng sẽ không dẫn cô gái đó đến ăn.”
Cũng chính vì Từ Triều Tông mang về một túi đồ con gái và mua hai vé xem biểu diễn mà Thịnh Thao đã hoàn toàn xua tan lo lắng.
Mạnh Thính Vũ nhàn nhạt nói: "Vậy sao."
Cô đã xóa các cuộc gọi nhỡ từ ngày diễn ra buổi biểu diễn.
Hai người nhanh chóng bỏ qua chủ đề này, bước vào trung tâm mua sắm và đi thang máy đến phòng riêng của nhà hàng mà Ân Minh đã đặt.
Khi họ đến, Ân Minh và Vương Viễn Bác đang thảo luận nên gọi món gì.
Mạnh Thính Vũ vừa chào hỏi rồi ngồi xuống, Ân Minh đã rất biết điều đẩy thực đơn cho cô, khách sáo nói: “Các cậu gọi món đi, hôm nay đừng khách sáo quá, muốn gọi gì cũng được, tôi và lão Vương đã gọi vài món rồi." Thịnh Thao treo áo khoác ngoài của mình và của Mạnh Thính Vũ sang một bên, sau đó ngồi xuống, tay khoác trên vai Mạnh Thính Vũ một cách tự nhiên, hai người tựa đầu vào nhau, cùng nhau thảo luận nên gọi món gì.
Ân Minh và Vương Viễn Bác nhìn nhau, cả hai đều lén nở nụ cười.
Cái gì gọi là trai tài gái sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ, cứ nhìn Thịnh Thao và Mạnh Thính Vũ là biết, ngay cả Vương Viễn Bác biết một chút nội tình cũng không khỏi cảm thấy hai người rất xứng đôi về ngoại hình và phong thái. Thịnh Thao đẹp trai và tỏa nắng, Mạnh Thính Vũ trong sáng và thanh tú, nhất cử nhất động của họ đều hòa hợp với nhau.
Ngược lại, Từ Triều Tông trông hơi u ám không phù hợp với độ tuổi của anh.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Ân Minh lấy điện thoại di động ra muốn bấm số của Từ Triều Tông thì người phục vụ mở cửa phòng ra, Từ Triều Tông mang theo hơi lạnh bên ngoài tiến vào, đầu tiên ánh mắt của anh rơi vào người Mạnh Thính Vũ, sau đó lại dời đi mà không để lại chút dấu vết.
Ngay cả khi Mạnh Thính Vũ cúi đầu, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh.
Ánh mắt của anh không có tính công kích quá mạng nhưng bị anh nhìn nhiều năm như vậy, cô thật sự khó có thể bỏ qua.
Cầm chiếc bút trên tay, cô đánh dấu món khoai mỡ việt quất nghiền nhuyễn.
Ân Minh bảo Từ Triều Tông ngồi xuống, nhân tiện trêu chọc anh: "Tôi còn tưởng cậu sẽ dẫn một người đến đây chứ."
Từ Triều Tông dừng một chút, ngữ khí bình thản: "Sao có thể chứ."
Những lời này không phải để đáp lại Ân Minh, mà là để đáp lại Mạnh Thính Vũ.
Anh không biết Thịnh Thao sẽ nói với cô như thế nào về những chuyện đó nhưng cô nên biết rằng anh sẽ không bao giờ có liên hệ tình cảm với bất kỳ ai khác ngoài cô.
Thấy Từ Triều Tông nói chuyện, Ân Minh hào hứng hỏi: "Sau khi nhập học chính là sinh nhật của lão Vương, đến lúc đó có thể dẫn đến cùng nhau ăn bữa cơm không?"
Từ Triều Tông ngước mắt lên và liếc nhìn Mạnh Thính Vũ mộ cái rất nhanh.
Mạnh Thính Vũ hắng giọng.
Đây thực ra cũng là một loại ám chỉ, đừng nhắc tới chủ đề này nữa, ngoài khiến người ta xấu hổ thì không hề có tác dụng gì cả.
Từ Triều Tông nhìn về phía Ân Minh và nói: "Đừng nói chuyện này nữa."
Mặc dù giọng điệu của anh rất thờ ơ nhưng lại mang theo một chút ý tứ nghiêm túc.
Ân Minh cho rằng anh không thích nói chuyện riêng tư này, liền khoát tay nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, gọi món đi, anh Thao, gọi món chưa?"
Thịnh Thao thản nhiên trả lời, sau đó cúi đầu hỏi Mạnh Thính Vũ: "Cổ họng của em không thoải mái sao?"
Hành động vừa rồi của Mạnh Thính Vũ hoàn toàn là theo bản năng.
Cô chỉ muốn dừng chủ đề nhàm chán đó lại thôi.
“Có một chút.” Mạnh Thính Vũ giơ tay sờ sờ cổ họng: “Có lẽ là do khô quá.”
Thịnh Thao gật đầu, nhìn lại thực đơn một lần nữa rồi đứng dậy: "Vậy anh sẽ hỏi người phục vụ xem ở đây có món súp lê hầm nào không. Nếu không, anh ra ngoài mua cho em một phần, dù sao thì đồ ăn ở đây cũng lên rất chậm."
Mạnh Thính Vũ vội vàng nắm lấy tay anh ta: "Không cần đâu, uống chút nước là được rồi."
Thịnh Thao vẫn khăng khăng: "Không xa lắm đâu, sẽ nhanh thôi."
Anh ta cầm áo khoác của mình, nói với đám người Ân Minh: "Tôi ra ngoài một lát."
Ân Minh tặc lưỡi nhưng anh ấy vẫn cảm thấy không đủ, huýt sáo trêu chọc: "Anh Thao đúng là bạn trai tốt mà." Anh ấy lại nhìn Mạnh Thính Vũ, mặc dù đã kiềm chế bản thân nhưng anh ấy vẫn hỏi đùa: "Đàn em, em nói xem có đúng không?"
Mạnh Thính Vũ: "..."
“Em đi với anh nhé?” Cô cũng đứng dậy.
Thịnh Thao xua tay, nhẹ giọng nói: "Không cần đâu, bên ngoài lạnh lắm, anh sẽ về ngay thôi."
Từ Triều Tông ngoảnh mặt làm ngơ, ngón tay thon dài gõ gõ trên bàn ăn. Đây là một trong những biểu hiện của sự thiếu kiên nhẫn của anh.
Thịnh Thao rời đi, Mạnh Thính Vũ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi xuống một lần nữa. Bây giờ cô cũng không quen thuộc lắm với bọn họ, chỉ có thể mở điện thoại di động giết thời gian, thỉnh thoảng Ân Minh muốn gọi thêm đồ ăn, sẽ hỏi khẩu vị của cô, cô ngẩng đầu lên trả lời một câu. Dù vậy, cô cũng không có cách nào phớt lờ ánh mắt của Từ Triều Tông.
Anh tùy ý dựa vào lưng ghế, nghĩ tới điều gì đó, lấy trong túi ra mấy viên sôcôla đặt lên đĩa xoay trên bàn, sau đó đưa tay di chuyển đĩa, quay về phía Mạnh Thính Vũ.
Mạnh Thính Vũ hơi ngước mắt lên và thoáng thấy một vài viên sô cô la trước mặt.
Cô hít một hơi thật sâu, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Trước khi đến hôm nay, cô cũng không cố ý hỏi Thịnh Thao ở đó là ai nhưng cô cảm thấy rằng những gì cô đã nói và làm vào ngày hôm đó đều rất rõ ràng, Từ Triều Tông nếu có một chút đầu óc thì cũng không nên ở đây ngày hôm nay, cũng không nên làm mấy chuyện mờ ám này. Thật sự khiến người ta không thể chịu nổi.
Cô ngoảnh mặt đi, vờ như không thấy.
Ân Minh vẫn đang nghiên cứu thực đơn nhưng Vương Viễn Bác đã chú ý đến chi tiết này và thầm thở dài: Muốn làm gì thế này?
Dù sao anh ấy luôn cảm thấy rằng ngày hôm nay một chuyện gì đó tồi tệ sẽ xảy ra.
Thịnh Thao chắc sẽ quay lại sớm thôi, chắc hẳn sẽ nhìn thấy sôcôla trên đĩa trong nháy mắt... Vương Viễn Bác chỉ hy vọng rằng hôm nay có thể có một bữa ăn ngon, vì vậy anh ấy dứt khoát đưa tay ra xoay đĩa và chộp lấy sô cô la trong lòng bàn tay, gật đầu với Từ Triều Tông: "Lão Từ, cảm ơn nhé, sao cậu biết tôi đói bụng thế?"
Từ Triều Tông: "..."
