Khi Mạnh Thính Vũ trở lại ký túc xá, ba người bạn cùng phòng vẫn chưa quay về.
Cô bật đèn, rót cho mình một ly nước, còn đang đau đầu vì chuyện hôm nay, điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem, là Thịnh Thao gọi đến.
Số lượng các cuộc điện thoại từ Thịnh Thao tăng lên rõ rệt, mặc dù họ gặp nhau hầu như mỗi ngày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta sẽ không kiểm tra cô ngay lập tức nhưng anh ta sẽ nói bóng gió, hỏi cô đang ở đâu và đang làm gì, như thể đang nói chuyện phiếm. Anh ta cũng sẽ hỏi cô đang học lớp nào và cô đang học ở đâu, và đôi khi anh ta sẽ tham gia lớp học với cô, anh ta hy vọng rằng mình có thể chiếm hết thời gian của cô càng nhiều càng tốt.
Trước Thịnh Thao, Mạnh Thính Vũ từng hai lần yêu.
Cả mối tình đầu và Từ Triều Tông đều không có tính khí như vậy. Chính vì chưa từng trải qua nên Mạnh Thính Vũ mới không thấy Thịnh Thao phiền, ngược lại, cô nguyện ý cho anh ta nhiều cảm giác an toàn hơn.
Mạnh Thính Vũ trả lời điện thoại và nhẹ nhàng nói: "Sao thế, anh không ở cùng cha mẹ sao?"
Có lẽ là qua điện thoại, giọng nói của Thịnh Thao lúc này rất trầm ấm: "Bọn họ đang gọi đồ ăn, anh cảm thấy ngột ngạt quá nên muốn ra ngoài hít thở không khí. Còn em, em ăn cơm chưa?"
“Bây giờ là mấy giờ rồi, sao em có thể chưa ăn cơm chưa.” Mạnh Thính Vũ dừng một chút, thản nhiên nói: “Em cùng Lý Hồng Quân đến căng tin ăn cơm.”
"Vậy thì tốt. Mà này, em có muốn ăn khuya không? Nhà hàng này có rất nhiều món ăn đặc trưng, có muốn anh mua cho em một ít không? Mẹ anh nói chim biển nướng ở đây rất ngon."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Thao rất chu đáo trong tình yêu, ai yêu anh ta thì chỉ số thoải mái tăng vọt.
Mạnh Thính Vũ uể oải ngả người ra sau, túi chườm nóng cũng đã được rót thêm nước ấm, cầm lên rất ấm áp: "Quên đi, em ăn no lắm rồi."
"Vậy lần sau anh dẫn em đi ăn." Thịnh Thao nói: "Còn nóng ăn mới ngon. Đúng rồi, mẹ anh đi công tác về mua rất nhiều đồ, ngày mai anh mang cho em hai hộp sô cô la."
Mạnh Thính Vũ chỉ ừm một tiếng.
Giọng điệu của Thịnh Thao vô cùng hưng phấn vui sướng, ngay cả cô cũng có thể cảm nhận được, không khỏi trêu đùa một câu: "Vui như vậy sao? Nhưng mà được làm cục cưng nhỏ của cha mẹ quả thực rất vui."
Nghe thấy Mạnh Thính Vũ trêu chọc mình là "cục cưng nhỏ", đôi tai của Thịnh Thao đỏ bừng: "Anh sắp hai mươi rồi, còn cục cưng nhỏ gì chứ, em mới là cục cưng nhỏ."
Anh ta thực sự rất vui, không kìm được mà nói: “Cha mẹ anh đều có công việc rất bận rộn, cơ bản là mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè anh đều ở nhà một mình. Khi còn nhỏ, anh luôn về nhà ông bà nội .Vừa rồi mẹ anh nói, lần này mẹ sẽ không đi công tác, sẽ ở nhà, cha anh cũng vậy, hai người sẽ ở lại đến Tết nguyên đán."
“Vậy thì tốt rồi.” Mạnh Thính Vũ cũng mừng thay cho anh ta: “Em cũng rất thích ở cùng cha mẹ.”
“Cho nên, trong khoảng thời gian này, anh có thể về nhà ở.” Thịnh Thao nghĩ tới điều gì đó, vội vàng bổ sung nói: “Nhưng mà mỗi ngày anh cũng sẽ đưa em đến dưới lầu ký túc xá. Anh sống ở trong trường hay không cũng như nhau, mỗi sáng anh đều sẽ đến đón em."
Mạnh Thính Vũ cười và nói: "Chỉ cần anh không cảm thấy cực nhọc thì em đương nhiên không có vấn đề gì."
Thịnh Thao vỗ ngực cam đoan: "Đón bạn gái thì không cực nhọc gì cả!"
Anh ta sợ nếu không cẩn thận sẽ bị tên ác nhân Từ Triều Tông đó lợi dụng sơ hở.
...
Với số tiền này, Mạnh Thính Vũ đã nghĩ đến việc mua một thứ gì đó cho cha mẹ mình làm quà.
Chiều nay họ không có lớp học nhưng lớp của Thịnh Thao đã đầy, Mạnh Thính Vũ và Tiền Tĩnh đi ăn và đi mua sắm, mặc dù bài tập ôn tập đang rất căng thẳng nhưng cũng không thể không giải trí.
Tiền Tĩnh dẫn Mạnh Thính Vũ đến một cửa hàng len ở phố đi bộ, đôi mắt cô ấy lơ đãng, hai má ửng hồng chọn len.
Mạnh Thính Vũ nhìn cô ấy một cách đầy ẩn ý.
Trong ấn tượng của cô, trong hai mùa đông vừa qua, nhiều cô gái sẽ mua len để đan khăn quàng cổ cho bạn trai hoặc chàng trai mà họ thích. Lúc đó cô cũng đan một chiếc khăn quàng cổ, định tặng Từ Triều Tông như một món quà năm mới, tuy nhiên, thế nhưng còn chưa kịp tặng đã bị cha cô nhìn thấy, cha cô thấy nó có màu xám khói, còn tưởng rằng là đan cho ông ấy, nên đã lập tức hớn hở đeo vào. Cô cũng không thể nói với ông ấy, cha, không phải tặng cho cha đâu, mà là cho bạn trai của con... Sau đó, cô đã nhắc chuyện này với Từ Triều Tông, và Từ Triều Tông rất hào phóng, tỏ vẻ không sao cả, dù sao mùa đông anh cũng không sợ lạnh, cũng không quen quàng khăn, luôn có cảm giác như có một bàn tay đang bóp cổ mình, khiến anh khó có thể hô hấp thuận lợi.
Anh đã nói như vậy, đương nhiên cô sẽ không đan khăn cho anh nữa.
Tiền Tĩnh ngượng ngùng kéo Mạnh Thính Vũ, giọng điệu mơ hồ: "Cậu chọn giúp tớ đi."
Mạnh Thính Vũ cố ý trêu chọc cô ấy, cầm lên một cục len màu đỏ: "Tớ thấy người ta quàng khăn đỏ rất đẹp. Cậu có làn da trắng, màu đỏ rất hợp với cậu."
Tiền Tĩnh nói: "Ôi, tớ đã có một chiếc khăn quàng cổ rồi... hơn nữa, ai lại tự đan cho mình chứ?" Có lẽ cô ấy quá ngại ngùng nên giọng nói như tiếng muỗi kêu: “Cậu xem giúp tớ đi, màu nào thích hợp với con trai hơn."
Mạnh Thính Ngọc liếc nhìn cô ấy: "Cho sinh viên thể thao đó à?"
Tiền Tĩnh ra ngoài chơi với các thành viên câu lạc bộ vào ngày Halloween, gặp một chàng trai từ Đại học Giáo dục Thể chất, Mạnh Thính Vũ đã gặp anh ta một lần, chàng trai đó rất đẹp trai, dáng người to cao như có thể lên núi đánh hổ. Tiền Tĩnh thực sự thích kiểu con trai mạnh mẽ này, đặc biệt là khi đối phương cõng cô ấy đi vài cây số một cách dễ dàng dưới trời mưa, trái tim thiếu nữa của cô ấy đã bị thất thủ rồi.
"... Không phải cậu cảm thấy không nên quá chủ động đấy chứ?" Tiền Tĩnh lại bắt đầu do dự: "Dù sao anh ấy cũng không tặng tớ cái gì, cũng chưa nói gì. Tớ làm vậy có phải là quá vội vàng rồi không?”
Mạnh Thính Vũ không nhớ rõ chuyện này có xảy ra ở kiếp trước của cô hay không.
Nhưng cô tưởng tượng, nếu là cô lúc đó, chắc hẳn sẽ không quá đồng tình với việc Tiền Tĩnh đan khăn quàng cổ khi mối quan hệ không rõ ràng và đối phương cũng chưa chủ động tỏ tình.
Cô còn nhớ rõ sau này, Tiền Tĩnh thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn cho cô, cô ấy nói rằng khi cô ấy nhìn thấy một chàng trai trẻ và cao trên đường, cô ấy sẽ luôn nghĩ về anh ta, nghĩ rằng nếu lúc đó cô ấy dũng cảm hơn một chút thì tốt rồi.
Mạnh Thính Vũ nhìn bạn mình với nụ cười dịu dàng, vươn tay vỗ vai cô ấy, nhẹ nhàng nói: "Không sao. Tĩnh Tĩnh, nếu cậu hỏi tớ, thì tớ chỉ có một câu trả lời, miễn là cậu hạnh phúc, cậu đừng suy nghĩ nhiều, hãy cứ làm những gì mình muốn, cho bao nhiêu tùy thích, nhận lại bao nhiêu cũng được, miễn là cậu hạnh phúc."
Hai má Tiền Tĩnh đỏ bừng, khóe môi mấp máy nhưng vẫn vui vẻ nói: "Vậy... Cậu có thể chọn giúp tớ không?"
Hai cô gái đứng trước giá hàng chọn một lúc lâu, Tiền Tĩnh chọn loại len màu xanh đậm có khả năng chống bám bẩn tốt hơn.
"Cậu muốn mua không?" Tiền Tĩnh quay sang Mạnh Thính Vũ khi nghe ông chủ nói rằng nếu mua nhiều thì sẽ được giảm giá.
Mạnh Thính Vũ suy nghĩ một lúc và lấy một vài cuộn len màu đen.
Tiền Tĩnh hỏi: "Màu đen có quá tối không? Nó không hợp với Thịnh Thao nhỉ?"
Mạnh Thính Vũ lắc đầu: "Không, tớ đan cho cha tớ."
Chiếc khăn quàng cổ màu xám khói kỳ thực không thích hợp với một người trung niên tầm tuổi cha cô, nghĩ đến kiếp trước cha cô trân trọng chiếc khăn quàng cổ đó đến nhường nào, cô vô cớ cảm thấy áy náy.
Bây giờ chọn màu len phù hợp hơn cho cha thôi.
Về phần mẹ cô, bà cũng giống như Từ Triều Tông, không thích quàng khăn, thậm chí bà ấy còn không thể mặc áo len cao cổ. Mạnh Thính Vũ quyết định đưa mẹ đi dạo phố sau kỳ nghỉ và mua cho bà một bộ quần áo mới.
Khi nghe điều này, Tiền Tĩnh xấu hổ nói: "...Tớ còn quên mất cha mẹ mình..."
Mạnh Thính Vũ mỉm cười: "Yên tâm đi, không chỉ có cậu, tớ cũng đã từng như thế mà."
Tiền Tĩnh lại nói: "Vậy tại sao cậu không đan một chiếc cho Thịnh Thao? Tớ đã xem hướng dẫn rồi, đơn giản lắm. Với tay nghề của cậu, đan một chiếc hay hai chiếc cũng không có gì khác nhau, sẽ rất nhanh thôi.”
Mạnh Thính Vũ vẫn lắng nghe đề xuất này.
Trong khoảng thời gian này, cô hiếm khi nghĩ đến khả năng Thịnh Thao sẽ ra nước ngoài định cư trong tương lai. Cô không thực sự quan tâm đến chuyện tương lai của bọn họ, bởi vì họ còn quá trẻ nhưng một khi điều này xảy ra, kết quả chia tay là điều không thể tránh khỏi.
Nghĩ đến học kỳ này, món quà duy nhất cô tặng Thịnh Thao chính là chiếc móc khóa, cô chần chừ vài giây rồi quay người đi đến giá đỡ, lựa chọn một lúc, cô vẫn cảm thấy Thịnh Thao thích hợp với màu xám khói hơn. Quần áo của anh ta chủ yếu là màu đen, trắng và xám.
Cô cầm lấy một vài cuộn len màu xám khói và ném chúng vào giỏ hàng để thanh toán hóa đơn.
Kể từ khi Mạnh Thính Vũ yêu đương, Tiền Tĩnh cũng gặp một sinh viên thể thao, hai người rất ít khi đi mua sắm cùng nhau, sau khi mua len, họ không vội quay lại trường học, bừng bừng khí thế đi dạo mua quần áo rồi lại đến rạp chiếu phim. Đến khi ra khỏi rạp chiếu phim thì trời đã tối, Thịnh Thao đã gọi mấy cuộc điện thoại, nghe nói cô và Tiền Tĩnh định về ký túc xá làm mì gói ăn tạm, anh ta u oán nói chú ý an toàn rồi ngồi xe về nhà.
Tiền Tĩnh nắm cánh tay của Mạnh Thính Vũ và nói một cách ghen tị: "Thịnh Thao rất quan tâm đến cậu nhỉ, nhìn xem, chúng ta ra ngoài chơi cùng nhau, anh ấy đã gọi cho cậu ít nhất năm lần rồi..."
Nghĩ tới điều gì đó, cô ấy lại chuyển chủ đề, vui vẻ nói: "Cũng may tớ là con gái. Nếu tớ là con trai, chắc hẳn Thịnh Thao đã cầm dao chém tớ rồi."
Hai người đang đợi ở bến xe buýt, có một chuyến xe buýt chạy thẳng đến đại học Yến Sơn.
Mạnh Thính Vũ trả lời: "Gần đây anh ấy có thể hơi bị kích thích nhưng anh ấy sẽ sớm tốt lên thôi."
"Kích thích gì?" Tiền Tĩnh đột nhiên mở mắt ra, đến gần Mạnh Thính Vũ và kích động hỏi: "Có phải là kích thích từ Từ Triều Tông không?"
Mạnh Thính Vũ miễn cưỡng mỉm cười.
“Hai người bọn họ đánh nhau sao?” Tiền Tĩnh lại hỏi.
"Chắc là vậy." Mạnh Thính Vũ lại nói: "Chuyện này cậu đừng nói cho ai biết nhé, Thịnh Thao không nói với tớ, chắc anh ấy cũng không muốn tớ biết. Hai chúng ta chỉ nói chuyện thôi, nghe xong thì quên đi."
Tiền Tĩnh thở dài: "Tớ chỉ hận tớ không phải là máy ảnh, nếu không tớ nhất định sẽ tận mắt chứng kiến cảnh đó, đợi đã."
Tiền Tĩnh nhìn Mạnh Thính Vũ, nắm lấy tay cô và nói: "Có cái gọi là trước lạ sau quen, bọn họ đánh được lần đầu, thì nhất định sẽ đánh lần hai, lần ba, tớ có thể chờ.”
Mạnh Thính Vũ: "..."
"Thịnh Thao làm vậy thì tớ có thể hiểu được. Không phải tớ thiên vị đâu, tớ đang đánh giá với tư cách là người qua đường. Về chiều cao, Từ Triều Tông có vẻ cao hơn Thịnh Thao một chút. Vì vậy, về điểm này, Thịnh Thao không có lợi thế, về ngoại hình thì hai người họ là hai kiểu khác nhau nhưng tớ cảm thấy Từ Triều Tông có mùi vị hơn."
Mạnh Thính Vũ liếc cô ấy một cái: "Mùi gì vậy, mùi khói à?"
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, cô liền cứng người lại.
Tiền Tĩnh nghi ngờ hỏi: "Từ Triều Tông hút thuốc sao?"
Mạnh Thính Vũ mím chặt môi và nhắm mắt lại như thể cảm thấy đau đầu.
Thật là một thói quen xấu.
Đúng vậy, sau vài lần tiếp xúc với Từ Triều Tông, cô vẫn ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh.
"Hút thuốc... Cũng không biết có tính là khuyết điểm hay không. Thôi, xét về ngoại hình thì coi như bằng nhau đi. Dù sao thì mỗi người đều có đặc điểm riêng." Tiền Tĩnh lại bấm tay tính toán: “Về thành tích, tớ luôn cảm thấy Từ Triều Tông có vẻ thông minh hơn Thịnh Thao rất nhiều, anh ấy có vẻ nổi tiếng trong khoa của họ. Vì vậy, cậu xem, ngoài gia cảnh thì Thịnh Thao kém hơn Từ Triều Tông ở những khía cạnh khác, tất nhiên Thịnh Thao sẽ có cảm giác nguy hiểm rồi."
Mạnh Thính Vũ không muốn nói về chủ đề này nữa, yếu ớt nói: "Chị gái à, đừng nói nữa, xe đến rồi kìa."
Sau khi lên xe, cô vẫn cảm thấy chưa đủ nên ôm Tiền Tĩnh, dùng sức vuốt tóc cô ấy, cho đến khi Tiền Tĩnh kháng cự: "Tóc của tớ sắp bị cậu cào thành ổ gà rồi!" Mạnh Thính Vũ dừng tay, nhìn chằm chằm vào mái tóc bù xù của Tiền Tĩnh, cuối cùng cô cũng mỉm cười hài lòng.
A, thoải mái hơn rất nhiều!