Người phục vụ đẩy toa ăn vào, bưng ra từng món bốc khói nghi ngút.
Thịnh Thao cũng không cố ý muốn thể hiện trước mặt bạn cùng phòng. Nhưng anh ta và Mạnh Thính Vũ đang trong thời kỳ mặn nồng nhất của mối quan hệ, có nhiều hành động nhỏ đều xuất phát từ trái tim.
Đây cũng là thói quen mà Thịnh Thao đã tự phát triển trong vài tháng quen nhau, anh ta đã quen với việc phục vụ rau cho Mạnh Thính Vũ, thậm chí còn giúp cô gắp xương cá ra khỏi thịt cá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta sẽ lấy khăn giấy lau khóe môi cô, anh ta sẽ ăn những thứ cô không muốn ăn.
Những thứ này đã từng là "độc quyền" của Từ Triều Tông.
So với Từ Triều Tông, Mạnh Thính Vũ khá kén ăn, không thích da gà, cũng không thích ớt xanh và cà rốt, không ăn gừng, hành, tỏi hay nội tạng.
Trước đây khi hai người đi ăn, Từ Triều Tông luôn ăn thứ mà Mạnh Thính Vũ không thích.
Khi đi ra ngoài ăn mì, anh sẽ gắp hết hành lá trong bát cho cô.
Tuy nhiên, khi đó, anh có lẽ cũng không ngờ rằng có một ngày mình sẽ nhìn người đàn ông khác làm những việc này cho cô, hơn nữa còn rất vui vẻ ngọt ngào.
Ân Minh cũng mua rất nhiều bia lon và đặt trên bàn. Từ Triều Tông vốn không có ý định uống bia nhưng nhìn thấy sự ăn ý ngầm giữa Thịnh Thao và Mạnh Thính Vũ, anh cũng khó chịu, cầm lon bia lên, dùng một tay bật nắp, uống hơn phân nửa, hầu kết lăn lên lộn xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không chỉ Từ Triều Tông, Ân Minh và Thịnh Thao cũng đang uống bia nên mọi người không cho rằng điều đó có gì kỳ lạ.
Người có sinh nhật hôm nay là Ân Minh thúc giục Thịnh Thao và đẩy cho anh ta một lon: "Anh Thao, làm chút không?"
Thịnh Thao từ chối: "Không được, tôi còn phải đưa Thính Vũ về ký túc xá."
“Chỉ một lon thôi mà.” Ân Minh tiếp tục thuyết phục: “Được rồi, em biết sau này anh nhất định sẽ là một người bị vợ quản nghiêm rồi, đàn em, bảo anh Thao uống một lon đi?”
Mạnh Thính Vũ khẽ mỉm cười nhưng không đáp lại.
Thịnh Thao xua tay: "Thật sự không uống được, tôi còn có việc, mọi người cứ uống đi, đừng khuyên tôi."
Ân Minh nhanh chóng tiến sát lại, nở nụ cười ti tiện, nói: "Đàn em, em nói xem có phải anh Thao của chúng ta rất tốt không?"
Mạnh Thính Vũ thầm nói trong lòng, tốt hơn anh gấp ngàn lần đấy.
Cô không biểu hiện ra mặt, quay đầu nhìn Thịnh Thao, ánh mắt nhu hòa chuyên chú, nụ cười trên miệng đầy rung động: "Ừm, rất tốt."
Thịnh Thao là một chàng trai rất thông minh và hiểu biết rộng.
Tất nhiên, có thể họ mới quen nhau một thời gian ngắn, khi vẫn còn những bộ lọc dành cho nhau thì trong tiềm thức họ sẽ che đậy những mặt chưa tốt của mình.
Nhưng cô vẫn cho rằng gặp được người như vậy trong mối quan hệ yêu đương đã là một loại may mắn.
Thịnh Thao giơ tay quệt mứt việt quất mà cô vô tình đụng phải: "Anh còn phải cố gắng."
Ân Minh sắc bén nói: "Hôm nay là sinh nhật tôi, đừng có kích thích tôi như vậy chứ."
Từ Triều Tông mở một lon bia khác, lần này anh uống nó một cách vô cảm, khi Thịnh Thao nói chuyện chán với Mạnh Thính Vũ, đôi mắt anh tối sầm, anh không chú ý và bóp lon bia rỗng trong tay. Âm thanh chói tai truyền đến, cả Thịnh Thao và Ân Minh đều nhìn về phía anh.
Chỉ có Mạnh Thính Vũ vẫn mặt mày hờ hững, như thể mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến cô.
Vừa gặm xương gà, Vương Viễn Bác vừa nghĩ: nên tìm lý do gì để chạy trốn trước đây?
Ân Minh cũng noi gương Từ Triều Tông bóp nát cái lon, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sức cổ tay của tôi vẫn chưa tốt. Từ Triều Tông bóp nát dễ dàng như thế, tôi còn phải dùng nhiều sức."
Vương Viễn Bác rất cảm kích thần kinh nhanh nhạy của Ân Minh, vội vàng trả lời: “Ngày nào cậu cũng đến quán cà phê Internet, cứ tiếp tục như vậy thì thân thể sẽ rỗng tuếch đấy, không nên thức khuya, mỗi ngày cứ như con cú đêm, nhìn xem, quầng thâm của cậu có khác gì bảo vật quốc gia đâu chứ, mau bảo đàn em giới thiệu cái gì đó… a, đàn em, con gái như bọn em có cái gì để chăm sóc mắt ấy nhỉ?" Ngoại trừ Mạnh Thính Vũ, không ai chú ý đến việc Vương Viễn Bác thay đổi chủ đề một cách gượng gạo như thế nào.
Cô vẫn cười, đan chặt mười ngón tay với Thịnh Thao ở dưới bàn: "Kem dưỡng mắt."
“Đúng, đúng, là kem dưỡng mắt. Nhưng nó có hiệu quả không, ý anh là đối với quầng thâm của tên nhóc này ấy."
"Khó nói lắm nhưng chuyện này phải kiên trì."
"Nghe có vẻ rắc rối nhỉ..."
Ân Minh tức giận cười to: "Cái này không phải quầng thâm, gọi là thăng trầm của đàn ông, hiểu không?"
Vì sự việc này, sự chú ý của Thịnh Thao cũng bị chuyển hướng, anh ta không hề nghĩ đến hành động vừa rồi của Từ Triều Tông.
Sau khi tùy ý trò chuyện thêm vài vòng, Mạnh Thính Vũ cầm túi đứng dậy và nói với Thịnh Thao: "Em đi vệ sinh."
Vị trí của cô ở sát bên trong, đi ra phải vòng qua Thịnh Thao, Thịnh Thao gật đầu, đặt tay lên eo cô, để cô đi ra ngoài.
Vương Viễn Bác bất lực đỡ trán.
Có phải tất cả đàn ông đang yêu đều trì độn như vậy không? Nếu không phải là thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, nếu là ngày thường, e là Thịnh Thao đã sớm cảm nhận được có một ánh mắt nhìn mình chằm chằm đến mức muốn chặt tay của anh ta.
Mạnh Thính Vũ mở cửa phòng và đi ra ngoài.
Từ Triều Tông uống hai lon bia, tửu lượng của anh đã khá hơn rất nhiều, lúc này tất cả các giác quan của anh đều vô cùng nhạy bén, ví dụ như mùi thơm thoang thoảng chỉ thuộc về cô đọng lại trong mũi anh.
Sau khi Mạnh Thính Vũ đi ra ngoài, Từ Triều Tông cũng đứng dậy, anh cố ý lắc lắc thân hình vài giây rồi lắp bắp giải thích: "Tôi uống nhiều quá, ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo."
Ân Minh và Thịnh Thao đang trò chuyện, hai người cũng không chú ý.
Vương Viễn Bác: "..."
Nghiệt duyên mà.
Từ Triều Tông bước ra khỏi phòng, anh cũng không biết phòng vệ sinh ở đâu, sau khi quét sạch mớ hỗn độn trong phòng, anh lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu lên, đối mặt với tấm biển treo bên cạnh, vững vàng đi về phía phòng vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, nơi này người ra vào rất ít, ánh đèn trong hành lang có chút mờ mịt.
Đứng trước bồn rửa tay, Mạnh Thính Vũ đưa tay chải tóc, sau đó lấy son môi từ trong túi ra, cẩn thận thoa lên. Trang điểm xong, cô từ phòng vệ sinh đi ra, ném khăn giấy lau tay vào thùng rác, ngước mắt lên liền nìn thấy Từ Triều Tông uể oải dựa vào tường dưới ánh đèn lờ mờ. Anh nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại hơi nhìn về phía cô, ánh mắt tập trung nhìn cô chăm chú, anh cầm trên tay một chiếc bật lửa, trong lúc chờ đợi cô, anh chán nản bật đi tắt lại, lúc này, anh đang đóng cắp chiếc bật lửa, một âm thanh sắc nét truyền quanh hành lang trống rỗng.
Mạnh Thính Vũ thu hồi ánh mắt, chuẩn bị đi ngang qua anh với những bước chân vững vàng.
Cô vừa xoa xoa vai liền bị một lực kéo lại, cúi đầu nhìn xuống, Từ Triều Tông đang nắm chặt cổ tay cô, cô chưa kịp chửi thì anh đã vươn cánh tay còn lại ra, vô cùng thuận lợi vòng tay qua eo cô, dẫn cô đi vào căn phòng trống gần nhất, trở tay đóng cửa lại.
La mắng và đánh đập anh một cách điên cuồng sẽ chỉ lãng phí cảm xúc của cô mà thôi.
Anh giảm bớt sức lực, cô dễ dàng thoát ra nhưng vẫn bị giam cầm chặt chẽ giữa bức tường và lồng ngực phập phồng vì tâm trạng thấp thỏm của anh: "Bây giờ anh rất khó nói chuyện với em sao?"
Từ Triều Tông cũng không muốn điều này.
Anh chỉ có thể cho rằng tính cách bốc đồng, cáu kỉnh của mình là do hai lon bia mà anh đã uống tác động.
Trong phòng này không có ai, đèn cũng không bật, và bóng tối phóng đại mọi giác quan của anh.
“Anh chịu không nổi.” Giọng nói của anh không lưu loát, trong lòng chán nản. Khi kông nhìn thấy anh đã chịu không nổi, hiện tại tận mắt nhìn thấy lại càng không thể chịu nổi.
Nếu không phải chút tỉnh táo còn sót lại, anh đã sớm nổ tung trên bàn ăn rồi.
Giọng điệu của Mạnh Thính Vũ nhẹ nhàng nhưng lời nói lại xa cách và tàn nhẫn: "Chịu không được thì cũng phải chịu. Từ Triều Tông, cứ làm quen đi. Tôi không thể chia tay với Thịnh Thao chỉ vì anh chịu không nổi, anh cũng biết, tôi không phải loại người như vậy."
"Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, cho dù ly hôn, cũng nên có chút ăn ý ngầm chứ, tỷ như có thể cố gắng tránh những dịp có thể gặp mặt, yên tâm, đây là lần cuối cùng, sau này tôi sẽ không tham gia mấy loại tụ tập này nữa, hi vọng cáanh cũng có thể hiểu chút quy tắc."
Từ Triều Tông im lặng vài giây, khẽ cười một tiếng, sau đó thu lại nụ cười trên mặt, cau mày lạnh lùng nhìn cô.
Có lẽ là bởi vì bị những lời nói bình tĩnh, gần như tàn nhẫn và tuyệt tình của cô chọc tức, hành vi thân mật giữa cô và Thịnh Thao cứ tái hiện trong đầu anh, hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, anh bắt đầu chơi bài không theo lẽ thường. Khi Mạnh Thính Vũ chuẩn bị rời đi, anh vây cô lại, ép cô vào tường, hai người tiến đến rất gần, gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô, còn cô cũng ngửi thấy mùi rượu.
"Đừng làm mọi chuyện quá khó xử." Mạnh Thính Vũ nói một cách vô cảm.
Từ Triều Tông cúi đầu và muốn hôn cô.
Kinh nghiệm của hai người ở bên nhau trong nhiều năm là gì?
Đó là vài giây trước khi đối phương nói một câu nào đó, bạn đã có cảm giác rằng anh ta nhất định sẽ nói câu này.
Ngay khi anh cúi đầu và tiến lại gần, bạn biết anh ta muốn làm gì.
Cô dứt khoát quay đầu lại, anh dừng lại, giây tiếp theo, anh hôn lên vành tai của cô, xuất phát từ dục vọng chiếm hữu thầm kín trong lòng, anh hôn rất mạnh, mang theo tiếng thở hổn hển nặng nề.
...
Thấy Mạnh Thính Vũ vẫn chưa quay lại, Thịnh Thao nói một tiếng với Ân Minh, cầm điện thoại và bước ra khỏi phòng. Vừa định hỏi người phục vụ nhà vệ sinh ở đâu, Mạnh Thính Vũ đã vội vàng xuất hiện trong tầm mắt anh ta.
“Anh còn tưởng em đi lạc.” Thịnh Thao mỉm cười nắm tay cô.
Mạnh Thính Vũ cười cười, thoải mái giơ tay vén lọn tóc lòa xòa trước ngực ra sau tai: "Anh cho rằng em là trẻ con sao. Em mới đi trang điểm thôi, anh phải tập thói quen chờ đợi này đấy."
"Anh không phải không muốn chờ, chỉ sợ em đi lạc đường thôi."
Mạnh Thính Vũ hơi ngước lên nhìn anh ta và nắm chặt tay anh ta.
Cô liếc mắt thấy Từ Triều Tông cũng đi tới, anh đi đứng lảo đảo nhưng khi nhìn thấy bọn họ, sắc mặt của anh căng chặt, không biết là say hay bị làm sao, một bên gò má hơi ửng đỏ, anh ôm cánh tay của mình, mặt không chút thay đổi, nhanh chóng đi ngang qua.
Nhưng những lời của Mạnh Thính Vũ vẫn lọt vào tai anh.
Mạnh Thính Vũ nhìn Thịnh Thao và nhẹ nhàng nói: "Em sẽ không bị lạc đường, chứ đừng nói là lạc phương hướng."
Từ Triều Tông: "..."
Vẻ mặt của anh biến hóa thất thường, muốn kéo khóe môi lên nhưng lại phát hiện mình cười không nổi.
Anh cảm thấy phần áo chỗ khuỷu tay hơi dính dính.
Chắc hẳn là bị cắn đến mức chảy máu rồi.
Hai người quá mức quen thuộc.
Anh biết rdái tai của cô không thể dễ dàng chạm vào.
Cô biết rõ nên đánh trả thế nào sẽ khiến anh đau đớn hơn, có thể nói là một đòn ăn miếng trả miếng.