Nếu không có chuyện ở hiệu sách đó, Mạnh Thính Vũ cũng chẳng có hứng thú đi tìm hiểu một người lạ.
Lúc được đồng nghiệp Phi Phi đưa tới một nhà hàng mì sợi gần đó, Mạnh Thính Vũ vãn đang dùng điện thoại tìm kiếm cái tên “Tần Độ”. Tin tức trên mạng internet hiện nay vẫn chưa phát triển tiện lợi lắm, tài liệu tra được cũng rất có hạn, việc này cũng liên quan tới tác phong làm việc khiêm tốn của bản thân Tần Độ.
“Không phải em có hứng thú với Tần Độ thật đó chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phi Phi hỏi với giọng điệu đùa giỡn.
Cô ấy là nhân viên mới vào làm năm ngoái, về kinh nghiệm mà nói vẫn được coi là người mới. Trước sau gì cũng vẫn có chút khoảng cách với những người đi trước. Nhưng giờ Mạnh Thính Vũ tới đây thực tập, cô ấy cảm thấy bản thân đã tìm được đồng bọn, vậy nên cô ấy không hề keo kiệt mà giải phóng sự nhiệt tình và ý tốt với Mạnh Thính Vũ.
Môi trường công sở cũng có đấu đá lẫn nhau nhưng tạm thời chẳng có chút liên quan gì đến những người mới như bọn họ cả.
Lúc nói chuyện cũng không cần phải che giấu hoặc phải suy nghĩ nhiều, sau khi cân nhắc rất nhiều mới dám nói ra.
Mạnh Thính Vũ bật cười, chống má: “Không đâu.”
Cô kể lại đơn giản một lượt chuyện hôm đó đụng phải Tần Độ trong hiệu sách: “Chỉ là hơi tò mà thôi. Dù sao cũng mới gặp nhau được vài ngày, sau đó lại phát hiện đối phương là một người nổi tiếng…”
Phi Phi tự cho là đúng, rót cho Mạnh Thính Vũ một chén trà: “Chứ còn gì nữa. Nhưng hai người khá có duyên đó. Có thể em chưa rõ, nhân vật trên trang bìa của tạp chí hàng tuần lần này mọi người trong tổ đã chia làm hai phe. Phe thanh niên cho rằng nên thuận theo trào lưu, tìm một diễn viên thần tượng có độ nổi tiếng cao và có tác phẩm tiêu biểu. Phe bảo thủ lại muốn xuất bản với hình ảnh người có trình độ trong phương diện văn hóa nghệ thuật truyền thống.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Thính Vũ nghiêm túc nghe.
Gặp được người bằng lòng chỉ bảo cho mình trong chốn công sở là cực kỳ may mắn.
“Sau đó phe bảo thủ tìm được rất nhiều người phù hợp để lựa chọn, trong đó có mẹ của Tần Độ. Thời trẻ mẹ anh ấy là diễn viên Côn khúc rất nổi tiếng. Sau khi lập gia đình đã nghỉ hưu, mọi người đều cảm thấy rất đáng tiếc. Nhà chồng của bà ấy cũng được coi là gia đình giàu có ở thành phố Yên này. Em nghĩ mà xem, có phải câu chuyện giữa con trai nhà giàu và diễn viên Côn khúc rất cảm động không? Hơn nữa, con trai bà ấy - Tần Độ cũng quá ưu tú.”
“Nghe nói là tốt nghiệp Oxford, sau khi về nước bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc. Các anh chị nói, anh ấy được coi là một người nổi bật trong thế hệ giàu có đời thứ ba, tác phong sinh hoạt rất chặt chẽ, cẩn thận, có thủ đoạn và năng lực. Quan trọng nhất là tích cách anh ấy khiêm tốn, nhã nhặn, không cần biết có phải là ngụy trang không nhưng trước mắt quả thật chưa thấy tin đồn xấu nào.”
Mạnh Thính Vũ gật đầu đồng ý.
Mặc dù mới chỉ gặp một lần, chưa nói chuyện với nhau nhưng cô thật sự có thể cảm nhận được đối phương có phong độ của một quý ông.
Sau giờ nghỉ trưa, tổ thông báo họp.
Mạnh Thính Vũ thân là trợ lý thực tập của Đổng Mạn cũng cầm giấy bút đi vào phòng họp to lớn. Một tiếng sau đó, cô xem như đã hiểu được cuộc khẩu chiến giữa những người trí thức kịch liệt đến mức nào. Cô như một người ba phải, lúc phe thanh niên chứng minh quan điểm của mình, cô thầm gật đầu đồng ý, tới khi phe bảo thủ phản bác, cô cũng thấy đối phương nói rất có lí…
Mạnh Thính Vũ: “…”
Cuộc thảo luận này vẫn chưa có kết quả.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Đồng Mạn gọi cô vào văn phòng, mệt mỏi xoa mũi, nói: “Thính Vũ, em đi tìm hiểu về tài liệu cá nhân của bà Tần đi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ tới đó thăm hỏi, thuận tiện thăm dò ý tứ.”
“Vâng.” Mạnh Thính Vũ ghi lại.
Sau khi về nhà cô cũng không rảnh rỗi.
Cô cũng giống những học sinh trẻ tuổi khác, số lượng người có hứng thú với Côn khúc ít lại càng ít.
Tuy những anh chị khác trong tổ đều cảm thấy mục đích phỏng vấn bà Tần chủ yếu là muốn tìm hiểu về cuộc sống của bà ấy. Nhưng suy cho cùng, tổng hợp tạp chí nổi tiếng trong những năm gần đây, gần như không có bài báo nào về bà ấy và chồng bà ấy. Việc này đúng là đã tăng thêm vẻ thần bí.
Nhưng Mạnh Thính Vũ vẫn cảm thấy, so với cuộc sống hôn nhân của bà Tần, quá khứ huy hoàng của bà ấy mới đặc sắc.
Một nghệ thuật gia Côn khúc như vậy, tại sao năm đó bà ấy lại từ bỏ sự nghiệp của mình?
Bà ấy… có hối hận không?
Mạnh Thính Vũ rất để tâm tới công việc của mình, ngày nào về nhà cũng cầm điện thoại mở Côn khúc. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, cô đã xem mọi vở diễn của bà Tần.
Cô từ một người không biết gì đã trở thành gà mờ.
Biết Mạnh Thính Vũ cố ý làm một chú cừu len làm quà cho lần thăm hỏi này, Đổng Mạn rất vui mừng. Tuy nói không nên so sánh nhưng trợ lý ban đầu của cô ấy thực sự không tâm lý như Mạnh Thính Vũ.
Mạnh Thính Vũ tìm một lượt tạo hình của bà Tần trước đây, xác định được kiểu dáng mà cô thấy phù hợp nhất, làm thành một chú cừu len nhỏ.
Vừa tinh xảo vừa đáng yêu, có thể làm móc khóa, cũng có thể làm đồ trang trí đặt trên xe.
Con dâu nhà giàu như bà Tần thiếu thứ gì chứ?
Quà đắt tiền sẽ không phù hợp.
Quà ít tiền lại lo đối phương không thích.
Đổng Mạn và Mạnh Thính Vũ rất hợp nhau, trên đường đến nhà họ Tần, cô ấy chia sẻ trải nghiệm thời còn làm phóng viên thực tập của mình: “Trước đây sếp giao cho chị nhiệm vụ đi phỏng vấn một nghệ thuật gia già, bị nhốt ở ngoài rất nhiều lần, sau này chị nghe ngóng được ông ấy thích câu cá, vậy nên chị đã đi câu cá cùng ông ấy suốt nửa tháng liền, cuối cùng ông ấy mới chịu nói.”
Mạnh Thính Vũ nghe xong ghi nhớ hết trong lòng.
Khu biệt thự nhà họ Tần nằm ở ngoại ô, không phải là phong cách kiến trúc thiên về hiện đại mà ngược lại, khi đứng ở ngoài cổng sắt nhìn vào, chỉ thấy rất trang trọng và nghiêm túc. Trên bức từng đã có tuổi đời là dây thường xuân chằng chịt, khiến người ta cảm thấy trong lành, mát mẻ giữa mùa hè chói chang.
Dưới sự dẫn đường của quản gia, bọn họ đi vào nhà chính nhà họ Tần.
Bà Tần đã đợi sẵn ở đó.
Bà ấy đã ngoài năm mươi nhưng gần như không nhìn ra được dấu vết tàn khốc nào của năm tháng trên người bà ấy. Mỹ nhân đẹp từ trong xương cốt chứ không chỉ ở ngoài da, đứng im bên cạnh cũng có thể cảm nhận được bà ấy đã từng tài hoa như thế nào.
Mạnh Thính Vũ không quan sát xung quanh, luôn cụp mắt đứng bên cạnh Đổng Mạn.
Bà Tần nói chuyện với Đổng Mạn, giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng. Tuy rằng bà ấy rất khách sáo, cũng rất lịch sự nhưng Mạnh Thính Vũ và Đổng Mạn đều có thể nghe ra được lời từ chối khéo léo của bà ấy. Điều này cũng nằm trong dự đoán của bọn họ. Người nhà họ Tần đều cực kỳ khiêm tốn, sau khi bà ấy nghỉ hưu, trên mạng không còn bất cứ bài báo nào có thể thăm dò về bà ấy.
Đổng Mạn cũng không tiếp tục khuyên bà ấy nữa.
Hai bên cực kỳ khách sáo.
Thời gian cũng đã lâu, Đổng Mạn và Mạnh Thính Vũ chuẩn bị ra về. Dưới ánh mắt cổ vũ của Đổng Mạn, Mạnh Thính Vũ đỏ mặt đưa chú cừu len nhỏ tự làm cho trợ lí của bà Tần.
Bà Tần cảm thấy rất hứng thú với món đồ này, sau khi nhận lấy thích đến mức không muốn buông tay, cong mắt nở nụ cười: “Đáng yêu quá, là cô Mạnh tự làm hả?”
Mạnh Thính Vũ gật đầu, mặt đỏ bừng: “Cháu rất thích cô, chú cừu này được lấy cảm hứng từ vai diễn Viên Lâm trong vở Ngọc Trâm Ký của cô, cô thích là được.”
Vẻ mặt bà Tần ngẩn ngơ, ngay sau đó đã khôi phục lại vẻ bình thường, trong mắt là sự yêu thích thật sự: “Cô Mạnh, cảm ơn cô, tôi rất thích.”
Ra khỏi nhà chính, Đổng Mạn tới gara lấy xe, Mạnh Thính Vũ đứng đợi trước đài phun nước.
Thực ra cô rất thích kiến trúc có cảm giác lịch sử như thế này, có lẽ do nằm ở ngoại ô gần sông núi nên nhiệt độ thấp hơn khu vực nội thành vài độ. Cô thích thú cảm nhận gió nhẹ thổi qua mặt, trong không khí còn có mùi cỏ nhè nhẹ, ngay cả ánh mặt trời chiếu lên người cũng không cảm thấy nóng rát.
Thật tốt.
Tiếc rằng cô không mang theo máy ảnh, vả lại đây là nhà người khác, nếu không cô thật sự rất muốn lưu giữ lại tất cả những hình ảnh thấm đẫm hương vị tháng năm này.
Đúng lúc ngẩng đầu nhìn khóm thường xuân đó, cô vô tình chạm phải ánh mắt của người đang đứng trên sân tầng hai.
Tần Độ mặc một bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, tay cầm một quyển sách, thanh lịch nho nhã, vóc dáng cao lớn. Lúc nhìn cô, anh ấy ung dung, bình tĩnh gật đầu cười xem như chào hỏi.
Mạnh Thính Vũ do dự vài giây, không biết liệu có phải bản thân tự đa tình hay không. Lẽ nào anh ấy cũng nhận ra cô?
Cô hoàn hồn, thử giơ tay vẫy nhẹ.
Tần Độ bật cười, anh ấy lập tức phát hiện ra rằng mình đang đứng trên lầu nhìn xuống còn cô thì nhìn lên, trường hợp này không thích hợp để nói chuyện. Lúc anh ấy chuẩn bị quay người xuống lầu thì Đổng Mạn đã lái xe từ trong gara ra, đi đến trước mặt Mạnh Thính Vũ.
Mạnh Thính Vũ lại vẫy tay với anh ấy lần nữa, chỉ cách nhau nửa phút nhưng lần này là chào tạm biệt.
Tần Độ hiểu ý cô, dịu dàng, lịch sự gật đầu.
Mạnh Thính Vũ cúi người chui vào trong xe.
Thực ra cô hơi tò mò, anh ấy đang đọc sách gì? Tay đặt trên nút bấm cửa sổ nhưng không bấm.
…
Kết quả và điểm trúng tuyển đại học được công bố, các nhà hàng ở thành phố Yên cũng bắt đầu trở nên nhộn nhịp, gần như ngày nào cũng có gia đình của tân sinh viên đến tổ chức tiệc tri ân. Nhà họ Chương cũng không ngoại lệ, điều vượt ngoài dự đoán của Mạnh Thính Vũ là điểm của Chương Nhất Minh kiếp này cao hơn kiếp trước hẳn mười mấy điểm.
Ỷ vào việc đã thi xong đại học, bản thân cũng đã thành niên nên Chương Nhất Minh mới để lộ nguyên nhân: “Kỳ nghỉ đông suýt chút nữa em đã bị các bạn học cấp 2 kéo đến quán net, là thầy Từ nhìn thấy em nên lôi em về. Thầy Từ cực kỳ, cực kỳ nghiêm khắc với em. Sau ngày hôm đó, mỗi lần được nghỉ anh ấy sẽ gọi điện hỏi em đang ở đâu…”
Quả thực kiếp trước Chương Nhất Minh bị kéo tới quán nét, thậm chí còn chìm đắm trong đó một thời gian.
May mà cậu ta thoát ra kịp. Kiếp này, sau khi bị Từ Triều Tông phát hiện, anh đã bóp chết ý định đó ngay từ trong trứng, quản thúc cậu ta cực kỳ nghiêm khắc.
Chương Nhất Minh không phải là người không biết tốt xấu, cậu ta nhìn ra được thầy Từ thật sự đối tốt với cậu ta, nếu không, một gia sư có lương có cần phải lo lắng cho cậu ta như lo cho em trai không?
Tất nhiên sự thẳng thắn của cậu ta được đổi lại bằng cái vò đầu của Mạnh Lệ Trân.
Trong lòng Mạnh Thính Vũ lóe lên một tia rung động.
Hai vợ chồng nhà họ Chương cũng biết bình thường Từ Triều Tông tận tâm như thế nào, họ gửi riêng cho anh một tấm thiệp mời, dặn anh ngày đó nhất định phải tới. Ngoài việc đó ra, Mạnh Lệ Trân còn hào phóng chuẩn bị một cái lì xì một nghìn tệ để tặng cho Từ Triều Tông. Đây cũng là tấm lòng của họ.
Đương nhiên là Từ Triều Tông vui vẻ nhận lời, đồng ý rằng ngày hôm đó sẽ tới, anh cũng thật sự vui mừng cho Nhất Minh. Chắc lần này cậu ta có thể thi vào một trường đại học tốt hơn.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày nhà họ Chương tổ chức tiệc tri ân.
Mạnh Thính Vũ giúp cô mình tiếp khách, nửa tiếng sau nụ cười trên mặt cô đã cứng ngắc. Rất nhiều chú thím họ hàng mà cô không biết túm lấy cô không buông, hỏi cô có bạn trai chưa, có muốn họ giới thiệu cho không, v.v… Kiếp trước cô chưa gặp phải tình huống như thế này, bây giờ… cô thật sự không chịu nổi sự nhiệt tình của cô bác họ hàng.
Cô tìm cớ ra khỏi nhà hàng hít thở, vừa ra đã nhìn thấy Từ Triều Tông từ trên taxi bước xuống. Sau khi nhìn thấy cô, anh sải bước đi tới.
Hai người còn chưa kịp nói chuyện, đằng sau đã truyền tới một giọng nam trong trẻo, trầm thấp…
“Thính Vũ.”
Mạnh Thính Vũ quay đầu lại, là Phương Dĩ Hằng mặc áo trắng quần đen đang từng bước đi tới từ bên trái.
Từ Triều Tông đi tới từ bên phải, Phương Dĩ Hằng đi tới từ bên trái.
Mạnh Thính Vũ đứng trước cây cột ở giữa: “…”
Đây là đang diễn vở gì vậy?
Thời gian quay lại hai ngày trước.
Chương Nhất Minh về trường học lấy bằng tốt nghiệp sau đó tới khu ẩm thực ngầm, cậu ta gặp Phương Dĩ Hằng đang mua sữa chua, vô tình để lộ chuyện mình sắp tổ chức tiệc tri ân.
Phương Dĩ Hằng nói chúc mừng cậu ta.
Chương Nhất Minh thuận miệng hỏi về thành tích của Phương Dĩ Hằng, cậu ta cực kỳ kinh ngạc, thuận miệng hỏi: “Anh Tiểu Phương thi được điểm cao như vậy, nhà anh có long trọng tổ chức tiệc tri ân cho anh không, chắc chắn rất náo nhiệt đúng không?”
Phương Dĩ Hằng thản nhiên cười: “Chắc bọn họ không có dự định này, cũng chưa từng hỏi anh thi được bao nhiêu điểm.”
Chương Nhất Minh nhớ tới việc xảy ra trong nhà anh ta trước khi thi đại học, cậu ta cũng đã biết việc cha mẹ anh Tiểu Phương ly hôn từ lâu rồi.
Cậu ta nhất thời nổi lòng thương xót, dưới sự xúc động đã buột miệng nói: “Anh Tiểu Phương, hay là hôm đó anh cũng tới nhé? Em giữ một chỗ cho anh!”
Phương Dĩ Hằng chậm rãi ngước mắt, trên mặt mang theo ý cười như có như không, nhẹ giọng nói: “Được.”
Không cần đoán Mạnh Thính Vũ cũng biết người khởi xướng ra khung cảnh khiến người ta bất lực này là ai.
Có những người thật sự là ba ngày không đánh sẽ lật mái nhà!
Tưởng rằng mình thành niên rồi thì cô không dám tẩn cậu ta nữa à?
Phương Dĩ Hằng đi tới, lưng thẳng tắp, lặng lẽ đứng bên cạnh Mạnh Thính Vũ.
Từ Triều Tông chỉ thản nhiên nhìn anh ta một cái rồi thu hồi tầm mắt, giọng điệu thản nhiên như thường hỏi: “Thính Vũ, người ghi sổ ở đâu? Anh đi ghi một món quà.”