Sống lại với chồng cũ sau khi ly hôn

Nói chuyện với Phương Dĩ Hằng xong, Mạnh Thính Vũ tiếp tục tập trung tinh thần nghiên cứu ảnh tài liệu mà trợ lý Đổng Mạn gửi tới cho cô.
 
Thật ra đối với cô mà nói, công việc bán thời gian này khá là thuận buồm xuôi gió, hơn nữa bản thân cô cũng thông minh nhạy bén, Đổng Mạn có lòng nhưng không có thời gian, chỉ thỉnh thoảng tán gẫu mấy câu với cô, đó đã là sự chỉ dẫn lớn với cô rồi.
 
Trong lúc Mạnh Thính Vũ gõ chữ cành cạch, thỉnh thoảng cử động cổ vai một chút, Vu Giai Kỳ ra ngoài đi hẹn hò đã quay lại, còn mang đồ ăn ngon khiến người ta thèm nhỏ nước miếng về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bốn người chen chúc trước cái bài gấp nhỏ nhắn, trên bàn có bốn phần pudding sữa chua Tam Bảo và gà rán phô mai.
 
Tiền Tĩnh hơi do dự, vẫn không vươn tay ra: “Thế này có tính là tự sát mãn tính không? Bây giờ muộn lắm rồi...”
 
Chu Tư Văn đã cầm que xiên một miếng gà rán lên: “Cực kỳ ngon, mai lại nghĩ giảm béo sau, không thể phụ tấm lòng của Giai Kỳ được...”
 
Các cô chỉ muốn nghe câu này thôi.
 
Mạnh Thính Vũ không do dự nữa, cầm một cốc pudding sữa chua lên, múc một thìa to.
 
Mùi sữa rất nồng, không tanh chút nào, vừa vào miệng đã tan ra ngay!
 
Đây là quà bạn trai Vu Giai Kỳ “biếu” các cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tốc độ đổi bạn trai của Vu Giai Kỳ rất nhanh, bạn trai lần này là một sinh viên vừa tốt nghiệp ra ngoài khởi nghiệp, hùn vốn mở một quán ăn nhỏ ở phố ăn uống gần đại học Yên Sơn với người ta, đồ ngon giá rẻ, buôn bán rất khá khẩm. Bốn người trong ký túc xá các cô đều rất thân thiết với nhau nhưng tiêu chuẩn tìm bạn trai lại trái ngược hoàn toàn, Chu Tư Văn và bạn trai mối tình đầu là hai học sinh giỏi thanh mai trúc mã, sau đó có người theo đuổi Chu Tư Văn nhưng với cô ấy mà nói, cô ấy coi trọng cảm giác quen thuộc này hơn.
 
Cô ấy gần như tập trung hết tinh thần cho chuyện học hành, vì thế với chuyện tình yêu, cô ấy ôm tâm thái “Bớt lo được thì cứ bớt”. Cô ấy không có thời gian tìm hiểu làm quen với người đàn ông khác, càng không muốn tốn công tốn sức tìm hiểu một người xa lạ do gia đình, cha mẹ sắp đặt, không thể nghi ngờ rằng đó là chuyện lãng phí thời gian quý báu của cô ấy, vì thế nói cô ấy rất yêu bạn trai hiện giờ của cô ấy thì cũng không đúng, chỉ có thể nói một nguyên nhân rất lớn để cuối cùng cô ấy quyết định chọn bạn trai mối tình đầu là đối phương bớt lo.
 
Tiền Tĩnh thích người đàn ông có vóc dáng cao to, đồng thời không thể thông minh hơn cô ấy, ngoại trừ mối tình đầu ra thì bạn trai của cô ấy hầu như đều có liên quan gì đó với thể dục, dù không phải là kiện tướng trong thể dục thể thao thì cũng là người thích vận động.
 
Vu Giai Kỳ lại thích người đàn ông hiền lành, làm công việc nội trợ, bạn trai của cô ấy đều là người có thể xuống nhà bếp, ai cũng đều có tài nghệ nấu nướng giỏi. Sau đó Vu Giai Kỳ kết hôn với một đầu bếp đẳng cấp Michelin, cuộc sống khá là đầm ấm, hạnh phúc.
 
Còn cô thì sao?
 
Mạnh Thính Vũ cắn một miếng gà rán giòn xốp mà nhiều nước, nghiêm túc tổng kết sở thích của mình.
 
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cô luôn thích kiểu người vừa đẹp trai vừa thông minh kiêu ngạo.
 
Đẹp trai là tiền đề lớn nhất.
 

Mạnh Thính Vũ mím môi cười, trước kia cô còn không chịu thừa nhận, bởi vì như thế có vẻ bản thân cô hơi nông cạn, bây giờ cô có thể thản nhiên đối mặt với chuyện này.
 
Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, đúng là một phòng ký túc xá thích ý dễ chịu.
 
Năm đó chỉ cảm thấy qua loa bình thường nhưng nhiều năm sau mỗi người đều có gia đình riêng rồi mới biết đó là khoảng thời gian tươi đẹp một đi không trở lại.
 
Thật ra họ cũng không nói về đề tài uyên thâm gì, mấy cô gái xúm lại với nhau thì chuyện thường làm nhất là nói xấu, nói xấu những học sinh khác, nói xấu cô đứng trước cửa nào đó trong nhà ăn bị run tay, nói xấu trường học, đương nhiên nói xấu nhiều nhất là về bạn trai của nhau.
 
Bây giờ Mạnh Thính Vũ nhớ lại cũng rất biết ơn những người bạn này của mình.
 
Nếu không có các cô ấy ủng hộ, nếu không có các cô ấy nghe cô than phiền về cảm xúc tiêu cực không có chỗ xả, cô sẽ không chịu đựng nổi.
 
Đang nói chuyện vui vẻ, điện thoại cô rung lên, lấy ra xem thì thấy cuộc gọi của Từ Triều Tông.
 
“Tớ đi nghe điện thoại đã.”
 
Mạnh Thính Vũ đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ban công.
 
Sau khi cô rời khỏi, Tiền Tĩnh vô cùng thần bí nói: “Các cậu đoán Từ Triều Tông có khả năng theo đuổi được Thính Vũ không?”
 
Chu Tư Văn đẩy kính mắt trên mũi, trả lời rất đúng trọng tâm: “Khả năng khoảng tầm ba mươi bảy phần trăm.”
 
Tiền Tĩnh: “?”
 
Chu Tư Văn: “Có cần xếp công thức không?”
 
Tiền Tĩnh vội xua tay: “Cậu coi như tớ không hỏi cậu đi, Giai Kỳ, cậu thấy thế nào.”
 
“Anh ấy biết nấu ăn không?” Vu Giai Kỳ như có điều suy nghĩ hỏi, “Biết giặt quần áo, biết lau nhà không? Biết đồ ăn Tứ Xuyên, Quảng Đông, Sơn Đông không?”
 
Tiền Tĩnh phát điên: “Đừng dùng tiêu chuẩn của mấy cậu áp vào Thính Vũ, hai cậu thích đàn ông với hai kiểu khác nhau rồi, đâu có hỏi Từ Triều Tông có khả năng theo đuổi các cậu được đâu!”
 
“Thế cậu thấy thế nào?” Vu Giai Kỳ và Chu Tư Văn đồng thời hỏi.
 
Tiền Tĩnh suy nghĩ một lát, trả lời: “Tớ cảm thấy anh ấy hơi gầy. nếu tập luyện cho có thêm ít cơ bắp thì ổn.”
 
Chờ cô ấy phản ứng lại được thì đánh nhau túi bụi với hai cô bạn kia: “Tớ bị các cậu lôi kéo đi chệch hướng rồi!”
 

...
 
Mạnh Thính Vũ nhận điện thoại, cất tiếng alo.
 
Từ Triều Tông từng nói một câu rất đúng, bọn họ quen biết mười tám năm, mất duyên vợ chồng là điều đáng tiếc nuối nhưng vì tình nghĩa năm đó, bọn họ không trở thành kẻ thù. Chỉ cần anh giữ tinh thần vững vàng, dù cho trong lòng anh nghĩ gì, cô sẽ không khiến quan hệ của hai người họ lúng túng quá mức.
 
Từ Triều Tông cân nhắc về gọi cuộc điện thoại này mất hơn nửa ngày rồi.
 
Nửa tuần gọi một lần, cô chịu được, đó cũng là giới hạn của anh.
 
Nhưng lần này có thể “ăn gian” được là vì anh đuổi bắt trộm, anh cũng có lý do rút ngắn thời gian gọi điện cho cô, đồng thời cũng không khiến cô phản cảm. Cô hiểu anh, anh cũng rất hiểu cô, anh biết mình nên làm thế nào để không khiến cô ghét.
 
Từ Triều Tông vừa mới tăng ca xong, đi ra khỏi tòa nhà văn phòng công ty.
 
Vào giờ này, đèn của cả tòa nhà đã tắt hết, không biết bảo vệ ở bốt bảo vệ đi đâu rồi. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, có lẽ vì gần công viên nên loáng thoáng nghe thấy tiếng ếch kêu. Anh đi về phía trạm xe bus, trên đường không có ai, giọng anh có mấy phần nhẹ nhàng: “Anh đang nghĩ, liệu tên trộm kia có đồng bọn hay không.”
 
Anh đi thẳng vào chủ đề, dùng mở đầu này làm để tài bắt đầu.
 
Quả nhiên Mạnh Thính Vũ bị câu nói này hấp dẫn, cô chống tay lên lan can ban công, buổi tối tháng năm, gió đêm mang theo nhiệt độ: “Sao cơ?”
 
“Hai ngày nay anh cảm thấy có người đang theo dõi anh.”
 
Từ Triều Tông toàn nói hươu nói vượn.
 
Anh chỉ cần một thời cơ để gọi điện cho cô.
 
Thật ra hai người quen biết nhau nhiều năm như thế, gần như anh chưa từng yếu thế trước mặt cô bao giờ. Lần đó bị người ta dội cho nhập viện, cô sợ tới tận sau này, anh cũng biết được sự gian khổ khi lảng tránh việc khởi nghiệp trước mặt cô, nói cho cùng, sâu trong lòng anh, anh không muốn mình quá lúng túng, mong rằng trong mắt cô mình là một người không gì không làm được.
 
Lúc cô ở bên anh, anh không có gì cả, người xung quanh đều ngưỡng mộ anh, nhắc nhở anh phải quý trọng cô.
 
Quả thực, anh là một kẻ ngoại tỉnh nghèo nàn, không có nhà, không có xe, cũng không có tiền, ưu thế mà anh có thì cô cũng có, ví dụ như học lực, ví dụ như vẻ bề ngoài.
 
Khi đó có rất nhiều người nói câu này: Thằng nhóc này có được cái số chó ngáp phải ruồi gì đây chứ.
 
Đúng, gặp may mắn.
 

Trong mắt người khác, gia đình cô coi như giàu có, theo quan điểm của người đời, con gái bản địa luôn có một vầng sáng, vì người vùng khác muốn đứng vững ở thành phố này thì có lẽ phải tốn tất cả công sức và vận may, mà cô vừa sinh ra đã có hộ khẩu mà người khác mong ước. Không chỉ như vậy, bản thân cô còn rất xuất sắc, thi đỗ trường nổi tiếng, thành tích học tập cũng không tệ, sau khi tốt nghiệp thì vào làm ở đài truyền hình, từ thực tập sinh chuyển lên chính thức, công việc vừa vẻ vang vừa vinh quang.
 
Cô còn có vẻ ngoài xinh đẹp, tình cách không hề kiêu căng ương ngạnh.
 
Cũng vì thế nên anh không muốn để cô nhìn thấy vẻ nhếch nhác của mình.
 
Đợi đến sau này, bản đồ sự nghiệp của anh càng ngày càng rộng lớn, suy nghĩ của người khác cũng thay đổi theo, người ta sẽ ngưỡng mộ anh rồi ngưỡng mộ cô.
 
Anh thực sự từng vênh váo như thế.
 
Bây giờ mọi thứ đều quay về vị trí cũ, trải qua tất cả mọi chuyện nhưng thứ từng sở hữu đều mất hết sạch, chậu nước lạnh này tới chậu nước lạnh khác khiến anh lạnh thấu tim. Cùng vào giây phút này, anh mới giật mình hiểu ra, cô chưa từng quan âm tới tiền của và địa vị mà anh tự đắc.
 
Mạnh Thính Vũ kéo anh về thực tế.
 
“Theo dõi anh?” Cô ngờ vực nói, “Sao lại thế được.”
 
Từ Triều Tông hơi ngây người, trong giọng điệu còn chứa phần chơi xấu: “Không gạt em đâu, thật đấy, anh sợ bị người ta theo dõi thật.”
 
Lời này vừa cất ra, bản thân anh còn ngượng đỏ cả mặt.
 
Lúc anh mười mấy tuổi, chắc chắn anh sẽ không nói ra câu này, bây giờ nói với cô cứ cảm thấy mất mặt lạ lùng.
 
Anh hối hận khi lấy cớ này rồi.
 
Đương nhiên Mạnh Thính Vũ cũng nghe ra anh đang nói linh tinh nhưng cô vẫn phối hợp nói hùa theo anh: “Thế phải làm sao đây?”
 
Từ Triều Tông bị cô hỏi mà nghẹn lời.
 
Anh không biết nên trả lời như thế nào, anh bên đầu dây bên này và cô ở đầu dây bên kia đều im lặng.
 
Thực sự, rất lâu, rất rất lâu rồi bọn họ không gọi điện cho nhau mà không có công kích, không tức giận, không có sự qua loa như thế này.
 
Từ Triều Tông ngơ ngác, đứng ở trạm xe bus.
 
Trên đường phố không có xe cộ qua lại, xung quanh cũng không có ai, ngẩng đầu lên nhìn còn có cảm giác cô đơn như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình anh.
 
Anh suýt thì không kiềm chế được mà nói một câu xin lỗi.
 
Nhưng anh biết, anh không thể. Một khi nói ra câu đó, trạng thái trông có vẻ yên bình giữa bọn họ sẽ bị phá vỡ. Anh cũng không muốn nghe cô nói không sao nữa.
 
Có sao là đằng khác.
 
“Anh chỉ có thể nhanh chóng lên xe đi về trường thôi.” Từ Triều Tông nhẫn nhịn ngượng ngùng nói, “Cùng lắm thì anh báo cảnh sát.”
 

Mạnh Thính Vũ nhìn bầu trời đêm, mỉm cười: “Nên như vậy. Anh còn việc gì không?”
 
Trong mắt Từ Triều Tông hiện lên sự mất mát nhưng anh biết bây giờ không thể vội vàng, bèn dịu giọng nói: “Hết chuyện rồi, vừa nãy chỉ hơi sợ nên mới gọi điện cho em thôi.”
 
Câu này không phải giả.
 
Anh sợ thật. Sợ cả đời này sẽ giống như thế này, nơm nớp lo sợ, không muốn lùi một bước nhưng tiến lên một bước lại sợ cô không vui rồi bỏ đi.
 
Từ Triều Tông cúp điện thoại không bao lâu thì lên xe bus về trường.
 
Còn cảm thán, dùng cớ này rồi thì lần sau không thể dùng nữa.
 
...
 
Giữa tháng năm, cách thi đại học còn hơn nửa tháng nữa thôi.
 
Bắt đầu từ học kỳ này, Từ Triều Tông rất ít khi học bù với Chương Nhất Minh. Đây là đề xuất của anh với cô, Chương Nhất Minh đã học hết những gì có thể học rồi, bình thường ở trên trường đã có áp lực rất lớn, thời gian nghỉ ngơi hiếm có nên để cho anh ta nghỉ ngơi, nếu cứ chìm trong trạng thái căng thẳng mãi sẽ bất lợi cho thi cử.
 
Nhưng cứ nửa tháng anh sẽ dành thời gian tới đó một chuyến.
 
Chủ yếu là xem tiến độ học tập gần nhất của Chương Nhất Minh, xem có cần bổ sung, thay đổi chỗ nào hay không.
 
Chương Nhất Minh ngoan ngoan giao bài thi cho Từ Triều Tông, nửa tháng rồi anh ta không gặp Từ Triều Tông, lúc này gặp được nhau, miệng chưa dừng phút nào, gì cũng nói, nói về trường học, nói về thầy cô, nói về chuyện trong nhà, Từ Triều Tông hoàn toàn không nghe lọt tai, anh chăm chú kiểm tra bài thi của Chương Nhất Minh, thỉnh thoảng cầm bút viết mấy chữ trên giấy.
 
“Nói tới thi đại học.” Chương Nhất Minh vô cùng thán phục, “Em vẫn phục học sinh lớp mười ba nhất, là những người học lại ấy, thầy Từ ơi, anh đoán xem trước đó em đã gặp được ai?”
 
Từ Triêu Tông lạnh nhạt nói: “Không phải gặp Diêm Vương là được.”
 
Chương Nhất Minh: “...”
 
“Không phải, em gặp được mối tình đầu của chị em!” Chương Nhất Minh cảm thán nói, “Thật ra năm ngoái anh ấy thi đại học không tệ lắm, đủ điểm để đỗ xét tuyển đợt một, được rồi, em không hiểu thế giới của người học giỏi cho lắm, có lẽ anh ấy cảm thấy mình thi quá kém, nói chung là không ngờ anh ấy lại học lại, coi như cùng một khóa với em.”
 
Từ Triều Tông nghe Chương Nhất Minh nhắc tới mối tình đầu của Mạnh Thính Vũ thì hơi khó chịu.
 
Anh không muốn nghe thêm gì nữa.
 
Anh không muốn bận lòng về mối tình đầu sẽ không xuất hiện trong nhiều năm trong tương lai, sau này anh và Mạnh Thính Vũ ở bên nhau biết bao nhiêu năm như thế, cũng từng nghe cô nhắc tới mấy câu, anh hiểu cô, cô buông tay từ lâu rồi, hơn nữa anh chưa gặp người này bao giờ, nghĩ rằng nhiều năm như vậy, chuyện quá khứ đã qua lâu rồi. Chắc chắn đối phương cũng có cuộc sống riêng của mình, người đó chỉ là người qua đường không quen biết mà thôi.
 
“Đừng nói linh tinh nữa.” Từ Triều Tông dùng ngòi bút chỉ vào bài thi, “Em nhìn bài thi của em đây này, mấy ngày nữa là thi đại học rồi, đừng buông lỏng quá mức.”
 
Chương Nhất Minh không thể làm gì khác hơn là nuốt câu “Người ta còn hỏi bây giờ chị em sống thế nào” vào.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận