Sống lại với chồng cũ sau khi ly hôn

Từ Triều Tông rất có ý thức về thời gian, trong chuyện học bù anh sẽ không về sớm một phút, đương nhiên cũng sẽ không trễ một phút.
 
Giờ học bù kết thúc, Từ Triều Tông thu dọn sách giáo khoa chuẩn bị rời đi.
Nhà họ Chương tọa lạc tại thành phố hoa bốn mùa, khu dân cư đã được xây cách đây hai năm. Vị trí ở đây tốt, cách khu dân cư năm trăm mét có lối vào tàu điện ngầm, gần đó có các trường cấp hai, cấp ba với tỷ lệ nhập học cao. Cha mẹ của Chương Nhất Minh những năm đầu cũng là công nhân bị cắt giảm nhân sự. Sau khi mất việc, hai vợ chồng mở một gian hàng nhỏ bán thịt xiên nướng và lẩu cay, sau mấy năm làm việc chăm chỉ, họ đã tạo dựng được danh tiếng, nhanh chóng mở một cửa hàng thật sự, năm ngoái đã mở thêm chi nhánh thứ hai. Kinh doanh phát đạt, tình hình kinh tế cũng tốt lên rất nhiều, năm ngoái họ nghiến răng trả trước một số tiền lớn, an cư lạc nghiệp ở thành phố hoa bốn mùa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Triều Tông ra khỏi phòng, đúng lúc gặp Mạnh Lệ Trân đã cắt dưa lưới xong.
Mạnh Lệ Trân là cô ruột của Mạnh Thính Vũ, vào thời đại vẫn chưa được sinh con thứ hai, các gia đình ở thành phố chỉ có một con. Mạnh Lệ Trân thường hay cảm thấy tiếc vì không sinh được con gái nên đã dốc hết lòng dạ ra cưng chiều cô cháu gái Mạnh Thính Vũ này. 
 
Bà ấy đã để ý Từ Triều Tông từ lâu, xem xét mấy tháng, hỏi thăm khắp nơi, Từ Triều Tông lúc ấy mới mười tám, mười chín tuổi, hoàn toàn không phải là đối thủ của người phụ nữ Mạnh Lệ Trân này. Bây giờ, Mạnh Lệ Trân chỉ muốn tìm hiểu rõ mười tám đời tổ tiên của Từ Triều Tông.
 
Hành trình từ ngoại tỉnh đến đại học Yên Sơn cũng đủ để chứng minh năng lực học tập của anh. Sau khi lên đại học anh cũng không thả lỏng, thành tích xuất sắc, lần nào cũng có thể nhận được học bổng, hơn nữa anh còn bắt đầu học song bằng từ học kỳ này. Nghe nói hiện tại tất cả học phí và sinh hoạt phí của anh đều không cần xin cha mẹ, ngoài việc đi học, anh còn đi làm thêm vào các ngày trong tuần, từ hai công việc làm thêm của anh cũng có thể thấy được, đây là một người rất có lý tưởng và có tầm nhìn xa.
 
Gia đình của anh rất đơn giản, cha mẹ anh mở một cửa hàng tạp hóa ở quê. Kỳ nghỉ hè năm nay, cha mẹ anh còn đến thành phố Yên. Mẹ của Từ Triều Tông cần làm một ca phẫu thuật nhỏ, Mạnh Lệ Trân vốn không cần đến đó nhưng bà ấy có chút tâm tư riêng nên đã đặc biệt tới bệnh viện thăm hỏi.
 
Trong quá trình tiếp xúc, bà ấy có thể nhìn ra cha Từ và mẹ Từ là những người sống hiền lành, quan hệ vợ chồng thắm thiết, họ đã dìu dắt nhau qua suốt những tháng năm ngày dài.
 
Tốt đẹp mấy cũng có khiếm khuyết, Từ Triều Tông không phải người địa phương nhưng anh thật sự rất xuất sắc, ở tuổi này có thể tĩnh tâm học hỏi đề cao bản thân, biết cảm thông cho cha mẹ để giảm bớt gánh nặng gia đình. Tuy Mạnh Lệ Trân không đọc nhiều sách nhưng sau bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường, bà ấy có con mắt nhìn người cũng rất ác. Bà ấy có lòng tin với Từ Triều Tông, cho anh thời gian, anh nhất định sẽ lập được thành tựu, có được chỗ đứng vững chắc ở thành phố Yên.
 
Theo thuật ngữ hiện đại, anh là một cổ phiếu tiềm năng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoại hình và phong thái càng khỏi bàn, anh có kiến ​​​​thức để làm nền tảng tự tin, trông anh càng trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa. Mạnh Lệ Trân nhìn nhất cử nhất động của anh, nhìn vào ánh mắt của anh, kết luận đây là một đứa trẻ có đầu óc sáng suốt và chính trực.
 
Nghĩ đi nghĩ lại, Mạnh Lệ Trân lại nghĩ đến cháu gái Thính Vũ của mình.
 
Bà ấy cũng đang ở độ tuổi “bà mối”, bà ấy coi Thính Vũ như con gái của mình mà thương yêu nên đương nhiên hi vọng phù sa không chảy ruộng ngoài. Huống chi lùi một bước, cho dù hai người có duyên không phận thì cũng có thể trở thành bạn bè, chuyện này đối với Thính Vũ hoàn toàn vô hại.
 
“Tiểu Từ, đừng đi vội, ở lại ăn chút dưa lưới đã.” Mạnh Lệ Trân cười híp mắt chào Từ Triều Tông: “Cháu đói bụng chưa? Cô vừa mới nấu canh gà xong, cháu ăn xong rồi hãy đi. Dạo này nhiệt độ giảm xuống, phải chú ý sức khỏe.”
 
Từ Triều Tông sững lại.
 
Kết hôn với Mạnh Thính Vũ mười năm, người nhà cô cũng là người nhà anh.
Cha Mạnh và mẹ Mạnh thì không cần kể đến, họ đối với anh hết mực quan tâm săn sóc và ân cần, người cô Mạnh Lệ Trân này cũng đặc biệt quan tâm đến anh. Ở thành phố Yên không thân không thích này, anh đã nếm trải được rất nhiều sự ấm áp của gia đình.
 
Thấy Từ Triều Tông ngồi xuống bàn ăn, trên mặt Mạnh Lệ Trân tươi cười roi rói, như nói chuyện nhà bình thường, bắt đầu từ thành tích học tập của con trai, dần dần tùy ý nhắc tới cháu gái: “Nếu Nhất Minh thông minh lanh lợi bằng một nửa chị của nó thì cô và cha nó đã yên tâm rồi. Cô cũng không hy vọng nó thi đỗ được đại học Yên Sơn, thi đỗ được vào một trường diện 211 của địa phương là cô đã dâng hương quỳ gối cảm tạ Bồ tát rồi.”
 
Từ Triều Tông đáp: “Được đấy ạ.”
 
Sau đó, Chương Nhất Minh cũng đã thi khá tốt, đỗ vào một trường 211. Anh vẫn mơ hồ nhớ rằng họ đã tổ chức tiệc mừng đỗ ba ngày liền.
 
Anh đến dự tiệc với tư cách là bạn trai của Mạnh Thính Vũ, vợ chồng nhà họ Chương đã đặc biệt cho anh một hồng bao lớn. Anh cầm hồng bao chưa ấm tay thì đã bị Mạnh Thính Vũ cướp mất. Lúc đó cô đắc ý chống hông, gọi hồng bao này là vốn tình yêu.
 
Từ Triều Tông cúi đầu, cố nén cảm xúc.
 
Có thể là quay về thăm lại chốn xưa, bao kỷ niệm ngày trước từng chút một ùa về.
 
Mạnh Lệ Trân đương nhiên thích nghe điều này, vui vẻ một lúc lâu mới nói: “Kể ra cũng khéo, cháu gái cô cũng học đại học Yên Sơn nhưng mà bây giờ mới nhập học, Nhất Minh có nói với cháu không? Vốn hôm nay cô làm một bàn đồ ăn định bảo con bé sang đây ăn cơm, mà con bé nói có hẹn ra ngoài chơi với bạn rồi. Haiz, Tiểu Từ, nếu cháu tiện đường thì có thể mang đồ cho con bé giúp cô được không? Cô cho cháu phương thức liên lạc của con bé nhé?”
 
Từ Triều Tông chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Mạnh Lệ Trân đang mang vẻ mặt khẩn thiết.
 
Cho nên anh quen biết với Mạnh Thính Vũ không phải ngẫu nhiên, mà là do cô thúc đẩy, giống như lần đầu tiên gặp mặt hôm nay ở kiếp trước.
 
Mạnh Thính Vũ không có mặt, cô sẽ lại tìm cách khác để hai người quen nhau.
Nhưng anh đã không còn là Từ Triều Tông mười chín tuổi nữa rồi.
 
Anh không thể che giấu tuổi bên trong của mình, anh lạc lõng với cuộc sống đại học. Anh không muốn xem bộ phim đã biết trước kết cục, hơn nữa người yêu Mạnh Thính Vũ năm mười tám tuổi không phải anh hiện tại, mà là anh năm mười chín tuổi. Trải qua mười tám năm, liệu anh sẽ vẫn yêu Mạnh Thính Vũ không? Rõ ràng, rất khó có thể.
 
Anh sống lại quay về quá khứ, đó là Mạnh Thính Vũ nhưng lại không phải Mạnh Thính Vũ.
 
Vậy nên anh không cần lo lắng vấn đề đó, mọi chuyện đã khác từ lâu, anh không thể coi Mạnh Thính Vũ mười tám tuổi như tờ giấy trắng là người vợ đã trải qua mười tám năm cùng anh.
 
Anh sẽ không yêu Mạnh Thính Vũ mười tám tuổi, vậy cần gì phải tuân theo quy tắc. Cho dù nó đã bắt đầu thì người anh đang thấy ai, là cô đã trải qua tuổi mười tám, hay là người đã ở bên anh mười tám năm? Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một việc vô ích.
 
Từ Triều Tông nói giọng đều đều, cũng không ăn miếng dưa lưới “Cô Mạnh, cháu xin lỗi, không phải cùng một học viện, ký túc xá cách cũng xa, chắc là cháu không có thời gian.”
 
Mạnh Lệ Trân không ngờ Từ Triều Tông lại từ chối, nét tươi cười trên mặt cứng đờ nhưng rất nhanh bà ấy đã tươi cười lại, che giấu cảm xúc đáng tiếc, vô cùng khách sáo nói: “Không sao, lần sau cô gọi con bé tới lấy cũng được vậy.”
 
Từ Triều Tông rời đi, bước ra khỏi thành phố hoa bốn mùa, đi đến bến xe buýt, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trăng sáng ít sao.
 
Tốc độ đã ổn định trở lại, anh sẽ không ngần ngại tiến về phía tương lai thuộc về mình.
 
*
 
Thịnh Thao và Mạnh Thính Vũ đi trên đường đến trường, dường như trò chuyện không dứt. Anh ta phát hiện bất kể chủ đề gì cũng đều có thể trò chuyện với Mạnh Thính Vũ một cách đầy hứng thú, nói mãi không đã nghiền.
 
“Ngày mai em muốn ăn gì?” Thịnh Thao hỏi: “Món Hàn hay món Nhật?”
 
Anh ta cũng có mưu mô của đám con trai lứa tuổi này, giả bộ như vô thức lộ ra vẻ phiền não: “Anh thật sự không hiểu lắm về khẩu vị của đám con gái các em, nếu để anh sắp xếp nhất định sẽ hỏng hết. Ở nhà anh thì anh và cha đều là người phục tùng mệnh lệnh, ai ra lệnh cho bọn anh thì hai cha con đều có thể làm rất tốt.”
 
Mạnh Thính Vũ bất giác cười khẽ một tiếng.
 
Không biết nhiều về khẩu vị của con gái, có nghĩa là gần như anh ta không có kinh nghiệm hẹn hò với các cô gái.
 
Để anh ta sắp xếp nhất định sẽ thành một mớ hỗn độn, anh chàng trai thẳng đáng yêu và mù mờ sẽ luống cuống tay chân. Càng thêm luận cứ cho việc thiếu kinh nghiệm.
 
Lại nói thêm, hoàn cảnh gia đình êm ấm hòa thuận, ngầm ám chỉ anh ta và cha mình cha truyền con nối, cha anh ta nghe lời vợ, anh ta cũng sẽ như vậy.
 
Mạnh Thính Vũ thầm nghĩ, không tồi.
 
Yêu một chàng trai như vậy đương nhiên có một hương vị đặc biệt, nếu thực sự hẹn hò với một chàng trai “chưa có bất kỳ kinh nghiệm nào”, chuyện tình cảm chắc chắn cũng rất thú vị nhưng mức độ thoải mái sẽ giảm đi đáng kể.
 
Mạnh Thính Vũ cười nói: “Thật ra ăn gì cũng không thành vấn đề đâu.”
 
Đi đâu, ăn gì không quan trọng, vấn đề không phải là ăn bữa cơm.
 
Điều quan trọng là đi với ai.
 
Chắc Thịnh Thao cũng hiểu ẩn ý của cô, lại bắt đầu cười ngốc.
 
Tất nhiên, biểu cảm này xuất hiện trên một cậu chàng đẹp trai tỏa nắng đầy sức sống là một cảnh rất đẹp mắt.
 
“Có vẻ như nhà hàng bây giờ đều rất nổi tiếng.” Mạnh Thính Vũ chăm chú nhìn anh ta: “Thế này nhé, ngày mai chúng ta đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt, tiện thể mua thêm chút cơm cuộn sushi, cứ coi như anh mời em ăn rồi nha.”
 
Thịnh Thao ngẩn ra: “Cơm cuộn sushi?”
 
Có đơn giản quá không vậy?
 
Anh ta nghĩ là nếu cô thật sự không nghĩ ra ý tưởng nào, anh ta sẽ đưa cô đến một nhà hàng tây.
 
Nghĩ một hồi, tự dưng nảy ra một suy đoán: Chẳng lẽ cô lo lắng anh ta không có tiền, muốn tiết kiệm cho anh ta nhỉ?
 
Tâm trạng Thịnh Thao đột nhiên vô cùng phức tạp, lòng tự cao và hư vinh khiến anh ta muốn giải thích ngay rằng mình không phải loại sinh viên thiếu tiền. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo của Mạnh Thính Vũ, anh ta lại nảy sinh cảm xúc khác lạ.
 
“Quá đơn giản.” Thịnh Thao vẫn do dự: “Thật ra thì…”
 
Mạnh Thính Vũ không phải cô gái nhỏ không biết gì.
 
Thịnh Thao tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh, đồ nghề chụp ảnh đều là của anh ta tự mua, thân là sinh viên nghèo không gia cảnh, ai dám làm loạn như vậy?
 
“Quyết định vậy nhé.” Mạnh Thính Vũ không muốn mất công suy nghĩ chuyện vụn vặt như vậy: “Ngày mai có lẽ em sẽ ngủ nướng, hẹn anh mười giờ ở cổng trường nha.”
 
Cô giải quyết dứt khoát luôn.
 
Thịnh Thao cũng không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý.
 
Đi siêu thị?
 
Được thôi.
 
Đây là một trải nghiệm rất mới lạ đối với Thịnh Thao, có lẽ là lần đầu tiên anh ta phát triển nhanh như vậy với một cô gái. Trước đây, để hẹn ăn tối phải mất ba bốn ngày, nếu chậm có thể mất đến một hai tuần.
 
Nhưng lần này, quen nhau chưa đầy hai mươi tư tiếng mà họ đã đạt được thành tích “trao đổi thông tin liên lạc”, “xác nhận cả hai đều chưa có người yêu”, “xác nhận hẹn hò ở siêu thị vào ngày mai” rồi.
 
Sau khi Thịnh Thao nhìn Mạnh Thính Vũ vào ký túc xá nữ, bèn quay người đi về khu ký túc xá nam, vừa đi vừa hồi tưởng lại cả ngày hôm nay. Dù thật khó tin nhưng lại rõ ràng có sự say mê.
 
Rốt cuộc thì ai lại không thích sự phát triển nhanh chóng và suôn sẻ chứ? Anh ta cúi đầu nhắn tin cho Mạnh Thính Vũ.
 
Cho đến khi Thịnh Thao trở về ký túc xá mà vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Mạnh Thính Vũ.
 
Mạnh Thính Vũ cũng đã thấy nhưng còn chưa kịp trả lời thì đã bị Tiền Tĩnh giục đi tắm rửa. Lúc tắm xong đi ra, cô đã quên mất tin nhắn của Thịnh Thao từ lâu, tưởng rằng mình đã trả lời nên không để ý nữa, mà túm tụm cùng đám Tiền Tĩnh chuẩn vị xem một bộ phim kinh dị… Gay cấn.
 
Thịnh Thao đợi rất lâu cũng không thấy tin nhắn trả lời, có chút thất vọng, có lẽ cô có chuyện gì chăng?
 
Không lâu sau, Từ Triều Tông trở lại, hiếm thấy hai người khác trong ký túc xá không chạy đến quán net. Lau sàn quét nhà không phải việc của nam hay nữ, mà là do người nào chịu không nổi nữa thì làm. Từ Triều Tông vừa quét vừa lau sàn đơn giản, nhìn chiếc khăn mặt thủng mấy lỗ trên ban công, đó là khăn của bạn cùng phòng, Anh ngoảnh mặt đi, chỉ coi như không nhìn thấy.
 
Trong quá khứ, Từ Triều Tông cũng chỉ là một cậu trai bình thường trong cuộc sống sinh hoạt.
 
Những thói quen đều được rèn luyện sau khi ở bên Mạnh Thính Vũ, chẳng hạn như chủ động lau và quét sàn nhà, chẳng hạn như hầm canh.
 
Hai người cũng từng có khoảng thời gian ngọt ngào, những tháng ngày tươi đẹp đó không chỉ Mạnh Thính Vũ mà Từ Triều Tông cũng nhớ rõ. Họ nắm tay nhau đi chợ mua rau, lên kế hoạch cho cuộc sống, cô cắt và sơ chế rau, anh nấu ăn. Cô nói khói dầu rất hại da, anh rửa bát, cô lau sàn, khi không quá bận rộn, họ sẽ ngồi trên ghế sô pha xem phim.
 
Không chỉ là mười tám năm của Mạnh Thính Vũ, mà còn là mười tám năm của Từ Triều Tông.
 
Giống như đao khắc rìu đục, cô từ lâu đã là không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
 
Anh luôn nghĩ như vậy.
 
Nhưng trên thế giới này, ai cũng có thể rời xa ai đó.
 
Động tác lục lọi hộp tủ của Thịnh Thao đã thu hút sự chú ý của ba người trong ký túc xá.
 
Vương Viễn Bác miệng ngậm điếu thuốc liếc anh ta một cái: “Anh Thao sắp đi catwalk hử? Thấy anh thay mấy bộ quần áo rồi đấy, sao thế, ngày mai có hẹn sao?”
 
Thịnh Thao vô thức vuốt tóc: “Biểu hiện của tôi rõ ràng đến vậy à?”
 
“Đậu má!”
 
“Thật sao? Ai thế??"
 
Thịnh Thao lại có chút xấu hổ, rõ ràng mấy chuyện như lộ ra cảm xúc ngại ngùng với bạn cùng phòng là một chuyện cực kì khủng khiếp. Anh ta hắng giọng, trong mắt mang theo ý cười: “Thông báo nhé, tôi đã gặp được chân ái của đời mình rồi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui