Sống lại với chồng cũ sau khi ly hôn

Thịnh Thao về nhà với vết thương trên mặt.
 
Anh ta không thể ở trong ký túc xá đó lâu hơn nữa, chỉ cần nghĩ rằng Từ Triều Tông đã thầm nhớ thương Mạnh Thính Vũ, anh ta liền cảm thấy khó chịu, ngọn lửa như đang len lỏi trong cơ thể. Cho dù có thể nhất thời bình tĩnh, anh ta cũng không thể đảm bảo tối nay mình có đấm Từ Triều Tông tiếp hay không. Lý trí nói cho anh ta biết, anh ta không nên làm như vậy, giống như Vương Viễn Bác đã nói, càng làm cho sự tình ầm ĩ thì càng không có ích lợi gì. Anh ta chỉ có thể buộc mình rời đi, nếu không nhìn thấy tên tiểu nhân bỉ ổi Từ Triều Tông, cơn giận của anh ta sẽ không bùng cháy mạnh như vậy.
 
Cha mẹ đều đi công tác xa, trong nhà không có một bóng người. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh ta thất thần ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, một lúc lâu sau mới nhớ ra ngày mai còn phải gặp Thính Vũ, lúc này anh ta mới lê từng bước nặng nề vào phòng tắm, vặn vòi nước, soi mình trong gương, khóe miệng có vết máu, gò má tái xanh, Từ Triều Tông ra tay rất mạnh.
 
Chuyện này khiến anh ta vừa căm tức lại vừa hoang mang.
 
Rốt cuộc là ai đang ngấp nghé bạn gái của ai? Anh ta không ra tay tàn nhẫn như Từ Triều Tông. Trong một khoảnh khắc, anh ta cảm thấy rằng Từ Triều Tông thực sự muốn giết anh ta.
 
Để làm gì chứ?
 
Thịnh Thao khó chịu rửa mặt bằng nước lạnh, quay trở lại phòng khách, tìm kiếm khắp nhà mới tìm thấy hộp thuốc. Anh ta phải xử lý vết thương, nếu không anh ta sẽ không biết giải thích về vết thương như thế nào khi gặp Thính Vũ vào ngày mai.
 
Trong khi thoa thuốc chống viêm lên mặt, anh ta đang nhớ lại mọi thứ về ngày hôm nay.
 
Nhớ lại khi bữa tiệc tối sắp kết thúc, Thính VŨ đứng dậy và đi vào phòng vệ sinh, hình như không lâu sau đó, Từ Triều Tông cũng đi theo ra ngoài với lý do muốn tỉnh rượu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến đây, anh ta đột ngột đứng dậy, suýt chút nữa làm đổ thuốc đang đặt trên mép bàn cà phê.
 
Lồng ngực của Thịnh Thao phập phồng kịch liệt, trong lòng vô cùng hối hận, anh ta rõ ràng cũng không phải người rất đần độn, tại sao lại không cẩn thận hơn một chút? Từ Triều Tông đã rời đi bao lâu, anh chỉ uống hai lon bia thôi, với lượng cồn này thì sẽ không đến mức say xỉn thành bộ dạng kia, anh hoàn toàn cố tình tìm cớ để đi quấy rầy Thính Vũ và ở một mình với cô. 
 
Thịnh Thao rất giỏi trong việc tự nhìn lại bản thân.
 
Nếu anh ta có nhiều suy nghĩ hơn, chắc hẳn sẽ phát hiện ra điều đó, một khi anh ta biết Từ Triều Tông có một chút tâm tư gì với Thính Vũ, anh ta sẽ không để họ có bất kỳ cơ hội nào ở riêng với nhau. Tại sao anh ta lại đần độn như vậy? Nói trắng ra là bởi vì hiện tại anh ta có cô, cô là bạn gái của anh ta, anh ta cho rằng ai cũng sẽ như mình, khi biết đối phương có bạn trai, cho dù trong lòng có cảm xúc khác thường, cũng sẽ xuất phát từ đạo đức mà tuyệt đối không thân cận quá mức. 
 
Anh ta thầm căm ghét chính mình.
 
Trong lúc kích động, anh ta đã gửi cho Mạnh Thính Vũ một tin nhắn: "Thính Vũ, em có tình cảm với anh không?"

 
Vừa gởi xong thì anh ta đã hối hận.
 
Nhưng tin nhắn đã gởi đi rồi, cũng không có cách nào thu hồi.
 
Mấy lời như vậy, anh ta chỉ nói khi tỏ tình. Sau này, cho dù hai người có mệt mỏi thế nào, anh ta cũng sẽ không hỏi, bởi vì anh ta cảm thấy không cần thiết, nếu cô đồng ý ở bên anh ta, nhất định là thích anh ta, anh ta rất tự tin về điều này nhưng đêm nay, không biết là bị Từ Triều Tông khiêu khích hay chuyện gì đang xảy ra, anh ta lại có chút không yên tâm.
 
