Mạnh Thính Vũ vừa đến ký túc xá chưa được bao lâu, cô nhận được tin nhắn từ ngân hàng.
Thì ra là tiền tạm ứng hợp đồng do công ty Hinh Linh chuyển cho cô, đúng như Triệu Linh đã nói, số tiền này sẽ không nhiều nhưng với vài nghìn tệ, đối với một sinh viên như cô mà nói, đó đã là một khoản tiền lớn rồi. Ngồi vào bàn học và tính toán số tiền ít ỏi hiện tại của mình, thế mà cô đã có một khoản tiết kiệm năm con số rồi!
Mạnh Thính Vũ cảm thấy vô cùng hài lòng, năm con số không là gì đối với những người đã đi làm nhưng cô vẫn không giấu được niềm vui.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô cân nhắc lời nói của mình và chủ động gửi tin nhắn cho Triệu Linh để bày tỏ lòng biết ơn.
Sau khoảng hai mươi phút, điện thoại di động của cô reo lên, là cuộc gọi của Triệu Linh.
Cô cầm điện thoại di động đi đến ban công yên tĩnh, sau đó kết nối, rất lễ phép: "Alo, sếp Triệu."
Trong ống nghe truyền đến tiếng cười sảng khoái của Triệu Linh: "Đừng khách sáo như vậy, từ nay về sau cứ gọi chị là chị được rồi."
Mạnh Thính Vũ lập tức đổi lời: "Chị Triệu."
“Ừ, chính là như vậy, nghe thân thiết hơn hẳn.” Triệu Linh cười nói: “Tiểu Mạnh, số tiền đó cũng không nhiều nhưng em yên tâm, chị đã đọc báo cáo từ phòng kế hoạch gửi tới, phần chia sau này của em cũng khá nhiều đấy, ít nhất cũng sẽ nhiều hơn số tiền hiện tại em nhận được."
"Vâng, em biết rồi." Mạnh Thính Vũ nhẹ nhàng nói: "Em rất vui, cũng đã tính toán nên dùng tiền như thế nào rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Sau này em có thể kiếm được nhiều tiền hơn nhưng sinh viên hàng đầu của Đại học Yến Sơn như em và Tiểu Lý có thể đạt được nhiều thành tích sau khi tốt nghiệp." Triệu Linh thay đổi chủ đề: "Đúng rồi, Tiểu Mạnh, là thế này, mỗi năm nhà xưởng của bọn chị đều tổ chức họp mặt thường niên, cũng khá sôi nổi, nếu có thời gian thì em và Tiểu Lý cùng nhau qua ăn bữa cơm vui vẻ nhé?”
Mạnh Thính Vũ do dự và nói: "Nhưng, bọn em cũng không phải là nhân viên trong nhà xưởng..."
Triệu Linh cười nói: "Không sao đâu, hàng năm chị cũng đều mời mấy người bạn cùng đến chung vui, sau một năm bận rộn, cũng có lúc vui vẻ chứ. Vậy thì chị sẽ nhờ thư ký báo thời gian và địa điểm cho bọn em, em và Tiểu Lý rảnh rỗi thì cứ tới nhé. Đến lúc đó, em cũng có thể trò chuyện với các nhân viên trong bộ phận thiết kế của bọn chị, họ đều là những người rất có năng lực."
Mạnh Thính Vũ không do dự nữa: "Được, em sẽ nói với Hồng Quân một tiếng, nếu có thể đi thì bọn em nhất định sẽ đến."
Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Thính Vũ từ ban công đi vào, nhìn thấy ba người bạn đều đang ở trong phòng, cô vui mừng thông báo tin vui, nói: "Mọi người chuẩn bị đi, tối thứ bảy tớ sẽ mời mấy cậu ăn một bữa, sau đó các cậu muốn đi xem phim hay đi hát karaoke thì bàn bạc sau.”
Tiền Tĩnh và những người khác đều hoan hô reo hò.
Tất nhiên đó là vì họ vui mừng hạnh phúc cho Mạnh Thính Vũ.
