Ông chủ tiệm sữa chua rất nhiệt tình, nhìn thấy gương mặt lạ bèn không nhịn được mà tán gẫu thêm vài câu, vừa bận rộn với công việc vừa nói: “Cậu đẹp trai đến đây lần đầu tiên đúng không?”
Phương Dĩ Hằng vẫn đang chờ ông chủ đóng gói.
Anh ta đứng im lặng ở một bên, dáng người cao ráo như cây tùng bách, Từ Triều Tông cách anh ta một khoảng cách hai bước chân. Ông chủ tiệm sữa chua tranh thủ liếc qua một cái, không khỏi cảm thán trong lòng: Nếu như hai cậu chàng đẹp trai này đến trễ hơn một chút nữa thì tốt rồi, chẳng phải bọn họ chính là tấm bảng hiệu sống sao? Nhất định có thể thu hút không ít người tới mua sữa chua, còn vào giờ này thì toàn bộ quảng trường ẩm thực dưới lòng đất cũng không có nhiều người, đáng tiếc đáng tiếc!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiều cao của Từ Triều Tông và Phương Dĩ Hằng dường như bằng nhau.
Tuy nhiên, có thể là bả vai của Từ Triều Tông trông có vẻ rộng hơn một chút, nên khi nhìn thoáng qua, trong tiềm thức người ta sẽ cho rằng dáng người của Từ Triều Tông cao và thẳng hơn.
Xét về ngoại hình và phong thái thì cũng khó phân cao thấp.
Phương Dĩ Hằng là thiếu niên ít nói mà nhẹ nhàng khoan khoái, còn vì linh hồn bên trong Từ Triều Tông đã hơn ba mươi tuổi, nên dù rõ ràng tuổi tác của hai người không kém là bao nhưng Từ Triều Tông sẽ có vẻ thành thục hơn rất nhiều. Mỗi người mang mỗi vẻ khác biệt, đều là kiểu người đẹp trai đến mức khi đi trên đường sẽ hấp dẫn không ít người quay đầu nhìn.
Từ Triều Tông có một tông giọng trầm thấp: “Không phải lần đầu tiên.”
Dường như anh đã bị sự nhiệt tình của ông chủ lây nhiễm, không đợi đối phương hỏi, anh đã chìm vào trong hồi ức, trên mặt nở một nụ cười nhẹ: “Trước kia bạn gái của tôi từng dẫn tôi tới đây hai lần.”
Ông chủ ngạc nhiên: “Có thật không? Vậy thời điểm cậu đến, có thể là vợ tôi đang trông cửa hàng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Dĩ Hằng đứng chờ ở một bên. Không biết vì sao, anh ta có một loại cảm giác không thoải mái rất kì lạ.
Không nói nên lời.
Anh ta không biết người này, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp lần nào nhưng lúc đối mặt với đối phương vừa rồi, rõ ràng anh ta có thể nhìn thấy sự ác cảm trong mắt đối phương.
Người này có khí chất công kích rất mạnh nhưng trong phút chốc tiến lên phía trước thì bỗng nhiên kiềm chế lại.
Có thể đúng với câu nói rằng giữa người với người có từ trường.
Tóm lại, người này khiến Phương Dĩ Hằng sẽ không tự chủ được mà rơi vào trong trạng thái phòng bị.
“Có thể là vậy.” Từ Triều Tông cười nhạt một tiếng: “Hương vị của sữa chua rất ngon, hèn gì tiệm buôn bán đắt khách thế này.”
Ông chủ nghe xong thì vui vẻ nói: “Chúng tôi toàn sử dụng các nguyên liệu nguyên chất thôi đấy, như mứt việt quất này, đều do vợ tôi mua quả việt quất tươi để nấu, có những cửa hàng tham lam, toàn là dùng loại mứt hoa quả có giá rất rẻ, hương vị đó chỉ cần ăn một lần là biết, cho nên tiệm nhà tôi có lượng khách hàng quay lại nhiều nhất.”
“Vâng.” Từ Triều Tông lên tiếng: “Hương vị thật sự là rất ngon.”
Ông chủ đóng gói xong một phần sữa chua của Phương Dĩ Hằng, đưa cho anh ta rồi nói: “Trời nóng nực, tốt nhất cậu nên ăn sớm.”
Phương Dĩ Hằng gật đầu, nhận lấy sữa chua.
Từ Triều Tông lấy ví tiền ở trong túi ra, sau khi hỏi ông chủ bao nhiêu tiền, anh rút ra tờ mười tệ nhưng không vội vã đưa qua, mà vuốt tờ tiền thật phẳng theo thói quen xong mới đưa cho ông chủ.
Hồi đó, bố mẹ trở về mở tiệm tạp hóa, lúc có thời gian rảnh thì anh cũng sẽ giúp họ trông tiệm, có đôi khi những tờ tiền giấy mà khách hàng đưa bị nhăn nhúm, anh sẽ sắp xếp lại cho thẳng thớm rồi mới cất vào ngăn kéo đựng tiền, đây chính là thói quen đã hình thành từ lúc ấy, kéo dài mãi đến bây giờ.
Phương Dĩ Hằng liếc qua sau đó thu ánh mắt lại, chào hỏi ông chủ rồi lúc này mới quay người rời đi.
Thấy Từ Triều Tông nhìn chằm chằm của bóng lưng rời đi của Phương Dĩ Hằng, ông chủ nói với giọng điệu kiêu ngạo: “Tôi không dám khen sữa chua nhà tôi là tốt nhất nhưng khách hàng quen cực kì nhiều, tựa như anh chàng vừa rồi đó, một tháng ít nhất đến mua hai mươi lần!”
Từ Triều Tông rời ánh nhìn đi, nụ cười không chạm đến đáy mắt, anh hững hờ đáp: “Thật vậy sao.”
Há miệng chờ sung ư?
Quả thật là suy tính kĩ lưỡng, cảm động lòng người nha.
Sau khi mua sữa chua, Từ Triều Tông ngồi xe trở về trường học. Hiện tại anh sẽ không liều lĩnh, lỗ mãng giống như lúc vừa mới bắt đầu, loại chuyện như đưa cho cô đưa sữa chua này là dư thừa, cô cũng sẽ thấy phản cảm.
Ngồi ở trước bàn sách, Từ Triều Tông nếm thử một miếng sữa chua vẫn còn lạnh buốt, rốt cuộc lý trí dần dần quay về toàn bộ.
Trong lúc nhất thời, dường như anh đã quay lại với sự nhạy bén và đầu óc bày mưu tính kế từng có trên thương trường.
Thậm chí anh còn yên lặng lấy giấy và bút ra, ý muốn hệ thống lại sự bắt đầu và kết thúc của đoạn tình cảm giữa Mạnh Thính Vũ và Phương Dĩ Hằng kia.
Anh tin chắc rằng mình đã từng là người hiểu rõ cô nhất.
Ngòi bút dừng lại trên mặt giấy, anh vẽ một sơ đồ.
Ở trong mắt người khác, trước tiên là vì gia đình xảy ra biến cố, nên thành tích của Phương Dĩ Hằng mới tụt dốc không phanh.
Từ Triều Tông ghi lại.
Sau đó, giáo viên và cha Mạnh, mẹ Mạnh lo lắng rằng Thính Vũ sẽ bị ảnh hưởng, nên đã ra tay ép buộc bọn họ phải chia tay.
Kết quả cuối cùng là, Phương Dĩ Hằng học lại, Thính Vũ lên đại học, một tháng sau thì cô gặp anh ở nhà bác, và rồi bọn họ bắt đầu một mối quan hệ tình cảm kéo dài mười tám năm.
Tất cả đều không có vấn đề gì.
Từ Hướng Tông ung dung đóng nắp bút lại.
Việc viết ra thế này sẽ rõ ràng hơn nhiều, và dễ dàng để nhìn ra vấn đề cũng như mấu chốt của vấn đề trong nháy mắt. Anh gõ bút vào bên trên khoảng trống giữa các từ “thành tích tụt dốc không phanh” và “ép buộc chia tay”.
Đúng thế, ở chính phân đoạn này đã xuất hiện sự chệch hướng.
Nhân vật chính ở đây là Phương Dĩ Hằng, giáo viên và cha mẹ của anh ta, thế thì Thính Vũ đâu? Trong khoảng thời gian từ khi trong nhà Phương Dĩ Hằng xuất hiện biến cố, cho đến khi bọn họ chia tay, với sự quan tâm và bao dung của cô đối với người mình thích, thì chẳng lẽ Thính Vũ lại thờ ơ, coi như không thấy sao?
Nhất định rằng, cô phải quan tâm Phương Dĩ Hằng hơn so với bất kì người nào khác, cho nên, tất nhiên là dù có phấn đấu quên mình thì cô cũng sẽ dùng hết toàn lực.
Vậy cô có thành công không?
Không nghi ngờ gì cả, không hề.
Nếu như cô thành công, thì từ đầu đến cuối cái tên Từ Triều Tông này sẽ không xuất hiện ở trong đời của cô rồi.
Mặt trời lặn phía tây mất.
Ánh sáng bên ngoài từng chút, từng chút một biến mất khỏi bên trong căn nhà, Từ Triều Tông ngồi ở trong bóng tối, sắc mặt mờ mịt không nhìn rõ.
Thì ra là thế. Từ Triều Tông nghĩ, đây mới thật sự là nguyên nhân họ chia tay, phải không.
Không biết tại sao, dường như anh đã nhìn thấy dáng vẻ cố gắng nhưng lại chịu thất vọng của Mạnh Thính Vũ, sau đó trong lòng anh nổi lên sự chua xót, vậy mà lại không hề thấy đố kỵ.
Cho nên, sau này lúc anh hỏi cô thích anh vì điều gì, ánh mắt của cô sáng lên, mang theo sự vui vẻ vô cùng, ôm cổ của anh nói: “Từ Triều Tông, điều mà em yêu thích nhất nhất nhất đó chính là sự kiên cường của anh, em tin rằng bất kể là gặp phải thuận lợi hay nghịch cảnh, thì nhất định anh chính là người mãi mãi cũng sẽ không bị đánh bại.
Từ Triều Tông, thế giới sẽ xoay chuyển trong tay anh, em xác định.
*
Buổi tối, Mạnh Thính Vũ trở về nhà, cô sửa sang lại giá sách một cách không tập trung.
Xếp tất cả những cuốn sách đã mua trong hôm nay lên, và cuốn cuối cùng còn lại trong túi là cuốn sách mà cô chuẩn bị đưa cho Phương Dĩ Hằng.
Nhìn một chút, vẫn cảm thấy vô cùng nặng nề. Cô có chuyện muốn nói, có chuyện muốn hỏi nhưng bị nghẹn lại trong cổ họng cực kỳ khó chịu, xưa nay cô vốn không phải là một người thích trốn tránh nhưng đây là lần đầu tiên trong hai kiếp người, cô lại không dám tiến đến vén tấm màn kia lên, cô đang e ngại.
Thế nhưng, thế nhưng.
Mạnh Thính Vũ rủ mắt, cuối cùng thì thả lại cuốn sách kia vào ngăn kéo, khóa lại.
Mặc dù đã từng thất bại một lần nhưng cô vẫn có ý định thử lại một chút.
Có lẽ là tốn công vô ích, không phải, chính là rất có khả năng sẽ tốn công vô ích nhưng cô vẫn phải giống như năm đó, lại níu lấy anh một lần.
Hôm sau, Mạnh Thính Vũ và Chương Nhất Minh cùng đi ra ngoài, cô đã hẹn gặp mặt với Phương Dĩ Hằng, Chương Nhất Minh phấn khích nhảy nhót không thôi: “Chị à, thật sự là, em cảm thấy sau khi thi đại học xong thì cuộc đời của em đều trực tiếp hướng đến ánh sáng rồi, quá tốt rồi quá tốt rồi. “
Chương Nhất Minh vẫn còn ở trong trạng thái phát điên.
Rất nhiều học sinh sau khi thi đại học đều sẽ như thế này, vô cùng trông ngóng thế giới của người trưởng thành và cuộc sống đại học.
Khi hai chị em đi đến quảng trường ở gần nhà, Phương Dĩ Hằng đã chờ ở bên ngoài cửa hàng từ lâu.
Vào giữa đến cuối tháng sáu, trời nắng chang chang nhưng cả người Phương Dĩ Hằng lại nhẹ nhàng khoan khoái, Mạnh Thính Vũ đang cầm một chiếc ô, còn Chương Nhất Minh đang chui dưới tán ô của cô.
Mạnh Thính Vũ nhìn về phía Phương Dĩ Hằng đang đứng bên cạnh cô, di chuyển cán dù, muốn che nắng cho anh ta.
Phương Dĩ Hằng mỉm cười: “Không cần, cũng không nóng.”
Chương Nhất Minh dùng giọng điệu khoa trương nói: “Thế này mà còn chưa nóng, em có cảm giác đều sắp bị bị nướng chín rồi, lúc này mới tháng mấy thôi mà!”
“Vậy mà em còn đi ra ngoài hằng ngày?” Mạnh Thính Vũ ghét bỏ không thôi: “Em nhìn em một chút đi, đã phơi nắng đến nỗi biến thành một khối than đen rồi.”
“Không hề nha, chị đứng cùng một chỗ với em đi, vô cùng trắng rõ!”
Hai chị em chí choé ầm ĩ, Phương Dĩ Hằng chỉ mỉm cười nghe. Trong một khoảnh khắc, dường như bọn họ quay về mấy năm trước, khi đó Mạnh Thính Vũ và Phương Dĩ Hằng đã thường xuyên ra ngoài chơi, Chương Nhất Minh sẽ làm kỳ đà cản mũi và tấm chắn, thỉnh thoảng lúc hai người đang nói chuyện trên trời dưới đất, Chương Nhất Minh cũng sẽ nói xen vài câu vào chủ đề của họ, thật sự là những tháng ngày tươi đẹp một đi không trở lại.
“Hiện tại vẫn còn sớm.” Mạnh Thính Vũ đưa mắt nhìn đồng hồ, hỏi ý kiến của bọn họ: “Vẫn chưa tới giờ cơm, chúng ta đi mua chút đồ uống trước, rồi lại đi dạo trong cửa hàng sau nhé?”
Chương Nhất Minh giơ hai tay hai chân đồng ý. “Được đó được đó! Em muốn được hạ nhiệt bằng máy lạnh, lại đứng ở bên ngoài nữa thì em sẽ tan chảy mất.”
Tất nhiên Phương Dĩ Hằng không có ý kiến gì.
Trước kia lúc ba người cùng ra ngoài chơi, anh ta chính là người có tính tình tốt nhất, cho dù Mạnh Thính Vũ muốn làm gì, anh đều sẽ gật đầu.
Ba người đi vào quán đồ uống ở tầng một của cửa hàng.
Chương Nhất Minh lớn giọng gọi món xong, cậu ta bèn ngồi ở chỗ trống trong quán chơi điện thoại, thoải mái hưởng thụ hơi lạnh từ máy điều hoà.
Mạnh Thính Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Phương Dĩ Hằng: “Anh uống cái gì?”
Phương Dĩ Hằng liếc mắt nhìn thực đơn. “Em gọi trước đi.”
Mạnh Thính Vũ dừng lại, cười nhẹ gật đầu, cô nói với nhân viên của quán: “Tôi uống trà việt quất.”
Phương Dĩ Hằng biết rõ điều đó, cô thích uống đồ uống có vị việt quất, nên mỗi lần ra ngoài mua đồ uống thì kiểu gì cũng sẽ rất xoắn xuýt, bởi vì ngoại trừ vị việt quất, cô còn yêu thích tất cả những món có vị vani. Cho nên, mỗi lần cô đều sẽ tự mình gọi đồ uống, nếu cô uống vị việt quất, thì cô sẽ gọi cho anh vị vani, thế này thì cô đều có thể uống được cả hai hương vị.
“Sữa lắc vị vani.” Phương Dĩ Hằng nói với nhân viên của quán.
Mạnh Thính Vũ nghe vậy, mi mắt khẽ run lên, rồi lập tức khôi phục lại bình thường, cô lấy ví tiền ra.
Phương Dĩ Hằng muốn ngăn cô lại, dịu dàng nói: “Để anh.”
Mạnh Thính Vũ không chịu: “Cũng đừng có tranh việc này với em, hai ngày trước em đã nhận được tiền lương của công việc bán thời gian rồi, anh yên tâm đi.”
Phương Dĩ Hằng không còn cách nào khác, đành phải nhìn cô lấy ra một tờ tiền từ trong ví.
Mạnh Thính Vũ thấy tờ tiền có hơi nhăn nhúm, bèn vuốt thẳng tờ tiền theo thói quen, sau khi thấy đã thẳng thớm, cô mới cười rồi đưa tiền cho nhân viên của quán.
Phương Dĩ Hằng vốn chỉ tùy ý nhìn sơ qua.
Anh ta đã rời ánh mắt đi nhưng trong đầu lại hiện ra một cảnh tượng vốn dĩ nên lãng quên kia. Anh ta bỗng nhiên nhìn về phía Mạnh Thính Vũ, vẻ mặt xuất hiện sự hoảng hốt không rõ, ánh mắt cũng không tiếp tục hiền hòa như trước kia nữa, đột nhiên có một sự rùng mình mạnh mẽ lướt qua giữa hai đầu lông mày.
Mạnh Thính Vũ nhận tiền lẻ mà nhân viên của quán thối lại, xếp kĩ rồi mới bỏ vào trong ví tiền.
Cô ngước mắt, nhìn về phía Phương Dĩ Hằng, chuẩn bị nói chuyện phiếm vài câu với anh ta, lại thấy anh ta giật mình lo lắng mà nhìn chằm chằm vào cô.
“Sao vậy?” Mạnh Thính Vũ giơ tay lên một cái, khó hiểu nhìn anh ta.
Trong lòng của Phương Dĩ Hằng đang có bão tố như thế nào, không ai biết được. Anh ta ép bản thân mình phải kiềm chế lại, siết chặt tay rồi giấu ra sau lưng, vùng da ở giữa ngón cái và ngón trỏ đều đang đau đớn, lúc này anh ta mới vờ như không có chuyện gì, cười nói: “Không sao cả, máy lạnh trong quán mở quá độ, anh hơi lạnh thôi.”