Hơi thở Từ Triều Tông không đều, cảm xúc phức tạp đang cuồn cuộn thiêu đốt trong lồng ngực, anh gần như là loạng choạng rời đi, vô cùng mất hình tượng.
Mạnh Lệ Trân và ông Trương ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra, mặt mày khó hiểu.
Hai vợ chồng còn chưa thảo luận được kết quả, chỉ nghe thấy tiếng con trai vang lên: "Thầy Từ thích chị đó, mọi người không nhìn ra sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chương Nhất Minh lười biếng dựa vào tường, vẻ mặt đắc ý.
Quả nhiên anh ta đảm nhiệm trí tuệ trong nhà, đã sớm nhìn ra thầy Từ nhớ nhung chị.
Phản ứng đầu tiên của ông Chương là trách mắng: "Nói bậy bạ gì đó!"
"Con không nói bậy đâu, ban nãy anh ấy hỏi chị côn hiện tại có bạn trai không!" Chương Nhất Minh lớn tiếng biện luận cho mình: "Đều là đàn ông, nếu như anh ấy không thích chị, anh ấy hỏi việc này làm gì, có phải bà mối đâu mà giới thiệu bạn trai cho chị!"
Đều là đàn ông...
Ông Chương liếc con trai một cái: "Con cũng hiểu quá."
Chủ đề này hơi nguy hiểm, mắt thấy hoạ sắp rơi lên người mình, Chương Nhất Minh vội vàng nói: "Đây không phải là chuyện bình thường sao, cha mẹ, hai người nghĩ đi, lần trước anh Thịnh Thao đến nhà ăn cơm, có phải thầy Từ không đúng không."
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy thầy Từ rõ ràng là chim công trống xòe đuôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Thịnh Thao cũng không đúng, chắc chắn là biết thầy Từ thích chị, hai con chim công trống đua nhau khoe sắc!
Mạnh Lệ Trân hồi tưởng lại, cười sâu xa, giọng điệu lại thoải mái: "Thích Thính Vũ cũng rất bình thường."
"Tiểu Từ thì..." Mạnh Lệ Trân dùng giọng điệu kén chọn để đánh giá: "Cũng được nhưng so với Tiểu Thịnh thì kém một chút."
Đối với người lớn như Mạnh Lệ Trân, nhìn con trai, cũng phải nhìn gia đình người đó, vậy thì, gia cảnh Từ Triều Tông đúng là không so được với Thịnh Thao, cũng tầm thường.
"Nhưng chuyện sau này ai mà biết được, dù sao đừng chê thiếu niên nghèo mà. Thính Vũ chúng ta cũng không thiếu người theo đuổi, từ từ chọn, chắc chắn phải chọn người tốt nhất." Mạnh Lệ Trân nói.
Cha Chương vẫn chưa quen lắm, ông ấy là người nhìn Thính Vũ lớn lên, trong lòng ông ấy, Thính Vũ vẫn còn là một đứa trẻ, hôm đó dắt bạn trai đến ăn cơm ông ấy còn giật mình, khó khăn lắm mới chấp nhận được sự thật này, hai người đó lại chia tay.
Lúc này nghe vợ luyên thuyên, ông ấy quyết tâm không tham gia vào cuộc bàn luận này.
Vợ là cô có thể bàn luận chuyện của cháu gái, ông ấy là dượng cũng thẳng thắn, vẫn có chút vượt giới hạn, không thích hợp lắm.
Chương Nhất Minh bị chọc cười: "Coi mẹ nói kìa, lựa rau cải trắng ở chợ à?"
"Chính là lựa rau cải trắng." Mạnh Lệ Trân trợn mắt với con trai, hơi đắc ý nói: "Đương nhiên là phải chọn non tươi vừa miệng, cải héo cho không cũng không ai thèm." Bà ấy thấy đổi giọng điệu, nghiêm khắc nói: "Nói con đó, con mau đi học cho mẹ, nếu như thi rớt đại học, con không xong với mẹ đâu, đừng để bản thân biến thành cải héo!"
Chương Nhất Minh rụt cổ, chán chường đi về phòng.