Vu Giai Kỳ chắp tay hành lễ: "Thí chủ yên tâm, từ hôm nay trở đi, ba người bọn tớ sẽ ăn chay đến thứ bảy, sẽ để bụng ăn cơm mà cậu mời."
Chu Tư Văn cũng trịnh trọng gật đầu: "Nếu không phải sợ không đủ năng lượng để tồn tại, tớ nguyện ý uống gió tây bắc cho đến thứ bảy."
...
Mạnh Thính Vũ đã nghiêm túc suy nghĩ.
Lý Hồng Quân quen thuộc với cô nhưng cô ấy lại không biết rõ ba người bạn cùng phòng, nếu phải sắp xếp cùng nhau ăn cơm, nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái, cho nên cô quyết định mời riêng. Ai ngờ khi cô tìm được Lý Hồng Quân, Lý Hồng Quân không chịu ra ngoài ăn, nhất quyết kéo cô đến căn tin.
Ai biết khi hai người đang tìm chỗ có đĩa thức ăn thì đụng phải Triệu Bách Hiên và Từ Triều Tông.
Lý Hồng Quân nhìn quanh, đúng là đã đến giờ ăn, khắp nơi đều là người, tìm không được chỗ ngồi trống, cô ấy liền hỏi ý kiến của Mạnh Thính Vũ: "Hiện tại không có chỗ, hay là chúng ta ngồi cùng bàn với họ đi?"
Mạnh Thính Vũ không nhìn Từ Triều Tông, mà gật đầu trong tuyệt vọng.
Triệu Bách Hiên vội vàng di chuyển và giúp Lý Hồng Quân đặt các món ăn xuống: "Sao hôm nay lại ở đây?" Đại học Yến Sơn có vài cái căng tin, Lý Hồng Quân không thường xuyên đến đây. Các cửa bán ở đây đều là gọi món, đắt hơn một chút so với các căng tin khác.
Lý Hồng Quân bĩu môi, đắc ý nói: "Bạn tôi dẫn tôi đi tiêu xài xa xỉ."
Triệu Bách Hiên phá lên cười, không thể không liếc nhìn Mạnh Thính Vũ, lúc này mới muộn màng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Anh ấy mải mê học hành đến mức không quan tâm đến trường nào, khoa nào có gái đẹp. Nhưng Mạnh Thính Vũ có quan hệ tốt với Lý Hồng Quân, sau khi gặp vài lần thì anh ấy cũng có ấn tượng sơ bộ, không đến mức gặp rồi mà quên. Kết quả là, anh ấy đột nhiên nhớ đến người anh em ngồi bên cạnh mình, hình như anh có một chút ý tứ với Mạnh Thính Vũ.
Triệu Bách Hiên: "..."
Trời đất chứng giám, anh ấy cũng không hẹn trước với Từ Triều Tông, hai người cũng vừa mới gặp nên cùng nhau ăn cơm thôi.
Từ Triều Tông vô tình liếc nhìn vài món ăn trước mặt Mạnh Thính Vũ, đứng dậy và thì thầm với Triệu Bách Hiên: "Canh giúp tôi, tôi đi mua chút đồ rồi quay lại ngay.”
Triệu Bách Hiên nghĩ thầm, cũng không tệ, biết lúc này nên tránh bị nghi ngờ. Anh ấy ậm ừ, tiếp tục nói chuyện phiếm với Lý Hồng Quân: "Tại sao hôm qua tôi không thấy cậu ở lớp tự chọn?"
Lý Hồng Quân xua tay: "Đừng nói nữa, tôi không khỏe nên xin nghỉ."
Triệu Bách Hiên còn muốn hỏi cô ấy tại sao cô ấy không khỏe nhưng Lý Hồng Quân đã ngắt lời anh ấy: "Đừng hỏi, tập trung ăn uống đi."
Triệu Bách Hiên: "...Ồ."
Mạnh Thính Vũ mím môi cười, có lẽ cô biết Lý Hồng Quân khó chịu như thế nào nên đẩy nồi canh hầm nhỏ đến trước mặt Lý Hồng Quân: "Vậy uống thêm canh đi, canh gà này không tệ, nóng hổi luôn."
Lý Hồng Quân nháy mắt với cô: "Cảm ơn bạn bè đã quan tâm."
Khi họ gần ăn xong, Từ Triều Tông quay lại với một chiếc đĩa trên tay, trên đó là một đĩa sườn mận.
Tay nghề của đầu bếp rất tốt, sườn mận khan hiếm, đến giờ ăn luôn có rất nhiều người xếp hàng để được ăn món này. Đây là món ăn yêu thích của Mạnh Thính Vũ, trước đây mỗi lần anh làm cô không vui, anh đều xếp hàng mua cho cô một cái, ăn xong cô cũng bình tĩnh hết giận.
Triệu Bách Hiên liếc nhìn nó, hơi ngạc nhiên, không nhìn ra Từ Triều Tông còn là một người yêu thích đồ ăn.
"Cậu thật là có nghị lực, ít nhất cũng phải chờ hai mươi phút đấy nhỉ?"
Đặc biệt là khi tuần thi đang đến gần, ít người sẵn sàng dành thời gian dài như vậy để chờ đợi một phần xương sườn cả.
Mạnh Thính Vũ đã thu lại nụ cười trên môi.
Giây tiếp theo, Từ Triều Tông ngồi xuống và cẩn thận đặt phần xương sườn trước mặt cô.
Lý Hồng Quân còn đang uống canh chậm rãi ngẩng đầu lên: "?"
Sau đó cô ấy bị sặc và liên tục ho khan.
Sau khi Triệu Bách Hiên nhổ xương gà ra, anh ấy nhanh chóng lấy trong túi ra một gói khăn giấy nhỏ và lấy cho Lý Hồng Quân một cái.
"Hồng Quân, em ăn xong rồi, chị đợi em chút, em đi mua sữa hạnh nhân cho bạn cùng phòng." Mạnh Thính Vũ đã bưng đĩa của mình lên, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn đĩa sườn.
Khẩu vị của mọi người đều sẽ thay đổi.
Trên đời này không có thứ gì là không bao giờ thay đổi, kể cả con người.
Đây là quan điểm mà anh vốn tôn thờ, không phải sao?
Không có gì là không thay đổi, không có cái gì không thể mất đi, không có vị trí nào không thể bị người khác thay thế.
Lý Hồng Quân còn chưa kịp phản ứng, liền ngây ngốc gật đầu: "À, được."
Mạnh Thính Vũ thậm chí không thèm nhìn Từ Triều Tông, lập tức đứng dậy và rời đi.
Ánh mắt của Từ Triều Tông vẫn rất bình thản, giống như đã sớm đoán được cô sẽ như vậy, mặt không chút thay đổi gắp một miếng xương sườn, vùi đầu ăn. Lý Hồng Quân ngạc nhiên nhìn Triệu Bách Hiên, cau mày như nhìn thấy ruồi, suýt nữa viết chữ "chán ghét" lên mặt, Triệu Bách Hiên muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói như thế nào, lúc này, anh ấy thực sự cạn lời, chỉ có thể lấy tay trái che mặt, ra sức giãy giụa, “…Bọn tôi cũng tình cờ gặp nhau thôi.” Thật sự không phải là có động cơ gì đâu.
Lý Hồng Quân khẽ khịt mũi, đặt đũa xuống, bưng đĩa lên, rời đi tìm Mạnh Thính Vũ với vẻ mặt cao quý lạnh lùng.
Sau khi Lý Hồng Quân rời đi, Triệu Bách Hiên quay đầu lại và bất lực nói: "Cậu hại tôi rồi, cậu làm người mà chẳng có nghĩa khí gì cả."
Từ Triều Tông bỏ ngoài tai mấy lời này và vẫn tập trung vào việc ăn uống.
Triệu Bách Hiên thở dài, tận tình khuyên bảo nói: "Cậu cứ như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm tôi và cậu là cùng một giuộc đấy. Tôi không hề có ý định giúp cậu. Hơn nữa, thái độ của đàn em cũng rất rõ ràng. Cô ấy thực sự đã có bạn trai rồi."
Một lúc sau, Từ Triều Tông ăn xong, đặt đũa xuống, lạnh lùng nói: "Vậy vẫn chưa kết hôn mà?"
Triệu Bách Hiên sững sờ một lúc lâu, suýt chút nữa thốt lên "Mẹ kiếp", may mà anh ấy kịp thời nghĩ ra mình là người hiền lành, nhã nhặn và có học thức.
Trước đây anh ấy đã thấy Từ Triều Tông không dễ kết thân, cũng không phải là đèn cạn dầu nhưng anh ấy không thấy anh sẽ không biết xấu hổ như thế này! Quả thật là làm mới thế giới quan của anh ấy.
...
Lý Hồng Quân tìm thấy Mạnh Thính Vũ, cả hai tay trong tay bước ra khỏi căng tin.
Dọc đường đi, Lý Hồng Quân cứ lúng ta lúng túng, trên mặt lộ ra vẻ do dự, cô ấy là người tương đối thẳng thắn, mọi cảm xúc đều viết hết trên mặt, lúc này cô ấy vẫn chưa phải là luật sư Lý mạnh mẽ kiên quyết trong tương lai.
"Muốn nói gì thì nói đi, đừng có giữ mãi trong lòng." Mạnh Thính Vũ nói.
Lý Hồng Quân vội vàng nói như được đại xá: "Đầu tiên, chị muốn giải thích chuyện hôm nay không phải do chị sắp xếp, chị còn không biết mình sẽ gặp bọn họ. Nếu biết có chuyện như vậy, chị nhất định sẽ coi tên nhóc Triệu Bách Hiên đó như không khí, không, coi như carbon dioxide."
Mạnh Thính Vũ phá lên cười: "Yên tâm đi, em hiểu mà. Hôm nay thật sự chỉ là bất ngờ gặp nhau thôi."
Lý Hồng Quân thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn cô: "Thứ hai... chuyện gì vậy? Từ Triều Tông có biết em có bạn trai không?"
Mạnh Thính Vũ: "Không ai biết rõ hơn anh ta."
Cô đề cập một cách mơ hồ về mối quan hệ giữa Từ Triều Tông và Thịnh Thao.
Lý Hồng Quân như vỡ lẽ: "Cái gì?! Bọn họ là bạn học, còn là bạn cùng phòng ư, cậu ta rõ ràng biết em và Thịnh Thao yêu nhau, thế mà vẫn làm như vậy làm gì!"
"Em không biết, không rõ lắm, cũng không quan tâm." Mạnh Thính Vũ bình tĩnh trả lời: "Nếu chị nghĩ Triệu Bách Hiên là carbon dioxide, thì Từ Triều Tông đối với em là…"
Cô suy nghĩ một chút rồi nói ra hai chữ: "Ô-zôn."
Lý Hồng Quân cười to nói: "Ẩn dụ cũng khá đấy. Nhưng chị nói cho em biết, hai năm qua chị đã thấy rất nhiều trường hợp trên sách và trên mạng. Tóm lại, em cứ nghe một chút được rồi, chính là theo số liệu trước đó, hoàn toàn không thể nhìn tam quan của đàn ông, hầu hết họ đều không có đạo đức, mặc dù chị không biết Từ Triều Tông này, cũng không biết nhiều về cậu ta nhưng dựa trên tác phong trắng trợn của cậu ta, chị kết luận rằng người đàn ông này không biết xấu hổ, như thể muốn cướp lấy vị trí của Thịnh Thao bất cứ lúc nào. Em nên cẩn thận với loại người này, không phải có câu nói rằng người không mặt cây không vỏ là vô địch thiên hạ sao."
...
Cùng lúc đó, Triệu Bách Hiên vẫn không từ bỏ cứu vớt tam quan của Từ Triều Tông, giống như Đường Tăng đang tụng kinh.
Từ Triều Tông rất bực mình, anh biết cách khiêu khích điểm mấu chốt của Triệu Bách Hiên để buộc người này phải im lặng, anh nói với giọng điệu bình thường: "Kết hôn còn có thể ly hôn, yêu đương thì tính là gì chứ? Chia tay chỉ là chuyện sớm muộn thôi, ai mà không đợi được chứ?”
Triệu Bách Hiên bị kích thích đến mức ho khan: "..."