Sống lại với chồng cũ sau khi ly hôn

Sau khi Từ Triều Tông và Mạnh Thính Vũ nói chuyện vài câu, hai người chuẩn bị quay về phòng.
 
Trên đường quay lại, hai người gặp Phương Dĩ Hằng đi từ trong WC ra. Anh ta rửa mặt bằng nước lạnh, giọt nước nhỏ từ trên tóc xuống trán, mang theo chút cảm giác tan vỡ.
 
Ba người lại gặp nhau tại cửa phòng tiệc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tâm trạng Từ Triều Tông không tệ, anh chủ động bước nhanh hơn, không đi cùng hai người họ nữa.
 
Mạnh Thính Vũ không thích anh, đây là chuyện anh đã đoán được từ trước.
 
Nhưng rõ ràng lúc nãy cô đã nói cô cũng không thích Phương Dĩ Hằng. Từ trình độ nào đó mà nói, xác suất của Phương Dĩ Hằng còn nhỏ hơn của anh. Tại sao? Tại vì cô không phải là người sẽ ở bên một người đã từng, hơn nữa, giữa cô và Phương Dĩ Hằng không chỉ là xa cách một năm mà là gần hai mươi năm.
 
Hai mươi năm là một cái hố rộng.
 
Ai có thể vượt qua được chứ?
 
Mạnh Thính Vũ và Phương Dĩ Hằng tụt lại phía sau hai bước, cô quan tâm tới cảm xúc của anh ta, cười hỏi: “Ăn được không?”
 
“Ừ.” Phương Dĩ Hằng gật đầu, thực ra anh ta rất muốn hỏi cô và Từ Triều Tông đã nói gì nhưng lời đến bên miệng lại nuốt lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi vào phòng tiệc, Mạnh Thính Vũ còn phải đi cùng cô mình tiếp đãi những vị khách khác.
 
Phương Dĩ Hằng quay về vị trí của mình.
 
Bạn thân của Chương Nhất Minh đang hô lên: “Lát nữa đừng đi đâu nhé, chị Thính Vũ đã đặt phòng karaoke, chúng ta cùng đi đi! Phương Dĩ Hằng, anh cũng đi nhé!”
 
Phương Dĩ Hằng lóe lên một suy nghĩ, anh ta im lặng gật đầu, coi như đồng ý.
 
Người còn lại nói chuyện với Từ Triều Tông, cậu ta cũng mời rất nhiệt tình: “Thầy Từ, anh cũng đi nhé, nhiều người mới vui. Lát nữa bọn em còn chơi trò chơi nữa, vui lắm đó!”
 
Ánh mắt Phương Dĩ Hằng cũng lặng lẽ nhìn về phía Từ Triều Tông.
 
Từ Triều Tông chỉ mỉm cười, từ chối một cách uyển chuyển: “Mọi người đi đi, công ty còn có chút việc phải xử lí, tôi không đi đâu. Chúc mọi người chơi vui vẻ.”
 
Không cần Mạnh Thính Vũ dặn dò, anh cũng sẽ không tham gia những hoạt động hát hò như thế này.
 
Thật sự không thể chơi cùng với một đám trẻ con được.
 
Tuy cô cũng đi nhưng anh cần phải suy nghĩ xem chuyến đi này có ý nghĩa hay không.
 
Lẽ nào tiếp tục kẹp súng mang gậy anh tới tôi đi với Phương Dĩ Hằng à?

 
Cô không ở đó còn dễ nói, nếu cô ở đó thì cô sẽ nhìn nhận anh thế nào? Đấu võ mồm với một nam sinh mười chín tuổi như vậy, cho dù có thắng đi chẳng nữa, vậy có đáng để kiêu ngạo không? Nếu cô không ở đó, vậy thì càng không cần ở lại với Phương Dĩ Hằng, càng nhìn càng thấy ghét.
 
Nói xong, Từ Triều Tông cũng lười phải quan sát xem Phương Dĩ Hằng có phản ứng gì. Anh đứng dậy, nói tạm biệt Chương Nhất Minh rồi đi về phía Mạnh Lệ Trân và ông Chương.
 
Mãi tới khi đoàn người tới quán KTV gần nhà hàng, Phương Dĩ Hằng vẫn như đang chìm đắm trong suy nghĩ.
 
Anh ta không hiểu tại sao Từ Triều Tông lại rời đi trước, anh ta còn tưởng rằng Từ Triều Tông nhất định sẽ đi cùng, thậm chí anh ta đã nghĩ xong cách đối phó rồi.
 
Nhưng bây giờ lại cảm thấy như một đấm này đấm vào bông.
 
Mạnh Thính Vũ đặt phòng lớn, đủ chứa hai ba mươi người. Cô cũng không quên môi trường ồn ào như thế nào cho lắm, đi hát với năm ba người bạn tốt là tình cảm nhưng chen chúc cùng một đám nhóc mười tám tuổi trong căn phòng này gần như có thể được coi là tra tấn.
 
Ai nấy đều là ca sĩ, sau khi lấy được mic thì gào thét không ngừng.
 
Cô ngồi tít phía trong ghế dài, lúc gọi món đã gọi cả hoa quả và nước ngọt, nhìn một lượt, tất cả đều là nước có ga. Phương Dĩ Hằng lúc nào cũng chú ý tới cô, anh ta không nghĩ đến hành vi bất thường của Từ Triều Tông nữa. Thấy cô lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, anh ta vươn tay lấy nước ngọt, sau khi nhìn rõ là loại nào thì lại đặt về.
 
Nghĩ đến đây, Phương Dĩ Hằng lẳng lặng đứng dậy, đi ra ngoài nhân lúc mọi người không để ý.
 
Anh ta chạy cả quãng đường, đến cả thang máy cũng không chờ nổi, trực tiếp đi bằng lối thoát hiểm.
 
Giống như đã tìm lại được cảm giác đó khi ở cùng cô.
 
Sau khi ra khỏi KTV, anh ta vượt qua một con phố, chạy băng băng dưới cái nắng như thiêu đốt, mồ hôi cũng biến thành những tấm huân chương, cuối cùng anh ta cũng tìm được một quán trà sữa. Nhưng người đang xếp hàng ở đây không ít, anh ta ép bản thân phải bình tĩnh lại.
 
Mạnh Thính Vũ lượn một vòng trong phòng, không tìm thấy bóng dáng Phương Dĩ Hằng, cô tưởng anh ta đi WC nhưng vẫn không yên tâm lắm, vậy nên đã gửi cho anh ta một tin nhắn.
 
Mạnh Thính Vũ: “Sao không thấy anh vậy, đi đâu đó?”
 
Phương Dĩ Hằng vẫn đang xếp hàng, điện thoại rung lên. Thấy là tin nhắn của cô, còn chưa xem nội dung trên mặt anh ta đã hiện lên ý cười.
 
Anh ta trả lời từng chữ một: “Ra ngoài có chút việc, lát nữa sẽ quay lại.”
 
Mạnh Thính Vũ: “Được.”
 
Tin nhắn này vừa gửi xong, điện thoại của Mạnh Thính Vũ đã đổ chuông, là đồng nghiệp Phi Phi gọi tới.
 
Trong phòng ồn ào tới mức đau màng nhĩ, cô cầm điện thoại, đẩy cửa đi ra ngoài. Đi đến một góc yên tĩnh hơn mới nhận điện thoại: “Alo, Phi Phi, có chuyện gì à?”
 
“Thính Vũ, chị Mạn bảo em tới đây một chuyến, cuộc họp thứ ba tuần sau dời lịch lên sớm hơn rồi, có một số tài liệu chúng ta phải đối chiếu, em xem có thể tới được không?” Phi Phi tinh ý nói tiếp: “Nếu em không tới kịp cũng không sao, em tìm một chiếc máy tính, chúng ta đối chiếu online cũng được.”
 
Mạnh Thính Vũ đã muốn tìm cớ để chuồn đi từ lâu.
 

Cô và đám học sinh này có khoảng cách thế hệ, lại chẳng giành được mic, vậy nên đã lãng phí thời gian cả một buổi chiều ở đây, chẳng bằng tới tòa soạn cho yên tĩnh.
 
Cô đồng ý rất quyết đoán: “Em rảnh, đợi chút, em bắt xa qua liền.”
 
Sau khi cúp máy, Mạnh Thính Vũ quay về phòng, kéo Chương Nhất Minh sang một bên, đưa cho cậu ta vài trăm tệ rồi dặn dò: “Phương Dĩ Hằng ra ngoài có việc, đợi anh ấy quay lại, nếu anh ấy muốn ở lại em nhớ phải chú ý tới anh ấy nhiều hơn. Dù sao người ta cũng là khách, không thể lạnh nhạt với anh ấy được. Còn nếu anh ấy muốn đi thì em nhớ tiễn anh ấy ra cửa, đây là phép lịch sự cơ bản!”
 
Chương Nhất Minh làm quá đỡ trán: “Chị, anh Tiểu Phương còn lớn hơn chị hai tháng đó!”
 
Mạnh Thính Vũ chợt ngây người, thả lỏng vai, cười nói: “Nói cũng phải, vậy được, em tự xem mà làm.”
 
Sau khi cô rời khỏi phòng đi đến trạm xe bus gần đó, cô gửi cho Phương Dĩ Hằng một tin nhắn: “Trong tòa soạn đột nhiên có thông báo quay lại tăng ca, em đi trước đây!”
 
Lúc nhận được tin nhắn này, đoàn người xếp hàng vừa đúng lúc tới lượt Phương Dĩ Hằng.
 
Thời tiết tháng bảy cực kỳ oi bức.
 
Phương Dĩ Hằng bị mặt trời hun đến mức cổ đỏ cả lên, sau lưng chiếc áo màu trắng ướt đẫm mồ hôi.
 
Anh ta ngơ ngẩn ôm điện thoại.
 
Nhân viên đội mũ lưỡi trai trước mặt mỉm cười hỏi anh ta: “Anh muốn uống gì? Có thể gọi đồ rồi.”
 
Anh ta vô thức trả lời: “Một cốc trà việt quất, một cốc sữa lắc vị vani.”
 
Sau khi nhận đồ đã được đóng gói từ tay nhận viên, anh ta mới hoàn hồn. Anh ta không quan tâm được bất cứ điều gì, xông ra ngoài như một mũi tên. Ít nhất, ít nhất hãy để anh ta đưa cốc trà việt quất này cho cô.
 
Mạnh Thính Vũ đang đứng đợi ở trạm xe bus.
 
Xe vẫn chưa tới, đến cả taxi không chở khách cũng chẳng có chiếc nào. Cô hơi sốt ruột, nhớ về thời kỳ tiện lợi có thể gọi xe bất cứ lúc nào trước khi sống lại.
 
Một chiếc xe con màu đen chạy qua.
 
Tần Độ còn tưởng rằng mình nhận sai người, trầm giọng nói với tài xế: “Dừng lại.”
 
Chiếc xe chậm rãi dừng lại.
 
Tần Độ mở cửa sổ xe, cố gắng xác nhận. Cuối cùng cũng nhận ra cô, anh ấy cúi đầu nhìn giờ, suy nghĩ vài giây: “Quay lại đi.”
 
Mạnh Thính Vũ đang rối rắm nên tiếp tục đợi ở đây hay đi bộ gần một kilomet để đi tàu điện ngầm… cô hận không thể học theo cách tung đồng xu của Từ Triều Tông lúc đó. Chiếc xe con màu đen chạy qua rồi lại quay lại, cô bị dọa hết hồn. Không biết trong đầu cô đã hiện lên bao nhiêu tin tức xã hội, cô vội vàng lùi về sau vài bước.
 
Mãi tới khi cửa xe mở ra, người trong xe quay đầu sang, ánh mắt dịu dàng, giọng nói trong trẻo trầm thấp: “Cô Mạnh, xin chào. Cô muốn đi đâu à?”

 
Mạnh Thính Vũ vừa nhìn đã nhận ra anh ấy là ai, vốn đang ngạc nhiên không biết tại sao người này biết cô họ Mạnh, cô bỗng nhớ tới trước đây không lâu đã tới thăm hỏi mẹ anh ấy. Anh ấy biết tên cô cũng là bình thường.
 
“Anh Tần, xin chào.” Mạnh Thính Vũ lịch sự trả lời anh ấy: “Tôi chuẩn bị tới tòa soạn.”
 
“Sợ rằng giờ này không bắt được xe.” Tần Độ nhẹ giọng nói: “Nếu cô Mạnh không chê, chẳng bằng để tôi tiễn cô một đoạn?”
 
Dường như anh ấy biết điều Mạnh Thính Vũ đang lo lắng, không nhanh không chậm bổ sung: “Mẹ tôi từng nhắc tới lời mời từ tuần báo nhân vật của các cô, nếu không ngại, cô Mạnh, tôi muốn tìm hiểu thêm tài liệu về lĩnh vực này.”
 
Mạnh Thính Vũ và anh ấy nhìn nhau, chân mày giãn ra.
 
Điều nằm ngoài dự đoán của cô là Tần Độ tự mình đẩy cửa xe bước xuống, tay đặt trên cửa xe, làm động tác mời.
 
Cho dù thế nào, động tác này đã cho cô đủ thể diện, cũng cực kỳ thành tâm.
 
Huống hồ, cô không có lý do để từ chối, đúng không?
 
Mạnh Thính Vũ hơi cúi người, ngồi vào trong xe. Đợi cô ổn định chỗ ngồi, Tần Độ mới lên xe, đóng cửa lại. Anh ấy dặn tài xế: “Chú Dương, đưa cô Mạnh đến Phồn Cẩm Xã.”
 
Tài xế đáp lời.
 
Xe lại chạy vững vàng trên đường. Xe vừa đi thì chàng trai xách trà hoa quả chạy tới từ đầu đường bên kia, anh ta thở hổn hển, nhìn một vòng quanh trạm xe nhưng không tìm thấy bóng dáng cô gái mà mình thích, mặt anh ta lộ ra vẻ cô đơn.
 
Tần Độ tiến lùi hợp lý, cực kỳ có chừng mực, ngồi cách Mạnh Thính Vũ một vị trí. Hôm nay anh ấy mặc áo sơ mi trắng được là ủi ngay ngắn, tay áo được xắn lên, lộ khuỷu tay thon gầy, trên cổ tay vẫn đeo chiếc Vacheron Constantin ngày hôm đó bọn họ gặp nhau ở hiệu sách.
 
Anh ấy và Mạnh Thính Vũ đều là người rất thích đọc sách, không cần phải cố gắng tìm kiếm chủ đề cũng có thể chuyện cực kỳ hào hứng.
 
Đối với Tần Độ mà nói, đây là một trải nghiệm rất mới mẻ. Chưa tới một tháng, anh ấy đã gặp cô Mạnh đây ba lần. Lần đầu ở hiệu sách, lần thứ hai ở nhà anh ấy, vậy thì lần thứ ba không cần phải chần chừ nữa.
 
Đến khi xe dừng trước cửa Phồn Cẩm Xã, Tần Độ vẫn cảm thấy chưa đã ghiền.
 
Giao du giữa nam và nữ, rất nhiều lúc sẽ cảm thấy là qua lại. Cũng đã rất lâu rồi Mạnh Thính Vũ không có người để nói chuyện như vậy, hơn nữa cô có thể cảm nhận được rằng Tần Độ thật sự là một người thích đọc sách. Giữa bọn họ không tồn tại việc cố ý hùa theo của bất cứ ai.
 
Mạnh Thính Vũ nhớ vẫn còn việc, sau khi tạm biệt Tần Độ, cô đẩy cửa bước xuống xe.
 
Tần Độ gọi cô.
 
Cô quay đầu lại.
 
Ánh mắt trời xuyên qua bóng cây loang lổ, chiếu vào trong xe, ánh lên một tầng sáng giữa chân mày anh ấy. Tựa như anh ấy đã hạ quyết tâm gì đó, giọng nói dịu dàng lúc trước nhiều thêm một phần bình tĩnh: “Cô Mạnh, nếu cô không ngại, có thể cho tôi biết số điện thoại của cô không?”
 
Mấy phút sau, Mạnh Thính Vũ xuống xe.
 
Tần Độ cũng bước xuống theo, anh ấy đứng bên cạnh xe, mỉm cười nhìn cô đi vào trong tòa soạn.
 
Đi được vài bước, Mạnh Thính Vũ vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ấy đang dõi theo cô. Cô quay đầu lại không chút do dự, cong môi cười, vẫy tay với anh ấy.
 

 

Từ Triều Tông trở về căn phòng cho thuê.
 
Ân Minh và Vương Viễn Bác vẫn chưa tới, hôm nay là ngày nghỉ. Sau khi anh xốc lại tinh thần xử lí vài vấn đề đã không gắng gượng được nữa. Hôm nay bị cô Mạnh đưa đi mời rượu vài trưởng bối, uống vài chén rượu, đầu óc anh cũng không được tỉnh táo cho lắm. Anh không cố thêm nữa, sau khi rửa mặt bèn trở về phòng ngủ chính, nằm chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
 
Có lẽ do bị tác động nên anh đã mơ một giấc mơ.
 
Trong giấc mơ, anh quay về trang viên của anh và cô đó. Anh đã tìm một lượt hết tất cả các ngóc ngách trong căn phòng to lớn, trống rỗng đó nhưng vẫn không tìm thấy cô.
 
Anh sợ hãi không thôi, giống như một con thú bị nhốt.
 
Mãi tới khi câu nói yếu ớt ‘em ở đây’ vang lên, anh mới được kéo về từ bên bờ vực sụp đổ. Anh lo lắng tìm kiếm âm thanh đó khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy cô trong vườn hoa. Nhưng cô lại biết thành một chú chim bị nhốt trong chiếc lồng màu vàng.
 
Cô hét lên với anh: “Từ Triều Tông, anh mau thả em ra, mau thả em ra!”
 
Anh đi vòng quanh chiếc lồng, có chút nghi ngờ: “Vậy em muốn đi đâu? Đây không phải nhà của chúng ta à, em còn muốn đi đâu nữa?”
 
“Em muốn bay ra ngoài.” Cô buồn bã như bị thương: “Nếu em còn ở đây lâu hơn nữa, em sẽ ngạt thở.”
 
“Nhưng… anh không muốn em đi.” Anh ngập ngừng nói, lại khuyên cô: “Thật ra nơi này rất tốt. Em xem, đây là vườn hoa của chúng ta, anh sẽ trồng hết những loài hoa mà em thích, em đừng đi được không?”
 
“Không muốn! Từ Triều Tông, anh thả em đi đi, không phải trước đây anh đã nói rồi sao, cho dù em muốn thứ gì anh cũng sẽ cho em. Bây giờ em muốn bay đi, anh thả em đi đi.”
 
Anh không muốn.
 
Anh trao đổi rất nhiều điều kiện với cô, thử giữ cô lại.
 
Anh sẽ đổi cho cô một chiếc lồng lớn hơn, đẹp hơn, tinh xảo hơn.
 
Anh sẽ lắp đài phun nước trong sân, để cô có thể nhìn thấy cầu vồng mỗi ngày.
 
Anh còn trồng hết tất cả các loại hoa nổi tiếng và quý báu, biến nơi này thành biển hoa lãng mạn nhất.
 
Cô dùng thân thể gầy yếu của mình đâm vào lồng chim hết lần này đến lần khác một cách bi tráng, đến mức vỡ đầu chảy máu.
 
Cô bật khóc: “Từ Triều Tông, nếu anh yêu em, anh nên thả em đi. Anh nhốt em ở đây, dựa vào đâu mà nói là yêu em?”
 
Anh hết cách, chỉ có thể mở cách cửa lồng ra trước ánh mắt mong đợi của cô.
 
Cô không hề do dự, vẫy cánh bay lên trời cao, không quay đầu lại dù chỉ một lần.
 
Hình ảnh thay đổi, anh phát hiện trang viên này biến thành một nhà giam khổng lồ, anh tìm thế nào cũng không thấy lối ra.
 
Từ Triều Tông tỉnh lại từ trong sợ hãi, thở hổn hển, mồ hôi từ thái dương chảy xuống, anh cúi đầu nhìn ngón áp út tay trái, không có gì cả.
 
Lại ngẩng đầu nhìn căn phòng này.
 
Không phải đang ở trong lồng. Nhưng tại sao, anh không có chút cảm giác nhẹ nhõm nào.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận