Sống lại với chồng cũ sau khi ly hôn

Thịnh Thao trở về với công việc bận rộn.
 
Cũng trong quá trình bận rộn này, anh ta mới nhận ra quyết định chia tay của Thính Vũ là đúng. Cha mắc bệnh, mẹ vừa phải chạy qua chạy lại ở bệnh viện vừa phải xử lý công việc, anh ta không còn là một đứa trẻ ngây ngô nữa, đã đến lúc phải gánh vác trách nhiệm gia đình, anh ta chợt nhận ra hai mươi năm qua sở dĩ anh ta có thể sống vui vẻ thoải mái đều là do cha mẹ tạo điều kiện, một khi cha mẹ ngã xuống, anh ta buộc phải trưởng thành.
 
Bây giờ anh ta rất bận rộn, chưa nói đến đủ thứ sau này, anh ta phải thích nghi với môi trường mới, cuộc sống mới, phải cùng cha mẹ đi điều trị bệnh, sẽ không có thời gian để ở bên Thính Vũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cách trở địa lý, ngay cả những nhu cầu tình cảm đơn giản và cần thiết nhất, anh ta cũng không thể đáp ứng nổi. Anh ta không thể tưởng tượng nổi khi thể xác và tinh thần đều kiệt quệ làm sao mình có đủ sức và tâm trí để an ủi cô, có lẽ giữa hai người họ, người tìm kiếm sự an ủi lại chính là anh ta. Điều đó quá bất công với cô, mỗi ngày không được gặp bạn trai, bị lệch múi giờ, lại còn phải an ủi trái tim mệt mỏi của anh ta. Anh ta không thể ích kỷ như vậy.
 
Họ đều còn trẻ.
 
Cô không nên và cũng không có trách nhiệm phải giúp anh ta chịu đựng những chuyện kia.
 
Ai cũng có một mặt ích kỷ và đen tối, Thịnh Thao cũng không ngoại lệ nên anh ta đang ép bản thân làm quen với việc chia tay, rõ ràng là muốn gặp cô muốn phát điên lên rồi nhưng cũng chỉ dám len lén đi quanh nhà cô. Anh ta chỉ sợ sau khi gặp cô, anh ta sẽ hối hận, càng sợ sẽ do dự, cha mẹ nuôi nấng anh ta nhiều năm như vậy, vất vả bao nhiêu lâu mới có thể cho anh ta một môi trường giáo dục tốt, chỉ cần do dự một giây thôi, anh ta cũng sẽ cảm thấy bản thân là đứa con bất hiếu nhất trên đời.
 
Vì vậy, ngay cả những món quà chuẩn bị cho cô, anh ta cũng gửi đi bằng đường chuyển phát nhanh.
 
Một hôm, Mạnh Thính Vũ nhận được một cuộc gọi từ bên chuyển phát nhanh.
 
Còn tưởng là Từ Triều Tông lại nổi điên gửi đồ đen.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùng 8 Tết, dịch vụ vận chuyển hoạt động lại bình thường, cô nhận được một hộp đồ từ Từ Triều Tông, bao gồm bánh nếp đóng gói chân không, đường đen đường đen, còn có cả ngải cứu khô. Nếu như trước đó cô còn cảm thấy phiền muộn vì việc này, thì giờ nội tâm cô đã không còn chút gợn sóng. Cô sẽ không nổi giận đùng đùng ném hết những thứ đồ này đi, cũng không gọi điện cảnh cáo hoặc yêu cầu anh dừng lại, cảm xúc là thứ vô cùng quý giá, cô không muốn lãng phí chúng vào những việc tầm thường thế này, cô chỉ im lặng nhận lấy rồi giao cho cha mẹ, nói là đặc sản mà một người bạn cùng lớp gửi tặng.
 
Kệ anh đi.
 
Trong một vở kịch, nếu chỉ có một người đứng trên sân khấu thì có thể diễn được bao lâu?
 
Hơn nữa, cô cũng biết Từ Triều Tông không tính là người kiên nhẫn, khi nhận ra thời gian và sức lực bỏ ra không thu được lợi nhuận tương xứng, anh sẽ lập tức từ bỏ. Giống như lúc họ ly hôn, anh nhận ra không ai có thể lay chuyển được cô nên anh gật đầu đồng ý, chuyện ly hôn nếu đôi bên cứ giằng co thì cũng chẳng ích gì cho anh.
 
Khi Mạnh Thính Vũ nhìn thấy người gửi là Thịnh Thao, cô thất thần mất một lúc, tìm kiếm xung quanh theo bản năng nhưng không thấy anh ta.
 
Không còn sự lựa chọn nào khác là mang chiếc hộp chuyển phát nhanh lên lầu, trở về nhà.

 
Mở hộp ra, hóa ra là chiếc máy ảnh anh ta thường dùng và một album ảnh bên trong.
 
Cô tiện tay lật album ảnh xem, tất cả đều là ảnh anh ta chụp cô, gửi album ảnh cho cô thì còn có thể hiểu được nhưng chiếc máy ảnh này chẳng phải là thứ mà anh ta yêu thích nhất sao? Cô ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn bấm gọi Thịnh Thao, phải mất một lúc đầu bên kia mới bắt máy, giọng điệu rõ là mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ, ngoài ra còn mang theo sự dịu dàng: "Thính Vũ?"
 
"Ừm." Mạnh Thính Vũ tiện tay lập album ảnh, do dự nói: "Em nhận được đồ chuyển phát nhanh của anh."
 
Thịnh Thao ở đầu dây bên kia cười khẽ: "Hiệu suất làm việc của dịch vụ chuyển phát nhanh trong thành phố nhanh thật đấy. Là quà anh tặng em, anh vốn định đưa album ảnh cho em sau khi nhập học."
 
"Cảm ơn." Mạnh Thính Vũ lại nói: "Nhưng máy ảnh của anh. . ."
 
"Tặng em thì em cứ nhận đi." Giọng nói của Thịnh Thao trong trẻo như tia nắng giữa mùa đông: "Em biết là anh rất thích chụp ảnh, anh luôn cảm thấy mắt thường không thể ghi lại hết cảnh đẹp mà mình nhìn thấy, Thính Vũ, sau này em có thể dùng máy ảnh của anh để chụp hình." Anh ta dừng lại một chút, giọng nói càng thêm trầm thấp dịu dàng: "Chụp lại cảnh núi sông mà em nhìn thấy, bình minh hoàng hôn ở nơi em từng đi qua."
 
Mạnh Thính Vũ ngẩn ra, nhớ lại tất cả những điều cô và Thịnh Thao đã nói với nhau khi hai người lần đầu gặp gỡ.
 
Thịnh Thao ở đầu bên kia điện thoại dường như có thể cảm nhận được sự xúc động của cô.
 
Anh ta nói thầm trong lòng, xin lỗi.
 
Anh ta không phải thánh thần, anh ta đáng khinh đến mức muốn để cô giữ lại đồ của mình. Như vậy sau này, mỗi khi cô dùng máy ảnh chụp hình sẽ nhớ đến anh ta, dù chỉ là một giây thôi cũng tốt.
 
Tích lũy từng giây từng phút, sau này có thể biến thành năng lượng để tiếp tục giấc mơ của anh ta.
 
Giờ phút này, anh ta không dám giữ cô lại, càng không dám nói lời nào khiến cô khó chịu. Cứ như vậy cho đến khi anh ta lại xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, tất cả những gì anh ta để lại trong lòng cô chỉ có mặt tốt.
 
Như vậy tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn, đúng không?
 
Mạnh Thính Vũ thực sự cảm động, không người nào có thể từ chối một lời chúc như vậy.
 
Cô muốn nói gì đó nhưng Thịnh Thao đã lập tức đổi chủ đề, cười hỏi: "Em xem album ảnh chưa? Anh đoán là em chắc chắn không xem kỹ, các bức ảnh được xếp theo thứ tự thời gian khi anh gặp em."
 
"Hả?" Mạnh Thính Vũ lúc này mới cúi đầu, lại mở album ảnh ra.
 

Thịnh Thao cười, ôn tồn nhắc nhở: "Kỳ thật lúc xếp ảnh anh mới phát hiện ra. . ." Anh ta hơi dừng lại một chút: "Anh phát hiện lần đầu tiên gặp hình như em không vui, trong mắt không có ý cười nhưng khi chúng ta quen nhau được lâu hơn, trong ống kính của anh, số lần em cười ngày càng nhiều lên."
 
Lúc này, anh ta có chút đắc ý: "Thính Vũ, điều này có nghĩa là từ khi gặp anh, ở bên anh, em cũng rất vui vẻ đúng không?"
 
Mạnh Thính Vũ yên lặng, cô lật xem những bức ảnh, càng xem càng sợ hãi.
 
Người ngoài cuộc có thể nói Thịnh Thao đã gãi đúng chỗ ngứa.
 
Đúng là khi gặp Thịnh Thao, cô được sống lại cách đó không lâu, trong ảnh chụp lúc đó, mặc dù cô đang cười nhưng ánh mắt rất nhạt, nụ cười hoàn toàn không đọng nơi đáy mắt.
 
Quanh thân bị bao bọc trong một tầng cảm xúc xám xịt vô hình.
 
Đó là vì. . . cuộc hôn nhân mười năm của cô đã đặt một dấu chấm hết.
 
Càng lật xem album, nụ cười trên gương mặt cô càng đậm, cho đến tấm cuối cùng, cô đang ở sân trượt băng, người ta có thể cảm nhận được hơi thở tự do trong đó, cô quay đầu cười với máy ảnh, ánh mắt dường như có vài tia lấp lánh.
 
Cho đến lúc này, nước mắt của Mạnh Thính Vũ cuối cùng cũng rơi xuống.
 
Cô không biết tại sao mình lại khóc.
 
Cô hơi nghẹn ngào, nói "Xin lỗi" với người ở đầu dây bên kia.
 
Hồi tưởng lại mấy tháng qua, Thịnh Thao dường như đã trở thành một liều thuốc cho chứng trầm cảm kéo dài, chữa lành mọi vết thương.
 
Nhưng Thịnh Thao lại thản nhiên cười: "Thính Vũ, em nghe anh nói này, ở bên anh, em không bao giờ phải nói xin lỗi. Bởi vì anh ở bên em, được nhiều niềm vui hơn là nỗi buồn, đối với anh mà nói thế là đủ."
 
Sau vài giây im lặng, anh ta vẫn thản nhiên nói: "Thính Vũ, lần sau khi anh về nước, em có thể cho anh xem những bức ảnh em chụp được không, cuộc sống của anh những năm này có thể sẽ rất nhàm chán, không có thời gian đi thăm thú xung quanh."
 
Mạnh Thính Vũ trịnh trọng ậm ừ: "Được. Em sẽ làm vậy."
 
*

 
Sau buổi lễ khai giảng, Thịnh Thao quay lại trường, ngoài việc làm thủ tục còn nhân tiện chào tạm biệt các bạn cùng lớp.
 
Sau khi trở về ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đều ở đó, trong lúc thu dọn đồ đạc, Thịnh Thao rất hào phóng nói: "Ân Minh, Vương Viễn Bác, các cậu xem xem chỗ này có dùng được gì không, tớ không mang đi. Cứ tùy ý lựa chọn."
 
Dù sao họ cũng đã sống cùng nhau được một năm rưỡi, Ân Minh và Vương Viễn Bác đều cảm thấy không nỡ.
 
Ân Minh trầm giọng nói: "Thao ca, cậu đột nhiên ra nước ngoài làm gì thế? Trước đây chưa thấy nhắc đến bao giờ."
 
Thịnh Thao không muốn nói chuyện của nhà mình cho người khác, nói ra cũng không để làm gì, anh ta không muốn nhận được ánh mắt thương hại của bạn học, nên chỉ cười xòa nói: "Cũng không phải đột ngột đâu, cha mẹ tớ vẫn luôn muốn tớ đi du học."
 
Những bạn khác trong lớp rất hâm mộ Thịnh Thao bởi vì gia cảnh của anh ta, quả thực trong mắt nhiều người trong nước, đại học Yên Sơn đã là một trường đại học hàng đầu nhưng trên thế giới này còn có trường tốt hơn cả Yên Sơn. Nếu như gia đình có điều kiện, có ai lại không muốn ra nước ngoài học hỏi thêm kiến thức?
 
Vương Viễn Bác cũng nhìn ra được Thịnh Thao không muốn nói thêm về vấn đề này, nên không hỏi gì nữa.
 
Thịnh Thao cởi áo khoác ngoài, mí mắt rủ xuống, anh ta chợt nhớ ra gì đó, cười, hỏi Ân Minh và Vương Viễn Bác: "Khăn quàng cổ của tớ có đẹp không?"
 
Giống như là đang khoe mẽ.
 
Vương Viễn Bác và Ân Minh nhìn sang, Từ Triều Tông đang ngồi đọc sách thì không nhúc nhích. Anh cảm giác nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra nhưng Thính Vũ không nói, Thịnh Thao cũng không muốn nhắc đến. Về phần Thịnh Thao, anh vẫn rất ghét anh ta, anh không kiềm chế được niềm vui sướng khi thấy họ chia tay nhưng lúc này anh không thể hiện điều đó ra ngoài. Dù sao trước đây Thịnh Thao cũng là bạn học của anh, sau này họ cũng không gặp lại nhau, sắp chia xa không cần phải làm ra chuyện ầm ĩ khó coi.
 
Từ Triều Tông nghĩ vậy, cho đến khi Thịnh Thao cố tình đề cập đến chuyện kia: "Là Thính Vũ tự tay đan đấy, thấy không, chỗ này còn đan hình máy ảnh, dễ thương nhỉ?"
 
Vương Viễn Bác và Ân Minh cùng nhìn nhau.
 
Không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, cho dù người chậm hiểu như Ân Minh cũng nhận ra Thịnh Thao đang cố tình.
 
Từ Triều Tông đột nhiên siết chặt cây bút trong tay, cố ép bản thân không quay đầu lại. Anh nhớ lại kiếp trước cũng vào năm này, cô từng đan cho anh một chiếc khăn quàng cổ nhưng lại bị cha vợ hiểu lầm lấy đi mất, khi đó anh cũng chẳng để tâm lắm.
 
Đầu tiên là móc khóa, sau đó là khăn quàng cổ, ngay cả anh cũng không biết cô đang nghĩ cái gì.
 
Có phải cô muốn ghi đè tất cả những kỷ niệm trong quá khứ của họ lên một người khác không?
 
Hay là, cho dù cô có gặp ai, thì chiếc móc khóa anh coi như bảo vật, chiếc khăn quàng cổ anh không quan tâm, cô cũng sẽ đưa cho người khác?
 
Anh hít một hơi thật sâu.
 
Mắt mở ra một lần nữa, lúc này tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, không còn tức giận nữa.

 
Thịnh Thao sẽ sớm rời đi thôi.
 
Bình tĩnh. . .
 
Không thể nào bình tĩnh được! Nhất là khi anh nghĩ tới chuyện mà mình cố tình phớt lờ đi, trong lòng càng thêm phiền muộn. May mà Thịnh Thao cũng sắp đi, nếu người ngày cứ ở lại đây, chỉ sợ có một ngày anh thật sự sẽ không kiềm chế được mà nổi điên giết anh ta.
 
Thịnh Thao cho đi tất cả những gì anh ta không dùng đến, cuối cùng chỉ mang theo vài đôi giày, tự dưng nhớ ra cái gì đó, anh ta lấy chiếc móc khóa từ trong túi ra, gọi Từ Triều Tông: "Từ Triều Tông, tôi nhớ hình như cậu rất thích cái móc khóa này nhưng xin lỗi, cái này tôi không thể tặng người khác được."
 
Anh ta cúi đầu, tự nhiên nói: "Quà tặng của người yêu có ý nghĩa rất đặc biệt, chiếc móc khóa này là món quà đầu tiên Thính Vũ tặng tôi."
 
Từ Triều Tông lạnh lùng đáp: "Không cần. Tôi không muốn."
 
Thịnh Thao phớt lờ anh, tiếp tục nói: "Thính Vũ nói với tôi chiếc móc khóa này là độc nhất vô nhị, phía trên có một quả địa cầu nhỏ, đó là cô ấy, còn bàn tay này là của tôi."
 
Từ Triều Tông cuối cùng cũng không chịu đựng được thêm nữa, anh cứng rắn đậy nắp bút lại, động tác còn có phần thô lỗ, sau đó đứng dậy, toàn thân tràn đầy lửa giận không cách nào có thể xua tan.
 
Cả Vương Viễn Bác và Ân Minh đều có thể cảm thấy bầu không khí trong ký túc xá lúc này chỉ cần chạm nhẹ một cái là nổ.
 
Hai người này có chuyện gì vậy, cũng sắp phải đi rồi mà còn đánh nhau?
 
Vương Viễn Bác vội vàng tiến lên, nắm chặt lấy một cánh tay của Từ Triều Tông, cười nói: "Thao ca, chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, lần ở sinh nhật của Ân Minh chẳng phải đã giải quyết ổn thỏa rồi sao, cần gì phải nhắc lại cho mệt não? Mấy người chúng ta từ khi nhập học đã ở cùng nhau, dù không phải quá thân thiết nhưng cũng có mấy phần tình nghĩa, đúng không? Đừng để người ngoài nhìn vào lại cười cho."
 
Thịnh Thao đột nhiên siết chặt chiếc móc khóa, khẽ mỉm cười rồi nói với Vương Viễn Bác và Ân Minh: "Dạo này tớ bận quá, không có thời gian tụ tập với mọi người, coi như tớ thiếu các cậu một bữa cơm, sau này về nước nhất định sẽ chiêu đãi các cậu một trận ra trò, ôn lại chuyện xưa."
 
Ân Minh cười, bắt đầu cố gắng xoa dịu bầu không khí đang sôi sục, giọng điệu trêu chọc hỏi: "Cậu còn về nữa sao? Tớ còn tưởng cậu đi Mỹ rồi sẽ không thèm quay về gặp đồng hương nữa cơ?"
 
Thịnh Thao nhìn thẳng về phía Từ Triều Tông, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhưng ngữ khí lại mang theo sự chắc chắn: "Đương nhiên rồi, tớ nhất định sẽ trở lại."
 
Từ Triều Tông cũng nhìn anh ta, ánh mắt lạnh như băng, trên mặt không có nụ cười.
 
Lúc này, hai người họ giống như vừa trải qua vô vàn trận chiến.
 
Rõ ràng là họ không cãi qua cãi lại, cũng không đánh nhau nhưng người đứng xem như Ân Minh và Vương Viễn Bác dường như đã chứng kiến trận đấu tay đôi giữa hai con thú bị nhốt lâu trong chuồng vậy.
 
Cả hai đều hy vọng đối phương vĩnh viễn biến mất.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận