Chuyện Từ Triều Tông phát sốt chỉ gợn lên một cơn sóng nhỏ trong lòng Mạnh Thính Vũ, nhanh chóng trở lại bình yên như bình thường.
Sau bữa trưa, Mạnh Thính Vũ và Chương Nhất Minh cùng nhau ra bến xe buýt.
Chương Nhất Minh gục đầu xuống nói với vẻ mặt bơ phờ: "Học sinh trung học không phải nợ thế giới này sao? Sinh viên đại học đang trong kỳ nghỉ, học sinh tiểu học và trung học cơ sở cũng sẽ được nghỉ trong vài ngày tới. Tụi em là học sinh bị bỏ lại, chị à, chị không biết đâu, trường em thay đổi nhiều thứ lắm, 27 tháng chạp mới cho nghỉ! Mùng 7 âm lịch chúng em phải đi học lại, cuộc sống này không dành cho con người mà, động vật còn sống tốt hơn em!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Thính Vũ liếc anh ta một cái: "Ai mà không như thế chứ? Nói không chừng sau này em sẽ hoài niệm về cấp ba đấy.”
Chương Nhất Minh kinh hoàng nhìn cô: "Em không phải kẻ tự ngược đâu!"
“Chăm chỉ học tập đi.” Mạnh Thính Ngọc nhẹ giọng nói: “Bớt nói nhảm, em cũng không phải học cho cô dượng, chịu đựng thêm mấy tháng đi.”
Chuyến xe buýt mà Mạnh Thính Vũ đang đợi đã đến, cô vẫy tay với em họ, nhấc chân bước nhanh lên xe, sau đó quay đầu lại dặn dò: “Chú ý an toàn, đừng vội mà chạy lung tung.”
Chương Nhất Minh nói một cách yếu ớt: "Biết rồi, biết rồi, chị mau đi hẹn hò đi."
Anh ta suýt nữa phát khóc vì ghen tị.
Sinh viên đại học đúng là thời kỳ thần tiên, được nghỉ sớm còn không nói, lại còn có thể yêu đương, được người nhà cho phép.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Thính Vũ tìm một chỗ ngồi và ngồi xuống, Thịnh Thao rất chu đáo, rạp chiếu phim nơi họ hẹn gặp nhau cũng ở một khu mua sắm cách nhà cô không xa, chỉ cách ba bốn trạm dừng xe buýt. Khi cô đến, Thịnh Thao đã mua vé xem phim, khi nhìn thấy cô, anh ta tiến đến đón cô, rất tự nhiên cầm lấy chiếc túi vải của cô, hình vẽ bậy trên túi vải không phù hợp với tính cách của anh ta, một người bạn trai đủ tư cách nhất định phải có ý thức giúp bạn gái xách túi mọi lúc mọi nơi.
“Anhmua vé lúc 3:30, sẽ ít người hơn, xem xong phim sẽ là khoảng 5:30, chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm.” Thịnh Thao lại hỏi: “Được không? Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?"
Bắt gặp ánh mắt thận trọng của anh ta, Mạnh Thính Vũ nắm tay anh ta: "Nói trước nhé, em không muốn ăn lẩu nữa."
Thịnh Thao mê lẩu đến mức ám ảnh.
Nếu có thể, anh ta hy vọng sẽ được ăn lẩu mỗi ngày.
Thịnh Thao cười cười, cúi người hôn lên trán cô một cái: "Được, anh không ăn lẩu."
Bây giờ mới khoảng hai giờ. Còn một tiếng rưỡi nữa mới chiếu phim, hai người quyết định đi siêu thị ở lầu một giết thời gian. Lúc này trong siêu thị không có nhiều người, Thịnh Thao đẩy xe hàng và dẫn Mạnh Thính Vũ vào, đập vào mắt anh ta là quầy sản phẩm chăm sóc sức khỏe, người hướng dẫn mua sắm thấy Thịnh Thao thì liếc thêm vài cái rồi nhanh chóng niềm nở chào mời: "Anh đẹp trai, anh có muốn xem sản phẩm sức khỏe không? Xem cũng không lỗ đâu, hôm nay có nhưng ngày mai không có đâu!"
Thịnh Thao do dự vài giây nhưng vẫn bước tới.
Mạnh Thính Vũ kéo cánh tay anh ta và ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Anh chàng đẹp trai, anh muốn mua cho bản thân hay cho người nhà?” Hướng dẫn viên mua sắm nhịn không được, nhìn Mạnh Thính Vũ ở bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười: “Anh chàng đẹp trai thật may mắn, bạn gái của anh thật xinh đẹp, hai người đúng là một cặp đôi hoàn hảo."
Mạnh Thính Vũ đã nghe rất nhiều kiểu nói chuyện này trong kiếp trước, và cô đã miễn nhiễm với nó.
Nhưng Thịnh Thao lại thích nghe người ta nói như vậy, lập tức buông lỏng cảnh giác: "Cảm ơn, tôi muốn mua cho cha tôi."
Hướng dẫn mua sắm: "Vậy cha của anh cũng phải hơn tuổi bốn mươi nhỉ?"
"Vâng."
Hướng dẫn mua sắm ra sức đẩy mạnh tiêu thụ: "Vậy thì tôi khuyên anh nên mua bột protein, loại này rất tốt. Ngoài ra, hãy mua thêm một bộ dầu cá cho cha mẹ anh, loại này có thể ngăn ngừa nhiều bệnh về tim mạch. Đây là sản phẩm bán chạy nhất của chúng tôi, cung vượt quá cầu. Có rất nhiều khách hàng đã quay trở lại mua đấy!"
Thịnh Thao đương nhiên đã động tâm: "Uống vào có thực sự tốt cho sức khỏe không?"
"Đương nhiên, anh không tin tôi thì cũng nên tin trên tivi nói chứ, chuyên gia nói ăn cái này rất tốt!"
Hướng dẫn mua sắm luyên thuyên về bột protein và dầu cá, nếu không kiềm chế bản thân, e là cô ta đã nói nó có thể ngăn ngừa mọi loại bệnh rồi.
Khi Mạnh Thính Vũ nhìn thấy Thịnh Thao sắp bị lừa mua một loạt các sản phẩm chăm sóc sức khỏe với giá hơn 1.000 nhân dân tệ, cuối cùng cô đã không thể kìm lòng được và đưa tay ra véo anh ta. Thịnh Thao đau đớn, nghiêng người nhìn cô: "Sao vậy?"
Mạnh Thính Ngọc khẽ cười: "Em muốn ăn dâu tây, nhanh lên, lát nữa dâu tây sẽ không còn tươi nữa."
Thấy chuyện làm ăn đang ngon lành, người hướng dẫn mua hàng vội vàng nói: “Dâu còn nhiều mà, hàng mới nhập buổi sáng nên sẽ không bị héo đâu.”
Mạnh Thính Vũ phớt lờ cô ta, nhìn Thịnh Thao, khẽ khịt mũi, buông tay anh ta ra rồi quay người đi nơi khác.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Thao nhìn thấy cô như vậy, anh ta không quan tâm đến việc mua các sản phẩm chăm sóc sức khỏe nữa, mỉm cười xin lỗi với hướng dẫn viên mua sắm, nhanh chóng đẩy xe hàng đuổi theo cô.
Hướng dẫn viên mua sắm vẫn ở phía sau hét lên: "Này! Anh đẹp trai, anh còn muốn mua không? Ngày mai sẽ không có sự kiện nữa đâu!"
Thịnh Thao đuổi kịp Mạnh Thính Vũ, vẫn còn bối rối nhưng điều đầu tiên anh ta làm là xin lỗ: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, bây giờ chúng tôi phải đi mua dâu tây."
Mạnh Thính Vũ lúc này mới chuyển tâm trạng, chống nạnh nhìn anh ta, hơi đắc ý nói: "Em hỏi anh, anh biết sai chỗ nào chưa?"
Cái này…
Thịnh Thao không hiểu gì nhưng anh ta vẫn phản ứng nhanh chóng, ngay lập tức nói: "Anh nên mua dâu tây cho em trước."
Mạnh Thính Vũ trợn mắt nhìn anh ta: "Nói cho em biết, tại sao anh lại nghĩ đến việc mua các sản phẩm chăm sóc sức khỏe cho chú."
Thịnh Thao do dự vài giây, thở dài, giọng điệu trở nên lo lắng: "Cha anh có thể bận rộn với công việc quá nhiều. Thời gian này, anh thấy ông ấy gầy đi rất nhiều. Trước đây ông ấy mặc vừa một chiếc áo khoác nhưng bây giờ nó rộng thùng thình. Sáng nay, ông ấy còn nói mẹ khoét một cái lỗ trên dây nịt, dây nịt đã bị lỏng."
"Là bị bệnh sao?" Mạnh Thính Vũ quan tâm hỏi.
Thịnh Thao lắc đầu: "Không, có lẽ là do ông ấy đi công tác mà không nghỉ ngơi, ông ấy quá mệt mỏi, từ khi anh hiểu chuyện thì chưa từng thấy ông ấy nghỉ ngơi."
"Vậy sao. Nhưng em vẫn không khuyên anh mua các sản phẩm chăm sóc sức khỏe ở đây." Mạnh Thính Vũ nói: "Cho dù muốn dùng, cũng phải được bác sĩ khuyên dùng. Nếu uống quá nhiều sản phẩm chăm sóc sức khỏe, nó sẽ gây gánh nặng cho thận. Em thấy anh nóng lòng bỏ tiền mua nên mới túm anh đi đấy. Nếu anh thực sự lo lắng, bảo cha anh đến bệnh viện kiểm tra, hoặc trong nhà có quen biết bác sĩ nào không, bảo bác sĩ giới thiệu cho, em thấy như vậy tốt hơn."
Sự kích động của Thịnh Thao bị cắt ngang, lúc này nghe Mạnh Thính Vũ nói, anh ta cũng tỉnh táo lại.
Đúng vậy, vừa rồi suýt chút nữa anh ta đã bỏ tiền ra mua.
Anh ta đáp lại, cười nói: “Cảm ơn em nhiều, đi mua dâu đi, anh mua cho em mấy cân để em ăn no.”
Hai người đi mua dâu tây, Mạnh Thính Vũ kéo Thịnh Thao đến khu ăn vặt.
Thịnh Thao thấy những thứ cô ném vào giỏ hàng đều là những món ăn vặt mà cô không thích.
Ví dụ, chân gà nướng muối và trứng, chẳng hạn như bánh quy sandwich và các loại tương tự.
Mạnh Thính Vũ không thích ăn vặt, trước đó Thịnh Thao đã mua cho cô vài lần nhưng cô rất ít ăn, cô đã phân phát chúng cho ba người còn lại trong ký túc xá.
Thịnh Thao cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Không phải em không thích ăn vặt sao?"
Mạnh Thính Vũ cầm những lát táo gai ném vào, đáp: "Em mua cho Nhất Minh, nó rất háu ăn, chỉ ăn cơm thôi thì không đủ."
Nghe vậy, Thịnh Thao siết chặt tay đẩy xe hàng, lúc này vẻ mặt anh ta rất khó chịu, giọng điệu trở nên khô khan: "Em định đến nhà cô à?"
Nếu anh ta không biết Từ Triều Tông là gia sư của Chương Nhất Minh, thì anh ta chắc chắn không quan tâm đến điều đó.
Đôi khi anh ta nghĩ, hay là để anh ta làm gia sư cho Chương Nhất Minh đi, anh ta sẽ không tính tiền nhưng anh ta không thể nói ra, nói ra thì mình có vẻ hơi độc đoán.
Anh ta thậm chí còn hy vọng rằng tốt nhất là Mạnh Thính Vũ đừng đến nhà cô nhưng lại càng không thể nói như vậy, chỉ nghĩ đến điều đó trong đầu thôi cũng đã khiến anh ta cảm thấy tội lỗi và ăn năn rồi.
Mạnh Thính Vũ vẫn đang chọn đồ ăn vặt: "Không, gần đây cô dượng của em rất bận rộn và không có thời gian nấu ăn cho Nhất Minh, Nhất Minh sẽ đến nhà em ăn."
Cô mua bánh bao hấp Bao Vượng Tử để chọc ghẹo Chương Nhất Minh, rồi quay sang Thịnh Thao và nói: "Hồi cấp ba anh có ăn uống tốt không? Bây giờ Nhất Minh ăn hai bát cơm một bữa, nó nói với em ngày nào lên lớp cũng đói, em nghi nó là kẻ tham ăn đầu thai chuyển kiếp quá."
Thịnh Thao thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta thực sự không thích điều này nhưng tâm trạng của anh ta, sự lo lắng và lòng tự trọng của anh ta khiến anh ta không thể nói với Thính Vũ những điều này. Anh ta sợ sau khi nói ra sẽ có khoảng cách giữa anh ta và Thính Vũ.
Cứ vậy đi, đừng để cô biết, chỉ cần cô không quan tâm đến Từ Triều Tông là được.
*
Trong ký túc xá nam của Đại học Yến Sơn, sau khi Từ Triều Tông khó khăn thức dậy, anh đã tắm rửa sạch sẽ và đến hiệu thuốc mở trong khuôn viên trường để mua thuốc hạ sốt.
Bây giờ thân thể này mới mười chín tuổi, tố chất cơ thể gần như ở đỉnh cao, sau khi nuốt một viên hạ sốt, buổi tối liền hạ sốt. Tinh thần của anh cũng tốt lên rất nhiều, anh không quan tâm đến chiếc điện thoại bị hỏng, cầm ví tiền rồi bắt x era ngoài, đi đến cửa hàng điện thoại di động, anh chọn ngẫu nhiên một chiếc điện thoại di động có giá trung bình. Người bán hàng giúp anh đổi thẻ sim, anh nhớ ra một chuyện, liền ngẩn ra.
Trong mười tám năm đó, gần mười năm, anh chưa bao giờ sử dụng điện thoại di động mới.
Anh không có bất kỳ yêu cầu nào đối với điện thoại di động, miễn là có thể thực hiện và nhận cuộc gọi cũng như gửi tin nhắn văn bản là được.
Vì vậy, thường là cô mua một chiếc điện thoại di động mới và ném chiếc điện thoại di động cũ của mình cho anh.
Sau đó, trong các dịp xã giao nhưng người khác sẽ cố tình chế nhạo anh, bởi vì điện thoại di động của anh trông không giống như của một người đàn ông thành đạt trong sự nghiệp.
Những người khác đều có một chiếc điện thoại màu đen nhưng anh có một chiếc màu trắng, một lần anh quên lau chùi, trên mặt sau của điện thoại có một ít chấm đen.
Nghe người ta nói quá nhiều cũng khó chịu, nhất là người khác chế nhạo vợ anh quản nghiêm, anh rất ghét điều đó.
Bởi vì lời trêu chọc của những người đó đều có thêm chút dụng ý khinh thường.
Anh không muốn bị chế nhạo trong những dịp xã giao như vậy, từ đó anh không dùng điện thoại di động cũ của cô nữa mà nhờ trợ lý đi mua.
Anh vừa đổi thẻ xong rồi khởi động lại máy, nhân tiện tải vài phần mềm về thì điện thoại di động reo lên, là mẹ anh gọi đến.
Điện thoại vừa kết nối, một giọng địa phương quen thuộc mà xa lạ truyền đến: "Triều Tông, con gái thím Trương thím đã nghỉ rồi, trường của con nghỉ chưa?"
Từ Triều Tông ậm ừ: "Con còn có chút việc, chắc sẽ về trễ."
Mẹ Từ hơi thất vọng nhưng bà vẫn nói: “Vậy thì con phải đặt vé sớm, cuối năm khó mua vé lắm.”
"Vâng."
Vừa định cúp điện thoại, cha Từ đã giật lấy điện thoại, sốt sắng nói với con trai: “Triều Tông, con về sớm đi, biết không, anh họ sắp đính hôn rồi, về cho náo nhiệt một chút đi!"
Mẹ Từ cũng muốn giật điện thoại, đầu bên kia truyền đến một giọng nói lớn: “Ăn tiệc cũng được nhưng nhất định không được làm phù rể, Triều Tông, không được làm phù rể quá nhiều lần, nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân sau này đấy!"
Từ Triều Tông có chút bất đắc dĩ: "Con biết rồi, chờ con về nhà rồi nói sau."
Đến bảy giờ, Từ Triều Tông xếp hàng ở cửa bán vé rất lâu và cuối cùng cũng mua được vé về nhà, là vé giường nằm.
Đối với anh, nó thực sự rất xa lạ.
Dù là đi tàu về quê hay về quê ăn Tết, đó là một sự kiện đặc biệt lâu đời trong ký ức của anh.
Về sau, anh càng ngày càng bận rộn, ngày nghỉ cũng ngày càng ít, cha mẹ anh cũng không muốn sống ở thành phố Yến, hai ông bà đều đã già, thích hợp với môi trường ở quê. Trước khi sống lại, kỳ thật anh đã mấy năm không về ăn tết, công việc quá bận rộn, nhân viên được nghỉ bảy ngày nhưng ông chủ lại không có, trong mấy năm đó, trong dịp Tết Nguyên đán, anh theo Mạnh Thính Vũ về nhà họ Mạnh, ăn vội bữa tối giao thừa rồi lại rời đi.
Anh đột nhiên nhớ tới trước khi ly hôn, mỗi năm Mạnh Thính Vũ đều tranh thủ thời gian về quê của anh, đưa cha mẹ anh đến bệnh viện tỉnh khám sức khỏe, nhân tiện mua cho họ vài thứ.
Không thể phủ nhận cô rất tốt và quan tâm đến cha mẹ anh, vì vậy khi họ ly hôn, ngày nào anh cũng nhận được điện thoại của cha mẹ, bắt anh phải năn nỉ cô, sau này biết chuyện ly hôn không thể cứu vãn, bọn họ bắt đầu mắng anh, mắng anh có chút tiền dơ bẩn rồi không đối xử tốt với vợ.
Cầm tấm vé giường nằm, Từ Triều Tông thở dài thườn thượt trong đêm đông này.
Anh cảm thấy mình giống như một cỗ máy hỏng hóc, hiện tại cỗ máy này đã được người khác sửa chữa, khởi động trở lại.