Mạnh Thính Vũ suýt nữa bật cười thành tiếng.
Sự cáu kỉnh vừa rồi đã bị quét sạch bởi hành động của Vương Viễn Bác.
Hôm nay anh nhìn thấy nhãn hiệu sô cô la này trong phòng trà của công ty, nghĩ rằng cô sẽ thích ăn nên anh đã lấy một ít. Bản thân anh không thích món ăn vặt này. Thật ra đã lâu rồi anh không làm việc này, năm đó khi yêu nhau, công ty làm thêm của anh cũng sẽ sắp xếp trà chiều, nếu có sô cô la hoặc đồ ăn vặt mà cô thích, anh sẽ bỏ một ít vào túi, chờ đến khi gặp cô sẽ cho cô.
Về sau, thói quen này dần biến mất.
Là bởi vì anh có nhiều tiền cũng không có nhiều thời gian, lúc đó anh chỉ nghĩ nếu cô thích ăn món gì thì tự mình đi mua.
Tại sao hôm nay lại làm chuyện này chứ?
Anh cũng không biết rõ, chỉ là tình cờ nhìn thấy, vừa vặn lại nhớ tới thôi.
Trong những ngày dài trước khi sống lại, chẳng lẽ anh không thấy sô cô la này ở nơi nào khác sao? Tất nhiên là có thấy nhưng anh chỉ nhìn lướt qua mà không nghĩ đến việc lấy cho cô hay mua cho cô.
Từ Triều Tông nghĩ đến điều gì, đương nhiên Mạnh Thính Vũ cũng nghĩ đến điều đó.
Cô mím môi.
Phụ nữ thực sự rất dễ dỗ dành, trong mấy năm đó, cho dù Từ Triều Tông thỉnh thoảng có cử chỉ ấm áp như vậy, có lẽ tình yêu của cô cũng sẽ kéo dài được một thời gian.
Mọi hành động của anh lúc này sẽ chỉ khiến cô cảm thấy rằng "anh cũng chỉ có thế thôi".
Anh cũng không thoát được mấy thói hư tật xấu của đàn ông.
...
Mười phút sau, Thịnh Thao quay lại với một bát súp lê nhỏ.
Anh ta dùng khăn giấy cẩn thận lau thìa trước khi đưa cho cô: "Em ăn thử đi, hình như là vừa mới hầm, uống nóng sẽ ngon hơn."
Một tay Mạnh Thính Vũ cầm thìa, một tay vén mớ tóc xõa lên, nhấp một ngụm, hai mắt sáng lên: "Vừa ngọt vừa mềm."
Thịnh Thao cười cười, ở phía sau giúp cô giữ tóc, trong giọng nói có chút cưng chiều: "Có lẽ em ít đến nơi này, anh ở gần đây đã nhiều năm, đây là một cửa hàng lâu đời, anh nhớ nó đã có lúc anh còn rất nhỏ nhưng lúc đó ông chủ bán bằng xe đẩy, mẹ anh là giáo viên, cổ họng luôn khó chịu nên bố anh thường mua cho bà."
"Thảo nào ngon quá." Mạnh Thính Vũ nhấp một ngụm.
Chỉ còn nửa phần nhưng cô không uống nổi nữa.
Thịnh Thao tự nhiên cầm lấy bát và uống nốt nửa bát còn lại.
Từ Triều Tông ngây người nhìn cảnh này.
Sau khi phát hiện ra những gì Thịnh Thao đã làm, khuôn mặt nghiêm nghị của anh nhuốm màu u ám.
Đây là một hành vi rất bình thường đối với Thịnh Thao, anh ta đã uống súp lê do bạn gái để lại, có chuyện gì đâu chứ? Họ thậm chí còn hôn nhau thân mật hơn rất nhiều lần mà.
Ánh mắt Từ Triều Tông nhìn lướt qua những người khác và nhìn thẳng vào Mạnh Thính Vũ.
Mạnh Thính Vũ cũng ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của anh.
Đôi môi mỏng của anh mím chặt, trong mắt không có chút ấm áp nào.
Mạnh Thính Vũ đưa tay cầm chiếc cốc lên nhưng ngón tay mảnh khảnh và trắng nõn của cô lại rất hòa hợp với chiếc cốc sứ trắng. Khóe môi cô khẽ nở một nụ cười, bình tĩnh nhấp một ngụm trà nóng.