Từ Triều Tông rời khỏi nhà họ Chương xong, như con ruồi mất đầu, không biết phải đi đâu, cũng không biết phải làm gì, đầu trống rỗng, mờ mịt, ý thức tự bảo vệ của cơ thể đang ra lệnh anh đừng nghĩ đến quyển album ảnh đó: Đừng nghĩ đến, không nghĩ đến thì không có chuyện gì xảy ra, Từ Triều Tông, kiểm điểm là chuyện nhu nhược vô ích nhất, không phải sao?"
Một khi người muốn kiểm điểm, chắc chắn là đã làm sai chuyện gì rồi.
Đối với Từ Triều Tông, việc thừa nhận mình sai thật sự rất khó rất khó.
Nhưng, cơ thể này là anh mười chín tuổi, là anh vẫn chưa được nịnh bợ ở những nơi xã giao và đắm chìm trong hư vinh tự phụ do thành công mang đến, thứ tàn đọng lại là lí trí tỉnh táo và ý thức khiêm tốn đang khôn ngoan tỉnh táo nhắc nhở anh: Mày thật nực cười.
Từ Triều Tông không mục đích, như một linh hồn lang thang, cuối cùng anh đi thẳng vào một rạp phim, tùy tiện mua một vé gần nhất.
Giờ này rạp phim rất ít người, anh ngồi ở góc trong cùng, tâm tình đương nhiên cũng không đặt vào phim, phim bắt đầu, ánh sáng trong rạp mờ mịt, cuối cùng anh cũng dũng cảm nhớ lại quyển album đó lần nữa. Hình ảnh trong album đó đều là Thịnh Thao, từ quần áo trong ảnh thì biết được là xếp theo thời gian bọn họ quen biết.
Lật từ đầu đến cuối đều là nhìn nét mặt trầm lặng hơi u uất của cô, nụ cười dần dần vui vẻ trở lại, dường như đã thoát khỏi xiềng xích gì đó.
Lật từ đầu đến cuối...
Từ Triều Tông cau mày, hô hấp khó khăn. Lật từ cuối lên đầu, cứ như nhìn một người từ tươi trẻ dần dần khô héo.
Anh không chịu thừa nhận nhưng từ quyển album đó có thể thấy được sự thay đổi của cô.
Phút chốc, cổ họng anh nghẹn lại. Đây là chuyện anh không muốn thừa nhận, anh biết về mặt yêu đương, anh không chu đáo tỉ mỉ bằng Thịnh Thao nhưng khi đối mặt với sự thật này, anh vẫn đau lòng, cô ở bên Thịnh Thao vui vẻ hơn bên anh rất nhiều. Anh càng không muốn nghĩ đến, có phải cô hối hận rồi, hối hận năm đó đến nhà cô quen biết anh, mà không phải đến vườn hồng gặp Thịnh Thao.
Cô hối hận không? Hối hận mười tám năm quá khứ của họ?
Đồng thời, anh cũng nhớ lại, nguyên nhân năm đó rung động. Hôm đó sau khi gặp ở nhà cô, hai người họ cùng về trường, người trên xe bus quá đông, có một cô bé được mẹ ôm ngồi đó, chắc là cô bé cũng nhàm chán, hát một bài - Bé hồ lô bé hồ lô một nhánh mọc bảy lỗ tai.
Mẹ cô bé sợ phiền người khác, kéo cô bé một cái, cô bé đau khóc lên, ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy anh và Thính Vũ.
Mạnh Thính Vũ cười với cô bé rồi hát theo - gió thổi mưa bay cũng không sợ.
"Có phải hát thế không?" Cô mỉm cười dỗ cô bé.
Cô bé trợn tròn mắt, không ngờ có người phụ hoa theo mình, lập tức vui vẻ trở lại: "A, chị, hình như chị lệch tông rồi, là hát thế này, gió thổi mưa bay đều không sợ la la la!"
Lúc đó anh cúi đầu nhìn cô, xe bus xuyên qua làn xe, giao với bóng cây loang lổ, có ánh nắng chiếu vào, vừa hay chiếu ngay trên gương mặt trắng tinh của cô.