Mạnh Thính Vũ chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, điện thoại bên cạnh gối rung lên, đánh tan cơn buồn ngủ của cô.
 
Mở điện thoại lên, cô thấy tin nhắn này là của Thịnh Thao gửi đến, cô hơi nhíu mày, không hiểu vì sao anh ta lại hỏi câu này, nguyên nhân là gì?
 
Nhưng cô biết rõ những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
 
Cô suy nghĩ vài giây trước khi trả lời: " Đương nhiên có rồi"
 
Lúc này theo cô tâhsy, bạn trai nhỏ của cô hình như không có cảm giác an toàn, còn rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cô có thể hỏi sau, khi anh ta hỏi vấn đề này, cô nên cho anh ta một câu trả lời thật tích cực rõ ràng. Nếu anh ta ở ngay trước mặt cô, chắc hẳn cô sẽ cho anh ta một cái ôm.
 
Thịnh Thao nhìn tin nhắn trả lời, tâm trạng cũng không tệ lắm, anh ta dùng ngón tay cái vuốt ve màn hình, như thể đang chạm vào cô.
 
Thịnh Thao: "Anh thật sự rất thích em"
 
Một lúc sau, anh ta nói thêm: "Anh thật sự rất yêu em"
 
Mạnh Thính Vũ dứt khoát mặc áo khoác bông và đứng dậy xuống giường. Ba người bạn cùng phòng còn đang bận rộn, có người đang xem phim, có người đang chăm sóc da, cô khom lưng đi ra ban công, thuận tay đóng cửa lại, sau đó bấm số của Thịnh Thao. Ban công không phải kiểu kín, cô rùng mình vì gió lạnh thổi tới. Điện thoại được kết nối nhanh chóng, giọng nói của Thịnh Thao thấp hơn trước một chút: "Thính Vũ, em chưa ngủ sao?"
 
Mạnh Thính Vũ dựa vào tường, giọng nói nhẹ nhàng, cười nói: "Nếu em ngủ, vậy là ma trả lời tin nhắn của anh sao?"
 
Nếu là trước đây, có lẽ Thịnh Thao đã bật cười.
 
Hôm nay, sau vài giây im lặng, anh ta lại lặp lại câu nói đó: "Thính Vũ, anh rất thích em."
 
Mạnh Thính Vũ giả vờ ngáp một cái, miễn cưỡng kéo dài giọng điệu: "Biết rồi, biết rồi nhưng hôm nay anh có chuyện gì thế, có phải anh đã làm gì có lỗi với em không, đại đa số con trai đều như vậy, thành thật nói cho em biết đi."

 
Lúc này Thịnh Thao mới nở nụ cười: "Em đánh giá quá cao lòng dũng cảm của anh và đánh giá thấp tâm tư liêm sỉ của anh rồi."
 
Anh ta cố ý nhấn mạnh bốn chữ “tâm tư liêm sỉ”.
 
Bây giờ anh ta cảm thấy rằng Từ Triều Tông quá vô liêm sỉ.
 
Mạnh Thính Vũ cười nói: "Thật sao."
 
Thịnh Thao ậm ừ, sau đó giả vờ tùy ý giải thích: "Cũng không có gì, anh chỉ đột nhiên muốn nói cho em biết, anh rất thích em."
 
"Em còn tưởng anh bị cái gì kích thích chứ." Mạnh Thính Vũ dừng một chút: "Ngày mai gọi điện thoại cho em sớm chút nhé, mai thi xong là chúng ta có thể thoải mái rồi, có thể đi chơi loanh quanh."
 
Nghe những lời nói nhỏ nhẹ của cô, Thịnh Thao đã dẹp yên được chút u ám còn sót lại trong lòng.
 
Giọng nói của anh ta cũng trở lại trong trẻo như thường lệ:  "Được, ngày mai anh sẽ đánh thức em."
 
...
 
Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Thính Vũ thu hồi nụ cười trên khuôn mặt.
 
Đứng bên ngoài một lúc, cô cảm thấy hơi lạnh, cất điện thoại vào túi, lại xoa xoa cánh tay, sau đó xoay người đi vào phòng vệ sinh. Thịnh Thao giống như một tờ giấy trắng trước mặt cô, một số cảm xúc và suy nghĩ mà anh ta cho rằng mình đã che giấu tốt thực sự có thể biểu hiện rõ ràng trong mắt cô. Trong tình yêu, anh ta không phải là người quá quan tâm đến được mất, anh ta cũng rất ít hỏi cô xem cô có thích anh ta hay không, một khi anh ta làm như vậy, tức là anh ta đã bị kích thích.
 
