Sống lại với chồng cũ sau khi ly hôn

Ngày hôm sau, Mạnh Thính Vũ theo Đổng Mạn đến thành phố Tô.
 
Kiếp trước cô cũng đã từng đi qua thành phố này khi đi công tác, cô còn nhớ lúc đó mình đã đi tham quan lâm viên, nếm thử đồ ăn ngon. Bây giờ cô lại đến nơi này, vẫn cảm thấy cực kỳ mới mẻ.
 
Lần này bọn họ sẽ ở lại Tô Châu ba ngày hai đêm, thời gian khá gấp gáp. Cất hành lý xong lại đi ra khỏi khách sạn, đến một ngôi nhà kiểu cũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lần này tới chủ yếu là để thăm hỏi một bậc thầy côn khúc, trên đường tới đây Mạnh Thính Vũ đã chuẩn bị bài đầy đủ.
 
“Cô Trịnh Tuyết Minh là một bậc thầy nghệ thuật côn khúc xuất sắc.” Đổng Mạn nhẹ giọng nói: “Bà ấy có kiến thức uyên thâm trong phương diện này. Trước đây, tạp chí tuần khác của tòa soạn cũng muốn tới phỏng vấn bà ấy nhưng bà ấy rất ít giao du với bên ngoài, cũng không muốn để lộ quá nhiều ngoài lĩnh vực côn khúc. Chủ biên có chút giao tình với cháu gái bà ấy nên mới có được cơ hội tới thăm lần này. Có điều, chúng ta không cần ôm gánh nặng tâm lý, có thể thành công là tốt nhất, không thành công cũng không sao. Dù sao chúng ta đã tới thăm hỏi người thay thế rồi.”
 
Mạnh Thính Vũ nhẹ nhàng gật đầu.
 
Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi căng thẳng.
 
Điều nằm ngoài dự đoán của cô là cô Trịnh Tuyết Minh cực kỳ hiền lành, vui tính. Sau khi biết lý do bọn họ tới đây, bà ấy suy nghĩ một lúc, vậy mà lại gật đầu đồng ý.
 
Thấy Mạnh Thính Vũ và Đổng Mạn đều khó che giấu sự ngạc nhiên, Trịnh Tuyết Minh cười sảng khoái: “Tôi vốn không đồng ý lắm, nhiều năm như vậy rồi, ai còn nhớ đến tôi chứ? Nhưng cháu gái tôi nói với tôi rằng, việc này là để cống hiến cho công tác tuyên truyền văn hóa truyền thống.”
 
Đổng Mạn vội vàng phụ họa: “Người nhớ về cô nhiều lắm, cô xem…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy lấy mấy bức thư từ trong cặp tài liệu ra, đưa cho Trịnh Tuyết Minh: “Đây là thư những người mê khúc của cô viết, tuổi tác của họ đã cao, cũng không biết địa chỉ của cô nên nhờ cháu mang tới cho cô. Độ nổi tiếng của cô ở bên thành phố Yên cao lắm đó!”
 
Trịnh Tuyết Minh vội vàng bảo con cháu trong nhà lấy kính lão cho mình, bà ấy xúc động, phấn khởi mở thư, đọc từng chữ, từng chữ.
 
Cô Trịnh Tuyết Minh hiếu khách còn đặc biệt giữ bọn họ lại ăn cơm trưa. Sau khi Mạnh Thính Vũ hỏi và được cô Trịnh đồng ý, cô lấy máy ảnh ra chụp cỏ cây hoa lá trong nhà, lúc đi qua một bức tường ảnh, cô chợt dừng bước. Đây đều là những bức ảnh của các diễn viên diễn côn khúc cùng nhau chụp. Cô bỗng nhìn thấy một khuôn mặt khá quen thuộc trong một bức ảnh chụp hai người, cô còn cho rằng mình nhìn nhầm. Bước gần lại nhìn, quả nhiên là bà Tần thời còn trẻ.
 
Dường như bà Tần chẳng thay đổi gì mấy.
 
Tất nhiên bây giờ bà ấy trở nên đoan trang, tao nhã hơn rất nhiều.
 
Nhìn thấy bà Tần, Mạnh Thính Vũ nhớ tới Tần Độ.
 
Đều là là trai gái đã thành niên, cô không thể không hiểu ý của anh ấy được. Cô cũng không kiêng dè gì mà thừa nhận hảo cảm trong lòng mình dành cho anh ấy. Việc này thật sự rất bình thường, cô tin, chẳng có ai không thích người hợp với tính cách của mình.
 
Chỉ là, đại khái còn thiếu một chút thời cơ? Cô không hề sợ phải bắt đầu tình cảm với người khác nhưng cô cũng đã rút ra được bài học và kinh nghiệm từ đoạn tình cảm với Thịnh Thao.
 
Cứ để tất cả mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

 
Công việc thuận lợi, Đổng Mạn cũng có ý muốn tụ tập với bạn bè cũ. Cô ấy gõ cửa phòng Mạnh Thính Vũ, hỏi cô có muốn đi giải sầu, hít thở không khí không. Nhưng Mạnh Thính Vũ lại khéo léo từ chối. Sau khi tiễn Đổng Mạn đi, cô gọi điện cho nhà ăn của khách sạn, gọi một bát mì, nhãn nhã ngồi trên sofa, vừa nghe côn khúc vừa ăn mì.
 
Đây cũng là sự hưởng thụ hiếm có.
 
Điện thoại đặt trên bàn trà bên cạnh vang lên, cô vươn tay với lấy. Vậy mà lại là điện thoại của Tần Độ.
 
Cô do dự hai giây rồi nhấc máy, đầu bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp của anh ấy: “Alo.”
 
“Alo.” Cô dừng một chút: “Có chuyện gì không?”
 
Anh ấy bật cười: “Nghiêm túc vậy à? Được rồi, tôi chỉ muốn hỏi bây giờ em đang làm gì thôi.”
 
Khóe môi Mạnh Thính Vũ cong lên, dựa vào gối ôm trên sofa, giọng nói cũng nhẹ hơn: “Không làm gì cả, ở trong khách sạn xem TV thôi.”
 
“Sếp đâu?” Anh ấy cười: “Tôi còn tưởng rằng buổi tối các em sẽ phải tăng ca, vậy nên mới cố ý gọi điện tới hỏi thăm.”
 
“Chị ấy đi tụ tập với các bạn đại học rồi. Công việc khá thuận lợi, ít nhất không cần phải thức khuya.”
 
“Khá tốt…” Anh ấy trầm ngâm: “Vậy thì, bây giờ em rảnh không?”
 
“Cái gì?” Cô khó tránh khỏi giật mình.
 
“Tôi ở Tô Châu.”
 
Tần Độ cũng không thể nói được là vì sao. Nếu cảm tình trong giai đoạn này có thể coi là tình cảm, vậy thì ấy anh chưa từng có tình cảm xúc động như vậy với người khác.
 
Thời gian và cơ hội đều rất quan trọng. Nếu là trước hai mươi sáu tuổi, có lẽ anh thật sự sẽ chẳng có thời gian, cũng chẳng có tâm triển khai giai đoạn em chạy anh đuổi, anh ấy có việc quan trọng hơn phải làm.
 
Nhưng nút thắt tuổi hai mươi sáu này lại rất kỳ diệu.
 
Anh ấy tốt nghiệp như ý nguyện, sau khi bước chân vào công ty, tất cả mọi chuyện đều thuận lợi như những gì trong tưởng tượng của bản thân.
 
Nếu con người cảm nhận thấy nhàn hạ, họ sẽ muốn làm một số việc mạo hiểm.
 
Ví dụ như tình yêu.
 
Vậy nên, sau khi hội nghị hôm nay kết thúc, anh ấy nhất thời nổi hứng bảo trợ lí đặt vé tới thành phố Tô.
 

Lúc Mạnh Thính Vũ xuống lầu, đi ra khỏi thang máy đã là tám rưỡi tối.
 
Nhìn Tần Độ ngồi trên sofa ở đại sảnh cách đó không không, cô phải thừa nhận rằng, lúc này tim cô đập rất nhanh.
 
Lẽ nào trở về lúc mười chín tuổi thì không thể chối lại được những chiêu như thế này ư?
 
Có lẽ là thế.
 
Cô nhẹ nhàng bước về phía anh ấy, giày cao gót bước trên đá cẩm thạch phát ra âm thanh khiến Tần Độ phải ngẩng đầu nhìn. Bốn mắt nhìn nhau, anh ung dung đứng dậy, mặt mang theo nụ cười đi về phía cô.
 
“Anh đột nhiên tới thành phố Tô làm gì?” Sau khi lời này ra khỏi miệng, Mạnh Thính Vũ bối rối nhăn mũi.
 
Đáp án rõ ràng như vậy, có cần thiết phải hỏi không?
 
Quả nhiên trong mắt Tần Độ tràn ra ý cười: “Tới tránh nóng.”
 
Mạnh Thính Vũ bị anh ấy chọc cười, tránh nóng? Rõ ràng thời tiết của thành phố Tô Lúc này còn nóng bức hơn cả thành phố Yên.
 
Anh ấy lại hỏi cô: “Muốn đi đâu chơi. Ông bà ngoại tôi là người bản địa, lúc nhỏ tôi thường tới đây nghỉ đông và nghỉ hè, khá quen thuộc nơi này.”
 
Mạnh Thính Vũ lắc đầu: “Không biết, tôi chưa nghĩ xong.”
 
“Vậy để tôi sắp xếp?”
 
Như muốn trốn khỏi sự ồn ào của thành phố, trốn khỏi phiền não của công việc. Có một khoảnh khắc khi Mạnh Thính Vũ được Tần Độ đưa đi, cô đã nghĩ đến từ mạo hiểm này.
 
Tần Độ thuê một chiếc thuyền Ô Bồng.
 
Chiếc thuyền lắc lư, người chèo thuyền chống mái chèo đứng ở đầu thuyền. Mạnh Thính Vũ chưa từng có trải nghiệm như thế này, ngồi trên ghế cùng Tần Độ, dạo đêm ở thành phố Tô, hai bên bờ thỉnh thoảng có vài ngôi nhà, vầng trăng tròn soi bóng trong nước. Không còn gì để nghi ngờ, đây thật sự là một đêm khác sâu trong ký ức.
 
Hai người nói chuyện một cách nhàn nhã, khoan khoái.
 
Nói tất cả mọi chuyện. Lúc cả hai còn là sinh viên, cuộc sống bây giờ, còn cả những trải nghiệm về những cuốn sách từng đọc gần đây nữa.
 
Mạnh Thính Vũ nhớ tới tấm ảnh hôm nay nhìn thấy ở nhà cô Trịnh, cô vốn muốn nhắc tới nhưng lời đã đến bên miệng lại bị nuốt về. Có lẽ do có liên quan đến công việc nên cô cảm thấy, nếu bây giờ nhắc tới mẹ anh ấy, liệu có khiến người ta hiểu sai rằng cô đang du thuyết không?
 
Hơn nữa, quan hệ của bọn họ bây giờ đang mập mờ, nếu tùy tiện nhắc đến mẹ anh ấy, có vẻ như không ổn lắm.

 
Vào lúc cô đang do dự thì giọng nói của Tần Độ truyền tới: “Tôi nên kể cho em nghe về chuyện cha mẹ tôi. Đợi chút, cô Mạnh, em có thể giữ bí mật chuyện này không? Tôi sợ rằng nếu nó xuất hiện ở tuần báo, cha mẹ tôi sẽ muốn đăng báo cắt đứt quan hệ với tôi một trăm lần.”
 
Anh cũng rất hài hước, Mạnh Thính Vũ bật cười, giả vờ nghiêm túc nói: “Yên tâm, cuộc trò chuyện này sẽ không bị ghi âm lại đâu.”
 
“Giáo viên của mẹ tôi là một bậc thầy côn khúc, bà tôi là một người mê côn khúc. Có một năm, cha tôi đưa bà nội tới thành phố Tô, mẹ tôi đang diễn Ngọc Trâm Ký trên sân khấu.” Anh ấy nhìn cô: “Cha tôi vừa gặp đã yêu mẹ tôi, bà nội tôi cũng rất thích mẹ tôi. Hai người bọn họ yêu đương rồi kết hôn rất thuận lợi, nhiều năm như vậy rồi nhưng bọn họ là đôi vợ chồng yêu đương thắm thiết nhất mà tôi từng thấy.”
 
Có lẽ Mạnh Thính Vũ đã biết nguyên nhân mà anh ấy nói những chuyện này.
 
Dường như anh ấy lo rằng cô sẽ băn khoăn, vậy nên đã giải quyết trước việc này. Anh nói với cô rất rõ ràng ràng, tất cả sự ngăn cản trong mắt người đời sẽ không có ở chỗ anh.
 
Có đôi khi, tình yêu nảy nở cần bao nhiêu thời gian?
 
Một tiếng hay một ngày, một tháng, một năm?
 
Mạnh Thính Vũ cũng không biết.
 
Lúc thuyền cập bờ, Tần Độ xuống thuyền trước, anh lịch sự đưa tay về phía cô.
 
Có vẻ như thế giới của người trưởng thành cần một chút thủ đoạn. Mạnh Thính Vũ không đặt tay vào tay anh ấy mà nháy mắt với anh ấy: “Anh Tần, anh nhìn kỹ nhé. Tôi sẽ biểu diễn một tuyệt kỹ.”
 
Tần Độ ngây người, có chút khó hiểu.
 
Cô tránh khỏi tay anh ấy, thân thể uyển chuyển nhảy từ đầu thuyền lên bờ, sau khi đứng vững mỉm cười nói: “Có được coi là tuyệt kỹ không?”
 
Tần Độ nhìn cô, cười nhẹ một tiếng.
 
Hai người đi trên đường, ánh trăng kéo dài chiếc bóng của họ, đầu đội trời sao dày đặc, thời tiết tốt cũng sẽ đúng hẹn mà đến.
 

 
Vài ngày sau, Mạnh Thính Vũ trở về sau chuyến công tác, cuối cùng vấn đề trang bìa cũng đã được giải quyết, mọi người trong tổ đều thở phào một hơi, chuẩn bị bước vào công việc căng thẳng.
 
Thỉnh thoảng Tần Độ cũng sẽ hẹn cô nhưng cô bận quá nên sau khi trở về cũng chỉ gặp mặt hai lần.
 
Hôm nay, Tần Độ vừa khéo đi qua nơi này, anh ấy tìm một quán cà phê, sau khi đỗ xe xong, anh ấy xuống xe đẩy cửa bước vào. Lúc anh ấy đứng gọi đồ ở quầy đồ uống, thấy nhân viên phục vụ trông hơi quan, ban đầu anh ấy còn chưa nhớ ra nhưng sau khi gọi đồ xong, trong đầu anh ấy trở nên rõ ràng hơn nhiều. Anh ấy nhìn nhân viên phục vụ mi thanh mục tú này, cuối cùng cũng nhớ ra đã gặp người này ở đâu.
 
Giọng điệu anh ấy bình thường, tán gẫu: “Hình như trước đây từng gặp cậu rồi.”
 
Phương Dĩ Hằng đang đặt hàng, nghe vậy chợt sửng sốt, nhìn người khách này.
 
May mà đồng nghiệp bên cạnh anh ta thay anh ta trả lời: “Đây là nhân viên cửa hàng tuyển làm bán thời gian mùa hè.” Ôm chút tâm lý khoe khoang, đồng nghiệp nói tiếp: “Là sinh viên đại học đó, sinh viên của học viện y nổi tiếng nhất ấy.”
 
Vẻ bề ngoài của Phương Dĩ Hằng xuất chúng, mới làm thêm hơn nữa tháng đã có không ít người bắt chuyện xin số của anh ta, gần như đã trở thành chuyện quen thuộc của quán.
 

Các đồng nghiệp rất quan tâm anh ta, nhất là sau khi biết anh ta là sẽ học ở học viện y, người anh ta còn tỏa sáng hơn. Nếu có người hỏi, bọn họ sẽ khoe khoang như Phương Dĩ Hằng là em trai nhà mình.
 
Phương Dĩ Hằng im lặng cúi đầu, in hóa đơn ra, đưa cho Tần Độ.
 
Tần Độ đột nhiên thay đổi ý định, khách sáo hỏi: “Bây giờ tôi hơi vội, cửa hàng các cậu có dịch vụ giao hàng không?”
 
Nhân viên cửa hàng vội vàng trả lời: “Có, nhưng không giao được quá xa. Còn phải thu thêm tiền giao hàng của anh nữa.”
 
“Được.”
 
Tần Độ rút một chiếc bút máy từ trong túi áo ra, nhận lấy tờ giấy ghi chú nhân viên đưa tới, ghi xong địa chỉ, số điện thoại và người nhận xong đưa lại cho anh ta: “Giao hàng tới địa chỉ này, làm phiền rồi.”
 
Nhân viên cửa hàng nhìn địa chỉ xong, nhẹ nhàng thở một hơi: “Không có gì, cách chúng tôi rất gần, chúng tôi có thể giao.”
 
“Làm phiền.”
 
Sau khi Tần Độ trả tiền xong, anh ấy quay người đẩy cửa rời đi.
 
Xung quanh cửa hàng đều là cửa kính, liếc một cái là có thể thấy Tần Độ lên xe. Đồng nghiệp yếu ớt than thở một tiếng: “Đúng là thứ này đáng vứt hơn thứ kia, người này đáng chết hơn người kia. Mọi người có biết vị khách vừa nãy đi xe gì không, chiếc xe này lên đến hơn hai trăm vạn… còn cả đồng hồ của anh ấy nữa, ít nhất cũng phải một trăm vạn trở lên.”
 
“… Quan tâm việc này làm gì.” Một đồng nghiệp khác cầm tờ giấy ghi chú xem: “Giao đến Phồn Cẩm? Ai rảnh không?”
 
Phương Dĩ Hằng nghe thấy ‘Phồn Cẩm’, lòng anh ta chợt động, chủ động xin đi giết giặc: “Để tôi đi.”
 
Anh ta nhận lấy cà phê và bánh mousse đã đóng gói xong, còn đang nghĩ có nên mang cho Mạnh Thính Vũ một phần không. Ánh mắt anh ta lơ đãng liếc nhìn nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ trên tờ giấy ghi chú, sau khi nhìn rõ người người nhận và số điện thoại, anh ta bỗng nhiên ngây người.
 
Tới khi ngẩng đầu nhìn ra ngoài, chiếc xe đó đã rời đi rồi.
 
Anh ta vô thức nắm chặt tờ giấy ghi chú.
 
Vài phút sau, anh ta cầm chiếc túi đi ra cửa. Khoảnh khắc giơ tay đẩy cửa đó, sóng nhiệt nóng bỏng từ bên ngoài ập tới, ánh mặt trời chói chang đến phát bỏng.
 
Anh ta rụt tay lại, cụp mắt, quay người, giọng nói bình tĩnh không chút thăng trầm: “Tôi hơi khó chịu, chắc không giao hàng được rồi.”
 

 
Mười phút sau, Tần Độ ngồi trên xe, kiên nhẫn chờ đợi.
 
Chẳng bao lâu sau, một thanh niên mặc đồng phục của quán cà phê xách túi bước vào đại sảnh Phồn Cẩm Xã.
 
Tần Độ bình tĩnh nắm vô lăng, khởi động xe, quay đầu ung dung rời đi.
 
Trong cuộc chiến đấu tranh giành tình yêu, người nhát gan không có gì đáng sợ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận