Tầng một trung tâm thương mại rất náo nhiệt, sau khi ba đi ra khỏi quán nước, lại đến quán khác.
Phương Dĩ Hằng đi chậm hơn mấy bước, anh ta gần như không kiềm chế được, chỉ chú ý đến mỗi cô. Theo một mức độ nào đấy thì đây là hành vi tự chuốc kổ, anh ta muốn xem thử rốt cuộc người khác đã để lại bao nhiêu dấu vết trên người cô, rốt cuộc cô đã thay đổi bao nhiêu.
Cô bước đi nhẹ nhàng lướt qua cửa hàng cô đã từng thích nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không thèm liếc nhìn lấy một cái.
Trong trí nhớ của Phương Dĩ Hằng, mỗi lần sau khi tan học cô thích đi dạo cửa hàng nhất, coi nơi đó như thiên đường vui vẻ, tràn ngập hứng thú với mọi thứ. Thích thử mũ rộng vành trước gương, còn quay đầu lạ kéo tay anh ta.
Cô luôn nhìn chằm chằm những lọ nước hoa xinh đẹp, còn xịt một ít nước hoa dùng thử ra, ánh mắt cô lấp lánh hỏi anh ta, Phương Dĩ Hằng, có dễ ngửi không? Có phải rất thơm không?
Cô thích nhất là kem dưỡng da tay có tạo hình độc đáo đáng yêu.
Đến mùa đông trong cặp sách cô có ít nhất bốn năm lọ, dùng chán rồi lại ném cho anh ta, cô cười tinh nghịch, Phương Dĩ Hằng, anh cũng phải chăm sóc kỹ càng đôi tay của mình đó!
Nhưng bây giờ cô đi ngang qua trước cửa hàng này, đến nhìn một cái cô cũng không thèm nhìn, chứ đừng nói là vào xem.
Sau khi đi được mấy bước, Mạnh Thính Vũ vào một cửa hàng trang trí đơn giản. Trong cái nhìn trầm tư chăm chú của Phương Dĩ Hằng, động tác của cô thành thạo thử những loại nước hoa kia, không chút luống cuống nói chuyện với nhân viên hướng dẫn mua hàng, giống như cô hiểu rõ phương diện này trong lòng bàn tay. Anh ta thấy cô càng ngày càng xa lạ, thậm chí anh ta còn sắp không tìm thấy Mạnh Thính Vũ trước kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiếp trước Mạnh Thính Vũ rất thích mua các loại nước hoa.
Lúc mới sống lại còn chưa có điều kiện, bây giờ đã hơn nửa năm, tiền tiết kiệm của cô càng ngày càng nhiều, tất nhiên cô sẽ muốn tiếp tục duy trì sở thích khi trước.
Đã có hứng rồi thì mua một ít cũng được, hiện giờ cô đủ khả năng để chi trả cho sở thích này.
Sau khi thanh toán tiền, cầm nước hoa được nhân viên bán hàng đóng gói tinh tế, khóe môi còn vương nụ cười, vẻ mặt thoải mái nói với Phương Dĩ Hằng còn có Chương Nhất Minh nói: “Hai người có muốn mua gì không?”
Chương Nhất Minh tiến đến gần, làm nũng đủ kiểu: “Chị, có phải chị trả tiền không?”
Mạnh Thính Vũ nâng cằm, rất kiêu căng gật đầu.
Có chút tiền tiết kiệm, đương nhiên có thể tiêu xài đôi chút.
Nếu không thì làm gì còn thú vui của kiếm tiền nữa?
Phương Dĩ Hằng đứng bên cạnh nhìn cô chằm chằm. Anh ta mới phát hiện, cô thật sự thay đổi rất nhiều rất nhiều.
Vậy mà đến giờ anh ta mới nhận ra.
Cô đã từng thích mặc áo phông quần jean nhất, sáng sủa lại gọn gàng, cô cũng nói mặc như vậy thoải mái nhất. Nhưng mấy lần gặp nhau, anh ta chưa từng thấy cô mặc như vậy.
Hôm nay cô mặc váy dài có màu xanh như mặt hồ.
Cắt may đơn giản lại khéo léo, làn váy được là thẳng không thấy một nếp nhăn. Liếc mắt nhìn một cái, trong ngày hè nắng chói chang như này, sạch sẽ thoải mái sáng sủa lại xinh đẹp tươm tất.
So với thời cấp ba ngây ngô, cô bây giờ như nụ hoa đang chớm nở.
Là ai đã thay đổi cô.
Chỉ mới một năm ngắn ngủi thôi… Không phải sao?
Càng quan sát càng kinh ngạc. Mãi đến khi bọn họ đến quán ăn, khi ba cốc nước đặt lên bàn, tầm mắt Phương Dĩ Hằng liếc qua rồi lại dừng lại, trong mắt anh ta đã không còn chút ý cười nào nữa. Trước kia, mỗi lần cô uống trà sữa uống nước luôn có thói quen cắn ống hút, hiện giờ ống hút trong cốc nước trước mặt cô không có dấu vết bị cắn.
Đi bộ hơi mỏi, Mạnh Thính Vũ vô thức đưa tay lên bóp cổ.
Kiếp trước bởi vì bận rộn công việc, xương cổ cô có chút vấn đề giống các đồng nghiệp khác. Lúc ấy một đàn em còn tự mỉa mai, chỉ mới hai mươi tuổi mà lại bị viêm bao gân đốt sống cổ, thậm chí còn có dấu hiệu thoát vị đĩa đệm!
Mạnh Thính Vũ sống lại từ tuổi 36.
Có rất nhiều thói quen nhỏ cô không sửa được, thậm chí đến cả chính cô cũng không nhận ra cô có những thói quen với động tác nhỏ này.
Giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, cô nhíu mày.
Bây giờ là giờ ăn cơm, có lẽ thức ăn được bê lên khá chậm.
Chờ nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến, Phương Dĩ Hằng và Chương Nhất Minh đều không thích gọi món, nhiệm vụ này đành phải giao cho Mạnh Thính Vũ, cô dùng bút của nhân viên phục vụ đưa để đánh dấu sau tên món nhưng mà cây bút này lại không ra mực, không thể viết chữ được. Nhân viên phục vụ muốn đi đổi bút, Mạnh Thính Vũ vội vàng ngăn: “Không cần đâu, tôi có mang bút đây rồi.”
Tiếp đó cô lấy một cây bút máy trong túi ra.
Phương Dĩ Hằng cụp mắt, che giấu sự u buồn trong mắt. Anh ta biết cô sẽ không dừng bước chân vì anh ta, anh ta cứ tưởng mình có thể chấp nhận nhưng khi thật sự nhìn thấy dấu vết hoặc có thể nói thời gian để lại trên người cô, anh ta đau đớn khó nhịn.
…
Ân Minh và Vương Viễn Bác đang hùng hục bê bàn lên tầng, vừa đi vừa chửi ầm lên: “Coi như tôi bị hai người gài bẫy rồi đấy! Cậu nói xem tôi có hâm không chứ, sao lại đi đồng ý thông đồng làm bậy với các cậu chứ?”
“Tên Từ Triều Tông Chu Bái Bì* này, cậu nói xem có phải cậu ta keo kiệt quá thể không? Rõ ràng cũng có tiền, cậu ta thì hay rồi, phòng có thang máy thì không thuê, nhất quyết phải thuê phong leo thang bộ! Lại còn là tầng 5!!”
*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá trong tác phẩm Nửa đêm gà gáy của Trung Quốc.
Vương Viễn Bác thở hồng hộc nói: “Cậu nói ít đi mấy câu được không?”
Thật ra anh ấy cũng không hiểu. Anh ấy cảm thấy Từ Triều Tông có bệnh.
Lúc ấy khi đi xem phòng, rõ ràng tầng hai có phòng trống nhưng Từ Triều Tông như bị ma dắt, nhất quyết lấy căn ở tầng năm. Thế này không phải có bệnh thì là gì? Chẳng lẽ tầng hai không tốt bằng tầng năm à? Giờ thì hay rồi, dọn nhà cũng phải tự làm.
Từ Triều Tông thuê hai phòng một sảnh này làm phòng làm việc của mình.
Tuy rằng trước mắt phòng làm việc này chỉ có ba người… “Cậu ta cũng biết lười thật!” Ân Minh hối hận không thôi: “Tôi điên rồi mới đi đồng ý chung thuyền với các cậu!!”
Anh ấy đến quán net lên mạng không vui sao?
Miệng Vương Viễn Bác là thứ dối trá. Lúc ấy anh ta bị lừa nên mới ngây ngô gật đầu đồng ý, bây giờ nghĩ lại, chẳng phải Vương Viễn Bác đang vẽ một cái bánh lớn cho anh ấy thì còn gì nữa?
Còn cái gì mà làm việc với Từ Triều Tông, sau này có tiền tự mở mười tám quán net chơi cho đủ?
Tâng bốc đến nỗi ba hoa chích choè, giống như sau này Từ Triều Tông sẽ biến thành ông chủ lớn có hàng chục tỷ vậy… Mà anh ấy cũng sẽ nhân tiện thơm lây, chưa nói đến tài sản chục tỷ, tài sản hơn một trăm triệu cũng chẳng thành vấn đề.
Bây giờ anh ấy chỉ muốn lắc đầu, có phải não bị úng nước không, nếu không thì sao lại lung lay trước loại chém gió này được?
“Vương Viễn Bác cậu lừa tôi!” Ân Minh nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Viễn Bác: “…”
Khi Từ Triều Tông trở về, Ân Minh và Vương Viễn Bác đang nằm liệt trên ghế sô pha. Anh mua về ba cốc nước, Ân Minh với Vương Viễn Bác bật dậy, ba người cũng không chú ý, người ngồi sô pha, người thì ngồi xổm trên mặt đất, vừa uống nước vừa trò chuyện xem nên trang trí nơi này thế nào.
Từ Triều Tông nhìn quanh một vòng, ánh mắt mang nỗi nhớ nhung thoang thoảng.
Vì sao lại nhất quyết chọn căn này? Bởi vì anh đã từng ở đây với Mạnh Thính Vũ gần hai năm. Dường như về đến nơi nay là tâm trạng lúc trước cũng quay trở lại.
Hai phòng một sảnh được bọn họ thật sự ấm áp, chính xác thì đây là căn nhà đầu tiên của bọn họ. Một phòng làm phòng ngủ, một phòng làm phòng làm việc của hai người, khi có thời gian rảnh bọn họ sẽ nắm tay nhau đến chợ bán thức ăn gần đấy mua đồ ăn về nấu cơm, sau khi ăn xong anh rửa bát, cô đứng bên cạnh cắt trái cây, cô còn đút cho anh một miếng, cười tươi tắn hỏi anh, Từ Triều Tông, có ngọt không?
Bọn họ uống nước xong, ném vào thùng rác.
Tổng cộng ba cốc, ống hút của hai cốc bị cắn bẹp, chỉ có ống hút của một cốc không có dấu vết.
Thật ra Từ Triều Tông không thích uống mấy thứ này nhưng Mạnh Thính Vũ rất thích, có một thời gian cô muốn giảm béo nhưng lại thèm, cô sẽ bảo anh mua một cốc về, cô chỉ uống một phần ba, phần còn lại để anh giải quyết. Mỗi lần đến được tay Từ Triều Tông, ống hút kia đã không thể nhìn nổi nữa, anh bất lực cầu xin cô, cô dần sửa lại từng chút một, sau đó cười tủm tỉm nhìn anh uống hết phần cô không uống.
“Đến đây, chúng ta liệt kê danh sách, phân công nhau mua đồ.”
Từ Triều Tông lấy một cây bút máy trong túi ra, tiện tay xé tờ giấy, thương lượng với Ân Minh và Vương Viễn Bác xem nên đi đâu mua linh kiện máy tính rồi tự lắp ráp.
…
Quán ăn, Phương Dĩ Hằng và Chương Nhất Minh cùng đi toilet.
Suýt nữa thì Phương Dĩ Hằng mất bình tĩnh.
Khi hai người rửa tay, Chương Nhất Minh ngẩng đầu nhìn vào trong gương, thấy sắc mặt Phương Dĩ Hằng thay đổi khác thường, khí áp quanh người cực thấp, sửng sốt mất mấy giây, dò hỏi: “Anh Tiểu Phương, anh sao thế? Có phải anh khó chịu ở đâu không?”
Chắc không phải say nắng đấy chứ!
Phương Dĩ Hằng cúi đầu, mặt không biểu cảm để mặc nước chảy ào ạt trên tay mình, anh ta im lặng một lát, tắt vòi nước, ngước mắt nhìn về phía Chương Nhất Minh, giọng khàn khàn như đang đè nén: “Nhất Minh, chị em…”
“Cái gì?”
Đầu óc Phương Dĩ Hằng xoay chuyển rất nhanh, hết cảnh này đến cảnh khác tái hiện lại trong đầu anh ta.
Trước đấy anh ta cứ tưởng là dấu vết của người yêu cũ để lại.
Nhưng hiện giờ trực giác và sự quan sát của anh ta nói cho anh ta biết, không phải.
Là một người khác.
Là ai đây?
Phương Dĩ Hằng nhớ đến gì đấy, chậm rãi hỏi: “Anh nhớ trước đấy em có nói gia sư của em thích chị em, phải không?”
“Đúng vậy!” Chương Nhất Minh gật đầu, lại buồn bực, anh Tiểu Phương giống thầy Từ! Trước đấy khi thầy Từ gọi điện cho cậu ta cũng có giọng điệu giống y như này, bây giờ anh Tiểu Phương cũng vậy…
Thế này là sao?
“Anh ta là người như thế nào.” Phương Dĩ Hằng đè nén lại toàn bộ sự buồn bực, biểu cảm lại quay lại với sự ôn hoà: “Anh ta trông như thế nào?”
“Thầy Từ?” Chương Nhất Minh mới nhớ ra mình không có ảnh của thầy Từ,cậu ta dựa vào bồn rửa tay, nhớ lại vẻ ngoài của Từ Triều Tông, thong thả nói: “Thầy Từ trông rất đẹp trai, rất cao, còn cao hơn anh Tiểu Phương một chút…”
Bảo Chương Nhất Minh đi miêu tả vẻ ngoài của người khác, thật sự quá khó khăn.
Lượng từ ngũ của cậu ta quá ít.
Lăn qua lộn lại cũng chỉ được có mấy câu như này, cao, đẹp trai, lạnh lùng.
Không biết vì sao Phương Dĩ Hằng lại kết luận, người đàn ông hai hôm trước gặp được ở quán sữa chua chính là thầy Từ trong lời nói của Chương Nhất Minh.
Hoá ra là anh.
Phương Dĩ Hằng nghĩ, là anh.
Chương Nhất Minh thấy bộ dạng Phương Dĩ Hằng như vậy, không tự chủ được lùi ra sau một bước, cậu ta cứ cảm thấy hai người này rõ đáng sợ.
Thầy Từ cũng như thế này.
Anh Tiểu Phương cũng như thế này.
Sau khi cơm nước xong, Chương Nhất Minh đã hẹn với bạn học khác đến khu trò chơi điện tử, vừa hay Mạnh Thính Vũ có việc muốn nói với Phương Dĩ Hằng, cô đề nghị đến quán cà phê trên tầng 4 trung tâm thương mại.
Từ lâu trên người cô đã không còn sự ngây ngô khi trước.
Trong cái giơ tay nhấc chân chỉ thấy thong dong, không thấy hoảng loạn.
Cô hào phóng thuần thục chọn thực đơn, giống như hiểu biết rất sâu về các loại cà phê.
Tất cả, tất cả đều khiến Phương Dĩ Hằng đau đớn.
Sau khi Mạnh Thính Vũ chọn cho mình xong, đưa thực đơn cho anh ta: “Anh xem xem muốn uống gì đi, em nghe nói quán cà phê này cũng khá ổn đấy.”
Phương Dĩ Hằng nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nặng nề: “Một cốc nước sôi để nguội là được rồi.”
Mạnh Thính Vũ ngẩn ra, cười lễ phép với nhân viên phục vụ: “Vậy cho anh ấy một cốc nước sôi để nguội, thêm một phần bánh Mousse chanh vani. Làm phiền rồi.”
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, trên ghế dài chỉ còn mình bọn họ.
Quán cà phê đang phát nhạc thư giãn.
Mạnh Thính Vũ chần chờ mấy giây, rồi mới thử thăm dò hỏi anh ta: “Anh thật sự quyết định học y sao?”
Phương Dĩ Hằng chỉ nhìn cô, không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Mãi đến giờ phút này, cuối cùng Mạnh Thính Vũ cũng xác định được đáp án kia. Cô thấy Phương Dĩ Hằng như vậy, nghĩ đến bác sĩ Phương của mười mấy năm sau, sự đau thương và buồn khổ tràn ngập trong lòng như muốn mài mòn cô.
Nhưng giữa bọn họ đã sớm… Chia xa.
Cô thật sự không thể cứ ngồi vậy mặc kệ. Tựa như năm đó khi nhìn thấy những ngày anh sa sút, cô không thể làm như không thấy, bởi vì anh ta đã từng là người cô cực kỳ cực kỳ thích.
Là anh ta đã khai sáng cho cô, để cô biết rốt cuộc nên yêu một người như thế nào.
Dù cho đã từng thất bại, từng thất vọng, bây giờ cô muốn lấy lại sự dũng cảm ngày trước, níu kéo anh ta một lần.
“Phương Dĩ Hằng, gần đây anh có rảnh không?” Mạnh Thính Vũ nhìn anh ta, là nhìn anh ta, cũng là đang nhìn vị bác sĩ đã xuất hiện khi cô hụt hẫng bất lực nhất: “Mấy ngày nay em rảnh, muốn đi loanh quanh một lúc, anh muốn đi cùng không?”
“Đi… Đâu?” Phương Dĩ Hằng trợn mắt hỏi cô.
Không ngờ cô lại hẹn anh ta ra ngoài.
Anh ta không biết làm sao, đầu óc rối bời, anh ta không còn hiểu cô nữa, thậm chí còn không hiểu được dụng ý sau chuyện cô nói là gì.
Cuối cùng anh ta biến thành đồ ngốc không hiểu chuyện gì trước mặt cô.
Mạnh Thính Vũ thu lại ý cười trên khóe môi, nghiêm túc thong dong nói: “Thành phố Lô.”
Phương Dĩ Hằng nghe thấy địa chỉ này, sắc mặt lập tức thay đổi.