Từ Triều Tông đi về phía ký túc xá, không thể chịu đựng được nữa, lấy điện thoại di động ra và bấm số.
Phía bên kia không nghe, anh vẫn kiên trì gọi tiếp.
Người kia có vẻ lo anh sẽ gọi đến số điện thoại cố định của nhà cô và quấy rầy cha mẹ cô, nên cuối cùng đã bắt máy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Triều Tông uể oải nhướng mày, cười nói: "Sao bên trọng bên khinh thế, không cho anh gọi điện thoại cho em à?"
Nghe những lời cay độc của Từ Triều Tông, Mạnh Thính Vũ bình tĩnh nói: "Có chuyện gì vậy?"
Ở đầu bên kia điện thoại, Từ Triều Tông giậm chân đứng trong gió lạnh.
Im lặng gần mười giây, lời nói của anh như vắt ra từ kẽ răng, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi: "Em rõ ràng đã biết Thịnh Thao sẽ ra nước ngoài, sao còn dẫn cậu ta đến nhà cô em sớm như vậy?"
Về điểm này, anh không nhịn được.
Anh cũng không đoán được Mạnh Thính Vũ và Thịnh Thao đang ở giai đoạn nào.
Chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy trên đường có đôi nam nữ thân mật, anh cũng cảm thấy mắt cay xè. Nhưng mười tám năm ở kiếp trước cũng không phải là vô ích, có lẽ ở một độ tuổi nào đó, tư tưởng của anh cũng rất hẹp hòi, cho nên khi mới cùng Mạnh Thính Vũ ở bên nhau, anh thật sự không muốn biết lịch sử tình trường của cô, ngay cả buổi họp lớp cấp ba của cô, cho dù anh có rảnh cũng không tham gia. Nói trắng ra là anh không muốn nghe chuyện tình của cô với đàn ông khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng anh đã sớm vượt qua giai đoạn này rồi.
Ban đầu để chấp nhận việc cô ở bên người khác thật sự rất khó nhưng bây giờ, anh phải chấp nhận điều đó.
Anh chỉ không hiểu năm đó quan hệ của bọn họ tốt như vậy, cô cũng không vội đưa anh đi gặp cô mình.
Chẳng lẽ ở cùng một giai đoạn, cô dành tình cảm cho Thịnh Thao nhiều hơn là dành cho anh khi đó?
Điều này anh không thể chấp nhận được.
Mạnh Thính Vũ không hiểu đến bây giờ mà Từ Triều Tông vẫn cần quan tâm đến vấn đề này? Cô dừng một chút, ngữ khí bình thản: "Đừng làm loạn."
Cô bình tĩnh nói: “Từ Triều Tông, tôi hiểu anh quá rõ, anh cũng giống như những người đàn ông đáng khinh kia, đừng nói với tôi là tôi đã từng kết hôn với anh một lần, cho nên tôi không thể lại bắt đầu với người khác, tôi sẽ là của anh trong suốt quãng đời còn lại sao? Anh có nhớ khi tôi còn nhỏ, tôi có rất nhiều đồ chơi, cha mẹ tôi luôn thu dọn đồ chơi mà tôi không thích chơi và đưa cho người khác. Rõ ràng tôi không chơi nữa nhưng khi họ muốn cho đi hoặc bán phế liệu, có lúc tôi sẽ không muốn, sẽ khóc lóc van xin giữ lại nhưng mà…” Cô dừng một chút, cực kỳ tỉnh táo mà nói: "Nhưng khi món đồ chơi đó được giữ lại, tôi sẽ chỉ nâng niu nó nhiều nhất là một hai ngày, sau đó lại vứt nó vào một góc và không bao giờ nhớ đến nó nữa."
Cô nhìn thấu anh.
Giống như hồi đó nhưng khi đó cô chưa đủ kinh nghiệm, tình yêu quá sâu đậm nên không nhìn thấu được thủ đoạn của anh.
Mọi người đều như vậy, khi mất đi thì mới hối hận.
Từ Triều Tông chế nhạo: "Anh đối xử tốt với anh thế. Anh đã ba mươi bảy tuổi nhưng em lại hình dung em như một đứa trẻ."
Mạnh Thính Vũ nhanh chóng phản bác: "Nhưng tôi nghĩ em thật ấu trĩ và thậm chí còn lố bịch. Anh đã ba mươi bảy tuổi rồi sao? Vậy thì cũng không hiểu chuyện như Thịnh Thao."
Từ Triều Tông tức giận: "Em so sánh anh với cậu ta?!"
Đây là điều mà tất cả đàn ông đều không chịu được.
Đối với Từ Triều Tông, điều đó còn nhục nhã hơn.
Cô so sánh anh với Thịnh Thao?
Mạnh Thính Vũ nhẹ nhàng nói: "Vậy thì trước tiên anh nói cho tôi biết, bây giờ anh đang theo đuổi tôi sao? Thế thì anh không quá hiểu con gái chúng tôi rồi, đương nhiên sẽ phải so sánh bạn trai với người theo đuổi rồi. Nếu anh tốt hơn Thịnh Thao, thì có lẽ tôi sẽ suy nghĩ nhưng tôi không cảm thấy anh tốt hơn anh ấy, anh có thể tiếp nhận lời nói này không?"
Từ Triều Tông lạnh lùng nói: "Anh biết bây giờ em đang ép anh phải tức giận, ép anh phải nói rằng sẽ không bao giờ quấy rầy em nữa. Nếu anh đến tìm em, em sẽ công kích và chế nhạo anh."
Tiếng cười nhẹ của Mạnh Thính Vũ phát ra từ ống nghe.
Nhẹ nhàng, như một cơn gió ấm trong đêm đông này.
Từ Triều Tông đột nhiên ngẩn ra.
"Cho nên, anh biết hiện tại anh đang quấy rầy tôi sao?" Mạnh Thính Vũ không khỏi cười một tiếng: "Anh rất tự giác đấy."
Hô hấp của Từ Triều Tông trở nên nặng nề, hiển nhiên là anh đang đè nén cảm xúc, tay cầm điện thoại lạnh đến mức mất cảm giác.
Anh cũng sợ cô sớm cúp điện thoại, không dây dưa về chủ đề "so sánh" nữa, anh trầm giọng nói: "Em biết Thịnh Thao sẽ ra nước ngoài, cũng là chuyện không lâu nữa, bây giờ em đưa cậu ta đi gặp cô em thì có ý nghĩa gì chứ?"
"Không có ý nghĩa gì, chỉ cần tôi vui là được." Mạnh Thính Vũ chuyển chủ đề, nghiêm túc nói: "Từ Triều Tông, anh hiểu tôi mà, hiện tại tôi rất tức giận, tôi luôn cảm thấy chúng ta đã nhất trí, tôi không quấy rầy anh, anh cũng không quấy rầy tôi nhưng hiện tại anh có ý gì hả."
Cô lạnh lùng nói: "Anh cho rằng mình là ai? Đừng khi dễ Thịnh Thao nữa, đây là lần cuối cùng."
Từ Triều Tông im lặng.
Vừa mở miệng, một luồng khí lạnh như tràn vào lồng ngực.
Trời lạnh buốt đến thấu xương, thật sự rất khó chịu.
Anh không nói nên lời vì lạnh.
Trong lòng cảm thấy trống rỗng, anh cứng người đứng im ở đó.
Không cho anh cơ hội trả lời, Mạnh Thính Vũ đã cúp điện thoại. Đầu dây bên kia vang lên tiếng bận bíp bíp, Từ Triều Tông hít một hơi thật sâu nhưng anh đã chịu đựng đến cực điểm, lập tức đập nát chiếc điện thoại một cách dã man, chiếc điện thoại dùng lâu ngày đã bị chia năm xẻ bảy.
Mạnh Thính Vũ cũng không có tâm trạng tốt.
Từ Triều Tông làm cô khó chịu. Đàn ông tuyệt tình hơn phụ nữ rất nhiều, nếu như cô gặp phải tình huống tương tự, cô nghĩ anh sẽ tuyệt tình hơn cô gấp ngàn lần, anh sẽ dùng cách xẩu hổ nhất nói cho cô biết, giữa bọn họ tuyệt đối không có khả năng. Nhưng điều khiến cô thực sự khó chịu, thậm chí có chút buồn bã chính là biểu hiện canh cánh trong lòng mà anh thể hiện lúc này.
Cô nghĩ Từ Triều Tông sẽ khác.
Biểu hiện của anh khi cô đệ đơn ly hôn cũng khẳng định điểm này, nếu như sau khi sống lại, anh chấp nhận hai người không có khả năng, mạnh mẽ thay đổi tương lai, chuyên tâm vào sự nghiệp, cô thậm chí có thể nhẹ nhàng nói với chính mình, không sao cả, anh ấy là người như vậy, mày đã vất vả rồi, không phải lỗi của ai cả, là do hai người không còn đồng điệu với nhau mà thôi.
Nhưng giờ đây, đủ loại hành vi của Từ Triều Tông đang nói với cô rằng anh cũng có thể mất kiểm soát, và anh cũng có thể hao tâm tổn trí vì một ai đó như bao người đàn ông bình thường khác.
Vậy nên Mạnh Thính Vũ đã cố gắng rồi lại thất vọng rất nhiều lần có tính là gì chứ?
Không phải anh không làm được, chỉ là anh không muốn làm, anh cảm thấy không đáng.
Tuy nhiên, cô đã không còn là cô của trước đây, trong hai năm đó, cô đã đi rất nhiều nơi, đã đi qua những ngọn núi và dòng sông, đọc rất nhiều sách và nhìn thấy nhiều khía cạnh khác nhau của cuộc sống. Tình yêu là gì? Yêu mà không tự biết tự hiểu thì không phải là yêu, yêu mà đối phương không cảm nhận được thì cũng không phải là yêu, yêu không thể mang lại niềm vui cho đối phương thì càng không phải yêu.
Mạnh Thính Vũ cụp mi xuống, nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Cô cũng không phải là trung tâm của thế giới.
Người đàn ông trong quá khứ của cô cũng chỉ là một trong những người đàn ông bình thường nhất trên thế giới này.
Không có gì là không thể buông bỏ, quyết định đã được đưa ra vào thời điểm ly hôn, và bây giờ, giữa cô và anh cũng chỉ là phản ứng sau khi chia tay thôi.
Bình tĩnh và lý trí như anh, một ngày nào đó anh sẽ hiểu ra và buông tay.
*
Từ Triều Tông cứ giày vò bản thân cho đến khi lên cơn sốt.
Buổi tối, anh đứng bên ngoài rất lâu, khi trở về ký túc xá, anh vội vàng rửa tay rồi nằm thẳng trên giường, cảm giác khó chịu và sự thật mất đi cô cứ giày vò anh. Đợi đến sáng hôm sau, cả người của anh uể oải, quần áo ướt đẫm mồ hôi, anh theo bản năng đưa tay sờ sờ cái trán, cảm giác hơi nóng nhưng lại không có khí lực đi ra ngoài.
Đi ra ngoài rất phiền phức, phải đánh răng rửa mặt, thay quần áo.
Mệt mỏi, sau nhiều tháng sống lại, giờ phút này anh đã kiệt sức.
Anh còn đập điện thoại thành từng mảnh, dù vẫn dùng tốt nhưng cũng không biết gọi cho ai.
Anh chỉ có thể nằm ở trên giường, mặc cho thời gian trôi qua từng chút một, lại chìm vào trong giấc ngủ say, lần này, anh mơ một giấc, hình như trở về rất nhiều năm trước.
Năm đó anh mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, mọi việc đều rắc rối phức tạp, ngoài việc cung cấp dịch vụ bảo trì kỹ thuật, anh còn cần phải giao lưu. Vào thời điểm đó, một số ông chủ không coi các doanh nhân trẻ là con người, suy nghĩ và tâm tư thậm chí còn hơi biến thái, họ thích giày vò người ta để tìm thấy cảm giác vượt trội, rõ ràng họ không có nhiều ý tưởng hợp tác nhưng họ thích nhìn người ta làm trò cười cho thiên hạ, còn rủ bọn anh cùng uống rượu, không những thế còn phải uống cho đến khi bất tỉnh, nôn thốc nôn tháo thì mới vui.
Vào thời điểm đó, anh gặp một ông chủ rất ghét những người khởi nghiệp bước ra từ các trường đại học danh tiếng như họ.
Cứ chế giễu châm biếm bọn họ cả trong lẫn ngoài, cho dù họ có thể học hành tử tế, thì sao, họ vẫn phải đi làm thêm, vẫn vẫy đuôi như một con chó.
Anh cũng bị chuốc rất nhiều rượu và gục ngã khi về đến căn nhà cho thuê.
Khi đó, Mạnh Thính Vũ vẫn đang tìm việc làm, mối quan hệ giữa hai người rất ổn định, cô sống trong căn phòng nhỏ đó, cô là con một trong gia đình, cha mẹ cô chiều chuộng cô từ khi còn nhỏ, chưa từng nếm trải đau khổ, cũng không biết cách chăm sóc người bệnh. Khi anh miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đang khóc của cô, sắc mặt của anh tái nhợt nhưng vẫn đưa tay lau nước mắt cho cô, khàn giọng dỗ dành cô: "Anh thật sự không sao."
Cô vừa đo nhiệt độ cho anh vừa khóc: "Suýt nữa là ngộ độc rượu, anh còn sốt nữa."
Cô quay lưng mắng anh vài câu: "Không uống được thì đừng uống, thật sự nhập viện thì không có ai chăm sóc cho anh đâu!"
Anh gượng cười: “Em có thấy cua hoàng đế anh gói cho em không, em ăn chưa?”
"Ai còn nhớ đến điều đó chứ!"
"Hải sản không thể ăn qua đêm đâu." Anh nói.
Cô tức giận nhéo anh một cái nhưng sức lực rất nhẹ, lau nước mắt đứng dậy: "Hai ngày nay anh chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, em đang nấu cháo cho anh, em đi xem đã, anh cứ nằm đi, nếu không thoải mái thì gọi em."
“Ừ.” Từ Triều Tông nhắm mắt lại, lại an ủi cô: “Thật sự không sao, anh biết mình có thể uống bao nhiêu mà, anh sẽ không đùa giỡn thân thể của mình đâu.”
Nghĩ đến điều gì đó, anh lại vui vẻ: “Ông Hồ đã buông tay, còn nói đầu tư cho bọn anh một chút, mấy tháng sau nói không chừng anh có thể có chút tiền nhưng không mua được nhà lớn. Hay là chờ chút nữa, anh đảm bảo, chậm nhất là cuối năm sau chúng ta sẽ có thể có một chiếc xe hơi và một ngôi nhà lớn.
Cô tức giận dậm chân: "Đừng nói nữa! Mau nghỉ ngơi đi, ai muốn nhà lớn chứ, em muốn anh khỏe thôi."
Khi Từ Triều Tông tỉnh dậy thì đã là giữa trưa.
Cả ký túc xá chỉ có một mình anh, ba người còn lại đã về nhà, ký túc xá bên cạnh hầu như vắng tanh, giờ phút này, thế giới yên tĩnh đến mức dường như chỉ còn lại mình anh.
Anh trở tay che mắt.
Mắt của anh sưng lên rất đau.
Hồi đó bọn họ tốt như vậy, làm sao có thể đi đến mức ly hôn chứ.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc chung tay sóng vai với ai khác ngoài cô.
Vậy còn cô, cô đã nghĩ đến việc già đi cùng ai đó không phải anh chưa? Họ sẽ hẹn hò, nắm tay, ôm và hôn, giống như bọn họ hồi đó.
*
Mạnh Thính Vũ ngủ thẳng đến trưa mới dậy, cô đã bỏ lỡ tin nhắn mời của Thịnh Thao nên đành phải bàn bạc lại, chuyển việc xem phim sang buổi tối, để bầu không khí tốt hơn.
Sau khi cô tắm rửa xong, Chương Nhất Minh đang học bù ở trường lại bất ngờ đến.
Anh ta cũng coi đây là nhà của mình, vứt cặp sách đi, lớn tiếng nói: “Mợ ơi, mẹ cháu gọi điện thoại cho mợ chưa, hôm nay cháu ăn cơm ở nhà mợ, không cần làm nhiều món vất vả đâu, cháu cứ ăn sườn và cánh gà là được rồi!"
Khóe miệng Mạnh Thính Vũ giật giật: "Em còn dám gọi món à."
Chương Nhất Minh mỉm cười và đi đến phòng của Mạnh Thính Vũ: "Chị ơi, em dùng máy tính của chị nhé, em cảm thấy như 800 năm rồi chưa lướt Internet vậy, chị nói xem cha mẹ em làm sao ấy, ở nhà họ vừa cắt Internet rồi, em không thể sống qua ngày được!”
Mạnh Thính Ngọc đi theo vào phòng: "Mấy tháng nữa em sẽ thi đại học, còn có tâm trí lên mạng à."
Chương Nhất Minh không coi mình là người ngoài, trực tiếp mở máy tính, ngồi dựa vào ghế: "Hôm nay đúng là một ngày tốt lành của em, tối nay em không phải đi tự học, còn đến đây ăn cơm. Chị, em dùng máy tính của chị nhé. Em cảm thấy hình như ông trời cũng không đành lòng khi thấy em học hành vất vả, nhìn xem, thầy Từ bị ốm xin nghỉ, tan học không cần vội vã về nhà học, hạnh phúc quá đi mất!"
Mạnh Thính Vũ hơi sửng sốt: "Bệnh sao?"
Chương Nhất Minh ậm ừ, nghĩ tới điều gì đó, lại nói: "Này, em không có ý ăn mừng đâu nhưng em có chút vui mừng khi có thể thở phào nhẹ nhõm thôi. Chị đừng có dạy dỗ em."
Mạnh Thính Vũ cười cười nhưng vẫn đưa tay đẩy đầu anh ta: "Chăm chỉ học tập đi, mỗi ngày đừng nghĩ tới việc chơi game."