Hay chính xác hơn, anh ta cảm thấy bị đe dọa bởi sự can thiệp của người khác nên rất nóng lòng muốn tìm câu trả lời khẳng định từ cô.
 
Từ Triều Tông.
 
Mạnh Thính Vũ hít một hơi thật sâu, vậy tối nay trong ký túc xá nam đã xảy ra chuyện gì? Cô không biết rõ lắm nhưng có một điều chắc chắn rằng, Thịnh Thao đã để mắt đến Từ Triều Tông.
 
Cô đưa tay vặn vòi nước, hai mắt rũ xuống, kéo chiếc khăn tắm đang treo ở bên cạnh, làm ướt khăn, cô dùng sức lau vành tai của mình.

 
*
 
Bên kia.
 
Sau khi Thịnh Thao ra khỏi ký túc xá, anh ta vẫn còn một ngôi nhà để trở về. Nhưng Từ Triều Tông không có người thân ở thành phố này, bước ra khỏi khuôn viên trường, anh vô tri cất bước lang thang khắp nơi, cuối cùng đến một cửa hàng tiện lợi 24 giờ. Anh bước vào trong, khiến người bán hàng đang sắp xếp các kệ đồ nguội giật mình.
 
Sắc mặt Từ Triều Tông tái xanh, ánh mắt u ám, càng đáng sợ hơn chính là vết thương trên mặt anh. Trong đêm khuya như vậy, anh trông giống như một kẻ liều lĩnh chuẩn bị cướp bóc.
 
Trên mặt nhân viên bán hàng lộ ra vẻ kinh hãi.
 
Từ Triều Tông thậm chí không nhìn anh ta, sau âm thanh cảm ứng tự động "Chào mừng quý khách", anh đi đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ, dưới ánh mắt kinh hãi của nhân viên bán hàng, anh ngồi trên chiếc ghế cao, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không hề có tiêu điểm. Nhân viên bán hàng thở phào nhẹ nhõm, thu dọn những hộp cơm sắp hết hạn sử dụng lên giá, nhanh chóng quay lại quầy thu ngân và khóa ngăn kéo đựng tiền.
 
Sau khi đề phòng xong, nhân viên bán hàng thỉnh thoảng nhìn về phía anh, đột nhiên đưa ra một suy đoán táo bạo, nếu người này không phải kẻ liều lĩnh thì chính là một người đàn ông tội nghiệp bị bạn gái bỏ rơi. Những người đêm khuya ngẩn ngơ đến cửa hàng tiện lợi, có ai chưa từng trải qua chuyện buồn khiến người ta đồng cảm đâu chứ?
 
Hệ thống sưởi trong cửa hàng tiện lợi đã được bật, hoàn toàn khác với cái lạnh cắt da cắt thịt bên ngoài.
 
Từ Triều Tông bất động như pho tượng, không biết qua bao lâu đầu óc mới bắt đầu chậm rãi hoạt động, cảm thấy cửa hàng này nhìn quen quen, không phải cửa hàng quen thuộc mà mình thường đi qua. Anh nhìn quanh cửa hàng tiện lợi một lượt, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, ký ức dài dằng dặc cuối cùng cũng trở nên rõ ràng. Vào thời điểm đó, anh rất bận rộn, theo học song bằng, dạy bù cho Chương Nhất Minh, thiết kế và bảo trì hệ thống, mấy điều này gần như chiếm hết thời gian của anh. Nhưng lúc đó anh vẫn cố gắng bớt chút thời gian để hẹn hò với cô ấy, nhiều lần cô đợi anh ở cửa hàng tiện lợi này, anh từ bến xe buýt hay ga tàu điện ngầm đến, có đôi khi anh nổi máu trêu đùa, anh cố ý đứng ngoài cửa sổ nhìn cô, đoán xem khi nào thì cô mới phát hiện ra anh đã đến, lúc đó cô sẽ nằm trên bàn ngủ, hoặc là đọc sách, cô còn mua một cốc trà sữa, nhấp một ngụm, lông mày và mắt cô cong lên, trông rất hài lòng.
 
Nếu nhanh nhất thì cô sẽ cảm nhận được ánh mắt của anh trong vòng ba giây.
 
Nếu lâu nhất thì năm phút... khi cô gái bên cạnh cô đẩy đẩy cô, cô mới ngẩng đầu lên.
 
Sau đó cô vô cùng kinh ngạc, còn anh đứng ngoài cửa sổ, nhìn cô cười.
 
Lúc đó thực sự rất vui, sau khi gặp nhau, họ sẽ đến con phố ăn vặt gần trường, ăn hủ tiếu và nồi lẩu xoay nhỏ. Đó là năm nào nhỉ, chắc là khi cô ba mươi mốt hay ba mươi hai tuổi, anh hỏi cô muốn quà gì cho ngày lễ tình nhân, đó có thể là một chiếc túi da hiếm phiên bản giới hạn, một chiếc vòng cổ bằng kim cương hay là cô muốn đổi xe. Lúc đó cô nhìn anh chằm chằm, lắc đầu hỏi anh, có thể ăn hủ tiếu ở gần trường không, rảnh thì đi xem phim được không.
 
Anh rất khó hiểu, không hiểu tại sao cô lại đưa ra yêu cầu như vậy, rõ ràng hương vị của quán hủ tiếu nhỏ kia cũng bình thường nhưng mà anh vẫn đồng ý.
 
Từ Triều Tông thất vọng véo sống mũi.
 
*
 
Sáng sớm, Mạnh Thính Vũ bị tiếng giọng nói dịu dàng của Thịnh Thao đánh thức, khi cô bước ra khỏi ký túc xá, Thịnh Thao đã đợi sẵn bên dưới.
 
Mạnh Thính Vũ nghi ngờ nhìn anh ta chằm chằm, chỉ vào mặt anh ta: "Chờ đã, anh làm sao vậy?"
 

Thịnh Thao trả lời: "Anh bị cảm lạnh, không muốn lây bệnh cho em."
 
Được rồi, sự thật là vết sưng quanh khóe miệng và gò má vẫn chưa thuyên giảm, vết thương trông còn hơi đáng sợ, anh ta không muốn bị người khác nhìn chứ đừng nói là cô, vì vậy anh ta đã mua một chiếc khẩu trang ở hiệu thuốc và mang nó vào, dọc đường đi vẫn thu hút sự chú ý của không ít người.
 
Mạnh Thính Vũ vẫn đang nhìn anh ta chằm chằm.
 
Thịnh Thao khẽ nghiêng đầu, cố gắng tránh ánh mắt dò xét của cô, đưa túi bánh trong tay cho cô: “Bánh bao anh mua ở bên ngoài, mới ra lò luôn đấy, tranh thủ còn nóng em ăn đi, bánh bao ở đây rất ngon."
 
Mạnh Thính Vũ cầm lấy, lại hỏi: "Tại sao anh lại bị cảm?"
 
Sức khỏe của Thịnh Thao rất tốt.
 
Cô run cầm cập vì lạnh vào mùa đông nhưng anh ta vẫn thấy nóng.
 
Ánh mắt của Thịnh Thao hơi né tránh: "Có lẽ là do anh đắp chăn không kỹ, em yên tâm, tối anh ngủ một giấc sẽ không sao đâu. Nguyên nhân chính là anh không muốn lây bệnh cho em thôi."
 
Anh ta sẽ không đề cập đến những gì đã xảy ra trong ký túc xá.
 
Anh ta sẽ không thử thăm dò Thính Vũ, đây là điều mà chỉ những người đàn ông vô dụng nhất mới làm.
 
Anh ta sẽ không bao giờ nhắc đến một lời nào về Từ Triều Tông trước mặt cô, không muốn Từ Triều Tông có bất kỳ cơ hội nào được Thính Vũ chú ý.
 
Từ Triều Tông đừng mơ có thể làm ảnh hưởng đến anh ta và Thính Vũ. Người này sẽ chỉ đóng vai thằng hề trong tình yêu của họ từ đầu đến cuối mà thôi.
 
Ngoài ra, anh ta phải nói với cả Vương Viễn Bác và Ân Minh chuyện đánh nhau giữa anh ta và Từ Triều Tông ngày hôm qua không được để người thứ năm biết.
 
Mạnh Thính Vũ cắn một miếng bánh bao nhồi hấp nóng hổi, ​​​​ sự thiếu kiên nhẫn của cô đối với Từ Triều Tông lên đến đỉnh điểm.
 
Cô không cần đoán cũng biết, trên mặt Thịnh Thao nhất định có vết thương, nghĩ lại những lời anh ta nói tối hôm qua, cô còn có cái gì không biết nữa chứ?
 
Chắc hẳn Thịnh Thao và Từ Triều Tông đã đánh nhau.
 
Cô hiểu hai người này, Thịnh Thao rất thân thiện, đừng nói là đánh nhau với người khác, anh ta sẽ không cãi nhau với người khác, nếu Từ Triều Tông không chủ động khiêu khích, nếu không phải Từ Triều Tông quá đáng, Thịnh Thao sẽ không bao giờ nổi giận.
 
Thật sự khiến người ta chán ghét!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận