Những ngày sau đó rất bình yên.
Trước khi sống lại, Mạnh Thính Vũ chưa bao giờ có một kỳ nghỉ dài như vậy sau khi tốt nghiệp đại học. Trong thế giới của người lớn, ngay cả trong kỳ nghỉ, công việc vẫn đi đôi với nhau, không thể toàn tâm toàn ý cho kỳ nghỉ.
Bây giờ cô phát hiện mình không thể tận hưởng kỳ nghỉ đông như năm mười tám tuổi, cô còn rất nhiều việc phải làm, hơn nữa kết quả thi cuối kỳ đều tốt hơn cô tưởng tượng, gần như đủ để nhà trường đánh giá học bổng, về phần có được hay không, sau khi nhập học phải hỏi giáo viên mới biết được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoài ra, cô còn liên lạc được với một người ở bộ phận thiết kế của công ty Hinh Linh, đối phương tốt nghiệp trường thời trang, hai người rất hợp nhau. Mạnh Thính Vũ đắm chìm trong việc làm đồ thủ công, trong mười cái thì luôn có ba bốn cái khiến cô hài lòng, cô gửi cho đối phương, đối phương cũng rất thích.
Dưới sự phổ cập khoa học của chị gái kia, cô mơ hồ có thể cảm giác được Triệu Linh là người đặc biệt cho mình cơ hội.
Ví dụ như những đồ trang sức nhỏ mà cô làm, chẳng lẽ những người ở bộ phận thiết kế của Hinh Linh không nghĩ ra sao? Hơn nữa, trong số những thứ cô làm và gửi qua, có thể có mười cái cuối cùng sẽ được sử dụng, điều này rất hiếm đối với các mẫu mới.
Chị gái kia ngày nào cũng khóc lóc: [Sắp chết rồi, sắp chết rồi. Tranh tôi vẽ lại bị cấp trên trả về rồi, cấp trên đánh giá: Cô là đạo sĩ à, tại sao lại vẽ bùa.]
Nhưng đối với Mạnh Thính Vũ, với rất nhiều kiểu dáng mới được tung ra trong một quý, cho dù cuối cùng chỉ sử dụng một trong những ý tưởng của cô, thì các loại chi phí của cô trong một năm cũng đã quá đủ, vì vậy mỗi ngày cô giống như đánh máu gà, nói chuyện với chị gái kia để động viên lẫn nhau.
Chị gái kia cũng nhắc đến buổi họp mặt thường niên: [Thính Vũ, em nhất định phải tới đó! Buổi họp mặt thường niên của bọn chị cực kỳ đặc sắc, nói nhỏ cho em biết chuyện này nhé, bộ phận của bọn chị sẽ biểu diễn một tiết mục đó, ha ha ha! Điều khiến mọi người mong đợi nhất là bốc thăm trúng thưởng, giám đốc Triệu và giám đốc Phương rất hào phóng, cho dù có xui xẻo thế nào cũng có thể bốc được thẻ mua sắm ở siêu thị. Còn nữa, giám đốc Triệu sẽ mời rất nhiều bạn bè và khách hàng đến buổi họp mặt thường niên, dù sao cũng được mở mang tầm mắt.]
Cuộc họp thường niên của công ty Hinh Linh là sau ngày mười lăm tháng giêng âm lịch, Mạnh Thính Vũ nghĩ rằng cũng dư dả thời gian nên đã hẹn Lý Hồng Quân đi mua sắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tính từ tuần thi, Mạnh Thính Vũ và Lý Hồng Quân đã lâu không gặp nhau, cả hai đều rất vui vẻ.
Cả hai đều là sinh viên, túi tiền eo hẹp, họp mặt thường niên như vậy cũng không cần thiết phải mặc trang phục lịch sự, hai người đến cửa hàng quần áo nữ trong trung tâm mua sắm để mua váy len cho mùa đông. Thực ra cũng không mua gì cả, chỉ là trong vô thức vừa nói chuyện vừa khoác tay đi lang thang, năm sáu tiếng đồng hồ đã trôi qua…
Đã đến giờ ăn tối, vì vậy họ đến một nhà hàng và gọi một bữa ăn đơn giản.
Lý Hồng Quân khá phấn khích, Mạnh Thính Vũ thỉnh thoảng sẽ mở điện thoại của mình để xem có tin tức gì không.
Sau vài lần, Lý Hồng Quân cũng nhận ra điều đó, cô ấy hỏi: "Em đang đợi cuộc gọi của Thịnh Thao phải không?"
