Sống lại với chồng cũ sau khi ly hôn

Tối thứ sáu, Mạnh Thính Vũ từ chối lời mời đi xem phim của Thịnh Thao rồi đi ăn, đi dạo phố với Tiền Tĩnh.
 
Thuận tiện mua một phần quà sinh nhật cho Thịnh Thao.
 
Tiền Tĩnh than thở: “Ngày mai là sinh nhật anh ấy rồi, bây giờ cậu mới nghĩ đến việc mua quà liệu quá muộn quá không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giống bọn họ, nếu muốn tặng quà sinh nhật cho nam sinh mình thích, bọn họ sẽ chuẩn bị trước một tháng. Mạnh Thính Vũ giống như là nước đến chân mới nhảy.
 
Mạnh Thính Vũ nhún vai chẳng hề để ý: “Thời gian sớm muộn có liên quan gì đến nhau, chỉ cần tặng vào lúc sinh nhật anh ấy là được.”
 
Cô đã sớm qua cái độ tuổi dày công chuẩn bị quà cho người khác rồi.
 
Không thể cưỡng cầu được.
 
Tiền Tĩnh thăm dò: “Có phải cậu không thích Thịnh Thao không?”
 
“Làm gì có chuyện đó?” Mạnh Thính Vũ nhìn cô ấy: “Tớ rất thích anh ấy.”
 
Nhìn quanh một vòng, trong những nam sinh theo đuổi cô chỉ có Thịnh Thao khiến cô có chút cảm giác. Những nam sinh khác luôn khiến cô cảm thấy rất quê mùa, nhưng Thịnh Thao thì không. Anh ta khá chú ý chi tiết trong việc ăn mặc, màu sắc quần áo cơ bản đều là những màu không xảy ra sai sót như trắng, xám, đen. Tất nhiên, Thịnh Thao có điểm cộng về nhan sắc và vóc dáng, không hề khiến cô có cảm giác cách biệt tuổi tác.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhưng tớ cảm thấy…” Tiền Tĩnh cũng không biết phải hình dung như thế nào.
 
Sau khi đi một đoạn, cô ấy mới bổ sung một câu: “Trong mối quan hệ này, cậu rất thành thục lão luyện. Ngược lại tớ cảm cảm thấy, thực ra cậu không thích anh ấy tới vậy.”
 
Mạnh Thính Vũ đang thử sơn móng tay, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên: “Có lẽ vậy. Nhưng chúng tớ mới quen nhau hai tháng, nếu thật sự rất thích… Dường như có chút không chân thực. Tóm lại, trong số những người khác giới xung quanh thì bây giờ tớ thích anh ấy nhất.”
 
Tiền Tĩnh bật cười: “Được rồi, cũng có thể. Có lẽ cậu đúng. Đàn chị tám chuyện với tớ, chị ấy nói Thịnh Thao rất thích cậu. Có một lần hoạt động của câu lạc bộ, trong lúc vô tình chị ấy đã nhìn thấy điện thoại của anh ấy, màn hình điện thoại là ảnh của cậu, anh ấy còn nhờ đàn chị nghe ngóng sở thích của cậu từ tớ nữa. Đàn chị nói lần này anh ấy rất để tâm.
 
Mạnh Thính Vũ: “Vậy cậu đừng để lộ nhé. Sao có thể để anh ấy đi đường tắt lấy được giấy thông hành chứ, như vậy chẳng còn gì thú vị nữa.”
 
Tiền Tĩnh đưa lên bên miệng làm động tác kéo khóa: “Yên tâm, tớ không nói đâu. Phải rồi, cậu có ý định gì về món quà sinh nhật ngày mai không?” Cô ấy liếc nhìn lọ sơn móng tay trong tay Mạnh Thính Vũ: “Không phải cậu định tặng sơn móng tay đó chứ?”
 
Mạnh Thính Vũ lấy một lọ sơn bóng rồi tính tiền: “Suy nghĩ đã, tớ cảm thấy đã lâu lắm rồi tớ không tặng quà cho người khác giới.”
 
Đi dạo một vòng xung quanh, vẫn chưa có gì tốt.
 
Cô cũng trở nên lười biếng, không muốn lãng phí tâm tư vào việc này nữa.

 
Đi tới đi lui, vậy mà lại nhìn thấy quầy hàng quen thuộc trong kí ức. Hàng ông chủ bán đều là móc chìa khóa tự mình thiết kế. Cô giơ tay ra, chần chừ vài giây rồi cầm lên một cái trong số đó. Chiếc móc khóa này rất đặc biệt, dây tua được làm từ hạt nhựa. Một bên là bàn tay nhỏ trong suốt, một bên là địa cầu xanh nhạt.
 
Khi ấy cô rất thích.
 
“Cô gái thích cái này hả?” Lời nói của ông chủ giống hệt trong ký ức: “Đây là tác phẩm mà tôi rất hài lòng, ý nghĩa cũng rất đơn giản, thế giới chuyển động trong tay bạn.”
 
Mạnh Thính Vũ ừ một tiếng, cô cụp mắt, nghịch chiếc móc khóa trong tay.
 
Sinh nhật của Từ Triều Tông vào tháng một, kiếp trước cô đã chuẩn bị trước quà từ rất lâu.
 
Lúc đó cô rất phiền não, không biết nên tặng gì mới thích hợp. Tuần nào cũng ra ngoài đi dạo, mãi tới khi nhìn thấy chiếc móc khóa này.
 
Rất kỳ lạ, lúc đó mới quen nhau được hai tháng nhưng dường như cô đã cảm nhận được dã tâm của anh.
 
Đây cũng coi như là lời chúc phúc của cô dành cho anh, thế giới chuyển động trong tay bạn.
 
Cuối cùng bạn sẽ tạo nên kỳ tích.
 
Cô cũng không biết Từ Triều Tông có thích hay không.
 
Tiền Tĩnh đi tới: “Cái này được đó! Cậu có thể suy nghĩ mua cái này tặng cho Thịnh Thao.”
 
Quan hệ của Mạnh Thính Vũ và Thịnh Thao chỉ cách nhau một lớp giấy mỏng. Tặng ví tiền hay thắt lưng đều không hợp.
 
Móc khóa vừa hay.
 
Mạnh Thính Vũ khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh đã dãn ra. Đây là một đề nghị rất tốt, cô nắm chặt chiếc móc khóa này, không hề do dự, cười nhìn ông chủ: “Vậy tôi lấy cái này.”
 
Coi như cô gian lận vậy.
 
Dù sao cũng không nghĩ ra được món quà gì thích hợp. Cứ vậy đi, dù sao kiếp này chiếc móc khóa này cũng không dành tặng cho Từ Triều Tông, tặng cho Thịnh Thao vậy.
 
Sau khi mua móc khóa xong, Mạnh Thính Vũ lại tới cửa hàng thời trang mua một chiếc túi, cuối cùng cô cũng thở phào một hơi.
 
Nhưng đồng thời, lúc này trong lòng cô cũng xuất hiện một cảm giác vi diệu.
 
Có thể tới tận lúc này cô mới ý thức được, cuối cùng cô cũng bước lên con đường không có Từ Triều Tông.

 

 
Sáng sớm ngày thứ bảy, Thịnh Thao đã rời giường rồi sửa soạn bản thân.
 
Từ Triều Tông chuẩn bị ra ngoài, Thịnh Thao nhắc nhở anh thêm lần nữa: “Từ Triều Tông, buổi chiều nhất định phải tới nhé. Tôi đã đặt phòng riêng 204 ở Bách Vị Hiên, tốt nhất là khoảng sáu giờ đến, ăn cơm xong chúng ta sẽ đi hát karaoke.”
 
Từ Triều Tông mỉm cười, anh đã bắt đầu hối hận khi nhận lời Thịnh Thao. Nghĩ đến việc sau khi ăn xong còn phải đứng xem một đám người trẻ tuổi tỏ tình với nhau, anh bắt đầu nghi ngờ rằng liệu có phải mấy ngày trước đầu mình bị úng nước hay không, vậy mà anh lại lãng phí thời gian vào việc vô nghĩa này.
 
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng rồi, tất nhiên không thể thu hồi lại được, anh chỉ có thể gật đầu.
 
Mấy tháng nữa Thịnh Thao sẽ rời đi.
 
Ở chung hơn một năm, lãng phí một buổi tối vào việc nhàm chán này cũng được.
 
“Có lẽ tôi sẽ đến muộn một chút.” Từ Triều Tông nói: “Hôm nay có hẹn, có lẽ phải năm giờ mới kết thúc, nếu tắc đường có lẽ sau sáu giờ mới có thể đến Bách Vị Hiên được.”
 
“Không sao, cậu đến là được.” Thật sự hôm nay Thịnh Thao rất vui.
 
Anh ta có sự cảm đây sẽ là ngày sinh nhật tuyệt vời nhất.
 
Thịnh Thao nhớ tới điều gì đó, anh ta hỏi Từ Triều Tông: “Hôm nay cậu tới chỗ Thiên Địa Tân Hưng hả?”
 
Dù sao cũng ở chung một phòng với nhau, cho dù quan hệ có bình thường đến thế nào thì bọn họ cũng biết, gần đây Từ Triều Tông luôn tới Thiên Địa Tân Hưng.
 
“Ừ.”
 
Thịnh Thao quay người, rút một tờ hóa đơn từ trong ngăn kéo ra đưa cho Từ Triều Tông: “Vậy cậu giúp tôi một chuyện, cậu giúp tôi mua một bó hoa ở Hoa Lạc Viên bên cạnh Thế Giới Tân Hưng, hôm nay tôi cần dùng. Tớ sợ nhân viên của tiệm hoa đến muộn, cậu mang qua giúp tôi nhé. Yên tâm, tiền ăn tuần sau của cậu tôi bao hết, không để cậu phải chạy không công đâu.”
 
Từ Triều Tông: “…”
 
Vương Viễn Bác thấy Từ Triều Tông hơi mất kiên nhẫn bèn đi tới, khoác tay lên vai Từ Triều Tông, giọng điệu đùa giỡn nói: “Lão Từ, chúng ta giúp cậu ta đi, cậu ta theo đuổi đàn em đã hai tháng rồi, thành hay bại nằm cả ở đây. Chúng ta là anh em, có sức thì giúp sức. Đợi tới khi cậu ta theo đuổi được hoa khôi rồi, chúng ta… ờm, cái đó, chúng ta có thể nhờ đàn em giới thiệu đối tượng cho chúng ta đúng không? Đây cũng là một loại đầu tư.”
 
Từ Triều Tông đã quyết định.
 
Anh thật sự không cần loại xã giao này.

 
Những chuyện như thế này làm một lần là đủ rồi, lần sau cho dù là ai ra nước ngoài anh cũng sẽ không quan tâm.
 
Từ Triều Tông nhận lấy hóa đơn, liếc nhìn một cái.
 
Thịnh Thao thả lỏng nói: “Đại ân không thể biểu đạt thành lời, yên tâm, đợi việc thành tôi mời mọi người đi ăn, ba ngày liền!”
 

 
Buổi chiều, vì để có một trải nghiệm hoàn hảo, Mạnh Thính Vũ cố ý đến tiệm cắt tóc để gội đầu, khiến cho bản thân thật xinh đẹp rồi mới xuống lầu gặp Thịnh Thao.
 
“Sinh nhật vui vẻ.” Mạnh Thính Vũ đút tay trong túi áo, mắt chứa ý cười: “Chắc em không phải là người đầu tiên chúc anh sinh nhật vui vẻ đúng không.”
 
Thịnh Thao cũng cười: “Đợi tới lúc sinh nhật em, anh là người nói sinh nhật vui vẻ là được.”
 
Mạnh Thính Vũ vui vẻ chấp nhận câu này.
 
Cô ngẩng đầu lên nhìn trời, thở ra một hơi khí nóng: “Trời đông hôm nay lạnh thật.”
 
Mùa đông rất lạnh, thích hợp để yêu đương.
 
Thịnh Thao như diễn ảo thuật, anh ta lấy một cốc sữa socola từ trong túi áo khoác ra đưa cho cô. Có lẽ là muốn tỏ tình, hôm nay anh ta không dám nhìn cô, không biết là do xấu hổ hay lạnh mà tai anh ta đỏ cả lên.
 
“Anh mới mua ở siêu thị, còn nóng đó, cho em làm ấm tay.”
 
Mạnh Thính Vũ nhận lấy, cảm nhận được sự ấm áp không ngừng truyền tới, cô cười híp mắt: “Anh tốt quá.”
 
Thịnh Thao càng xấu hổ hơn.
 
Những chuyện như nắm tay trước lạ sau quen, anh ta đã không cần phải lấy dũng khí mới có thể nắm tay cô nữa.
 
Anh ta nắm tay cô, đút vào trong túi áo ấm áp.
 
Sau một hồi ngượng ngùng, Thịnh Thao nói nhiều hơn: “Ngoại trừ hai người chúng ta còn có hai nữ sinh và ba người bạn cùng phòng của anh nữa, có tổng cộng bảy người. Nói ra thì đây là lần đầu tiên bốn người trong phòng bọn anh tụ tập, có phải rất kỳ lạ không?”
 
Mạnh Thính Vũ cũng chẳng tò mò về tình bạn trong kí túc xá nam lắm nhưng cô vẫn thuận theo anh ta, hỏi: “Sao vậy? Trước đây các anh không tụ tập à?”
 
“Không.” Thịnh Thao nói: “Có một người rất bận, cậu ấy cũng không thích tụ tập với bọn anh. Lần này anh cũng rất bất ngờ, thôi, không nói về cậu ấy nữa. Em cũng đừng cảm thấy hứng thú với cậu ấy…”
 
Anh ta dần cảm thấy có nguy cơ.
 
Mặc dù xuất phát từ lòng tự trọng không muốn thừa nhận nhưng Thịnh Thao cũng biết, Từ Triều Tông ưu tú, xuất sắc hơn anh ta nhiều.
 
Anh ta hiểu, rất nhiều ánh hào quang trên người anh ta đều là của cha mẹ và gia đình.

 
Từ Triều Tông lại hoàn toàn dựa vào bản thân.
 
Lúc anh ta vẫn còn đang ở trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, Từ Triều Tông đã lấy được học bổng và nhận việc mở rộng hệ thống cho công ty nhỏ.
 
Từ Triều Tông không thích ở cùng với bọn họ, anh luôn rất bận rộn, bận rộn thay đổi số mệnh, mà tất cả những việc này cũng đã cho thấy hiệu quả.
 
Tất cả mọi người đều tin rằng Từ Triều Tông sẽ có một tương lai rất xán lạn.
 
Tướng mạo và phong cách của Từ Triều Tông lại càng không tầm thường. Thịnh Thao nhớ lại những chuyện trước đây, lúc cha anh ta đến đón anh ta đã gặp Từ Triều Tông trong kí túc xá. Chỉ có duyên một lần gặp gỡ nhưng cha anh ta khó mà nhịn nổi khen ngợi, hơn nữa còn không khách sáo mà đánh giá rằng trong tương lai Từ Triều Tông sẽ vượt qua anh ta.
 
Mạnh Thính Vũ cảm thấy dục vọng chiếm hữu của nam sinh trong độ tuổi này rất đáng yêu: “Vậy thì chưa chắc.”
 
Cô cố ý trêu anh ta.
 
Cô không cho rằng vận may của bản thân sẽ tối đến mức sẽ nhìn trúng hai chàng trai trong độ tuổi này.
 
Có cảm giác với Thịnh Thao đã là một kỳ tích rồi.
 
Thịnh Thao lại rất để ý đến câu nói này, anh ta vô thức xoa tay cô: “Không được.”
 
Mạnh Thính Vũ nhớ lại phần lớn những nam sinh mình từng gặp, nhạt nhẽo buồn chán, vậy nên khi nhìn Thịnh Thao cô càng cảm thấy anh ta thật quý giá.
 
Hai người nắm tay nhau đi tới Bách Vị Hiên, thân là chủ buổi tiệc, Thịnh Thao là người đến sớm nhất.
 
Tiếp sau đó là hai người bạn khác giới của anh ta, Mạnh Thính Vũ cũng bắt đầu nói chuyện với bọn họ, lúc đang hăng hái xem menu bỗng có người mở cửa phòng.
 
Mạnh Thính Vũ ngẩng đầu nhìn, nụ cười đông cứng lại.
 
Cô còn cho rằng bản thân mình đã xuất hiện ảo giác.
 
Vương Viễn Bác đi tới, cởi khăn quàng cổ ra, thở hồng hộc nói: “Xem ra tôi là người đến sớm nhất phòng chúng ta.”
 
Mạnh Thính Vũ ngạc nhiên nhìn Vương Viễn Bác, sau đó lại nhìn Thịnh Thao.
 
Chuyện gì vậy?
 
Ai có thể nói cho cô biết tại sao Vương Bác Viễn lại xuất hiện trong phòng này, trong buổi tiệc này?
 
Kí túc xá bọn họ?
 
Chẳng lẽ, Từ Triều Tông cũng là một trong những người bạn cùng phòng của Thịnh Thao? 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận