Từ Triều Tông chưa bao giờ căm ghét bản thân mình như bây giờ.
Bây giờ anh chỉ biết họ tên của đối phương nhưng thứ khác hoàn toàn không biết gì cả. Anh thầm hối hận vì sự ghen tuông ấu trĩ nực cười năm đó của mình, thậm chí còn lảng tránh mọi chuyện liên quan đến quá khứ của cô và mối tình đầu của cô, lại còn tưởng rằng mình vô cùng rộng lượng.
Nghĩ tới chuyện đời trước người này có thể đã giở bao nhiêu thủ đoạn nhỏ sau lưng mình, mà anh lại còn đắc chí cho rằng tình cảm và hôn nhân của mình với Thính Vũ vững chắc, anh chỉ muốn quay lại đời trước tát cho mình mấy cái thật mạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba người bạn cùng phòng hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì. Ân Minh kéo tai nghe xuống, nói với giọng nhấn mạnh: “Không phải chứ lão Từ, không phải hoa khôi học viện chỉ ăn một bữa cơm với người bạn học cũ đang theo đuổi cô ấy thôi à, sao cậu và anh Thao làm như sắp ra trận đánh giặc tới nơi thế. Có đáng không?”
Dưới góc nhìn của Ân Minh, với một người đẹp như Mạnh Thính Vũ, đừng nói là độc thân, ngay cả khi cô đang yêu đương thì vẫn có rất nhiều người chờ đợi để theo đuổi cô.
Nếu người anh em đã quyết tâm chiến đấu đến cùng thì phải chấp nhận sự thật này.
Nếu cứ xuất hiện một người theo đuổi là lại như gặp kẻ địch mạnh thì đến lúc đó, còn chưa theo đuổi được hoa khôi học viện đã khiến bản thân kiệt sức rồi!
“Cậu thì biết cái gì.”
Từ Triều Tông bước chậm lại, nhìn anh ấy với ánh mắt lạnh lùng.
Vương Viễn Bác không biết phải làm sao, sửa soạn quần áo cũ xong, anh ấy vỗ nhẹ vào bụi bẩn trên ống quần, tha thiết khuyên nhủ: “Ân Minh nói không sai, Từ Triều Tông, sau này cũng sẽ xảy ra không ít chuyện như vậy, không bằng cậu ngẫm lại xem bây giờ cậu nên làm gì. Bình tĩnh, bình tĩnh!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu nổi điên có tác dụng thì thế giới này đã bị những kẻ tâm thần chiếm lĩnh rồi.
Một người bạn cùng phòng khác chẳng hiểu gì cũng ngơ ngác gật đầu, giơ tay lên nói, “Tớ cũng cảm thấy… Bọn họ nói không sai.”
Tâm trạng của Từ Triều Tông cũng dần dần bình tĩnh lại.
Anh kéo một chiếc ghế qua rồi ngồi xuống.
Đây là thời đại khôn sống mống chết, dù là chuyện gì cũng có thể sử dụng luật rừng.
Có thể áp dụng trong tình yêu hay không? Chọn lọc tự nhiên, kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh. Kẻ yếu đương nhiên phải bị đào thải, chỉ có kẻ sống sót đến cuối cùng mới được gọi là kẻ mạnh.
Bây giờ hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện sau khi sống lại, anh biết rõ anh cũng phạm phải sai lầm chí mạng, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Nếu lúc ấy đầu óc anh tỉnh táo, vậy thì anh hoàn toàn có thể giả vờ rộng lượng chúc phúc cho cô.
Anh thật sự không nên phát sinh xung đột cùng một người chắc chắn phải đi.
Mà bây giờ, một chút kiên nhẫn nhỏ nhoi cô dành cho anh cũng bị anh phung phí gần hết. Giống như anh vốn có một trăm đồng tiền tiết kiệm nhưng lại bị anh phung phí đến mức chỉ còn mười mấy đồng. Nếu còn tiếp tục điên khùng như vậy, rồi đến một ngày số tiền tiết kiệm kia sẽ hết, anh sẽ không có chút hi vọng nào nữa, vậy nên từ giờ trở đi, anh phải lặng lẽ tiết kiệm.
Sau một hồi, cuối cùng Từ Triều Tông cũng thật sự bình tĩnh trở lại.
Anh bình tĩnh lật một trang sách, rũ mắt xuống, việc đầu tiên anh phải làm chính là tìm hiểu hướng đi của đối phương, chỉ khi biết được quá khứ giữa người này và Mạnh Thính Vũ, anh mới biết được tiếp theo mình cần làm những gì.
Cùng lúc đó.
Trong căn phòng nào đó, Phương Dĩ Hằng mở máy tính, lên mạng tìm kiếm mọi thứ liên quan đến Phồn Cẩm Xã.
Anh ta đã biết đại khái mình nên làm gì rồi.
Kỳ thi Đại học đã kết thúc, anh ta không thể lấy cớ “giúp tìm tài liệu” để thường xuyên liên lạc với cô nữa, thậm chí là xuất hiện trong cuộc sống của cô nhưng kiểu một tuần rưỡi liên lạc một lần ư? Không đủ, còn lâu mới đủ.
Anh ta lo lắng rằng trước khi anh ta kịp gia tăng tần suất trò chuyện giữa hai người thì bên cạnh cô đã có người khác.
Nếu đây là một cuộc chiến, vậy thì việc anh ta cần phải làm bây giờ chính là đánh nhanh thắng nhanh.
Nghĩ tới nghĩ lui, đúng lúc anh ta đang rảnh, anh ta có thể lợi dụng những cách khác để xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Ví dụ như, anh ta có thể đánh cược một lần. Cô cũng sắp được nghỉ, nhớ lại ánh sáng trong đôi mắt cô khi cầm tập tạp chí hàng tuần kia, anh ta có thể đoán rằng cô rất có thể sẽ đi thực tập bán thời gian ở Phồn Cẩm Xã trong kỳ nghỉ hè không?
Đúng vậy, cô sẽ đi.
Cô chính là một người dũng cảm không sợ hãi như vậy.
Phương Dĩ Hằng kiên nhẫn tìm tòi trên mấy trang web, sau khi tìm được địa chỉ của Phồn Cẩm Xã, anh ta tập trung vào việc tìm kiếm những công việc bán thời gian ở gần đó mà anh ta có thể ứng tuyển.
Điều tối kỵ nhất của con người là thiếu kiên nhẫn. Người không kiên nhẫn thì không có tư cách đạt được điều mình mong muốn.
Anh ta muốn nghiên cứu bản đồ trước để xem cửa hàng nào gần Phồn Cẩm Xã nhất, cửa hàng nào có khả năng cô xuất hiện nhiều nhất.
*
Vài ngày sau khi Đổng Mạn về nước, cô ấy hẹn dùng cơm cùng Mạnh Thính Vũ.
Vừa gặp mặt, Mạnh Thính Vũ tặng chiếc ghim cài áo cô tự tay làm cho cô ấy trước, ngượng ngùng nói: “Chị Mạn, em vô cùng biết ơn lời khuyên của chị, em cũng không biết chị thích cái gì, vậy nên… tự tay làm món quà nho nhỏ tặng cho chị.”
Đổng Mạn vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nhận lấy.
Cô ấy liếc mắt một cái cũng biết được chiếc ghim cài áo này chứa đựng rất nhiều công sức, bên trên được khảm trân châu tròn trịa bóng loáng nhưng họa tiết trang trí xung quanh lại càng phức tạp và đầy màu sắc. Không ngoa khi nói rằng, chiếc ghim cài áo này hoàn toàn có thể dùng khi tham gia những sự kiện quan trọng.
Đúng như cô ấy đoán, Mạnh Thính Vũ là một người vô cùng nghiêm túc, nếu cô muốn làm tốt chuyện gì thì chắc chắn sẽ cố gắng hết sức, dù chỉ là một chiếc ghim cài áo thôi thì cô cũng muốn làm cho tốt, cô cũng bỏ ra rất nhiều công sức, tìm vô số video để học tập, chỉ xác định kiểu dáng thôi cũng mất đến nửa tháng, sau đó tìm kiếm nguyên vật liệu trên thị trường, cuối cùng làm ra thành phẩm. Cô chăm chút trong từng phân đoạn.
Không có ai không thích người dụng tâm với mình.
Đổng Mạn cũng không ngoại lệ, sở dĩ cô ấy đưa danh thiếp trong buổi họp thường niên là vì thật sự coi trọng danh hiệu sinh viên Đại học Yên Sơn của Mạnh Thính Vũ. Đối với cô ấy, cũng chỉ là một tấm danh thiếp mà thôi, cô ấy cũng không mất gì, vậy nên có cho Mạnh Thính Vũ vài lời khuyên thì cô ấy cũng không quá để bụng, dù sao công việc của cô ấy thật sự rất bận rộn. Nhưng sau vài lần nói chuyện, bao gồm cả lần gặp mặt này, hảo cảm Đổng Mạn dành cho Mạnh Thính Vũ là thật.
Cô ấy cảm thấy cô gái này vô cùng tốt.
Có sáng kiến, có nhiệt huyết, cũng có thể chịu đựng gian khổ, quan trọng nhất chính là, cô có một trái tim trong sáng.
Ai lại không thích một cô gái như vậy chứ?
Đổng Mạn thật lòng bày tỏ sự yêu thích của mình, đeo thử ngay tại chỗ: “Honey, sao em biết bây giờ chị rất muốn có một chiếc ghim cài áo thế? Chị nói cho em biết, rất đúng lúc, tháng sau chị phải tham gia một bữa tiệc, đúng lúc có thể sử dụng chiếc ghim cài áo này!”
Mạnh Thính Vũ cười mỉm, thấy cô ấy thích thật thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không phải ai cũng thích quà handmade.
“Chị Mạn, chị thích là tốt rồi. Sau này nếu có cơ hội, em sẽ tặng chị mấy món quà nhỏ như thế này, chỉ cần chị không chê là tốt rồi.”
“Sao có thể!” Đổng Mạn cảm thán, “Đây chính là món quà tuyệt vời nhất mà chị nhận được trong mấy năm nay.”
Nhớ tới gì đó, cô ấy vỗ trán một cái, “Xem trí nhớ của chị này, suýt nữa thì quên mất, nào, đây là quà chị tặng cho em.”
Cô ấy lấy một hộp quà nhỏ trong túi xách ra đẩy vào tay Mạnh Thính Vũ, tươi cười nói: “Chị nhìn thấy nó lúc đi mua sắm ở cửa hàng miễn thuế, cảm thấy nó khá phù hợp, đây là một bộ son môi, hình như có ba thỏi, chị thấy màu sắc đều khá đẹp, hồng dịu dàng rất phù hợp với một cô gái trẻ như em.”
Đương nhiên Mạnh Thính Vũ cũng không thể cưỡng lại một món quà như vậy.
Trao đổi quà xong, tâm trạng của hai người đều rất tốt.
Với sự thoải mái, trong lúc trò chuyện, Đổng Mạn cũng trở nên thân thiết hơn, “Chị có một tình cảm đặc biệt dành cho son môi, em biết không, khi chị bằng tuổi em bây giờ, chị được đàn chị giới thiệu đi thực tập ở Phồn Cẩm Xã, khi đó chị chỉ là một chân sai vặt, mua cà phê, đưa tài liệu cho các đàn anh đàn chị, có đôi khi chị cũng cảm thấy rất mệt, sau đó, có một lần, có một biên tập viên mắc lỗi trong công việc nên bị cấp trên mắng, lúc ấy chị đang ở trong toilet, nghe thấy có người đang khóc nên lén nhìn một cái thì thấy chị ấy, chị ấy khóc một lúc rồi lau khô nước mắt, lấy son môi ra nhìn vào gương dặm lại lớp trang điểm…”
Trong mắt Đổng Mạn toát lên vẻ ngưỡng mộ, “Thật thần kỳ, sau khi chị ấy dặm lại son môi, khí chất lập tức thay đổi, rồi chị ấy bước ra ngoài với vẻ kiêu ngạo.”
Mạnh Thính Vũ nghiêm túc lắng nghe.
Cô là một người rất biết lắng nghe, dù là nói về chủ đề gì đi nữa thì cô cũng sẽ nhìn người đối diện một cách chăm chú bằng ánh mắt trong veo.
Trong mắt không hề có sự mất kiên nhẫn và mất tập trung, dễ dàng chiếm được sự tin tưởng và mong muốn được nói của đối phương.
Giây tiếp theo, Đổng Mạn uống một ngụm trà, cười nói: “Biên tập viên kia bây giờ đã trở thành lãnh đạo trực tiếp của chị.”
Mạnh Thính Vũ chân thành khen ngợi, “Giỏi thật đấy!”
Có lẽ chỉ có người trong nghề mới biết mối quan hệ nội bộ của những cơ quan báo giấy truyền thống cũng không hề đơn giản so với của đài truyền hình.
Tuổi còn trẻ mà có thể trở thành tổng biên tập của một tạp chí hàng tuần của một cơ quan, không cần nghĩ cũng biết năng lực làm việc mạnh thế nào.
“Chị ấy là người giỏi giang nhất mà chị từng gặp.” Đổng Mạn chăm chú nhìn Mạnh Thính Vũ, thẳng thắn nói: “Thật ra năm nào chị cũng đưa rất nhiều danh thiếp cho các sinh viên như em nhưng không biết vì sao, kỳ lạ là cảm giác chị dành cho em rất khác. Chị thường có một loại ảo giác rằng em là bạn cùng lứa với chị.”
Mạnh Thính Vũ nghĩ thầm: Đúng là ảo giác thật.
Tuổi thật của cô còn lớn hơn Đổng Mạn mấy tuổi ấy chứ.
Nhưng xét về tham vọng nghề nghiệp và sự xông xáo, cô thật sự còn kém Đổng Mạn.
Kiếp trước, khi cô tốt nghiệp, Từ Triều Tông đã là một cổ phiếu chất lượng cao trong mắt người khác. Hai người họ không đồng điệu về mọi mặt, anh vượt mọi chông gai, phấn đấu cho sự nghiệp của anh, anh muốn xây dựng một ngôi nhà trong mơ cho cô, lâu dần, hình như mọi người đều có một kiểu suy nghĩ như thế này: Cô còn chăm chỉ như thế làm gì? Chồng cô đã tuyệt vời như vậy rồi.
Vậy nên khi người khác bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ, cho rằng cô đã tìm thấy người đàn ông tiềm năng nhất thế giới này, cô lại có hơi khó chịu.
Giống như là…
Sau này cô sẽ dần dần mất đi tên tuổi của mình, cuối cùng, khi mọi người nhớ tới cô, họ chỉ nhớ rằng cô là bà Từ, là vợ của Từ Triều Tông, chứ không phải là Mạnh Thính Vũ.
Mạnh Thính Vũ có kinh nghiệm và kiến thức của mười tám năm, nên cô không tỏ ra rụt rè khi nói chuyện với Đổng Mạn, vậy nên hai người càng nói càng hăng, như thể hai người sắp trở thành tri kỷ của nhau.
Đổng Mạn còn mời Mạnh Thính Vũ ngồi cạnh cô ấy, cô ấy mở laptop, hào hứng nói, “Lần này đi công tác, chị đã chụp rất nhiều ảnh, thật đấy, sau này nếu em có cơ hội thì em hãy tới Venice thăm thú, nơi đó thật sự rất đáng để ghé thăm!”
Trong lúc nhìn vào máy tính, Mạnh Thính Vũ chú ý tới màn hình khóa máy tính của Đổng Mạn là một nam nghệ sĩ… đã bị cấm sóng từ lâu trong trí nhớ của cô.
Cô hơi ngẩng ra, không ngờ lại nhớ tới một chuyện nhỏ nằm sâu thẳm trong ký ức.
Đúng rồi.
Cô nhớ ra, Phồn Cẩm Xã cũng từng gặp phải một cuộc khủng hoảng niềm tin cực lớn.
Nguyên nhân là do nam nghệ sĩ này, năm ấy người này chính là nhân vật trên trang bìa của tạp chí hàng tuần của Phồn Cẩm Xã nhưng không lâu sau đó, nam nghệ sĩ trên trang bìa dính vào một bê bối khiến công chúng không thể chịu nổi.
Danh tiếng của Phồn Cẩm Xã cũng bị ảnh hưởng, cư dân mạng đều đang đặt câu hỏi tại sao một cơ quan báo chí chính thống lúc bấy giờ lại sử dụng một nghệ sĩ có bê bối làm nghệ sĩ trang bìa trên tạp chí hàng tuần của mình? Nếu vụ bê bối ấy không bị khui ra, chẳng lẽ người như vậy cũng xứng với từ tài đức vẹn toàn hay sao?
Bây giờ Mạnh Thính Vũ cũng coi như đã có một số hiểu biết về lĩnh vực này, lúc ấy cô chỉ hóng drama, bây giờ ngẫm lại, thật ra chuyện này đã mang đến tổn thất và đả kích chưa từng có cho Phồn Cẩm Xã, hẳn là đã ảnh hưởng tiêu cực trong một thời gian rất dài.
Mạnh Thính Vũ nhìn về phía Đổng Mạn, vẻ mặt muốn nói lại thôi.