Từ trước tới nay, Mạnh Thính Vũ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện giữ bí mật về tình cảm của mình.
Cho dù hôm nay Từ Triều Tông không tới, cô cũng sẽ dùng cách của mình để anh biết được. Không phải cô không biết suy nghĩ của Từ Triều Tông, dù anh có giả vờ bình thản thế nào đi chăng nữa thì cô cũng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, anh vẫn chưa thể buông bỏ mối tình đã sớm tan biến kia giống cô.
Bây giờ cô đã không thể phân biệt được anh không chịu từ bỏ là vì xuất phát từ cái gọi là tình yêu hay là vì lòng tự trọng ti tiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ là cả hai.
Dù sao trong cuộc sống của anh, nếu nhất định phải định nghĩa các dấu mốc bằng thành công hay thất bại thì cô có thể xem là “thất bại” của anh, bởi vì cô là người yêu cầu ly hôn, người không còn yêu nữa cũng là cô, người sau này yêu người khác cũng là cô.
Rốt cuộc điều anh không từ bỏ được là mười tám năm kia hay là cô.
Đáp án này có lẽ ngay cả anh cũng không biết.
Thật ra Từ Triều Tông đã đoán được điều này từ lâu. Vương Viễn Bác không thể lấy chuyện lớn như vậy ra để nói đùa với anh.
Huống hồ, anh cũng không thể xem nhẹ ý cười trong mắt cô.
Khi anh thật sự nghe cô nói rằng cô đang yêu, anh cho rằng mình sẽ giận dữ, cho rằng mình sẽ tức giận không thể kiềm chế nổi, giống như khi biết cô yêu Thịnh Thao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng khi giây phút này thật sự xảy ra, anh không ngờ mình lại không hề tức giận mà còn cười được.
Từ Triều Tông cười buồn, nói: “Quen biết thế nào?”
Mạnh Thính Vũ nghĩ ngợi, trả lời: “Trước đây từng gặp nhau một lần ở tiệm sách, sau đó… là quen biết lúc đi công tác, cảm thấy rất hợp nhau nên vẫn luôn thử tiếp xúc, chính thức xác định mối quan hệ vào tối qua.”
“Ừm.” Từ Triều Tông gật đầu: “Đối xử với em có tốt không?”
Anh bình tĩnh như thế.
Bình tĩnh đến lạ lùng.
Mạnh Thính Vũ nhìn về phía anh, quay đầu qua nói: “Anh đừng hỏi những chuyện này. Em thấy sắc mặt của anh cũng không tốt cho lắm, anh vẫn nên quay về ký túc xá nghỉ ngơi thì hơn.”
Con người nên có một quá trình tâm lý hoàn chỉnh.
Lần đầu tiên cô yêu đương là với Thịnh Thao, Thịnh Thao lại là bạn cùng phòng của anh.
Khi đó bọn họ đều vừa sống lại, bây giờ đã gần một năm trôi qua.
Thời gian thật sự đã làm thay đổi rất nhiều thứ, giống như bây giờ, anh sẽ không dùng những lời chất vấn để ép cô chia tay, anh trông vô cùng bình tĩnh, dù là thật hay giả, anh cũng đã chấp nhận chuyện này. Mà bọn họ cũng sẽ giống như những cặp vợ chồng ly hôn trong hòa bình khác, một năm hai năm đầu sẽ còn sự ngăn cách nhưng lâu dần, họ sẽ tự nhiên buông tay và bắt đầu cuộc sống mới.
Từ Triều Tông cười khẽ.
Thật ra có rất nhiều vấn đề không cần phải hỏi, thậm chí anh còn hận vì mình hiểu cô như vậy.
Nếu anh không hiểu cô như vậy, anh sẽ lừa gạt bản thân, cô chỉ cảm thấy nhàm chán, đúng lúc lại có một người xuất hiện nên thử một lần cho vui.
Nhưng không phải vậy.
Cô thích bạn trai của cô.
Khi nhớ lại hai người quen nhau thế nào, trong mắt cô, đuôi lông mày cô đều là sự hạnh phúc không thể nào che giấu được.
“Được.” Từ Triều Tông nhìn cô một cái thật lâu, giọng có hơi trầm thấp: “Anh về ký túc xá trước.”
Anh lại bổ sung một câu: “Nếu em gặp phải vấn đề gì không giải quyết được thì có thể tới tìm anh. Đừng khách sáo với anh.”
Mạnh Thính Vũ thầm thở dài một hơi nhưng không thể hiện ra ngoài mặt, cô bất đắc dĩ nói: “Cuộc sống của em rất thuận lợi, không có chuyện gì không giải quyết được, cảm ơn.”
Hai người đồng thời xoay người.
Mạnh Thính Vũ đi về phía ký túc xá.
Từ Triều Tông rời đi theo hướng ngược lại.
Có một lần, Mạnh Thính Vũ cũng muốn quay đầu lại nhìn nhưng cô kìm lại. Dừng lại vài giây, cô bước chân vào ký túc xá còn nhanh và vững vàng hơn trước.
Giống như cô đang không chút do dự bước vào một cuộc sống mới, một cuộc sống mà Từ Triều Tông không phải là nhân vật chính cũng không phải nhân vật phụ.
Từ Triều Tông quay đầu, chăm chú nhìn theo bóng lưng càng ngày càng đi xa của cô.
Có người nói, tình yêu và cơn ho đều không thể nhịn được.
Xem ra họ sai rồi. Anh cố nhịn, cuối cùng khi cô đi rồi, anh mới khom lưng kịch liệt ho khan, ho dữ dội tới mức hình như trong cổ họng anh xuất hiện mùi máu tươi nhàn nhạt.
Khi cô ở bên Thịnh Thao, anh không cảm thấy mất đi cô.
Khi cô và Phương Dĩ Hằng liên tục qua lại, anh cũng không cảm thấy mình mất đi cô.
Mà khi cô nhắc đến người đàn ông khác, sự hạnh phúc trong mắt cô cuối cùng cũng làm anh hiểu rõ.
Hóa ra thật sự mất đi là thế này.
Hóa ra khi nhìn thấy cô thật sự thích người khác mới là khởi đầu của sự mất mát.
Trong ký túc xá nam.
Vương Viễn Bác kéo Ân Minh ra ngoài ban công, hiếm khi nghiêm túc dặn dò: “Đợi tới khi lão Từ về, cậu ngoan ngoãn một chút, đừng chọc cậu ấy giật, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cậu đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, hơn nữa, quan trọng nhất chính là, cậu đừng nhắc gì đến Mạnh Thính Vũ, cũng đừng dùng cô ấy để châm chọc cậu ấy!”
Ân Minh xoa tay, vẻ mặt khó hiểu: “Khi không tớ đi châm chọc cậu ấy làm gì? Không đúng, sao lại thế, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Vương Viễn Bác buồn bã gật đầu, thông báo tin tức xấu này: “Mạnh Thính Vũ đang yêu, tất nhiên, không phải là với lão Từ.”
“??” Ân Minh kinh ngạc không thôi, đợi tới khi phục hồi tinh thần, anh ấy cười lạnh một tiếng: “Hừ, tớ bị cậu ảnh hưởng, còn tưởng rằng đây là chuyện gì to tát lắm! Đây không phải là chuyện hết sức bình thường hay sao, hoa khôi học viện người ta cũng không phải là cỏ dại không có ai hỏi thăm như chúng ta, có vô số người theo đuổi cô ấy, chỉ cần người ta muốn thì mỗi ngày cô ấy đổi một người bạn trai cũng được, mỗi tháng yêu một người cũng được!”
Vương Viễn Bác: “…”
“Thì ai chẳng biết thế nhưng cậu thông cảm cho lão Từ một chút, đừng chọc vào miệng vết thương của cậu ấy.” Vương Viễn Bác nói: “Nói thế nào đi chăng nữa thì mối quan hệ hiện tại của chúng ta cũng không bình thường, cậu ấy thất tình, chúng ta nên thông cảm một chút.”
Ân Minh chậc một tiếng: “Nếu không phải bây giờ cậu ấy là người phát tiền cho tớ, tớ có thể cười khùng trước mặt cậu ấy ba ngày ba đêm.”
Ba người trong ký túc xá đều điều chỉnh lại tâm tình, chuẩn bị tốt tâm lý để chăm sóc cho người bị thất tình.
Nhưng bất ngờ là sau khi Từ Triều Tông trở về, mọi thứ vẫn giống như trước.
Anh không bày ra vẻ mặt lạnh lùng, không ăn nói chanh chua, càng không cố ý gây sự đánh nhau với người khác như Ân Minh nghĩ.
Anh trông như không có vấn đề gì.
Ngày nào cũng đi học, đi làm mặc kệ gió mưa, ngoại trừ việc im lặng hơn trước đây một chút, hình như anh vẫn là Từ Triều Tông bất khả chiến bại trước đây.
Ân Minh thầm phàn nàn với Vương Viễn Bác: “Mất công tớ còn tích góp nhiều lòng tốt như thế, kết quả là cậu ấy căn bản không cần, cậu nói xem, cậu ấy trông giống người thất tình chỗ nào? Ngày nào cậu ấy cũng có tinh thần hơn tớ nhiều!”
Vương Viễn Bác lại nhàn nhạt lắc đầu: “Cậu thì biết cái gì. Cậu ấy càng như thế thì càng chứng tỏ bây giờ cậu ấy càng nguy hiểm.”
Nếu Từ Triều Tông nổi điên một lần, vậy thì tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Mà bây giờ không sợ anh nổi điên, chỉ sợ anh không nổi điên.
“Nếu không bùng nổ trong sự im lặng thì cũng sẽ chết trong sự im lặng.” Vương Viễn Bác tổng kết một câu đầy sâu xa: “Bây giờ cậu ấy không bùng nổ, cũng không chết.”
Ân Minh phụ họa: “Vậy thì cậu ấy sẽ biến thành một kẻ biến thái.”
Vương Viễn Bác gật đầu: “Cậu nói có lý.”
*
Đương nhiên Mạnh Thính Vũ không biết tình hình của Từ Triều Tông.
Mặc dù so sánh như thế này là không đúng nhưng cô vẫn cảm thấy, nếu cô đặt 60% tâm huyết vào mối quan hệ với Thịnh Thao, thì với Tần Độ, cô đặt hơn 90%, gần như là tuyệt đối. Hai người đều bận nhưng tuần nào cũng sẽ hẹn gặp nhau hai lần, có đôi khi Tần Độ cũng sẽ tranh thủ lúc rảnh rỗi, rõ ràng chỉ còn hai tiếng nữa là có cuộc họp nhưng anh ấy cũng sẽ tranh thủ thời gian tới gặp cô, tặng cho cô một chậu cây.
Anh ấy là một người vô cùng lãng mạn.
Có lẽ cũng là vì quan tâm tới tâm tình của cô nhưng món quà anh ấy tặng đều không đắt nhưng lại hết sức có ý nghĩa.
Có đôi khi anh ấy cũng sẽ bất ngờ tặng cô một chiếc ly.
Bên trên viết dòng phiên âm xiên xiên vẹo vẹo rất trẻ con – TAN DO.
Anh ấy nói đây là chiếc ly anh ấy cùng làm với cha mẹ khi còn nhỏ, rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Đương nhiên, khuy măng sét lễ phục của anh ấy cũng được thiết kế riêng, có một ngày anh ấy sẽ bảo cô chú ý tới khuy măng sét trên tay áo của anh ấy.
Cô mới phát hiện chữ D được khắc trên khuy măng sét lúc đầu đã được đổi thành chữ V.
Chắc là không có ai không thích những niềm vui nho nhỏ như thế này đâu nhỉ? Ít nhất là cô rất thích.
Có qua có lại, bây giờ cô cũng đang suy nghĩ xem nên tặng món quà có một không hai nào cho anh ấy. Cô biết anh ấy có thói quen viết thư, cô muốn thiết kế và làm một bộ con dấu sáp cho anh ấy.
Đâu có ai bình thường khi yêu.
Huống hồ từ trước tới nay Mạnh Thính Vũ chưa từng nghĩ tới chuyện giấu giếm, chưa đến nửa tháng, tất cả bạn bè của cô đều biết Tần Độ là ai.
Hôm nay, sau khi Tần Độ hỏi ý kiến của Mạnh Thính Vũ, anh ấy đã đặt một phòng riêng ở nhà hàng mà anh ấy thường tới, tất cả bạn bè có quan hệ tốt với Mạnh Thính Vũ đều tới, bầu không khí vô cùng sôi nổi. Ngay cả người kén chọn đàn ông nhất là Lý Hồng Quân cũng không thể không bị thuyết phục trước khả năng đối nhân xử thế của Tần Độ nhưng cùng lúc đó, cô ấy đồng thời cũng cảm thấy lo lắng cho bạn tốt của mình.
Lý Hồng Quân không ám chỉ như mấy người Tiền Tĩnh, cô ấy gọn gàng dứt khoát thể hiện sự lo lắng của mình: “Thính Vũ, anh Tần không phải là người bình thường, nhìn cách ăn mặc và cách giao tiếp của anh ấy với người khác là có thể cảm nhận được, chị nghe Tiền Tĩnh nói, anh ấy không phú thì quý.”
“Thính Vũ, trong lòng chị em rất tốt nhưng gia cảnh của em và anh Tần có hơi chênh lệch, chị lo lắng em sẽ bị tổn thương.” Lý Hồng Quân khó xử nói: “Nhất là gần đây giáo viên của bọn mình chia sẻ mấy tin tức xã hội kia…”
Mạnh Thính Vũ rất hiểu tâm trạng của Lý Hồng Quân và mấy người Tiền Tĩnh.
Mới đầu, khi mọi người biết bọn họ yêu nhau, và biết được chi tiết, mọi người đều sẽ gọi đó là lãng mạn.
Nhưng chỉ cần suy nghĩ sâu xa hơn, chắc hẳn sẽ không ai đặt nhiều hi vọng, vậy nên cô không nói chuyện mình đang yêu với cha mẹ, cô dự đoán được, nếu cô nói thẳng với họ về hoàn cảnh gia đình của Tần Độ, cha mẹ cô không chỉ không vui mà còn sẽ ngày ngày nhìn cô với khuôn mặt u sầu.
Mạnh Thính Vũ tươi cười kéo tay Lý Hồng Quân, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại rất bình tĩnh: “Có đôi khi em không nghĩ xa như vậy, mọi chuyện vẫn chưa xảy ra mà, đúng không, không cần phải bận lòng. Hồng Quân, chị thử nghĩ lại xem, năm nay em mới 19 tuổi…”
Khi nói những lời này, cô có hơi chột dạ.
Bởi vì cô không thực sự là một người 19 tuổi.
“19 tuổi đấy! Em chỉ vừa lên năm hai, mặc dù, mặc dù tất cả mọi chuyện đều hết sức thuận lợi nhưng em cũng sẽ không tính đến chuyện kết hôn ít nhất là tới lúc em 26, 27 tuổi, tức là bảy tám năm sau ấy!” Mạnh Thính Vũ nói: “Là người trong cuộc, em không muốn hạ thấp tình cảm của mình nhưng mấy vấn đề mọi người đang suy xét hiện tại vẫn chưa phải là vấn đề, em và anh ấy có thể ở bên nhau hay không, đợi đến bảy tám năm sau rồi cân nhắc cũng chưa muộn mà đúng không?”
Lý Hồng Quân cẩn thận cân nhắc, đúng là vậy thật!
Mới mười chín tuổi, suy nghĩ đến hôn nhân gia đình làm cái gì!
Có thể kết hôn với nhau hay không còn chưa chắc nữa là!
“Là chị nghĩ xa quá.” Lý Hồng Quân lại lần nữa vui vẻ cho cô: “Nếu em vẫn luôn có suy nghĩ này, vậy thì cho dù đối phương là người giàu có nhất thì chị cũng không cần lo lắng cho em nữa!”
Đó là ý của Mạnh Thính Vũ.
Duyên phận là một thứ hết sức kỳ diệu.
Bởi vì khi gặp được nhau, không ai có thể chắc chắn rằng nó sẽ kéo dài bao lâu, là mấy ngày, mấy tháng, mấy năm hay là cả đời.
Khi nó đến, hãy vui vẻ chấp nhận.
Khi nó đi, cũng hãy thản nhiên chấp nhận, đừng níu kéo.