Tâm trạng hiện tại của Ân Minh vô cùng phức tạp.
Một mặt là vì anh ấy có điều then chốt về đạo đức, cũng có cảm giác xấu hổ, vậy nên anh ấy chưa bao giờ quan sát kỹ Mạnh Thính Vũ. Trong vài lần gặp mặt, cô vẫn luôn là bạn gái của Thịnh Thao, với anh ấy mà nói, đừng nói cô là bạn gái của bạn cùng phòng, cho dù cô là bạn gái của một người xa lạ thì anh cũng sẽ không chú ý quá nhiều. Bởi vậy nên ngoại trừ việc nhớ mang máng là cô rất xinh, anh ấy cũng không có ấn tượng gì khác, vậy nên anh ấy rất khó hiểu, cũng rất tò mò, rốt cuộc Mạnh Thính Vũ này có pháp thuật gì mà có thể khiến cả hai người cùng như mất trí.
Một mặt khác, anh ấy đã tạo ra cái nghiệp gì vậy!!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì sao Thịnh Thao không gọi cho Vương Viễn Bác mà lại gọi cho anh ấy, là vì anh ấy trông giống paparazzi lắm sao?
Cảm giác bây giờ vô cùng chua chát.
Thịnh Thao đang ép hỏi anh ấy trong điện thoại.
Từ Triều Tông đằng sau đang nhìn anh ấy chằm chằm.
Anh ấy là người đang xem phim ăn cơm mà, có ai để ý tới cảm nhận của anh ấy không? Anh ấy và lão Vương đã gây nghiệp gì mà phải quan tâm đến hai người anh em này?
Thịnh Thao còn đang thúc giục trong điện thoại: “Ân Minh, thật đấy, chuyện này tôi không nhờ ai được cả, cậu hỏi thăm giúp tôi đi, tôi chỉ muốn biết người kia là ai thôi, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng trước. Tôi chắc chắn sẽ không để cậu giúp đỡ không công đâu, nếu cậu giúp tôi nghe ngóng được chuyện này, đợi tới sinh nhật cậu, tôi sẽ tặng cậu máy chơi game mới nhất, tôi chắc chắn sẽ không nuốt lời.”
Một tay Ân Minh cầm điện thoại, đầu gật như gà mổ thóc, khẽ đụng vào bàn làm việc hết cái này đến cái khác như thể chim gõ kiến, anh ấy van xin: “Anh Thao, hay là thế này đi, anh cúp điện thoại, đi ngủ đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Thao lạnh lùng nói: “Tôi vừa tỉnh ngủ.”
Ân Minh: “…”
Anh ấy kêu rên một tiếng: “Chuyện này em không thể giúp anh rồi, anh hỏi em, em cũng chỉ có thể chạy đến trước mặt đàn em hỏi thẳng em ấy thôi. Anh Thao, anh bảo em sửa bug thì dễ nhưng anh lại bảo em đi làm paparazzi thì không phải là đang làm khó em hay sao?”
Từ Triều Tông nghe vậy thì có thể đoán được đại khái chuyện gì đang xảy ra.
Nếu không phải Thịnh Thao bị kích thích thì anh ta sẽ không gọi điện nhờ Ân Minh chuyện này.
Vậy rốt cuộc là chuyện gì.
Điều này cũng rất quan trọng với anh.
Từ Triều Tông duỗi tay vỗ vỗ lưng Ân Minh, Ân Minh giật mình, quay đầu lại nhìn anh với vẻ mặt hoảng hốt, sợ Thịnh Thao nghe được, anh ấy còn cố ý dùng khẩu hình để nói chuyện với Từ Triều Tông, “Làm gì đấy?”
“Mở loa ngoài.” Anh trầm giọng nói.
Thịnh Thao ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe thấy câu này, giọng điệu của anh ta không khỏi trở nên cáu kỉnh, “Từ Triều Tông cũng ở đó à?”
Vốn dĩ anh ta cũng không phải là một người có tính cách cáu kỉnh nhưng gặp phải chuyện vừa rồi thật sự suýt chút nữa đã khiến anh ta suy sụp, bây giờ gọi cho Ân Minh để nói về chuyện này, không ngờ Từ Triều Tông cũng có mặt.
Anh ta hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy thằng nào thằng nấy đều không có đạo đức liêm sỉ.
Ân Minh ồm ồm trả lời: “Đúng vậy, cậu ta còn muốn em bật loa ngoài.”
Đương nhiên Thịnh Thao muốn chửi ầm lên.
Nhưng trình độ nhận thức cao không cho phép anh ta thốt ra những lời thô tục.
Anh ta cũng muốn khiến bản thân bình tĩnh lại. Bây giờ anh ta ở nước ngoài là ngoài tầm tay, đi tìm Ân Minh, Ân Minh có thể làm gì được chứ? Nói cho cùng, Từ Triều Tông cũng quan tâm đến những người xung quanh Thính Vũ như anh ta. Đã gần một học kỳ rồi mà Từ Triều Tông còn chưa theo đuổi được Thính Vũ, vậy có nghĩa là Thính Vũ không quan tâm tới người này.
Anh ta hiểu đạo lý giữa hai cái hại chọn cái ít hại hơn.
Thành thật mà nói, người hôm nay cùng ăn cơm với Thính Vũ thật ra còn nguy hiểm hơn Từ Triều Tông.
Sau khi Thịnh Thao phân tích rõ thiệt hơn, anh ta nén giận trả lời: “Tùy thôi.”
Ân Minh kinh ngạc nhướng mày.
Từ Triều Tông thấy Ân Minh ấn nút mở loa ngoài thì càng nghi ngờ hơn.
Rốt cuộc Thịnh Thao đã bị kích thích tới mức nào? Bỗng nhiên, Từ Triều Tông cũng trở nên cảnh giác.
“Anh Thao, anh nói đi.” Sau khi Ân Minh mở loa ngoài, anh ấy liếc Từ Triều Tông một cái: “Hôm nay anh bị làm sao thế, anh hỏi em bên cạnh đàn em có ai không thì chắc chắn là em không biết nhưng có người biết rõ đấy.”
Thịnh Thao đã không còn nóng nảy như vừa rồi, anh ta bình tĩnh lại, mặc dù trong lòng có hận Từ Triều Tông đến đâu nhưng trước mặt người này, anh ta vẫn không muốn mất thể diện.
Giọng điệu của anh ta vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng như trong quá khứ, “Cũng không phải là chuyện lớn lao gì, mặc dù ở nước ngoài nhưng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với Thính Vũ.”
Từ Triều Tông ngước mắt, ánh mắt mỉa mai.
“Hôm nay lúc tôi gọi điện thoại nói chuyện phiếm với Thính Vũ, có một người con trai đang nói chuyện với cô ấy, nghe có vẻ hai người còn rất thân thiết, tôi hỏi Thính Vũ, Thính Vũ nói với tôi rằng cô ấy đang ăn cơm với bạn học cũ. Ân Minh, tôi chỉ muốn cậu hỏi thăm giúp tôi xem rốt cuộc người này là ai thôi.” Thịnh Thao nuốt mấy chữ “Tôi cảm thấy không ổn” lại.
Từ Triều Tông biết, đây là nguyên nhân khiến Thịnh Thao bị kích thích.
Phần còn lại anh cũng không cần nghe.
Anh cũng không muốn nghe Thịnh Thao nói về mối quan hệ giữa anh ta và Mạnh Thính Vũ.
Anh lùi một bước về phía sau, xoay người đi về phía ban công hóng gió. Sau khi Ân Minh thấy anh đi ra ban công, anh ấy mới nói với Thịnh Thao ở đầu bên kia điện thoại, “Lão Từ đi rồi, anh Thao, thế này đi, em nghĩ cách nghe ngóng từ miệng lão Từ xem đó là ai, cái gì nhỉ… anh còn giữ lời chuyện máy chơi game không?”
Anh ấy chắc chắn không thể hỏi thăm được, anh ấy cũng không có hứng thú với việc hỏi mọi người xung quanh một cô gái xem cô gái ấy có người theo đuổi không.
Nhưng lão Từ thì khác! Lão Từ nhất định có thể nghe ngóng được, đến lúc đó anh ấy hỏi thẳng lão Từ là được chứ gì?
Thịnh Thao: “…Ừ.”
Ngoài ban công.
Từ Triều Tông căn bản không bình tĩnh như những gì anh thể hiện ra bên ngoài. Bây giờ anh chỉ cảm thấy bực bội cũng không thể giải quyết được vấn đề. Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là, anh đã chấp nhận một sự thật: Có rất nhiều người đang theo đuổi Mạnh Thính Vũ.
Tục ngữ có câu, nhiều rận thì không sợ ngứa.
Trong giai đoạn này, dù trong lòng anh có sóng to gió lớn thế nào đi chăng nữa thì anh cũng phải bình tĩnh lại, một khi mất khống chế, nói không chừng mối quan hệ khó khăn lắm mới hòa hoãn lại của anh và Mạnh Thính Vũ sẽ rơi xuống mức đóng băng, như vậy sẽ tự nhiên có lợi cho người khác.
Anh vẫn nên bình tĩnh lại, sử dụng đầu óc của mình.
Bạn học cũ, bạn cũ?
Vậy thì trên cơ bản có thể loại trừ mấy thằng trẻ trâu trong trường hiện đang theo đuổi cô. Mấy người kia nhảy nhót như châu chấu sau thu nhưng đều không phải là người quen cũ của Mạnh Thính Vũ, đồng thời, còn có thể loại trừ Viên Diệu. Vậy còn ai nữa? Anh đã bỏ sót ai sao?
Bạn học cũ?
Bạn cũ?
Vậy hẳn là bạn cấp ba của cô…
Khoan đã!
Từ Triều Tông bỗng ngẩng đầu lên, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Đúng lúc này, Vương Viễn Bác giặt quần áo xong mang ra ngoài này phơi, thấy Từ Triều Tông đứng như cọc gỗ, anh ấy lên tiếng nhắc nhở: “Lão Từ, tớ định phơi quần áo, cậu nhường chỗ một chút.”
Từ Triều Tông chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Vương Viễn Bác, thấp giọng hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“…” Vương Viễn Bác khó hiểu nhưng vẫn trả lời anh, “Mùng 8 đó.”
Mùng 8.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ thi Đại học, kỳ thi Đại học đã kết thúc.
Vẻ mặt của Từ Triều Tông nghiêm túc, Vương Viễn Bác cũng bị anh dọa sợ, không thèm để ý tới việc phơi quần áo nữa, vội vàng hỏi anh: “Sao thế, hôm nay làm sao?”
“Không có gì.”
Từ Triều Tông đi vòng sang bên kia, đột nhiên nhớ tới những chuyện Chương Nhất Minh đã nói trước đây, lúc ấy anh cũng không để trong lòng. Anh thở không ra hơi, lấy điện thoại trong túi quần ra, tìm số điện thoại của Chương Nhất Minh trong danh bạ rồi gọi qua.
Cùng lúc đó, Chương Nhất Minh đang ca hát với bạn bè ở KTV, Từ Triều Tông gọi vài cuộc cậu ta mới nghe máy, trong phòng riêng rất ồn, Chương Nhất Minh gân cổ nói: “Thầy Từ, có chuyện gì à?”
Từ Triều Tông bình tĩnh nói: “Em tìm một nơi yên tĩnh trước đã.”
Chương Nhất Minh dửng dưng nói: “Chuyện gì thế?”
“Tìm, một nơi, yên tĩnh.” Từ Triều Tông lạnh lùng nói, “Ngay lập tức, nếu chậm một phút thì anh sẽ hack tài khoản game của em, em biết anh có thể làm được mà.”
Chương Nhất Minh nhanh như chớp, vèo một cái đã chạy ra khỏi phòng riêng, sau khi tìm một góc vô cùng yên tĩnh, cậu ta mở miệng phàn nàn: “Thầy Từ, sao anh lại dọa em như thế, có chuyện gì thì anh nói đi! Em không thích đùa kiểu này đâu!”
Từ Triều Tông đã mất kiên nhẫn từ lâu, giờ phút này, giọng nói của anh lại dịu dàng đến lạ thường, “Nhất Minh, có phải lúc trước em có nói với anh rằng mối tình đầu của chị em đang học lại đúng không?”
“Đúng vậy! Sao thế anh?”
“Em từng gặp anh ta rồi đúng không?” Từ Triều Tông cười khẽ một tiếng, “Nào, Nhất Minh, em nói cho anh biết thời gian địa điểm em gặp anh ta, và cả những gì hai người đã nói, yên tâm, để cảm ơn, đôi giày thể thao trước đó em nói em rất thích cũng được, mà bàn phím cũng được, anh đều sẽ tặng cho em.”
Chương Nhất Minh run giọng, “Thầy Từ, anh thế này làm em sợ lắm…”
“Vậy em nói đi, nói từ đầu, được không?”
Chương Nhất Minh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chọn ra một số chuyện cậu ta vẫn còn nhớ để nói, “Em cũng không nhớ rõ là khi nào, chắc là khoảng vào dịp mùng 1 tháng 5, dù sao thì em gặp anh Tiểu Phương lúc em tới khu ẩm thực dưới lòng đất gần trường em, em thấy anh ấy mặc đồng phục học sinh nên hỏi vài câu thôi, anh ấy nói năm ngoái anh ấy thi không tốt nên học lại.”
Từ Triều Tông cười khẽ, “Anh ta có hỏi về chị em không, em nghĩ kỹ lại xem, cho dù anh ta chỉ hỏi một câu thôi thì cũng phải nói cho anh biết.”
“Hình như là có…” Chương Nhất Minh vắt hết óc mà nhớ lại, “Có hỏi, anh ấy hỏi chị em thế nào, em nói với anh ấy chuyện chị em có bạn trai rồi lại chia tay, dù sao cũng không có gì để nói. Thầy Từ, sao thế?”
Nực cười, đáng giận!
Từ Triều Tông hỏi câu cuối cùng, “Anh ta tên là gì?”
“Anh Tiểu Phương á? Phương Dĩ Hằng, Dĩ Hằng trong kiên trì bền bỉ ấy.”
“Anh biết rồi.” Từ Triều Tông nhàn nhạt nói: “Anh sẽ mua giày thể thao và bàn phím tặng cho em, chúc em thi đậu trường Đại học mong muốn.”
Chương Nhất Minh: “…”
Sao cậu ta lại cảm thấy thầy Từ có suy nghĩ muốn dùng dao giết người vậy?
Chuyện này có liên quan gì đến anh Tiểu Phương?
Vì sao thầy Từ lại hỏi về anh Tiểu Phương, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Sau khi cúp điện thoại, Từ Triều Tông ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài, bên ngoài rất tối, tối tới mức duỗi tay cũng không nhìn thấy năm ngón tay.
Thật buồn cười. Anh đã tự phụ đến mức nào mới có thể cho rằng người anh chưa từng gặp sẽ nhất định chưa từng xuất hiện trước mặt Mạnh Thính Vũ chứ, đời trước rất có thể là Mạnh Thính Vũ không muốn khiến anh suy nghĩ nhiều, cho anh đủ cảm giác an toàn nên mới chưa từng nhắc tới, trước đây anh dựa vào đâu mà cho rằng mối tình đầu kia của cô không có tin tức gì thì xem như đã chết chứ?
Phương Dĩ Hằng.
Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy cái tên này có hơi quen tai.
Nhưng anh không nhớ ra, dù cho có suy nghĩ thế nào đi chăng nữa thì vẫn không có chút manh mối nào, cảm giác quen tai nhưng lại không nhố này gần như khiến anh phát điên.
Từ Triều Tông khó mà bình tĩnh nổi, anh vô cùng phiền muộn, thậm chí muốn hút thuốc nhưng kịp thời nhớ ra rằng mình đã cai thuốc được một thời gian, vì vậy anh đành phải xoay người trở về phòng ngủ.
Kỳ thi Đại học kết thúc cũng có nghĩa là tuần thi của bọn họ sắp đến.
Vương Viễn Bác đang dọn dẹp số quần áo dày mà anh ấy từng mặc, muốn thu dọn một ít trước, anh ấy là người cẩn thận, vừa dọn dẹp vừa lật lật trong túi quần áo xem có đồ gì không, ấy thế mà lại đào ra được một phong bao lì xì, thế là bật cười: “Hôm nay vận may khá đấy, ấy thế mà còn tìm được phong bao lì xì.”
Anh ấy mở ra nhìn rồi nhún vai: “Tiếc rằng chỉ có 50 tệ, hình như là ông chủ tặng cho tớ khi đi làm thêm hồi tháng ba tháng tư, keo kiệt vãi.”
Từ Triều Tông mới đầu không để ý, còn cố ý bỏ qua đống quần áo này nhưng khi ánh mắt lơ đãng quét qua phong bao lì xì kia, trong khoảnh khắc ấy, van ký ức của anh được mở ra.
Cuối cùng anh cũng nhớ ra.
Tại sao anh lại cảm thấy cái tên này quen tai như vậy. Bởi vì anh đã từng nhìn thấy nó trên một phong bao lì xì.
Khi ấy anh kết hôn cùng Thính Vũ, buổi tối bọn họ mở phong bao lì xì trong nhà mới rồi ghi sổ luôn, cũng tiện cho việc sau này đáp lễ, anh nhìn thấy trong đống bao lì xì có một cái trên mặt sau còn viết chữ…
[Chúc em hạnh phúc. Phương Dĩ Hằng.]
Lúc ấy anh còn hỏi cô người này là ai.
Cô nhìn thoáng qua, cười trả lời anh rằng đây là một người bạn cũ thời cấp ba, rất bận, tặng lì xì nhưng cũng không có thời gian ăn tiệc.
Thái độ của cô quá tự nhiên, tự nhiên tới mức anh cũng không hề nghi ngờ.
Từ Triều Tông nhắm mắt lại.
Đáng giận, đáng giận!
Mười tám năm đó, suốt mười tám năm, thế nhưng anh cũng chưa từng phát hiện ra bên cạnh từng có một con sói nhìn mình chằm chằm như vậy.
Từ Triều Tông, mắt mày mù rồi!