Sống lại với chồng cũ sau khi ly hôn

Hai mươi phút sau, Mạnh Thính Vũ mới ung dung đi ra từ ký túc xá nữ.
 
Từ Triều Tông vốn đang phiền lòng, lại thêm thời tiết nóng bức, trên người toát ra một lớp mồ hôi.
 
Giữa hè tiếng ve kêu không ngừng, không có lấy một cơn gió nhẹ nào, khiến cho người ta không khỏi bực bội bứt rứt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mạnh Thính Vũ cầm bình hồng trà lạnh trong tay.
 
Từ Triều Tông liếc thấy thì ngẩn ra, trước đây mỗi lần anh tới ký túc xá nữ đón cô, lúc tâm trạng của cô rất tốt sẽ cho anh một bình hồng trà lạnh, lúc tâm trạng của cô không tốt thì chỉ có một chai nước khoáng nhưng lần nào cũng sẽ chuẩn bị cho anh một chai đồ uống, cô cũng lo lắng anh tới đây sẽ nóng, sẽ khát.
 
Từ Triều Tông nhìn cô chằm chằm.
 
Rõ ràng biết rằng không phải cô mang cho anh nhưng ở sâu trong lòng vẫn sẽ hy vọng xa vời.
 
Cũng chính vì vậy, anh mới càng thêm khắc sâu và ý thức được anh đã từng có được cái gì, mất đi cái gì.
 
Mạnh Thính Vũ ung dung vặn nắp bình ra, uống một ngụm đồ uống, sau khi cảm thấy sảng khoái một chút mới nhìn về phía anh, hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng: "Tìm em có chuyện gì?"

Cũng là vì bây giờ Từ Triều Tông đã khá bình tĩnh khi ở trước mặt cô.
 
Nếu như anh vẫn là dáng vẻ điên khùng như trước đây, đừng nói là đi xuống gặp anh, e rằng cô còn bưng một chậu nước dội từ trên đầu xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ Triều Tông cũng làm rõ điểm này, thế nên bây giờ rất biết điều, anh sẽ không nói thêm một câu đáng ghét nào, anh cũng sẽ không làm chuyện khiến cô phiền lòng.
 
Cũng may có Vương Viễn Bác nhắc nhở, nếu không trong lúc vô tình, có lẽ anh sẽ lại bị cô chán ghét.
 
Từ Triều Tông miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi bình hồng trà lạnh kia, nghĩ đến chuyện anh muốn hỏi, vẻ mặt lại có mấy phần gượng gạo.
 
Mạnh Thính Vũ vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
 
Cô cũng bị anh làm cho tò mò, có chuyện gì khiến anh do dự không dám tiến lên như vậy.
 
Hai người tựa như trở lại thời đi học kiếp trước, một trước một sau đi về phía cây cầu.
 
Bên hồ có liễu rủ, đong đưa qua lại, rất giống với tâm trạng xao động bất định của Từ Triều Tông.
 

"Có chuyện anh không biết có nên hỏi hay không." Từ Triều Tông nhìn về phía cô, trên mặt lộ vẻ do dự: "Sợ hỏi rồi, em sẽ không vui nhưng nếu như anh không hỏi, trong lòng anh lại như có cây gai đang bị mắc kẹt, ngoài việc hỏi em, anh cũng không biết đi đâu chứng thực."
 
Giọng điệu của anh rất chân thành, sự buồn rầu cũng đều là thật.
 
Mạnh Thính Vũ nắm chặt thân bình, không quá để ý mà nói: "Anh hỏi đi, có điều em không bảo đảm là sẽ trả lời."
 
Từ Triều Tông gõ sẵn chữ trong đầu, sau khi chỉnh sửa chọn lọc từ ngữ xong, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Mấy ngày trước, Ân Minh hỏi anh rằng bên cạnh em có người nào hay không, em cũng biết, quan hệ của Thịnh Thao và Ân Minh rất tốt. Nghe Ân Minh nói, lúc Thịnh Thao gọi điện thoại cho em, nghe thấy một người con trai đang nói chuyện, em nói là bạn học cũ bạn cũ..."
 
Anh lén nhìn cô một cái.
 
Anh cũng không cam đoan gì với Thịnh Thao là sẽ không nói chuyện này cho Mạnh Thính Vũ nghe.
 
Dù sao Thịnh Thao cũng đã đi rồi, cái cớ này anh thấy thuận tay thì dùng thôi.
 
Còn chuyện Mạnh Thính Vũ sẽ nghĩ Thịnh Thao như thế nào, có liên quan gì đến anh chứ?
 
Một là anh không đồng ý với Thịnh Thao, hai là không đồng ý với Ân Minh, như vậy, cũng là hợp tình hợp lý mà thôi.
 
Mạnh Thính Vũ thản nhiên nhìn về phía anh.
 
Hiển nhiên là biết rõ trò mèo và cạm bẫy trong lời nói của anh.
 
Từ Triều Tông lại lập tức nói: "Trước đó Nhất Minh cũng nhắc đến bạn trai cũ của em với anh, em đừng trách anh, anh quá tò mò nên đi hỏi Nhất Minh. Anh ta tên là Phương Dĩ Hằng đúng không? Anh vẫn còn nhớ bao lì xì năm đó chúng ta kết hôn, là của anh ta tặng phải không?"

Quả thật Mạnh Thính Vũ không ngờ rằng chỉ với một chuyện như thế mà Từ Triều Tông có thể liên tưởng đến trên người Phương Dĩ Hằng.
 
Thật ra cô không muốn nói chuyện của Phương Dĩ Hằng, chỉ có điều, anh cũng đã nhắc đến bao lì xì trong đám cưới. Cô nghĩ, có một số chuyện nói cho anh nghe cũng không sao.
 
Tuy rằng cô không cảm thấy giữa vợ chồng hoặc người yêu phải có nghĩa vụ giải thích tình sử trong quá khứ nhưng nếu như đối phương cảm thấy hứng thú, mà bản thân lại không phản cảm, vậy thì có thể giải thích hợp lý một chút.
 
Theo lý mà nói, bây giờ cô cũng không cần thiết phải nói gì với Từ Triều Tông.
 
Nhưng anh quá xảo trá.
 
Vậy mà lại nhắc đến bao lì xì trong đám cưới.
 
Cô biết đây là chiến thuật của anh. Trong lòng bọn họ cũng đều biết rõ, ít nhất trong cuộc tình và trong cuộc hôn nhân đó, anh chưa từng làm chuyện vượt quá giới hạn đạo đức, cô càng không có.

 
"Phải."
 
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Mạnh Thính Vũ thoải mái thừa nhận: "Anh ấy không đến, anh ấy nhờ bạn chung của chúng em tặng."
 
Chúng em?
 
Suýt nữa Từ Triều Tông đã không cười nổi.
 
Anh phát hiện bây giờ anh cực kỳ nhạy cảm, không nghe nổi từ ngữ như vậy.
 
Anh kìm nén, bề ngoài lại giả vờ thản nhiên, không hề để bụng: "Hóa ra là như vậy."
 
Mạnh Thính Vũ liếc nhìn anh một cái rồi trả lời: "Anh cũng không cần suy đoán gì cả, sau đó số lần gặp mặt của em và Phương Dĩ Hằng rất ít..."
 
Nói đến đây, cô ngập ngừng một giây.
 
Nói chính xác là trước khi mẹ cô nằm viện, số lần gặp mặt của cô và Phương Dĩ Hằng trong mười mấy năm đó có thể đếm được trên một bàn tay.
 
Nhưng thời gian nằm viện của mẹ cô tổng cộng cũng chỉ một tuần lễ, trong một tuần đó, số lần chạm mặt của cô và Phương Dĩ Hằng cũng không nhiều, anh ta cũng bề bộn nhiều việc, mỗi lần anh ta đều vội vàng tới rồi vội vàng đi.
 
Ngay cả mẹ cô ở bệnh viện cũng chỉ từng gặp Phương Dĩ Hằng một lần.
 
Từ Triều Tông cực kỳ nhạy bén, có thể người khác sẽ không bắt được một giây chần chừ của cô nhưng anh sẽ không bỏ qua. Anh vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó."
 
Từ Triều Tông lại không tin, anh hơi cúi người, nhìn cô chăm chú, không bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào trên mặt cô: "Thính Vũ, lúc nãy em do dự, anh nhìn thấy rồi. Hơn nữa mỗi lần em không được tự nhiên, em sẽ cạy thứ gì đó."
 
Quả nhiên giờ phút này Mạnh Thính Vũ đang cạy lớp nhãn mỏng trên thân bình kia.
 
Anh chỉ vào động tác trên tay cô.
 
Mạnh Thính Vũ: "..."
 
Sợ cô nói ra lời kiểu "Mắc mớ gì tới anh em không muốn nói nữa em đi đây", Từ Triều Tông biết co biết duỗi, loại chuyện như cúi đầu trước cô này trước đây anh đã từng làm vô số lần, giờ phút này cũng quen tay hay làm, giọng điệu của anh dịu lại nói: "Thật ra cũng không có gì, em biết anh mà, anh cũng không phải là người nhỏ nhen như vậy, vả lại, trước đây em cũng nói rồi, chúng ta đã... ly hôn rồi."

 
Hai chữ sau anh nói rất nhẹ.
 
Đây là chuyện anh cố gắng muốn tránh đi, bây giờ lại không thể không thừa nhận, còn phải dùng chuyện này làm giảm sự dè chừng của cô.
 
"Quả thật anh không nên hỏi thêm điều gì, cũng không có liên quan gì tới anh, anh cũng biết anh không có lập trường và tư cách. Hơn nữa, chúng ta quen biết nhau gần hai mươi năm, đều hiểu rõ lẫn nhau, anh còn chưa đến mức mắt mù tim mù mà nghi ngờ chuyện gì." Từ Triều Tông cố gắng bình tĩnh nói: "Anh chỉ có chút nghi ngờ, có một số chuyện nghĩ không ra, nếu như em không muốn nói thì thôi, là do hôm nay anh quá đường đột."
 
Biết rõ là anh đang ngụy trang nhưng Mạnh Thính Vũ vẫn phải thừa nhận, vẻ mặt của anh bây giờ nhưng lời này, quả thật khiến người ta thoải mái.
 
Có một số chuyện nói hay không không quan trọng. Dù sao bây giờ tâm trạng của cô cũng không tồi, nói vài lời thì có sao chứ.
 
"Được." Biểu cảm trên mặt Mạnh Thính Vũ cũng thản nhiên: "Anh còn nhớ trước đây mẹ em nằm viện chuẩn bị chọc hút tế bào tuyến giáp không? Ngày đó kết quả siêu âm màu không tốt, em còn gọi điện thoại cho anh, sau đó em tình cờ gặp anh ấy ở bệnh viện, anh ấy chính là bác sĩ Phương đã giúp chúng ta rất nhiều việc."
 
Từ Triều Tông bỗng nhiên dừng bước lại.
 
Biểu cảm bình tĩnh vốn đang ngụy trang rất tốt gần như sắp tan vỡ trong nháy mắt.
 
Anh không ngờ rằng, bác sĩ Phương mà lúc ấy anh vô tình nghe thấy mẹ vợ nhắc với cô, lại là Phương Dĩ Hằng?
 
Nhưng giọng điệu của cô và mẹ vợ lại rất bình thường, anh tưởng rằng đó chỉ là một bác sĩ có thái độ rất tốt rất có trách nhiệm ở trong bệnh viện.
 
"Lúc đó anh ấy giới thiệu một giáo sư ngoại khoa tuyến giáp có uy tín cho em, chuyện này em thật sự rất biết ơn anh ấy. Trước khi chưa có kết quả chọc hút, em rất sợ, em giấu diếm mẹ em, cũng không dám nói cho cha em nghe, thật ra khoảng thời gian đó em có áp lực rất lớn." Mạnh Thính Vũ đã buông bỏ những chuyện lúc trước từ lâu, khi nhắc lại cũng không có oán hận, giọng điệu bình thường: "Thời gian đó anh cũng bề bộn nhiều việc, em nghe trợ lý của anh nói một ngày anh chẳng ngủ được mấy tiếng, nên chuyện này em cũng ngại làm phiền anh..."
 
Từ Triều Tông nghe thấy lời này, nhìn về phía cô với hơi thở bất ổn.
 
Làm phiền?
 
Vậy mà cô lại dùng từ làm phiền?
 
Lúc đó bọn họ không phải vợ chồng ư? Cô lại sợ làm phiền anh.
 
Hiển nhiên Mạnh Thính Vũ không chú ý tới sự thay đổi biểu cảm của anh, vẫn nhẹ nhàng nói: "Lúc đó anh ấy ở bệnh viện, thật sự đã giúp đỡ em rất nhiều."
 
Từ Triều Tông nghe trong sự chết lặng, chuyện này có thể trách ai? Không trách ai được.
 
Lúc đó sau khi nghe chuyện của mẹ vợ thì anh lập tức chạy về, anh cũng nhờ bạn hỏi giúp giáo sư có uy tín.
 
Khoảng thời gian đó anh bận rộn nhiều việc, mấy dự án làm liên tục không ngơi nghỉ, cha mẹ vợ thông cảm cho anh, khuyên nhủ rằng anh cũng phải bác sĩ, ở lại bệnh viện cũng không giúp được gì. Anh cũng không phải là người hoàn toàn không có lương tâm, có thời gian rảnh anh sẽ gọi điện thoại cho cô hỏi kết quả kiểm tra. Khi kết quả chọc hút cho thấy là tốt, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Lúc trở lại, cô đã xóa bỏ vẻ lo lắng lúc trước, mặt mày thoải mái ngồi ở trong phòng bệnh gọt táo.
 
Từ Triều Tông im lặng mấy giây, nhớ tới một chuyện rất quan trọng, hỏi với giọng điệu trò chuyện việc nhà: "Lúc ấy chắc hẳn là anh ta cũng lập gia đình rồi nhỉ?"


Tính toán thời gian, lúc cô gặp lại Phương Dĩ Hằng, Phương Dĩ Hằng cũng đã ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, ở tuổi này, đừng nói là kết hôn, e rằng đã có cả con rồi.
 
Có thể nói giờ phút này tâm trạng của Từ Triều Tông cực kỳ phức tạp.
 
Một mặt thì âm thầm hối hận vì sự không nhạy bén của anh, vậy mà không phát hiện bác sĩ Phương kia chính là mối tình đầu của cô.
 
Nhưng mặt khác, anh cũng có chút vui vẻ.
 
Phương Dĩ Hằng còn không có cả tư cách cạnh tranh.
 
Sau khi giải quyết trong lòng một phen, Từ Triều Tông mới phát hiện, Mạnh Thính Vũ vẫn chưa trả lời câu hỏi này, anh ngạc nhiên không thôi, nghiêng đầu nhìn về phía cô, cô lại đang im lặng.
 
Trong nháy mắt, chuông báo động trong lòng Từ Triều Tông vang lên inh ỏi.
 
"Thính Vũ?" Anh gọi cô một tiếng.
 
Biểu cảm của Mạnh Thính Vũ phức tạp, trong tiềm thức cô cũng đang kháng cự việc nghĩ đến chuyện này.
 
Cô không muốn định nghĩa sự độc thân của Phương Dĩ Hằng thành ý gì khác, ngay cả Phương Dĩ Hằng của hiện tại cũng không phải là bác sĩ Phương kia, không ai biết lý do anh ta độc thân.
 
Câu nói này của Từ Triều Tông đã làm hỏng tâm trạng tốt của cô, cô bực bội liếc mắt nhìn anh.
 
Từ Triều Tông: "..."
 
Mạnh Thính Vũ không để ý đến anh, quay người đi về phía ký túc xá.
 
Từ Triều Tông bước nhanh đuổi theo, anh có một bụng lời muốn hỏi, thân hình anh cao lớn nên đã nhanh chóng đuổi kịp cô.
 
Trên cầu bên hồ, tựa như một chiếc gương phản chiếu hình ảnh truy đuổi của hai người.
 
Anh chỉ cần đưa tay ra là có thể giữ chặt cổ tay trắng nõn mảnh mai của cô nhưng ngay giây phút sắp chạm đến, anh lại sợ sệt thu tay lại, chỉ đành nắm thành nắm đấm rồi buông xuống.
 
Không cần thiết phải tiếp tục truy hỏi nữa.
 
Ở bên nhau nhiều năm, đương nhiên anh có thể hiểu sự cáu kỉnh đột nhiên xuất hiện của cô là có ý gì.
 
Cô đang không vui, thậm chí có thể nói cô đang trốn tránh trả lời câu hỏi này.
 
Đưa mắt nhìn bóng lưng của cô, trong lòng Từ Triều Tông đã dấy lên sóng to gió lớn, tựa như cảm nhận được có một tấm lưới đang hướng về phía anh, bao chặt lấy anh, gần như không thể động đậy.
 
Anh chưa từng gặp Phương Dĩ Hằng nhưng có lẽ người này đã lặng lẽ chờ đợi mười tám năm ở trong bóng tối, chỉ chờ một ngày nào đó sẽ đánh lén anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận