Ngoại trừ Từ Triều Tông, hai người còn lại đều vô cùng quan tâm đến "chân ái" của Thịnh Thao, không ngừng truy hỏi phía sau anh ta.
“Cùng khoa mình hay khoa khác thế?”
Thịnh Thao cuối cùng cũng quyết định ngày mai sẽ mặc gì, dành thời gian ra xem điện thoại, thấy Mạnh Thính Vũ vẫn không trả lời bèn tắt máy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không, học báo chí tuyên truyền.” Thịnh Thao đáp: “Năm nhất.”
Vương Viễn Bác chậc một tiếng: “Ngắt hoa ác thật đấy. Đàn em năm nhất mới đăng ký được bao lâu mà anh đã để mắt tới rồi? Tốc độ tay của anh Thao thật ghê gớm.”
Thịnh Thao không thèm để ý đến câu này nhưng ý cười phơi phới.
“Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
“Mới quen hôm nay thôi.” Thịnh Thao cũng không muốn tiết lộ quá nhiều: “Dù sao thì tôi vẫn đang theo đuổi, tôi thật sự cực kỳ thích.”
Từ Triều Tông nghe thấy là học viện báo chí và tuyên truyền thì sửng sốt nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
“Sớm biết vậy thì hôm qua tôi đã không thức xuyên đêm, hôm nay theo cậu đến vườn hoa hồng rồi.” Vương Viễn Bác thở dài: “Gần đây tôi thật sự chút phiền lòng, đã lên năm hai rồi mà cảm giác đại sự vẫn chưa giải quyết được, chưa tìm được bạn gái luôn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Triều Tông lại một lần nữa cảm thấy mình như kẻ đột nhập vào ký túc xá này.
Những cậu chàng ấu trĩ ở độ tuổi này coi việc tìm bạn gái là một sự kiện trọng đại trong đời, như thể họ là những sinh vật cấp thấp, bất cứ lúc nào cũng muốn ghép đôi vậy.
Quan hệ giữa Từ Triều Tông và bạn cùng phòng không tốt lắm, bốn năm đại học cũng không trở thành tình bạn tri kỷ. Nhưng sau khi tốt nghiệp, anh và Vương Viễn Bác có quan hệ công việc, lúc này hai người mới thân thiết và trở thành những người bạn thực sự. Nhìn Vương Viễn Bác bây giờ giống như một sinh vật thấp kém, Từ Triều Tông thầm lắc đầu. Cho dù hiện tại trong đầu anh đã có tính toán, cũng sẽ không tìm Vương Viễn Bác hợp tác. Vương Viễn Bác hiện tại chưa có năng lực và thủ đoạn như sau này, không cần thiết phải dẫn theo anh ta để bị vướng chân.
Khi chuẩn bị thủ tục ly hôn với Mạnh Thính Vũ, Vương Viễn Bác đã khuyên anh rất nhiều lần.
Vương Viễn Bác thậm chí còn gọi Mạnh Thính Vũ là người vợ tào khang*.
*Người vợ tào khang: Là người vợ thuỷ chung cùng đi lên từ thời nghèo hèn.
Từ Triều Tông nhìn Vương Viễn Bác như nhìn một tên ngốc điên khùng ngoài đường.
“Lão Từ, Thính Vũ người ta đã bỏ ra nhiều năm thanh xuân cho cậu như vậy!” Vương Viễn Bác nghiêm túc nói: “Cậu không thể không có lương tâm, lúc đó cha mẹ cậu bệnh, cậu bận rộn công việc nhưng Thính Vũ đã bận càng thêm bận, chạy đôn chạy đáo với bác sĩ. Ban đầu hai người đã tốt đẹp như thế nào, khi kết hôn có ai không ngưỡng mộ cơ chứ. Có mấy cặp có thể cùng đi từ giảng đường đến lễ đường đâu, các cậu đã ở bên nhau mười tám năm rồi đấy! Cậu tính thử xem, thời gian cha mẹ cậu ở bên cậu nói không chừng cũng không dài bằng Thính Vũ, đó là người thân của cậu!”
Từ Triều Tông cảm thấy lời này rất khó nghe, lạnh lùng nói: “Lời này cậu đi mà nói với cô ấy.”
“Là cô ấy muốn ly hôn.”
Vương Viễn Bác sửng sốt, đến khi ý thức được thì lại có thái độ tiêu chuẩn kép “Thính Vũ đề cập sao? Vậy nhất định là do cậu làm chưa đủ tốt, tôi đã bảo rồi, công việc làm mãi không hết, tiền cũng không kiếm hết được đâu. Hơn nữa, thành tựu hiện tại của cậu còn chưa đủ sao? Cậu nên dành thêm thời gian cho gia đình đi. Cậu rồi sẽ già đi, rồi sẽ nghỉ hưu đúng không? Đến lúc đó bên cạnh cậu thật sự không còn cô ấy nữa thì cậu có hối hận cũng vô dụng.”
Từ Triều Tông vẫn không hiểu.
Nói cách khác, đã rất rất lâu rồi anh không bước vào thế giới nội tâm của Mạnh Thính Vũ.
Đến tận bây giờ anh cũng không hiểu tại sao cô lại muốn ly hôn.
Thời niên thiếu rất dễ cảm nhận được sự tồn tại của tình yêu, biết mình có yêu người kia hay không. Nhưng không ai biết, ở bên một người mười tám năm, sau khi người bên cạnh đã trở thành thói quen, làm sao biết được tình yêu còn tồn tại hay không. Không ai biết, nhưng có người từng trải đã đúc kết một kinh nghiệm khác: tình yêu sẽ trở thành tình thân. Sẽ không ai phủ nhận rằng tình thân quan trọng hơn tình yêu, và càng khó buông bỏ hơn.
Dù là tình yêu hay tình thân, có tình cảm không phải đã là đủ rồi sao?
Lời nói của Thịnh Thao như gió thoảng qua tai. Từ Triều Tông hoàn toàn không nghe, sau khi tắm xong nằm trên giường, tầm mắt ạnh dần dần tối lại. Không nên nghĩ về kiếp trước nữa, bất luận nguyên do là gì thì anh cũng đã xuyên về quá khứ, anh còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
*
Mạnh Thính Vũ ngủ ngon một đêm.
Tỉnh lại mới chín giờ, cô chậm rãi tắm rửa sạch sẽ, để thể hiện sự coi trọng của mình đối với lần đầu tiên hẹn hò sau khi sống lại, cô thậm chí còn gội đầu từ sáng sớm. Bàn học có chút lộn xộn, trên bàn có một ít sách vở, còn có mỹ phẩm dưỡng da, nữ sinh mới nhập học cũng chưa biết nhiều, bị nhân viên bán hàng chào hàng dữ dội mua luôn một đống đồ dở hơi.
Ở tuổi này của cô vẫn chưa có khái niệm về chăm sóc da, các sản phẩm chăm sóc da của cô chỉ bao gồm nước, serum và kem dưỡng ẩm đơn giản.
Đương nhiên không có kem mắt cầu kỳ gì.
Ba món này tổng cộng không quá một trăm năm mươi tệ, Mạnh Thính Vũ cũng không dám dùng. Trong trí nhớ xa lắc của cô không có ấn tượng gì với nhãn hiệu này.
Mỹ phẩm cũng toàn là hàng dỏm gì đâu.
Mạnh Thính Vũ hiện tại đặc biệt quý trọng khuôn mặt này. Cô không chút do dự ném tất cả chỗ mỹ phẩm này vào thùng rác, cuối cùng cô để mặt mộc ra ngoài.
Có lẽ là do đã quen với việc trang điểm đi ra ngoài nhiều năm nên giờ cô thấy vô cùng khó xử, như thể không mặc quần áo vậy.
Lúc đi xuống cầu thang, cô vẫn đang do dự có nên tìm một công việc bán thời gian hay không. Cô không thể yêu cầu cha mẹ điều chỉnh chi phí sinh hoạt, dù sao họ cũng đã trả đủ cho cô, hiện tại cô chỉ có thể dựa vào chính mình để nâng cao chất lượng cuộc sống.
Đối với việc tìm một công việc bán thời gian, cô đã có một ý tưởng đơn giản.
Nói thẳng ra, ở phương diện làm giàu, cho dù sống lại vài lần có lẽ cô cũng không so được với Từ Triều Tông có thiên phú thương nhân. Nhưng cô cũng không phải hoàn toàn không có ý tưởng gì, không có Từ Triều Tông, thật sự kiếp trước cô không thể sống xa hoa nhưng dựa vào năng lực của bản thân, cô cũng có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, cô chắc chắn.
Bước ra khỏi khu ký túc xá, chưa bước xuống bậc, cô đã thấy Thịnh Thao đứng đợi trước một hàng xe đạp.
Thịnh Thao hôm nay cũng ăn mặc cực kì chỉn chu.
Một chiếc áo hoodie rộng thùng thình màu xám với quần đen và giày thể thao Converse rất gọn gàng sạch sẽ.
Bộ trang phục trông rất đơn giản nhưng khi anh ta mặc vào lại giống mấy nhân vật chính trong bộ phim thần tượng thanh xuân vườn trường.
Đối với Mạnh Thính Vũ, tình yêu học đường là chuyện của kiếp trước, bây giờ nghĩ lại, hình như người trong những khung hình đó không phải là cô. Quá xa và quá lạ nên giờ phút này nhìn thấy Thịnh Thao, sâu trong lòng cô trào dâng niềm vui đã mất từ lâu.
Mười tám tuổi xem ra cũng không tệ lắm.
Cô có thể có một tương lai mới, và một người đàn ông mới.
Mạnh Thính Vũ nhảy đến trước mặt Thịnh Thao, tươi cười nhìn anh ta: “Đợi lâu chưa?”
Thịnh Thao còn tưởng cô sẽ tự hỏi tại sao anh ta không đợi ở cổng trường mà lại đến dưới lầu ký túc xá đợi.
Anh ta đã chuẩn bị sẵn bản thảo nhưng cô còn chẳng hỏi.
“Chưa.” Thịnh Thao lắc đầu cười ngượng: “Mới tới thôi.”
Anh ta giơ túi đồ trong tay lên: “Không biết em ăn sáng chưa nên anh đã mua ngô, trứng gà và sữa đậu nành.”
Mạnh Thính Vũ cười nhận lấy “Cám ơn nha.”
Hai người đi về phía cổng trường, Thịnh Thao không khỏi nghĩ đến tối qua đã bật sáng màn hình điện thoại không biết bao nhiêu lần, bèn hỏi cô: “Em có thấy tin nhắn anh gửi không?”
Mạnh Thính Vũ đang bóc trứng gà, nghe vậy cô dừng một chút, sau đó híp mắt nhìn anh ta: “Em chưa trả lời sao? Vậy em xin lỗi nhé, em đã trả lời bằng suy nghĩ rồi đó.”
Thịnh Thao cười nói: “Không sao.”
“Để bày tỏ lời xin lỗi.” Mạnh Thính Vũ trịnh trọng cắn một miếng trứng: “Lát nữa em mời anh chèo thuyền để đền bù được không?”
“Được… Nhưng cũng không phải vấn đề gì đâu.” Thịnh Thao liếc nhìn cô: “Là tại anh chưa nhận được suy nghĩ của em.”
Mạnh Thính Vũ mím môi nói: “Có lúc tay em bận việc nên quên nhắn lại, nếu lần sau anh tìm em mà em chưa trả lời thì anh có thể nhắn thêm vài tin nữa.”
Cô nhớ lại lúc mới quen Từ Triều Tông, có rất nhiều lần cô nhắn tin mà anh không trả lời, lại đến muộn. Khi cô gọi điện nhắc đến chuyện này, anh đều nhận lỗi, rất thành khẩn nói với cô là lúc đó anh đã không chú ý đến tin nhắn điện thoại.
Nhưng anh không biết là cô ở bên kia điện thoại chờ đợi tin nhắn trả lời của anh, ngủ không được ngon, sẽ mơ màng tỉnh dậy mở điện thoại, sợ bỏ lỡ tin nhắn của anh.
Cô tin rằng anh không nói dối, anh không cố ý không trả lời, giống như giờ phút này, ngày hôm qua cô thật sự có việc chậm trễ, còn phải tắm rửa đi xem phim cùng bạn cùng phòng, Chỉ là hai chuyện trùng hợp xảy ra này quan trọng hơn việc trả lời tin nhắn của Thịnh Thao.
Thịnh Thao đang vui vẻ, đã sớm quên mất chuyện mất mát ngày hôm qua: “Nếu em không chê anh phiền thì anh sẽ nhắn nhiều thêm mấy tin nữa.”
Mạnh Thính Vũ dịu giọng nói: “Đương nhiên là em sẽ không thấy phiền rồi.”
Gần trường học không có siêu thị lớn, Thịnh Thao bắt taxi đưa Mạnh Thính Vũ đến siêu thị ở trung tâm thành phố. Anh ta nói mình sắp xếp sẽ rất lộn xộn, hoàn toàn là khiêm tốn. Có một công viên cách siêu thị mà họ đến không xa, trên hồ trong công viên vừa hay lại có thuyền đạp vịt.
Thịnh Thao cảm thấy thời gian ở bên Mạnh Thính Vũ trôi qua quá nhanh, quá thoải mái.
Anh ta chưa bao giờ thấy thỏa mãn và vui vẻ với một cô gái như vậy.
Câu nói ở ký túc xá ngày hôm qua có thể chỉ là một câu nói đùa nhưng sau khi ở cùng nhau một ngày hôm nay, Thịnh Thao thực sự đã mê đắm rồi. Anh ta nói với cô về nhiếp ảnh yêu thích của cậu ấy, cô có thể nghe hiểu, thậm chí còn thảo luận với anh ta nơi nào có đỉnh núi, nơi nào có hồ nước tráng lệ hơn, nơi nào có bình minh và hoàng hôn lãng mạn nhất. Thậm chí cả những điểm du lịch nước ngoài nổi tiếng hoặc chưa được biết đến, cô cũng có thể nói với anh ta.
Thịnh Thao kinh ngạc: “Em đã đi nhiều nơi như vậy sao?”
Mạnh Thính Vũ mỉm cười.
Cô đã đi nhiều nơi vì tính chất công việc, cũng đã đi công tác nước ngoài cùng Từ Triều Tông.
Trong những năm tháng ngọt ngào ấy, Từ Triều Tông cũng kể cho cô nghe rất nhiều chuyện mắt thấy tai nghe. Vậy sao sau này không nói nữa à? Có lẽ là bởi vì những chuyện anh nói càng ngày càng cao thâm, mà anh cũng càng ngày càng mệt mỏi, mệt đến không có hứng thú kể với người bên gối nữa.
“Em vẫn chưa đến đó.” Mạnh Thính Vũ đưa ra một lý do: “Có lẽ tại vì rất thích đọc sách, đủ loại sách nên biết nhiều thôi.”
Thịnh Thao vô cùng cảm động, có hiểu biết mới về Mạnh Thính Vũ. Cô giống như một bí ẩn vậy.
Trước đây, khi ở bên một cô gái, Thịnh Thao luôn phải lo lắng cho cảm xúc của đối phương, nói về những chủ đề mà anh ta không mấy hứng thú. Nhưng khi ở bên Mạnh Thính Vũ, anh ta lại không cảm thấy như vậy, anh ta... Hoàn toàn có thể thoải mái thể hiện mình trước mặt cô. Anh ta từng đọc được mấy cụm từ hồng nhan trỉ kỷ, bạn tâm giao trong sách, song vẫn cảm thấy dùng từ vậy là làm quá, nhưng giờ đây, dường như anh ta không thể nghĩ ra từ nào phù hợp hơn để miêu tả Mạnh Thính Vũ.
Đây là một kỳ ngộ.
Mạnh Thính Vũ là kỳ ngộ của anh ta.
...
Mấy người ở ký túc xá nam còn cảm nhận rõ về sự mê đắm của Thịnh Thao hơn.
Lúc ăn cơm, Vương Viễn Bác thở dài với Từ Triều Tông: “Nói thật, tôi có chút tò mò không biết nữ sinh Thịnh Thao thích trông như thế nào.”
Dù sao cũng ở chung một năm nên cũng coi như là biết rõ tính cách của nhau.
Thịnh Thao cũng khá nổi bật trong đại học Yên Sơn đầy rẫy nhân tài, mẹ là giáo sư, cha là kỹ sư xây dựng. Chịu ảnh hưởng của cha mẹ nên anh ta là người chính trực, tốt bụng, thành tích vượt trội, có nhiều sở thích, đối xử chân thành với mọi người. Khi mới nhập học, anh ta đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của các cô gái. Thịnh Thao cũng đã có hai mối tình hồi sinh viên năm nhất, họ cũng dõi theo cả quá trình với tư cách là bạn cùng phòng, Thịnh Thao không phải là người tự ti bị động trong mối quan hệ nên lần này họ đều rất ngạc nhiên trước sự nghiêm túc chưa từng thấy của Thịnh Thao.
Vương Viễn Bác nói thêm: “... Có thể anh ta đã thực sự gặp được chân ái rồi, tôi cảm thấy anh ta đã chìm đắm trong đó. Cậu tưởng tượng nổi không, anh ta bởi một câu nói của cô gái kia mà dạo gần đây đi khắp nơi nhờ người mua giùm vé xem hòa nhạc. Hôm qua không biết nghe ở đâu mà còn bỏ học đi xếp hàng năm tiếng mới mua được vé, mà anh ta còn không hài lòng, nói vị trí ngồi cách sân khấu quá gần, còn định nhờ người tìm cách mua chỗ ngồi khu trong cơ. Tôi phục rồi, thật sự phục luôn.”
Từ Triều Tông lạnh nhạt ừ một tiếng.
Hoàn toàn không nghe chút nào.