Từ Triều Tông thân cao một mét tám tám, tay dài chân dài, bây giờ anh lại ở thời kỳ đỉnh cao của thể lực. Tên trộm dáng người nhỏ ốm, Từ Triều Tông chạy ra, các phụ nữ trung niên cũng tốt bụng đứng ra giúp đỡ, rất nhanh, Từ Triều Tông trói ngược tên trộm khiến tên trộm không thể động đậy.
Mẹ Mạnh kéo Mạnh Thính Vũ cùng đi qua, không lâu sau, người xung quanh đã vây lấy tên trộm.
Người phụ nữ cũng thở hồng hộc qua tới, nhân cơ hội đá mạnh tên trộm một cái, giật lại túi tiền từ tay tên trộm, vội vàng đếm lại, sau mới vuốt ngực, niệm a di đà phật xong lại mắng tên trộm: "Tuổi nhỏ không làm gì tốt, lại đi trộm!"
Người xung quanh cũng không xem tiếp được nữa, cảm thấy Từ Triều Tông áp chế tên trộn quá mạnh, nên lẩm bẩm: "Không phải không có cách, ai lại thèm đi trộm, đứa trẻ này ốm thế..."
Mạnh Thính Vũ ngừng lại, nhìn sang người đó, vẻ mặt ảm đạm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là người đàn ông trung niên thờ ơ ban nãy.
Có lẽ người này bị Mạnh Thính Vũ nhìn đến hơi mất tự nhiên, lại hắng giọng, thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, giọng điệu vênh váo nói: "Hòm hòm là được rồi, tha được thì tha cho người ta, chuyện gì cũng chừa đường lui, dù sao bà cô, bà cũng không mất tiền đúng không!"
Môi Mạnh Thính Vũ động đậy muốn nói gì đó.
Một giọng nam lạnh nhạt cướp lời cô: "Tâm địa ông thật lương thiện. Sau này ông bị trộm bị lừa, chắc cũng sẽ rộng lượng thế này, đúng không?"
Từ Triều Tông phủi bụi trên ống quần, liếc người đàn ông một cái: "Cũng thú vị, không biết còn tưởng ông là người thân của của đứa trẻ bị ép không có đường đi chỉ đành đi cướp túi tiền của người già bảy mươi tuổi này."
Phút chốc, ánh mắt mọi người ngạc nhiên và cảnh giác nhìn người đàn ông trung niên nhưng người phụ nữ bên cạnh lặng lẽ rời bước, muốn tránh xa ông ta.
Mặt người đàn ông cứng đờ, lúng túng cười nói: "Tôi chẳng qua chỉ nói vậy thôi..."
Người phụ nữ lại không nghe: "Không đúng, chàng trai này nói rất đúng, không được, đợi chút nữa cảnh sát tới ông cũng phải đi một chuyến, ông bênh tên trộm này như thế, nói không chừng là đồng bọn!"
Phút chốc, tranh luận nổ ta, người xem náo nhiệt càng lúc càng đông, xe con trên đường cũng giảm tốc, tài xế thò đầu ra nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Triều Tông cau mày, anh không quen cảnh tượng hỗn tạp như thế, ung dung chen khỏi dòng người, cũng không định tranh công.
Vừa ngước mắt lên, Mạnh Thính đã đứng trước mặt anh, cô giơ tay đưa áo khoác cho anh.
Quen biết nhiều năm, cô vẫn chưa từng thấy mặt nhếch nhác của anh, trên quần một mảng xám một mảng trắng, tóc bị gió thổi rối bời.
Không kìm được, cô cười khì khì.
Mắt cong cong, con ngươi như nước ngân hà mùa thu.
Từ Triều Tông cứ như vậy ngây người, không biết làm sao.
Quả thật là rất lâu rất lâu chưa thấy cô vì anh mà nở nụ cười rồi.
Từ khi sống lạitrùng sinh, bọn họ không đối mắt kịch liệt cũng là cô nói năng lạnh lùng, anh nhường nhịn không e ngại, có lúc anh cũng biết mình như thế rất trẻ con nực cười, như đã mất đi người quan tâm, rõ ràng hoảng sợ nhưng lại muốn làm tất cả hành động có ý đồ để giữ đối phương lại, cho dù là hận cũng tốt hơn cô rời đi.
Anh không buông bỏ.
Em cũng đừng buông.
Được không.
Bây giờ nhìn cô cười vì anh, như có một chiếc búa đập mạnh vào anh.
Tìm anh đập nhanh, anh ngây ra như gà gỗ, cổ họng khô khốc.
Mạnh Thính Vũ trêu chọc anh: "Không nhìn ra anh còn có mặt nhiệt huyết. Nhưng may là bây giờ anh mười chín tuổi rưỡi, nếu như ba mươi bảy, chắc là quá sức rồi."
Từ Triều Tông cúi đầu, giả vờ không có chuyện gì mặc áo khoác vào, nhàn nhạt cười: "Đừng nói bậy, anh vẫn luôn tập thể thao."
Lúc vừa kết hôn, anh bận xã giao, đôi lúc uống rượu, thời gian đó có lẽ không quá chú ý mập lên vài cân, cô vô cùng lo lắng nói: "Từ Triều Tông, em nghi ngờ anh biến thành tên mập hai trăm cân. Em không thích chồng em mập, em thích người có kỷ luật cẩn thận. Anh thay đổi rồi."
Anh bị giọng điệu châm chọc của cô chọc tức, lập tức đi làm thẻ tập thể hình mời giáo viên riêng.
Mạnh Thính Vũ bây giờ đã không hay nhớ lại những chuyện cùng anh trước kia.
Như cô đã quên năm đó những lời khi cô đắm chìm vào phim y học, nói với tình đầu là bác sĩ đẹp trai quá, nếu sau này chồng cô là bác sĩ thì hay quá.
Quên rồi thì thôi, thật sự là không nhớ nữa.
Bây giờ cô không nhớ trong quá khứ đã trêu chọc Từ Triều Tông tương lai sẽ bụng phệ, đầu to tai to, cũng không nhớ cô chống eo nói, cô lúc đó chắc chắn sẽ xinh đẹp như hoa mãi mãi trẻ trung, khi hai người cùng ra ngoài, người khác sẽ hiểu lầm anh là bậc cha chú của cô.
Đã quên rồi.
Cô mỉm cười: "Cũng tốt lắm. Hôm nay cảm ơn anh nhiều."
Lòng Từ Triều Tông trống rỗng.
Hai người bên nhau nhiều năm, cô có vì lời của anh lay động, anh cũng có thể nhìn ra.
Cô không có.
Cô thậm chí không vì lời này của anh mà nhớ lại những chuyện năm đó.
Tuy biết cô đã buông bỏ rồi nhưng khi thật sự đối mặt, mới biết cảm giác này như rút ruột rút gan.
Nhưng anh không làm gì được, anh không có cách nào lôi kéo cô hồi tưởng lại ngày xưa với anh như một người điên trong không khí hoà bình như này. Anh chỉ đành giương mắt nhìn cô rời đi.
Giải quyết tên trộm xong, Mạnh Thính Vũ và mẹ Mạnh rời đi, đi đến một khoảng xa xong, cô mới thở phào một hơi, coi như là tránh được một kiếp nạn nhỏ rồi đúng không?
Kiếp trước cô ở bệnh viện trông mẹ, nhìn mẹ xuống giường khó khăn, gãy xương đau đến khó nhịn được, cô không có cách nào hết, chỉ có thể lén rơi nước mắt.
Cũng may cũng may, kiếp này mẹ không cần chịu sự đau khổ này.
Hai mẹ con đi ăn cơm rồi nắm tay đi dạo phố.
Mẹ Mạnh nhớ lại Từ Triều Tông, mím môi cười, vỗ tay con gái, kéo dài giọng đùa: "Nói ra thì Tiểu Từ cũng được đấy. Có phải cậu ấy đang theo đuổi con không?"
"Gì vậy." Mạnh Thính Vũ biết mẹ trước giờ nhạy cảm lại không ngờ đã nhanh chóng nhìn ra, cô bất lực nói: "Chắc là, có lẽ, có khả năng đi, sao, mẹ có phải muốn cho con ý kiến tham khảo không?"
"Con nhiều ý kiến vậy, còn có thể nghe vào ý kiến của mẹ không?" Mẹ Mạnh lắc đầu, giơ tay gõ lên trán con gái: "Chuyện này, mẹ cũng không cho con được ý kiến gì tốt, bác gái con nói đúng, bạn trai thì tùy com hẹn hò, hẹn hò vài người mới biết mình muốn trải qua một đời với người nào."
Mạnh Thính Vũ ngây người, vô thức buột miệng: "Vậy nếu con không muốn trải qua một đời với người khác thì sao?"
"Cái gì?"
"Con cảm thấy..." Mạnh Thính Vũ cụp mắt: "Con thấy hôn nhân rất đang sợ. Nó sẽ khiến người ta hoàn toàn thay đổi."
Cô đã thay đổi.
Cô không còn cảm thấy từ một đời một kiếp lãng mạn nữa rồi, vì như vậy đồng nghĩ với bị vây hãm một đời một kiếp.
Có phải hơi đáng sợ không?
Mẹ Mạnh rõ ràng không hiểu lòng con gái nhưng cũng coi tấm lòng thiếu nữ u buồn, cười nói: "Vậy cha con vui rồi, cha con luôn nói một nhà ba người chúng ta ở bên nhau cả đời rất tốt."
Còn bên kia, Từ Triều Tông đã về ký túc xá.
Anh cảm thấy mình hơi biến thái.
Rõ ràng áo khoác của anh chỉ được cô cầm hơn mười phút nhưng anh cảm thấy anh có thể ngửi được hơi thở cô dính lên áo anh.
"Ngửi gì vậy?" Vương Viễn Bác bước vào, thấy bộ dạng của Từ Triều Tông như thế, không kìm được hỏi một câu.
Từ Triều Tông đi qua, hỏi anh ấy: "Cậu ngửi thử xem, có ngửi thấy hương gì không."
Anh hơi trẻ con muốn mượn cớ khoe khoang chuyện này.
Vương Viễn Bác đến gần.
Từ Triều Tông lại cảm thấy không đúng, lùi lại một bước: "Cậu làm gì vậy."
Vương Viễn Bác: "... Không phải cậu bảo tớ ngửi sao."
Từ Triều Tông: "Bỏ đi."
Vương Viễn Bác mắng một câu thần kinh trong lòng, rồi nhanh nói: "Trên người người hút thuốc có thể có mùi gì, còn không phải mùi thuốc."
Từ Triều Tông phút chốc tinh thần nghiêm túc, anh cau mày: "Tớ đã không hút thuốc lâu rồi. Cai lâu rồi."
Không đúng, khứu giác của cô trước giờ nhạy cảm.
Lẽ nào ngửi ra hết mùi hương của mấy tháng trước rồi sao?
Nhưng cô không hề tỏ ra phản cảm.
Trong ánh mắt Vương Viễn Bác nhìn theo khỉ biểu diễn trong rạp xiếc, Từ Triều Tông cởi áo khoác, ngửi rồi lại ngửi, cuối cùng nhanh chóng vứt cho Vương Viễn Bác, rất nghiêm túc hỏi anh: "Có phải mùi thuốc không?
Không thể nào, lâu lắm rồi tớ không hút, không lẽ còn mùi sao?"
Vương Viễn Bác: "..."
Được, không cần hỏi, chắc chắn là liên quan đến Mạnh Thính Vũ.
Hiếm thấy, anh ấy cũng nổi hứng chọc ghẹo, có lẽ Từ Triều Tông thế này quá hiếm thấy, anh ấy cố ý lừa gạt: "Hình như có mùi thuốc, nói không chừng ám mùi rồi, lão Từ, dạy cậu một chiêu, cậu đi mua bình nước hoa đi."
Từ Triều Tông cũng phản ứng lại Vương Viễn Bác đang cười nhạo anh.
Anh lạnh nhạt kéo áo khoác về, liếc mắt nhìn đối phương một cái rồi lại đi ra nhà vệ sinh ngoài ban công.
Không lâu sau, Vương Viễn Bác nghe thấy tiếng nước, ngóng tai lên nghe.
Là đang giặt đồ.
Chậc.
Mạnh Thính Vũ liên lạc với Phương Dĩ Hằng càng lúc càng nhiều.
Đương nhiên tần suất này so với trước kia không liên lạc mới thấy nhiều.
Phương Dĩ Hằng là người có cảm giác chừng mực, bọn họ khôi phục liên lạc, anh ta cũng hỏi những chuyện liên quan đến ngành học và nguyện vọng. Có lẽ một tuần gửi một tin nhắn cho cô, nửa tuần gọi một cuộc điện thoại. Vừa hay tần suất như vậy sẽ không làm người khác phản cảm và cảnh giác.
Lần thi thử cuối cùng, Phương Dĩ Hằng phát huy khác thường, lấy được hạng nhất năm, vượt qua hạng nhì mười mấy điểm.
Cả giáo viên cũng ngạc nhiên, anh ta tiến bộ vượt bậc như có thần trợ.
Tối hôm nay, Mạnh Thính Vũ nhận được tin nhắn Phương Dĩ Hằng.
Bọn họ kết bạn lại từ đầu, liên lạc tiện hơn.
Phương Dĩ Hằng: Lúc đầu em thi đại học lo lắng không?
Khi Mạnh Thính Vũ nhận được tin nhắn, cô đang xem tuần báo nhân dân của Đổng Mạn phụ trách. Đổng Mạn kiến nghị cô luyện từ bản thảo, gần đây trọng tâm của cô đặt hết lên đây, hầu như mất ăn mất ngủ.
Ngoài ra, mỗi tháng cô sẽ làm ra thiết kế chưa chín mùi cho bên Hinh Linh, nếu đã ký hợp đồng, đương nhiên cô cũng phải đối xử đàng hoàng nhưng hai công việc làm cùng một lúc, cô không có thời gian quản lý cửa hàng, cô cũng rút cổ phần trong cửa hàng, đưa toàn bộ cho Tiền Tĩnh nhưng Tiền Tĩnh rất hài lòng, cho dù mỗi tháng thu nhập nhiều thêm ba bốn trăm tệ, đối với học sinh cũng là khả quan lắm rồi.
Mạnh Thính Vũ buông công việc trong tay ra, hoạt động cổ, tay lấy điện thoại, ngẩng đầu trả lời tin nhắn: Lo lắng chắc chắn là lo rồi nhưng cũng ổn, nghĩ đến thi xong là giải thoát cũng rất vui vẻ.
Cô trả lời xong, nhớ lại trước đây anh ta cũng từng thi.
Nghĩ là anh lo lắng, dù sao áp lực học lại một năm rất lớn nên trêu chọc anh ta: Có một câu nói rất hay, trước lạ sau quen, không phải anh thi qua một lần rồi sao, chắc chắn không có vấn đề gì!
Phương Dĩ Hằng: Năm trước, trước khi thi một ngày trời mưa, không biết năm nay có mưa không.
Trước hôm thi có mưa sao?
Mạnh Thính Vũ hơi ngỡ ngàng, cô không nhớ, dù sao là người sống lạitrùng sinh từ mười tám năm sau về, nhớ lại kỳ thi đại học, đều là chuyện mười mấy năm trước rồi, cả đề thi cũng quên rồi, làm sao nhớ thời tiết hôm trước ngày thi chứ.
Cô cười trả lời: Có mưa hay không cũng không sao. Anh đừng lo lắng, chắc chắn không có vấn đề gì.
Cô rất chắc chắn.
Vì cô biết Phương Dĩ Hằng chắc chắn thi vào đại học anh mơ ước, sau này trở thành một bác sĩ vô cùng tài giỏi. Nghĩ kỹ lại, thật sự rất tài giỏi.
Trong khuôn viên trường cấp ba.
Phương Dĩ Hằng đi trên đường, ngẩng đầu nhìn trời đêm, trăng sáng sao lấp lánh, nhẹ nhàng cười vài tiếng.
Thật ra cô không biết cũng không sao, anh sẽ lần từng bước từng bước đến bên cô lần nữa, không rời đi nữa. Cho dù như một chú chó, cũng không sao.