Rất khó nói rõ cảm nhận một giây đó của anh.
Nhưng đúng là anh nghĩ đến từ "Đẹp đẽ".
Sau đó nữa càng tiếp xúc càng khó khống chế được tầm nhìn của mình, anh giống như Thịnh Thao học kỳ trước, tâm trạng trở nên rất tốt, cũng sẽ đi hỏi bạn bè quán ăn ở đâu ngon một chút. Nhưng tình cảm dần dần sâu nặng, anh bắt đầu ý thức được, sau khi có bạn gái, anh còn nỗ lực hơn trước đây, rõ ràng mỗi lần đi ăn đều là bún gạo cơm niêu rẻ tiền, rõ ràng không tiêu gì nhưng anh rất sốt ruột.
Sau khi hẹn hò, có một lần hai người đi suối nước nóng, đi nang qua một khu biệt thự, lúc đó cô dựa lên vai anh, giọng ngây thơ và ngưỡng mộ hỏi: "Từ Triều Tông, anh nói người ở đây sẽ có phiền não không?"
Anh bị cô chọc cười, nhìn từng căn từng căn biệt thự khiến người khác ngưỡng mộ, và bảo an nét mặt nghiêm túc canh giữ trước cổng, tất cả đều đang thể hiện cho người qua đường thấy, cấp bậc của thế giới đã được phân chia từ lâu.
Anh hỏi cô: "Em muốn sau này ở đây không?"
Cô nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau mới do dự hỏi: "Nhưng hai người ở một căn ở đây có lớn quá không? Tối em sẽ sợ, cảm giác trống trải quá."
Lúc đó anh trả lời như thế nào nhỉ, giọng anh chắc chắn nói: "Sẽ không đâu, anh luôn ở đây, em đừng sợ."
Nhưng mà nhưng mà.
Sắc mặt Từ Triều Tông nghiêm trọng, sau đó, hình như rất nhiều lúc cô đều ở một mình. Cô sợ không?
Mấy năm qua, cô đã hối hận chưa?"
Chắc là hối hận rồi, vì thế mới chọn rời đi.
Mạnh Thính Vũ gần đây rất bận, thời gian rảnh rỗi đôi lúc sẽ theo Thiệu Linh ra ngoài học chụp ảnh, dùng máy ảnh mà Thịnh Thao tặng cô.
Con người cô tương đối thô tục, học chụp ảnh không phải chụp cảnh non nước mà cô gặp qua như Thịnh Thao nói, mà là cô đột nhiên nghĩ đến, nếu như sau này cô muốn đi theo con đường báo giấy truyền thông, vậy thì, tốt nhất là cô nên học chụp ảnh và chỉnh ảnh có ích với công việc sau này của cô. Gần đây Đổng Mạn bắt đầu mở chế độ bay trên không, dùng lời của cô ấy nói thì lúc nào cũng cảm giác mình muốn đột tử nhưng Mạnh Thính Vũ biết cô ấy đang đùa, ngược lại trên người Đổng Mạn đều là sức sống mạnh mẽ và dã tâm.
Đổng Mạn năm nay 30, chưa tốt nghiệp đại học đã bắt đầu làm việc, bắt đầu làm từ trợ lý biên tập, tốt nghiệp xong vào Phồn Cẩm Xã, trở thành nhân viên biên tập cốt cán, dựa vào năng lực làm việc siêu mạnh mà thăng đến chức phó chủ biên.
Nghe cô ấy nói, Tết năm nay cô ấy không về nhà, tăng ca ở tòa soạn đến khi kết thúc Xuân Vãn.
Mạnh Thính Vũ đi theo Thiệu Linh, tạm biệt ở cổng trường, Thiệu Linh hẹn thành viên đoàn đi ăn cơm, cô muốn về ký túc xá lấy hình chụp hôm nay ra xem chỗ nào chưa tốt. Lúc sắp đến ký túc xá nữ, lại nhìn thấy Từ Triều Tông - người vốn không nên xuất hiện ở đây.
Nét mặt Từ Triều Tông hiu quạnh, anh đứng một bên, cô độc đứng đó, có nữ sinh đi ngang quay đầu lại nhìn anh, khó hiểu và tò mò.
Mạnh Thính Vũ ngừng bước, anh như có cảm ứng, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Thật ra bọn họ đã không gặp một thời gian rồi, thời gian Mạnh Thính Vũ nhớ anh càng lúc càng ít, bây giờ gặp lại, cô đột nhiên phát hiện nhưng chuyện mười tám năm đó sẽ không biến mất theo thời gian, nếu như theo mọi người thường nói, trong hôn nhân tình yêu sẽ biến thành tình thân, vậy ở mức độ nào đó mà nói, Từ Triều Tông đã từng là người thân của cô. Mối quan hệ như này của bọn họ, không quay về trước kia được, cũng không thể làm bạn nhưng thật sự làm người lạ hay kẻ thù cũng không có khả năng.
Sau này gặp lại có lẽ sẽ chào nhau một tiếng
Nếu như anh đồng ý buông bỏ, cô cũng sẽ không trốn tránh nhưng cũng không đáp lại.
Mạnh Thính Vũ bình tĩnh, thậm chí còn có ý cười chân thành, đi đến trước mặt anh, mọi thứ xung quanh im bặt, cô khẽ hỏi: "Đến tìm em có việc sao?"
Ánh mắt Từ Triều Tông từ từ chuyển sang gương mặt cô, sống lạitrùng sinh lâu như thế, đây là lần đầu tiên anh thật sự quan sát gương mặt mười tám tuổi này.
Năm đó cô là dáng vẻ này sao?
Không phải đâu.
Năm đó cô ngây thơ lãng mạn, vô cùng mong chờ vào tương lai, cứ như là vô tư vô lo.
Còn cô bây giờ, tuy giữa mày không còn u sầu nhưng sự vui vẻ đến mức muốn bay lên như tan biến không biết còn lại bao nhiêu.
Cho dù bọn họ quay về mười mấy tuổi nhưng cũng không quay về được năm đó.
Mạnh Thính Vũ rất kiên nhẫn đợi anh nói tiếp.
Từ Triều Tông bi thương phát hiện ra một chuyện, trong mắt cô, anh không nhìn thấy tình yêu, cũng không thấy hận thù.
Thì ra đến lúc này, anh thà cô hận anh, hận anh rõ ràng vào lúc cầu hôn và trong hôn lễ đều đảm bảo sẽ đối xử với cô như châu báu nhưng lại vứt lời hứa đi mất, anh thà cô hận anh ghét anh cũng tốt hơn là không có cảm xúc gì như bây giờ.
"Xin lỗi." Anh cụp mắt, không dám nhìn vào đôi mắt lặng yên không gợn sóng, nhỏ giọng nói.
Mạnh Thính Vũ ngẩn ngơ.
Hình như đã rất lâu không nghe thấy anh xin lỗi rồi.
Cô vẫn cười hỏi anh: "Anh chỉ chuyện nào?"
Từ Triều Tông khó khăn nói: "Tất cả."
"Không sao." Mạnh Thính Vũ nhìn anh: "Đều đã qua rồi, em cũng buông bỏ rồi."
Từ Triều Tông bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt co lại, như vô cùng để ý cô nói "Buông bỏ rồi", anh nhìn cô vài giây, mắt như trốn đi, vội vàng nhìn đi chỗ khác.
"Không sao thật mà." Mạnh Thính Vũ nhớ lại gì đó, cười niềm nở nhìn anh: "Anh còn nhớ năm bão to ở thành phố Yên năm đó không? Em vẫn luôn nhớ, lúc đó chúng ta ở bên ngoài, xe bus về trường đã ngừng hết, cũng không bắt được xe, em có kinh không thoải mái, anh cõng em đi rất lâu. Không chỉ chuyện này, còn có cái khác. Vì thế, anh biết đó, không cần nói xin lỗi, không sao."
Trong lòng cô, năm đó những chuyện anh làm cho em, em mãi mãi không quên, có lẽ từng oán trách anh nhưng tình nghĩa năm xưa, bây giờ em tuyệt đối không hận anh.