Lời này vừa nói ra, Lý Hồng Quân liền ý thức được có điểm không đúng: "Đúng rồi, cả ngày hôm nay đều không thấy em nhận điện thoại của cậu ta, chuyện gì xảy ra vậy? Trước đây chị ăn cơm với em, ít nhất cậu ta sẽ phải gọi hai cuộc.”
Mạnh Thính Vũ lắc đầu và trả lời: "Có lẽ anh ấy có việc phải làm."
Lý Hồng Quân dò hỏi: "Bọn em cãi nhau à?"
Đối với một người bạn trai đeo bám như Thịnh Thao, ngay cả khi anh ta chỉ gọi cho Mạnh Thính Vũ một lần khi họ đi mua sắm, điều đó đã rất hiếm rồi nhưng lần này đã mấy tiếng mà anh ta cũng chưa gọi!
Điều này thật kỳ lạ!
“Không có.” Mạnh Thính Vũ mỉm cười nhìn cô ấy: “Nhưng đúng là hai ngày nay anh ấy ít gọi điện, bọn em hẹn nhau đi công viên giải trí nhưng anh ấy lại tạm thời có việc phải làm.”
Mãi cho đến khi Mạnh Thính Vũ trở về nhà, cô mới nhận được cuộc gọi từ Thịnh Thao.
Trong điện thoại, giọng điệu của anh ta khá mệt mỏi nhưng anh ta vẫn cười: "Đi mua sắm với Lý Hồng Quân có vui không? Mua cái gì thế?"
Mạnh Thính Vũ cúi đầu nhìn túi mua sắm dưới chân, nhẹ nhàng nói: "Em mua một chiếc váy và một đôi bốt ngắn, đúng rồi, không phải anh nói môi bị phồng rộp ngứa sao? Chắc là viêm môi rồi, em mua cho anh một lọ thuốc mỡ, nghe nói rất hữu dụng, lần sau gặp mặt sẽ đưa cho anh."
Đầu bên kia im lặng vài giây, giống như đột nhiên sụp đổ, thanh âm như muỗi kêu: "Thính Vũ, anh rất nhớ em."
Mạnh Thính Vũ dừng lại, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn với Thịnh Thao, và dựa trên sự hiểu biết của cô về anh ta, điều đó hẳn không liên quan gì đến Từ Triều Tông.
Nếu là vì như vậy, Thịnh Thao đã không như bây giờ.
Anh ta chưa bao giờ là người nhu nhược, đối thủ chọc tức anh ta nhưng chưa bao giờ khiến anh ta suy sụp như thế này.
Bây giờ anh ta cho cô cảm giác bất lực. “Em cũng nhớ anh.” Mạnh Thính Vũ cẩn thận nhẹ giọng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Dường như cô bị ảo giác thính giác, cô mơ hồ nghe thấy Thịnh Thao nghẹn ngào nhưng cô còn chưa kịp phân biệt rõ ràng, anh ta đã nhanh chóng trở lại giọng điệu tự nhiên nói: “Tối mai anh sẽ đến gặp em, anh còn chưa mua quà năm mới cho em nữa."
Mạnh Thính Vũ nhiều lần muốn hỏi anh ta có chuyện gì xảy ra ở nhà không nhưng đều bị anh ta lờ đi.
Quen biết Thịnh Thao được vài tháng, cô cũng coi như hiểu rõ về anh ta, anh ta nóng nảy cũng chân thành nhưng đồng thời cũng có mặt bướng bỉnh.
Điều anh ta không muốn nói, dù cô có nói bóng gió thế nào, anh ta cũng sẽ không nói ra.
Mạnh Thính Vũ chỉ có thể thở dài: "Được rồi, ngày mai gặp nhé."
Thịnh Thao khăng khăng muốn nghe cô nói thích anh ta và nhớ anh ta, rồi mới hài lòng cúp máy.
*
Từ Triều Tông trở về nhà.
Anh không quen, trong trí nhớ của anh, sau này anh đổi cho cha mẹ ở biệt thự độc lập, bài trí cũng theo thẩm mỹ của cha mẹ.
Bây giờ nhà của họ vẫn nằm trong một khu chung cư cũ, ngôi nhà cũng không lớn, chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách.
Cha Từ mẹ Từ rất vui mừng, trên lông mày của họ cũng hiện lên niềm vui. Hai vợ chồng bận trước bận sau, muốn để con trai ở nhà có thể thoải mái.
Hiếm khi một gia đình ba người ngồi cùng nhau và ăn một bữa ăn như thế này.
Mẹ Từ nói chuyện với con trai: “Dì Vương ở dưới lầu, con gái của dì năm nay sinh được một cô bé xinh xắn, trắng trẻo mập mạp, dì Vương của con rất vui vẻ, còn tằn rất nhiều bánh kẹo hỉ đến đây."
Từ Triều Tông hơi sửng sốt.
Thực ra, trong mấy năm đó, cha mẹ cũng rất nóng lòng ôm cháu. Anh không thích trẻ con lắm, ngược lại nhìn thấy con người khác khóc thì anh rất khó chịu, Mạnh Thính Vũ cũng không muốn làm mẹ quá sớm, cô cũng lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công việc của mình. Mấy năm đầu cô rất quan tâm đến công việc, nhiệt tình không ngại gian khổ, sau khi gặp phải một số chuyện, cả người cũng bình tĩnh hơn rất nhiều nhưng lúc đó họ cũng bàn bạc với nhau, ít nhất cũng phải đợi đến năm 30 tuổi mới nghĩ đến chuyện sinh con.
Lúc đó, điều anh nghĩ chỉ là muốn tạo mọi điều kiện vật chất tốt nhất cho vợ con, để anh làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha.
Nhưng cha mẹ anh, bao gồm cả cha vợ và mẹ vợ, đều rất nóng lòng, cha mẹ vợ thì còn đỡ, cha mẹ anh cũng lén giục anh mấy lần, anh cũng đều nói qua loa là công việc đang bận, không có tinh thần sinh con.
Cuối cùng, không biết cha mẹ anh nghĩ như thế nào mà thậm chí còn nghi ngờ sức khỏe của anh có vấn đề gì đó, họ nhẹ nhàng nhắc nhở anh, nếu cảm thấy không khỏe thì nên đi khám bác sĩ càng sớm càng tốt, không thể giấu bệnh sợ thầy.
Lúc này anh mới nghe thấy ẩn ý đằng sau.
Lúc đó anh tức đến nghiến răng nhưng lại không nói ra được lời nào, chỉ có thể một mình chịu đựng.
Lúc về, anh có oán giận với cô nhưng cô lại trêu chọc đến mức kéo tay anh nghiêm túc hỏi, anh Từ, anh có muốn em làm công văn chứng minh với cha mẹ anh rằng anh không có vấn đề gì không?
Anh nghiến răng, quên đi, để bọn họ hiểu lầm thôi!
Mặc dù cha mẹ anh rất thích cô nhưng chuyện như thế này anh cũng phải cẩn thận, giục anh còn đỡ hơn giục cô, nghi ngờ anh còn đỡ hơn nghi ngờ cô.
Anh thực sự không muốn ngoài việc giải quyết công việc, còn phải giải quyết những xung đột gia đình.
Từ Triều Tông nhíu mày, vài năm sau, cô không nhắc lại chuyện này nữa, thỉnh thoảng anh thấy đối tác khác sinh đứa con thứ hai, sau khi về nước lại nói với cô vài câu, cô cũng không có hứng thú, bây giờ nghĩ lại, trong lòng cô đã có kế hoạch ly hôn từ đó rồi sao?
Nực cười là lúc đó anh không nhìn ra, còn tự mãn cho rằng hôn nhân của mình sẽ vững chắc.
Từ Triều Tông buồn bực im lặng.
Mẹ Từ cũng không được hồi đáp cũng không để tâm, chẳng mấy chốc hai vợ chồng lại bắt đầu trò chuyện.
Từ Triều Tông trở về quê hương của mình, hai người bạn học cấp ba thỉnh thoảng liên lạc đã mời anh đến một bữa tiệc tụ họp, anh cũng từ chối. Anh còn không muốn đến buổi họp lớp cấp ba của Mạnh Thính Vũ, huống hồ là bạn cấp ba cả đời không gặp mặt này, cần gì phải phí thời gian.
Vì vậy, mỗi ngày anh ở nhà nghịch máy tính, cha mẹ anh cũng không thể hiểu được những cuốn sách anh đặt trên tay.
Hôm nay, tiệc đính hôn của anh họ sẽ diễn ra, Từ Triều Tông với tư cách là người thân bị sai làm một số việc nhỏ trong khả năng của mình. Ngay khi họ hàng hai bên gia đình gặp mặt, em gái họ của chị họ tương lai đã nhìn trúng Từ Triều Tông, sau khi nghe tin anh đang học ở Yến Sơn, trái tim cô ta càng thêm háo hức.
Từ Triều Tông thậm chí còn không để ý có một cô gái đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ngồi một mình buồn chán, anh chợt nhớ ra khu nhà của anh họ nằm ở khu phố cổ, Mạnh Thính Vũ thích bánh nếp bán ở đây, mỗi năm cha mẹ anh sẽ gửi cho họ rất nhiều đặc sản qua đường bưu điện. Nghĩ đến đây, anh đứng dậy, chào cha mẹ rồi đi sang một con phố khác.
Cô em họ bị người ta đẩy, đỏ mặt vội chạy theo.
Từ Triều Tông có đôi chân dài nên anh đi rất nhanh, cô em họ phải chạy mới đuổi kịp anh.
"…Cái đó!"
Từ Triều Tông ngoảnh mặt làm ngơ.
Cô em họ: "…"
Cô ta lập tức dồn hết sức lực, cuối cùng cũng chạy đến bên cạnh anh, thở hổn hển nói: "Đừng... đừng chạy nhanh như vậy."
Sau đó, Từ Triều Tông mới chú ý đến cô ta, cau mày và nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ. Rõ ràng anh không có ấn tượng gì về cô ta.
Cô em họ bối rối nhưng vẫn cười giới thiệu mình: "Tô Vân là chị họ của em, em tên là Đoàn Vũ Giai."
Từ Triều Tông dường như nhớ ra Tô Vân là ai, ậm ừ đáp lại.
Trong lòng Đoàn Vũ Giai hơi do dự nhưng rất nhanh lại vui vẻ lên, đàn ông đẹp trai học giỏi kiêu ngạo cũng không thành vấn đề, chỉ cần không quá kiêu căng không coi ai ra gì là được!
Cô ta cố nặn ra một nụ cười, lấy hết dũng khí nói: "Ừm, em đang học tại một trường đại học bình thường ở thành phố Tân, năm nay em là sinh viên năm nhất, nghe nói anh đang ở thành phố Yến, thành phố Tân rất gần với thành phố Yến nhưng em lại chưa đến đó chơi bao giờ.”
Từ Triều Tông lại ậm ừ, ý tứ không thèm quan tâm đã lộ rõ.
Anh chỉ tập trung về phía trước, nhanh chóng tìm cửa hàng trong ký ức rồi bước nhanh tới.
Đoàn Vũ Giai: "?"
Hả? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Trên thực tế, cô ta đã muốn rút lui. Khi các cô gái đối mặt với người lạ mà mình thích, luôn có rất ít người dũng cảm hơn, phần lớn họ sẽ cân nhắc xem người này có đáng để mình buông bỏ chút lòng tự trọng hay không, tất nhiên, hầu hết mọi người đều không xứng đáng. Nhưng Từ Triều Tông thì khác, đối với Đoàn Vũ Giai, mặc dù họ không ở cùng một thành phố nhưng cũng rất gần, hai nên lại có quan hệ họ hàng, chị họ của cô ta là chị họ dâu tương lai của anh…
Nghĩ đến đây, cô ta lại tự động viên tinh thần và bước tới.
Từ Triều Tông đã bảo ông chủ bán hai miếng bánh nếp lớn, nhỏ giọng nói: "Phiền ông đóng gói hút chân không, tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh."
"Được thôi!"
Đoàn Vũ Giai đứng bên cạnh hỏi Từ Triều Tông: "Bánh nếp ở đây có ngon không? Em cũng thích mấy thứ gạo nếp."
Từ Triều Tông không trực tiếp trả lời cô ta mà hỏi ông chủ: "Ông có biết đường nâu ở đâu ngon hơn không? Bạn gái tôi thích ăn bánh gạo chấm nước đường nâu."
Nụ cười trên mặt Đoàn Vũ Giai cứng đờ...
Ahhh, không phải chồng của chị họ nói anh chưa có bạn gái sao?
Xấu hổ quá đi mất!
Nghĩ đến một đường đuổi theo đàn ông đã có bạn gái, Đoàn Vũ Giai đỏ bừng cả mặt.
Từ Triều Tông vờ như vừa mới chú ý đến cô ta, thản nhiên hỏi: "Xin lỗi, tôi không nghe rõ, cô vừa nói gì?"
Đoàn Vũ Giai vội vàng xua tay: "Không, không có gì, ý em là chị họ tìm em, em về trước đây."
Con trai đã có bạn gái cho dù có đẹp trai cỡ nào cũng tạm biệt nhé!
"Ồ, tạm biệt."
Từ Triều Tông nhận lấy bánh gạo nếp đóng gói chân không mà ông chủ đưa cho, quay đầu nhìn Đoàn Vũ Giai với ánh mắt bình tĩnh.