Sống lại với chồng cũ sau khi ly hôn

Phương Dĩ Hằng chỉ vừa mới nhận ra rằng Mạnh Thính Vũ đang nói chuyện điện thoại, anh ta nhẹ nhàng đặt chai sữa đậu nành xuống rồi lặng lẽ ngồi đối diện cô.
 
Mạnh Thính Vũ khẽ tách điện thoại ra xa, cười nói với Phương Dĩ Hằng: “Cảm ơn anh, em cũng thích sữa đậu nành lắm.”
 
Phương Dĩ Hằng mỉm cười gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc này, Mạnh Thính Vũ mới tiếp tục an ủi Thịnh Thao ở đầu dây bên kia: “Nếu các giáo sư có tiếng đã nói như vậy thì anh và dì không cần quá lo lắng, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, hai người càng tỏ ra thoải mái thì chú sẽ càng đỡ áp lực.”
 
Thịnh Thao ở nước ngoài xa xôi rơi vào im lặng vài giây.
 
Anh ấy của bây giờ bình tĩnh hơn so với trước kia nhiều, bởi vì trong lòng anh ấy cũng biết, cho dù là tức giận hay ghen tị, thì tạm thời anh ấy cũng không có tư cách nói ra. Anh ấy vờ như không để ý, hỏi: “Thính Vũ, có phải anh đang làm phiền em ăn tối không? Ở Trung Quốc tầm này chắc đã sáu bảy giờ tối rồi, em ăn cơm chưa?”
 
Mạnh Thính Vũ liếc nhìn Phương Dĩ Hằng ngồi phía đối diện.
 
Phần lớn thời gian, Phương Dĩ Hằng đều tỏ ra rất yên tĩnh và không nói gì nhiều.
 
Anh ta luôn giữ im lặng, như thể sẽ chẳng bao giờ nóng nảy, ngay cả giáo viên của họ cũng khen anh ta là người kiên nhẫn nhất trong đám bạn học.
 
“Không sao, em đang chuẩn bị ăn cơm.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phải nói rằng thời gian cô ở cùng Thịnh Thao không hề dài, chỉ vỏn vẹn hơn hai tháng nhưng hình như cô đã hình thành thói quen báo cáo lịch trình cho anh ấy, thuận miệng nói: “Cùng với một người bạn học cũ.”
 
Phương Nhất Hằng cụp mắt xuống, bình tĩnh giúp cô rửa qua bát đũa, động tác vô cùng tỉ mỉ, không bỏ sót một ngóc ngách nào.
 
Bàn tay của anh ta rất đẹp, nhìn anh ta làm những việc nhỏ nhặt như vậy cũng cũng khiến người ta thấy thích mắt.
 
Thịnh Thao thực sự muốn tra hỏi tiếp, rằng người đó là ai, tại sao họ lại ăn cùng nhau, và sau bữa ăn còn làm gì khác nữa nhưng anh ấy đã kịp thời kìm lại.
 
Anh ấy biết Thính Vũ có thể chủ động nói với mình nhưng anh ấy tuyệt đối sẽ không tra hỏi như lúc họ còn yêu nhau, bởi một khi anh ấy hỏi, mối quan hệ của họ sẽ thực sự trở thành một cặp đôi chia tay trở thành người lạ.
 
Nếu là vậy thì toàn bộ tâm huyết của anh ấy sẽ đổ sông đổ bể.
 
Anh ấy sẽ để lại một hình ảnh rất rất xấu trong tâm trí cô, một tên người yêu cũ kì quặc, phiền phức và đáng ghét.
 
Thịnh Thao hít một hơi thật sâu, giọng điệu càng thêm dịu dàng: “Hạnh phúc thật đấy, anh đang nhớ đồ ăn quê nhà lắm đây, đặc biệt là lẩu. Mấy ngày trước anh có dẫn mẹ đi tìm một quán lẩu ở bên này, haiz, không biết có phải là do ảnh hưởng tâm lý không mà anh cứ cảm thấy nó khác lắm.”
 
“Chẳng phải anh ăn chán rồi sao?” Mạnh Thính Vũ cười nói: “Lúc trước em thấy tuần nào anh cũng ăn lẩu mà.”
 
“Lẩu ăn không bao giờ chán.” Thịnh Thao thực sự muốn tiếp tục trò chuyện với cô nhưng anh ấy biết đâu là điểm dừng, anh ấy muốn cho cô biết rằng anh ấy vẫn là Thịnh Thao luôn bao dung trước đây, vì vậy bèn nói: “Thính Vũ, anh không quấy rầy em và bạn ăn cơm nữa.” Đến đây, anh ấy nhẹ giọng nói thêm: “Đã đến giờ anh dậy đi học rồi, ngày nào cũng bận rộn, còn không có thời gian để gặp gỡ các bạn cùng lớp ở đây nữa. Nhưng anh cũng không muốn quen bạn mới, không biết tại sao, có lẽ là do tâm lý thay đổi. Họ có gọi anh đi dự tiệc hay mấy thứ khác nhưng anh chưa từng đi. Anh luôn cảm thấy ở đây mình rất cô đơn nhưng như thế này cũng hay, anh không có thời gian, cũng chẳng có tâm tư để kết bạn kết bè.”
 
Tất nhiên là Mạnh Thính Vũ muốn động viên anh: “Anh sang bên đó cũng là để đi học mà, anh nên vui vẻ một chút, như vậy chú và dì cũng sẽ thoải mái hơn ít nhiều.”
 
Thịnh Thao “ừm” một tiếng: “Được, lần sau nói chuyện tiếp nhé. Thính Vũ, anh sợ em chê anh phiền nhưng chuyện nhà anh không nhiều người biết, cũng không biết tâm sự với ai...”
 
“Không, không đâu, chúng ta vẫn là bạn mà.”
 
Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Thính Vũ bỗng cảm thấy hơi buồn.
 
Đôi lúc, cô cảm thấy tội nghiệp cho Thịnh Thao, vì cả hai đều là con một, cha mẹ cũng bằng tuổi nhau. Cô vẫn nhớ năm đó kết quả siêu âm màu của mẹ cô không được khả quan, cô thấy mình như bị ai đó đập mạnh một cái, lung lay không đứng vững. Khi đó, cô đã ngoài ba mươi, vậy mà vẫn không thể chấp nhận việc mẹ mình sẽ bị bệnh, huống chi là Thịnh Thao năm nay chưa đầy hai mươi tuổi.
 
Giọng nói của Phương Dĩ Hằng đưa cô trở lại hiện thực.
 
“Vừa nãy anh không thấy em đang gọi điện thoại.” Anh ta giải thích.
 
Mạnh Thính Vũ mỉm cười: “Không sao.”
 
Lúc ăn uống, Phương Dĩ Hằng không thích nói chuyện, anh ta rất yên tĩnh, còn Mạnh Thính Vũ vẫn đang suy nghĩ về việc tìm cơ hội để đưa cha mẹ đi khám bệnh, mặc dù kết quả chọc dò cuối cùng của mẹ cô là lành tính nhưng cô vẫn không yên tâm nổi. Thế là suốt bữa ăn, cả hai đều chẳng nói được gì.
 
Sau bữa ăn, Phương Dĩ Hằng khăng khăng muốn đưa Mạnh Thính Vũ trở lại trường. Từ quán ăn nhỏ ở đây đến trường cũng khá xa, khi đi ngang qua sạp báo, Mạnh Thính Vũ dừng lại mua một tờ tuần báo Nhân Dân. Phương Dĩ Hằng theo bản năng muốn trả tiền cho cô, rõ ràng là họ đã chia tay nhưng dường như chỉ có mình anh ta là còn ở lại chỗ cũ, ôm những kỷ niệm đó không chịu rời nhưng cô đã quen với việc rút ví ra và đưa tiền cho ông chủ.
 
Anh ta chậm nửa nhịp, tim như nghẹn lại, đành đút chiếc ví định lấy ra vào lại túi quần như không có chuyện gì xảy ra.
 
“Trước đây em đã thích đọc những cuốn tạp chí này rồi.” Phương Nhất Hằng thoải mái nói chuyện về quá khứ với cô, như thể anh ta đã hoàn toàn buông bỏ.
 
Nghe anh ta nhắc, Mạnh Thính Vũ cũng nhớ lại chuyện đã xảy ra nhiều năm trước, mím môi cười: “Khi đó, nữ sinh bọn em đều thích cả nhưng tạp chí ra nhiều quá nên vẫn phải góp tiền mua.”
 
“Ừ, anh nhớ lúc đó, đám Trần Dũng nói bọn em ngày nào cũng thích mua những thứ vô dụng này, mà bọn họ thì lại mê NBA. Có một lần Vương Ly Ly cố tình chọc giận Trần Dũng, nói rằng ngôi sao mà cậu ấy thích trông xấu như ma, thế là cả hai cãi nhau một trận to.”
 
Mạnh Thính Vũ hoàn toàn không nhớ có chuyện này hay không nhưng khi Phương Dĩ Hằng nhắc đến, dường như trong đầu cô cũng hiện lên một ấn tượng mơ hồ.
 
“Hai người bọn họ ngày nào cũng cãi nhau, không ngờ...” Mạnh Thính Vũ kịp thời dừng lại.
 
Không ngờ hai người lại thành một cặp.
 
Phương Dĩ Hằng không chú ý đến sự ngập ngừng của cô, thực ra, anh ta chẳng hề quan tâm những người đó ra sao. Mạnh Thính Vũ cúi đầu lật qua tờ san, quả nhiên tìm thấy một bài báo do chính cô viết nằm ở một trang nào đó. Cô nhất thời tỏ ra hào hứng, cặp chân mày cũng mang theo nét hoan hỉ, vui vẻ không thôi!
 
Phương Dĩ Hằng vẫn luôn chú ý biểu đến cảm của cô, tất nhiên cũng cảm nhận được, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
 
Mạnh Thính Vũ chợt cảm thấy mình cũng khá trẻ con.
 
Cô giống như một học sinh tiểu học được điểm tối đa trong kỳ thi, muốn khoe ra cho cả thế giới biết vậy.
 
Khóe môi khẽ nhếch lên, cô chỉ vào một khu vực nhỏ ở góc dưới bên phải của trang giấy, đôi mắt lấp lánh như ánh sao: “Cái này là em viết đấy.”
 
Phương Nhất Hằng nghiêng người, hơi cúi đầu, hai người đứng sát lại.
 
Anh nhìn kĩ, có chút kinh ngạc: “Em đang viết báo bán thời gian à?”
 
“Cũng không hẳn.” Mạnh Thính Vũ luôn biết rõ bản thân mình: “Thật ra, em không hợp viết báo cho lắm, có những người viết rất nhanh nhưng vị phó tổng biên tập mà em quen đã gợi ý cho em bắt đầu từ đây. Dù sao thì em cũng chưa quyết định được mai sau mình sẽ làm gì, hơn nữa bây giờ cũng không có quá nhiều lớp nên quyết định làm thử xem sao.”
 
Phương Dĩ Hằng đứng thẳng lên, nhìn cô chăm chú, khẽ mỉm cười: “Em giỏi thật đấy.”
 
Khi họ đến cổng trường, Mạnh Thính Vũ không muốn Phương Dĩ Hằng tiễn mình thêm nữa, anh ta vừa mới thi xong đại học, nên về nghỉ ngơi thường thì hơn.
 
Nhìn khuôn mặt đơn thuần sạch sẽ của anh ta, trong một khoảnh khắc, cô đã muốn gọi anh ta dừng lại.
 
Nhưng cô không biết phải hỏi anh ta điều gì. Vấn đề cô muốn hỏi là thứ Phương Dĩ Hằng hiện tại không thể trả lời được, chỉ có bác sĩ Phương của sau này mới biết câu trả lời, mà cô, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại anh ta được nữa.
 
*
 
Tâm trạng Từ Triều Tông cũng rất tốt.
 
Sau khi hoàn thành xong công việc đang làm, anh đi về phía ký túc xá. Như thường lệ, anh vào xem dòng trạng thái của Mạnh Thính Vũ, anh đọc từng chữ một, để ý xem hàng ngày cô tiếp xúc với ai, hệt như việc check in hàng ngày vậy. Sau khi đọc xong, anh còn đi kiểm tra tình trạng của Viên Diệu, nhờ tấm danh thiếp mà Viên Diệu đưa cho anh, anh cũng tra cứu được thông tin cá nhân của Viên Diệu trên mạng.
 
Người tên Viên Diệu này có phần kiêu ngạo.
 
Những người như vậy thường thích thể hiện mình trên mạng.
 
Đọc những dòng trạng thái mà người này đăng hàng ngày, Từ Triều Tông cảm thấy hơi mâu thuẫn. Thứ nhất, nói thẳng ra là trong lòng anh không thích người này lắm, người này ngày nào cũng đăng mấy thứ vớ vẩn lên trên mạng, vừa đáng ghét vừa dở hơi. Thứ hai, người này hiện đang nằm trong số những người theo đuổi Mạnh Thính Vũ, và những điều kiện chung của anh ta thực sự rất tốt, tốt đến mức khiến anh đau đầu.
 
Một mặt, anh không thể nhìn nổi nhưng mặt khác, anh vẫn phải đề phòng.
 
Hai giờ trước, Viên Diệu lại đăng một dòng trạng thái mới, vẫn là những ngôn từ giả tạo hàng ngày mà Từ Triều Tông chán ghét…
 
[Rất thích rượu có chuyện xưa. Luôn cảm thấy khi uống một ngụm, thứ tôi uống không phải là rượu mà là một câu chuyện.]
 
Hình ảnh đi kèm là một chai rượu từ năm nào đó.
 
Khóe miệng Từ Triều Tông giật giật.
 
Thỉnh thoảng, anh thực sự cảm thấy xem những dòng trạng thái này thật lãng phí thời gian. Nhưng anh vẫn phải xem, vì anh không muốn đợi đến khi anh nhận ra thì Mạnh Thính Vũ đã ở bên người này.
 
Đương nhiên, trong tiềm thức, anh cũng đại khái đoán được cô sẽ không có quan hệ gì với Viên Diệu.
 
Không tính đến những người khác, mặc dù anh rất ghét Thịnh Thao nhưng vẫn phải đánh giá một cách công bằng, Viên Diệu và Thịnh Thao không cùng một cấp độ.
 
Vậy nếu cô buồn chán, muốn tìm vui thì sao?
 
Từ Triều Tông nhẫn nhịn, thuận tiện lướt qua các bình luận dưới dòng trạng thái này.
 
Anh cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã không còn nữa, anh không muốn xem bất kỳ lời nói hay bức ảnh nào của Viên Diệu nữa. Có lẽ là do anh hẹp hòi.
 
Ai biết, lướt một lát lại thấy Viên Diệu tương tác với một cô gái, trong câu chữ còn có chút mập mờ.
 
Từ Triều Tông: “...”
 
Xong, vậy là đối thủ này đã ra khỏi cuộc đấu.
 
Có vẻ như Viên Diệu đã thấy khó mà lui, Từ Triều Tông bỗng chốc cảm thấy sảng khoái vô cùng. Anh dứt khoát thoát khỏi trang web, anh sẽ không bao giờ nhấp vào trang cá nhân của Viên Diệu một lần nào nữa, không bao giờ.
 
Trở lại ký túc xá với tâm trạng thoải mái, Vương Viễn Bác đang giặt quần áo trong nhà tắm, Ân Minh ngồi ở bàn làm việc, vừa ăn vừa xem phim, cả phòng tràn ngập mùi mù tạt nồng nặc.
 
Người bạn cùng phòng chuyển đến thay Thịnh Thao không dính líu đến bất kỳ “sự kiện lịch sử” quan trọng nào, quan hệ với họ cũng bình thường.
 
Ân Minh đang thích thú xem phim thì điện thoại di động đặt bên cạnh rung lên, tùy ý nhìn lướt qua, nhìn thấy là số gọi từ nước ngoài, liền bĩu môi: “Gì đây, số nước ngoài, chẳng lẽ là anh Thao gọi à?”
 
Từ Triều Tông hơi khựng lại.
 
Ân Minh do dự vài giây giữa hai ý nghĩ “cuộc gọi lừa đảo” và “cuộc gọi của anh Thao” nhưng cuối cùng vẫn nhấn nút kết nối, cẩn thận chào một tiếng. Sau khi nghe đầu dây bên kia trả lời, anh ấy mỉm cười vỗ đùi một cái đét: “Đệt, anh Thao, đồ nhẫn tâm này, còn biết đường liên lạc với anh em nữa cơ à? Tớ còn tưởng cậu sang Mỹ rồi sẽ không nhận mặt anh em nữa chứ!”
 
Có câu, biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.
 
Từ Triều Tông tự hỏi, anh cũng biết chút ít về Thịnh Thao, ở kiếp trước, sau khi ra nước ngoài, Thịnh Thao không hề liên lạc với họ, vậy mà bây giờ anh ấy lại liên lạc với Ân Minh, sao anh lại cảm thấy chuyện này có liên quan đến Mạnh Thính Vũ nhỉ?
 
Dù sao họ cũng không phải là những người cao thượng gì cho lắm, Từ Triều Tông có thể đoán được từ góc nhìn của Thịnh Thao.
 
Bây giờ ở nước ngoài mới là sáng sớm, mà chuyện khiến Thịnh Thao có thể gọi điện vào sáng sớm chắc chắn không phải là hàn huyên về tình nghĩa anh em với Ân Minh.
 
Quả nhiên, tiếng cười khanh khách của Ân Minh đột ngột dừng lại, giống như bị ai đó bóp nghẹn: “Cái, cái gì? Cậu muốn tớ giúp  cậu tra xem bây giờ Mạnh Thính Vũ đang ở bên cạnh ai? Anh Thao, không phải hai người đã chia tay rồi sao, còn hỏi để làm gì chứ?”
 
Thịnh Thao ở đầu bên kia im lặng vài giây, giọng điệu đầy kích động: “Đó chỉ là chia tay tạm thời thôi, tớ đã nói rồi, tớ sẽ quay trở lại!”
 
Hơn nữa, anh ấy cảm thấy không ổn lắm.
 
Mặc dù suy đoán ác ý về người khác là không hay, cũng không phải phong cách của anh ấy nhưng anh ấy cứ cảm thấy những lời chàng trai kia nói không phải là dành cho Thính Vũ, mà giống như là nói cho người trong điện thoại là anh ấy nghe thì đúng hơn.
 
Ân Minh quay đầu lại, liếc nhìn Từ Triều Tông đang nhìn chằm chằm vào mình từ phía sau.
 
Bỗng nhiên, anh ấy chợt thấy không ổn.
 
Hai tên này, sao cứ như bị quỷ ám vậy?
 
 
 
 
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui