Vài ngày sau khi khai giảng, Mạnh Thính Vũ nhận được điện thoại của thư ký Triệu Linh, sau khi xác nhận thời gian và địa điểm, Mạnh Thịnh Vũ đã hẹn Lý Hồng Quân cùng tham dự cuộc họp thường niên của công ty Hinh Linh.
Dường như cô không có nhiều thời gian để buồn, nói đúng ra thì cô cũng không có chuyện gì to tát để mà lo lắng nhưng trong cuộc sống có quá nhiều chuyện vặt vãnh, nhiều đến mức khi cô nhận được tin nhắn của Thịnh Thao, cũng chỉ có thể im lặng một lúc, sau đó trả lời "Thượng lộ bình an, chúc chú mau chóng bình phục".
Không phải cô không biết tâm trạng của Thịnh Thao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rõ ràng là anh ta rất không nỡ nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, hào phòng, chỉ hy vọng cô sẽ nhớ đến mặt tốt của anh ta, thậm chí cô còn biết ý nghĩa đằng sau hành động để lại máy chụp ảnh của anh ta.
Hiện tại Thịnh Thao rất thích cô nhưng cũng có người nói cảnh còn người mất. Thịnh Thao có quay lại hay không, không ai biết được, sau khi anh ta quay lại có còn tình cảm với cô nữa không, cũng không ai biết được, và rất có thể đến lúc đó bên cạnh cô đã có người khác, tất cả đều là ẩn số.
Cô không thể hứa với Thịnh Thao bất cứ điều gì, tương tự như vậy, lời hứa mà Thịnh Thao trao cho cô lúc này, cô cũng chỉ nghe biết vậy chứ không coi là thật.
Những thứ kia không quan trọng, quan trọng nhất chính là nhớ được tâm trạng khi thực hiện lời hứa.
Cô không thể kết thúc đoạn tình cảm này bằng sự "thất bại" bởi vì cô và Thịnh Thao chưa từng cãi vã, hai người chia tay khi đang có cảm giác thích hợp nhất, tình cảm đang ở thời kỳ mãnh liệt nhất. Nếu không phải dùng một từ để mô tả thì đại khái là không có vấn đề gì mà lại chia tay.
Lý Hồng Quân biết cô đã chia tay, nên rất biết ý không nhắc đến Thịnh Thao. Cuộc họp thường niên bắt đầu đúng bảy giờ tối, buổi chiều không có tiết, Mạnh Thính Vũ đưa Lý Hồng Quân đến một tiệm làm tóc bên ngoài để gội đầu, yêu cầu thợ cắt tóc làm cho mình một kiểu tóc thật đẹp, phù hợp với lứa tuổi của họ.
Mạnh Thính Vũ hiện tại hợp với tóc thẳng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khuôn mặt của Lý Hồng Quân hợp với tóc xoăn.
Sau khi ra khỏi tiệm cắt tóc, hai người họ đến một cửa hàng làm đẹp. Lý Hồng Quân thấy thế là đủ rồi, cảm thấy việc mua quần áo mới cho cuộc họp thường niên đã là cực hạn trong trí tưởng tượng của mình nhưng Mạnh Thính Vũ còn đưa cô ấy đi gội đầu tạo kiểu, xong còn đi… Trang điểm?
Sau đó, Lý Hồng Quân cũng trợn tròn mắt.
Cô ấy nghe Mạnh Thính Vũ chia sẻ kinh nghiệm trang điểm với nhân viên của tiệm, cảm thấy bản thân giống như kẻ ngốc đang nghe thiên thư.
Trước khi rời đi, hai nhân viên của cửa tiệm còn lấy điện thoại ra kết bạn với Mạnh Thính Vũ, đại khái là mới gặp mà như đã quen từ lâu.
Khi ra khỏi cửa tiệm thì trời đã tối, từ khi sống lại tới nay, Mạnh Thính Vũ đã quen với việc đi xe buýt hoặc tàu điện ngầm nhưng lần này cô cũng không keo kiệt, bắt một chiếc taxi đưa Lý Hồng Quân đến khách sạn Quân Đình.
Cuộc họp thường niên của Công ty Hinh Linh được tổ chức tại phòng tiệc ở đây.
Khách sạn có mấy loại phòng tiệc khác nhau, Hinh Linh đã đặt phòng lớn nhất, có sức chứa lên đến hàng trăm người.
Mạnh Thính Vũ và Lý Hồng Quân chỉ là sinh viên, cũng không quá bắt mắt, phòng tiệc rất náo nhiệt, dưới sự hướng dẫn của nhân viên hành chính, hai người ngồi vào chỗ, thư ký của Triệu Linh sắp xếp cho hai người vào bàn của bộ phận thiết kế.
Ngoại trừ hai trưởng phòng thiết kế nhưng nhân viên khác đều là người trẻ độ tuổi tầm đôi mươi, chỉ trong chốc lát họ đã hòa vào làm một.
Đồng nghiệp ngồi trước mặt Mạnh Thính Vũ và Lý Hồng Quân tên là Lưu Kỳ, Lưu Kỳ trước đây đã liên lạc với Mạnh Thính Vũ qua điện thoại, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Lưu Kỳ rất ngạc nhiên: "Tô Bí chưa từng nói em là đại mỹ nữ nha! Làm thế nào đây, chị còn nói sẽ giới thiệu bạn trai cho em, xấu hổ ghê!"
Mạnh Thính Vũ mím môi, mỉm cười: "Cảm ơn chị nhưng em tạm thời chưa muốn nói chuyện yêu đương."
Lời vừa nói ra, một nam thanh niên cùng ngành dùng ánh mắt lấp lánh nhìn cô chằm chằm, bạo dạn hỏi: "Vậy hiện tại cô Mạnh chưa có bạn trai sao?"
Những người khác trong bàn nhìn sang, lộ ra ý vị sâu xa.
Mạnh Thính Vũ giơ tay, vén tóc ra sau tai, khẽ cười nói: "Không có nhưng tạm thời tôi không cần người lớn giới thiệu bạn trai, quá bận rộn, không có thời gian nhắc đến chuyện này."
Chàng trai trẻ dường như không quan tâm đến lời từ chối của cô: "Vậy sau này chúng ta làm việc cùng bộ phận, cô Mạnh rảnh rỗi có thể đến chơi, chúng ta có thể trao đổi một chút về ý tưởng thiết kế."
Về cơ bản, công ty Hinh Linh đều là nhân viên trẻ, Mạnh Thính Vũ cũng đã chú ý đến phong cách thời trang của họ trong hai năm qua, có thể thấy các nhà lãnh đạo cấp cao muốn cải cách, mấy năm qua, Hinh Linh giống như một nhà máy OEM nhưng trong hai năm nay, họ đã thuê rất nhiều nhân viên trẻ, muốn rót vào công ty một nguồn năng lượng tươi mới, tạo ra thương hiệu quần áo của riêng mình.
Sau khi biết chuyện này, Mạnh Thính Vũ cuối cùng cũng hiểu tại sao Triệu Linh lại ký hợp đồng với cô.
Triệu Linh không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào để xây dựng thương hiệu, theo Lưu Kỳ nói, cô ta và một ông chủ lớn khác đã hạ quyết tâm chi tiền để chiêu mộ nhân tài thiết kế từ các công ty khác. Như vậy, cũng không có gì ngạc nhiên khi Triệu Linh thích ý tưởng nho nhỏ của cô và muốn ký hợp đồng.
Nhưng càng hiểu hơn, Mạnh Thính Vũ lại càng bình tĩnh.
Cô có thể kiếm được chút tiền nhưng nếu muốn đi trên con đường này sẽ rất khó khăn.
Trong khi Mạnh Thính Vũ đang suy nghĩ về tương lai, có người tới bên cạnh cô, chủ động bắt chuyện với cô. Cô quay đầu nhìn lại thì thấy một cô gái trẻ có mái tóc ngắn, trông có vẻ là một người có kinh nghiệm.
"Cô Mạnh đúng không?" Cô gái cụng ly với cô, trên mặt mang theo ý cười: "Năm ngoái chị cũng tham gia cuộc họp thường niên, nhìn thấy rất nhiều gương mặt mới, chị hơi tò mò hỏi Tô Bí, Tô Bí nói em vẫn là sinh viên."
Mạnh Thính Vũ không dám uống rượu vào những dịp thế này, ly cô cầm cũng là nước cam nhưng vẫn cụng ly với cô ấy, nhấp một ngụm nhỏ coi như là đáp lễ.
"Quên mất không giới thiệu, chị là Đổng Mạn, phó chủ biên Tuần báo nhân dân Phồn Cẩm Xã, ừm. . . Em có thể gọi chị là Mandy."
Mạnh Thính Vũ khá thoải mái với kiểu giao tiếp này, cô đã cùng Từ Triều Tông đến rất nhiều buổi gặp mặt xã giao, cũng vì công việc mà tiếp xúc với nhiều người, nên lúc này cũng không tỏ ra rụt rè.
Sau khi tán gẫu một lúc, Đổng Mạn cuối cùng cũng giải thích mục đích của mình: "Thính Vũ, chị vừa nghe Tô Bí nói em là sinh viên đại học Yên Sơn, chuyên ngành truyện mới, nếu em muốn tìm một công việc bán thời gian, có thể tới tìm chị."
Mạnh Thính Vũ nghe đến đây thì hơi khựng lại.
Thật ra, cô chỉ có một ý tưởng duy nhất về con đường mà mình sẽ đi trong tương lai.
Giống như kiếp trước, trong đám bạn học, tốt nghiệp xong có người đi thi công chức, có người thi vào đài truyền hình, khi đó cô lựa chọn vào đài truyền hình, từ thực tập lên chính thức rồi thăng chức, con đường có vẻ rất gọn gàng nhưng hôm nay nhớ lại cả thể xác và tình thần đều mệt mỏi, bây giờ sống lại, cô có nên đi trên con đường chưa từng đi không?
So với các phương tiện truyền thông hàng đầu, Phồng Cẩm Xã đúng là kém nổi tiếng hơn một bậc nhưng vì chủ tịch và tổng biên tập có tầm nhìn nhạy bén, nên tương lai cũng phát triển mạnh mẽ.
"Cô Mạnh?" Đổng Mạn thấy Mạnh Thính Vũ không trả lời thì gọi cô một tiếng, khẽ cười nói: "Em thấy đề nghị của chị thế nào?"
Đương nhiên là Mạnh Thính Vũ vui vẻ đồng ý, hai người trao đổi thông tin liên lạc.
Lý Hồng Quân cũng có thu nhập bất ngờ tại cuộc họp thường niên, cô ấy có thêm thông tin liên lạc của một số nhân viên bộ phận pháp lý, mặt mày vô cùng vui vẻ.
Sau khi Đổng Mạn biết Lý Hồng Quân là sinh viên luật, cũng chủ động trao đổi số điện thoại với cô ấy, thậm chí còn nháy mắt trêu chọc: "Có lẽ sau này chị sẽ nhờ luật sư Lý giúp chị kiện tụng."
*
Đúng chín rưỡi, cuộc họp thường niên kết thúc.
Các bộ phận khác đều có hoạt động riêng, Mạnh Thính Vũ và Lý Hồng Quân cũng lịch sự từ chối lời mời. Lý Hồng Quân nghe họ nói đi đến quán bar thì vội vàng xua tay, ngay cả KTV cô ấy còn rất ít khi đến chứ đừng nói gì đến một nơi ồn ào như vậy, Mạnh Thính Vũ thì còn có nhiệm vụ khác.
Công việc kinh doanh của cửa hàng do cô chú mở đang phát đạt, có người từ thành phố Tân nói muốn gia hùn vốn, hai vợ chồng không biết nhiều về lĩnh vực này, sợ bị lừa nên đã đến thành phố Tân công tác một chuyến.
Cả hai người họ đều không yên tâm để Nhất Minh ở nhà một mình, nên trực tiếp vứt con sang nhà anh trai và chị dâu.
Mạnh Thính Vũ nhận được tin nhắn từ Nhất Minh sáng nay, cậu ta nằng nặc đòi cô đến đón. Mối quan hệ của hai chị em rất tốt, trước kia hay chơi với nhau, từ khi Mạnh Thính Vũ học nội trú ở đại học, một tháng chỉ gặp nhau được hai lần. Mạnh Thính Vũ lập tức đồng ý, ai biết Chương Nhất Minh được voi đòi tiên, sau khi cô đón được cậu ta, cậu ta gào thét đòi đi đến khu ẩm thực dưới lòng đất gần trường để ăn tối.
Nhìn Nhất Minh vẫn còn là một thằng nhóc, Mạnh Thính Vũ vừa xúc động lại vừa đau đầu.
Về sau, Nhất Minh cũng dần lớn lên, sau khi tốt nghiệp thì bắt đầu đi làm, kết hôn rồi sinh con nhưng tình cảm giữa họ vẫn không thay đổi, khi nghe tin cô và Từ Triều Tông sắp ly hôn, người lớn trong nhà đều tới khuyên bảo cô, chỉ có Nhất Minh đến tìm cô, khàn giọng hỏi có phải Từ Triều Tông đã làm chuyện gì có lỗi với cô không.
Anh ta rất nóng tính, nếu cô gật đầu, chắc chắn anh ta sẽ vác dao đi chém chết Từ Triều Tông.
Mà rõ ràng khi đó Từ Triều Tông là ông chủ của anh ta.
Bây giờ nghĩ lại, sở dĩ cô có thể kiên quyết ly hôn, thoát khỏi cuộc hôn nhân mà mình không mong muốn, có lẽ là do người thân đã cho cô dũng khí.
Mặc dù Mạnh Thính Vũ rất muốn đánh Chương Nhất Minh nhưng nghĩ đến tất cả những gì đã qua, cô bất đắc dĩ đồng ý.
Hai chị em đến khu ẩm thực dưới lòng đất.
Khu vực này có mấy trường cấp ba, đang là giờ tan học nên không phải lo gì về việc làm ăn.
Chương Nhất Minh ngồi ở quầy xiên rán háo hức nhìn, Mạnh Thính Vũ không có cảm giác thèm ăn nên đứng dậy, cầm ví liếc nhìn cậu ta một cái: "Em đợi ở đây, chị đi mua đồ uống."
Hiện tại sự chú ý của Chương Nhất Minh đều đặt hết ông chủ xiên rán, nghe cô nói vậy cậu ta cũng chỉ vâng dạ mấy tiếng.
Thơm quá.
Sau buổi tự học buổi tối, được ăn một bữa như vậy, tâm hồn đều được thỏa mãn.
Trường cũ của Mạnh Thính Vũ cùng ở gần đây, rõ ràng mùa đông năm ngoái cô thường xuyên đi qua đây nhưng bây giờ đi trên con đường này lại có cảm giác như cách xa cả thế giới.
Cô lần theo trí nhớ, tìm thấy một cửa hàng sữa chua tự làm.
Sau khi đứng do dự một lúc trước quầy hàng, cuối cùng cô cũng chọn được vị mà mình muốn ăn: "Sữa chua việt quất này bao nhiêu tiền?"
Thật ra, cô đã nhiều năm không đến khu ẩm thực ở đây nhưng vẫn nhớ mang máng, trong ba năm trung học, mình có một cảm giác đặc biệt đối với món sữa chua việt quất ở đây.
Cô cúi đầu mở ví lấy tiền.
Đột nhiên, một bàn tay mảnh khảnh sạch sẽ với những ngón tay xương khớp rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt cô, có người đã đặt tiền lên quầy hàng.
Cô chưa kịp quay đầu lại đã nghe thấy một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Giọng nói của người đàn ông có hơi trầm thấp lại trong trẻo: "Anh trả tiền cho, ông chủ, phiền ông cho nhiều mứt việt quất chút, cảm ơn."
Cô sững người, khi ngước mắt lên nhìn lần nữa, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt anh ta.
"Thính Vũ, đã lâu không gặp." Nam sinh mặc đồng phục học sinh, đầu tóc gọn gàng, có cơ thể gầy gò đặc thù của tuổi thiếu niên, sạch sẽ nhưng xuất chúng.
Xung quanh có người qua lại, âm thanh huyên náo, giờ phút này giống như nhạc nền trong phim.
Một cảnh đoàn tụ sau thời gian dài xa cách đang diễn ra.
Mạnh Thính Vũ nhìn anh ta, cong môi dưới, nhẹ nhàng nói: "Phương Dĩ Hằng, lâu rồi không gặp."
Thực ra cũng không lâu lắm, cô đã nhìn thấy anh ta trước khi sống lại.
Thế giới rất lớn nhưng cũng rất nhỏ, sau khi vào đại học, cô rất ít có cơ hội gặp anh ta, có lẽ là vài năm một lần, trong tiệc cưới của một người bạn học chung. Sau khi kết hôn với Từ Triều Tông, cô cũng nhận được một phong bao lì xì đỏ từ anh ta, chữ viết bên ngoài sắc nét mà không gò bó – Chúc em hạnh phúc.
Khi nào hai người lại gặp lại?
Một năm trước khi ly hôn, mẹ cô bị bệnh phải nhập viện, lúc đó kết quả siêu âm Doppler không khả quan lắm, bác sĩ đề nghị chọc dò nhưng cô sợ hãi không dám biểu hiện ra trước mặt cha mẹ, chỉ gọi điện cho Từ Triều Tông đang đi công tác, anh an ủi cô qua điện thoại, sau đó mua vé sớm nhất về ngay lập tức.
Sau khi cúp điện thoại, cô thất thần ngồi trên ghế dài ở một tầng nào đó trong bệnh viện.
Cô không muốn nghĩ cái gì hết, đầu óc trống rỗng, đột nhiên có người đứng trước mặt, chắn ánh sáng trên đầu cô.
Nhìn lên, hóa ra là Phương Dĩ Hằng trong chiếc áo blouse trắng.
Họ đã lâu không gặp, cũng gần mười năm rồi.
Anh ta hơi kinh ngạc, thấp giọng hỏi cô: "Sao em lại ở bệnh viện, em bị bệnh gì hả?"