Cuối cùng, Tần Độ cũng tìm được một chiếc xe cũ có thể đáp ứng được những yêu cầu của mình.
Hôm nay, anh ấy lái chiếc xe này tới đón Mạnh Thính Vũ đi ăn tối. Đây là dòng xe thông dùng, biển số xe không đặc biệt, mẫu mã cũng không có gì nổi bật, khi đi trên đường sẽ không gây sự chú ý, cho nên anh ấy cũng yên lòng đậu xe ngay trước cổng trường. Sau khi tan học, Mạnh Thính Vũ đi tới thì thấy anh ấy đang tựa người vào cửa xe, cô còn tưởng rằng mình hoa mắt nên mới nhìn nhầm, bước đến gần thì thấy rõ logo xe, cô lùi lại vài bước, nhìn chiếc xe một lượt, mới chần chừ hỏi: "Anh mới đổi xe à?"
Tần Độ không nhịn được cười, giúp cô mở cánh cửa ở ghế bên cạnh ghế lái: "Không phải anh, là em."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Thính Vũ ngạc nhiên nhìn anh ấy, bị đẩy ngồi vào trong xe.
Tới khi Tần Độ cũng yên vị trên xe, cô mới vội vàng hỏi lại: "Anh nói những lời vừa rồi là có ý gì thế?"
"Là xe của một người bạn của anh." Tần Độ tiến lại gần, vừa giúp cô thắt dây an toàn, vừa kiên nhẫn trả lời: "Vốn là xe của em họ cậu ta, năm ngoái cậu em đó thi bằng lái nên đã mua chiếc xe này để tập luyện. Chiếc này không đắt tiền, cho nên lỡ mà có bị trầy xước thì cũng sẽ không đau lòng, năm nay đã đổi xe rồi. Đúng lúc em muốn mua xe còn gì, anh đã hỏi mua chiếc xe này, anh nghĩ rằng em là tay lái mới, trước hết cứ dùng xe cũ để quen việc lái xe hơn, chờ đến khi cầm lái chắc rồi thì hãy mua một chiếc xe mới, như vậy sẽ tốt hơn đúng chứ?"
Mạnh Thính Vũ nhìn anh ấy chằm chằm.
Như thể đang cố gắng nhìn thấu anh ấy vậy.
Tần Độ nở nụ cười bất đắc dĩ: "Sao thế, trên mặt anh dính bẩn à?"
Mạnh Thính Vũ lắc đầu, cảm thấy bối rối, sau cùng cô chân thành nói: "Cảm ơn anh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không phải là người ngây thơ như một tờ giấy trắng giống như anh nghĩ.
Thật ra cô cũng cảm nhận được sự lo lắng của Tần Độ, có lẽ khi ở độ tuổi còn chưa hiểu chuyện, cô sẽ vô cùng khó chịu với sự chênh lệch về gia cảnh, với những lời đàm tiếu nhưng bây giờ cô không như vậy nữa. Ngược lại, cô lại càng trân trọng nỗi niềm lo lắng ấy của anh ấy và cũng càng thấy cảm động bởi những hành động thận trọng của anh ấy.
Nếu như không quan tâm đến cảm giác của cô, anh ấy hoàn toàn có thể đưa cô đến garage hoặc đại lí 4S, thoải mái khoe mẽ cho cô xem tài lực của anh ấy và để cô tùy ý chọn một chiếc xe mà mình thích.
Bởi vì là quan tâm, cho nên anh ấy đã phải vất vả tìm kiếm một chiếc xe mà anh ấy cho rằng cô có thể chấp nhận được.
Tần Độ thở phào nhẹ nhõm. Từ ngày yêu nhau, anh ấy biết rõ cô không phải là người có tâm tư nhạy cảm đến thế, cô luôn luôn điềm tĩnh như vậy, ngược lại anh ấy mới chính là người luôn phải rụt rè lo sợ.
Thật ra, anh ấy không hề biết rằng, Mạnh Thính Vũ chưa bao giờ để ý người mình yêu là nghèo hèn hay phú quý. Cho dù anh ấy là người thừa kế tập đoàn của nhà họ Tần, anh ấy vẫn chẳng có chút hào quang nào đối với cô. Người cô thích chính là người đàn ông này, cho nên cô sẽ không bao giờ cảm thấy tự ti thua kém trước anh ấy do sự chênh lệch về gia cảnh.
Cô chưa bao giờ cảm thấy mối quan hệ của họ không bình đẳng.
Thấy Mạnh Thính Vũ không có vẻ gì là không vui, tâm trạng của Tần Độ cũng tốt lên theo. Lịch xem phim cũng bị hai người dời lại, cô là người lái xe, còn anh ấy ngồi ở ghế lái phụ làm huấn luyện viên. Chiếc xe dần hòa mình vào con đường lớn, giữ khoảng cách với những chiếc xe khác, cuối cùng đi tới một con đường mòn ở ngoại ô.
Cô dừng xe.
Cà phê mà khi nãy họ mua ở trên đường cuối cùng cũng phát huy tác dụng, hai người ngồi ở trong xe, thả lỏng cơ thể và thích thú ngắm nhìn hoàng hôn tựa như lòng đỏ trứng muối chiếu từng tia sáng le lói rồi tắt dần ở phía sau đỉnh núi.
Ánh nắng màu cam rực lửa tỏa khắp vùng đất trời.
Ở gần đó còn có những ống khói đang bốc lên nghi ngút từ bếp của những người dân sinh sống nơi đây.
Còn ở bên trong xe, đang có những giai điệu được phát ra, là những bản nhạc mà cả hai cùng yêu thích.
Mạnh Thính Vũ không cưỡng lại được phút khoảnh khắc tuy đơn giản mà ấm áp đến vậy, cô uống một ngụm cà phê, nghiêng đầu nhìn Tần Độ cũng đang si mê thưởng thức phong cảnh, trong mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng nói: "Trước đây em đã từng tưởng tượng ra cảnh tượng như thế này. Chẳng cần phải hoa tươi hay là bữa tiệc lớn, chỉ cần ngắm bình minh cũng được, mà em lại không dậy nổi. Nhưng ngồi trong xe ngắm hoàng hôn như thế này, dường như đây chính là khung cảnh mà cả cuộc đời em cũng không thể nào quên."
Tần Độ suy tư một chốc, ra vẻ nghiêm túc hỏi cô: "Ở trong tưởng tượng của em, người kia là ai vậy?"
Mạnh Thính Vũ nghe vậy thì hơi sửng sốt, sau đó ngoảnh đầu nhìn, bất đắc dĩ cười nói: "Anh đang ghen đấy à?"
"Một chút nhưng không nhiều đâu." Tần Độ thích chí nói: "Dù người mà em nghĩ đến là ai cũng không quan trọng, quan trọng chính là người đang cùng em làm những điều này là anh."
Anh ấy ngừng lại, đưa mắt nhìn cô rồi nói: "Em hãy cứ nói cho anh biết những gì mà em mơ tưởng, những điều anh có thể làm tuyệt đối sẽ không từ chối hay đùn đẩy. Cho dù là người thay thế cũng chẳng sao cả."
Mạnh Thính Vũ không nhịn cười nổi nữa, phá lên cười.
Chiếc xe tràn ngập tiếng cười giòn giã của cô.
Thật ra trong khung cảnh mà cô tưởng tượng cũng không phải một ai đó cụ thể cả. Khi ở cùng Từ Triều Tông cô sẽ nghĩ đến anh, khi ở cùng Thịnh Thao cô lại nghĩ đến anh ấy, và như bây giờ, khi đang ở cùng Tần Độ, tất cả những điều cô nghĩ trong lòng đều là anh ấy.
Bầu không khí thật tuyệt.
Vào khoảnh khắc mặt trời lặn, cả hai cùng nắm tay nhau, ôm hôn nhau.
Hơi thở trên người Tần Độ rất dễ ngửi, là mùi gỗ nhẹ dịu. Dựa vào vai anh ấy, hơi thở nhàn nhạt đó cứ quẩn quanh ở mũi cô, lưu luyến không rời.
...
Lúc trở về, trời đã tối. Tần Độ không yên tâm để cho Mạnh Thính Vũ, một người mới có bằng lái xe, lái xe vào buổi đêm, nhất là khi đi ở mấy đường lớn thường xuyên bị kẹt xe, cho nên anh ấy đã lái xe, để cho Mạnh Thính Vũ ngồi cạnh ghế lái trò chuyện cùng anh ấy.
Thật bất ngờ là, khi còn cách Đại học Yên Sơn một đoạn, Mạnh Thính Vũ đã nhìn thấy Từ Triều Tông đang đứng ở bên vệ đường chờ xe.
Tần Độ còn nhìn thấy trước cô, anh ấy cố ý giảm tốc độ lại, quay đầu sang hỏi ý kiến cô: "Hình như đó là bạn của em, có muốn cho cậu ấy đi nhờ một đoạn không?"
Mạnh Thính Vũ hơi do dự.
Nhưng Tần Độ đã cho rằng sự do dự đó là ngầm đồng ý nên đã chạy xe đến trước mặt Từ Triều Tông.
Vẻ mặt của Từ Triều Tông rất hờ hững, hoàn toàn không để ý gì đến mọi thứ xung quanh, mãi cho tới khi Tần Độ hạ cửa kính xe xuống. Anh thấy Mạnh Thính Vũ đang ngồi ở kế bên trước tiên, còn chưa kịp bình tĩnh lại, anh nghe thấy Tần Độ lễ độ hỏi: "Anh Từ, có phải anh đang muốn quay về trường học không, nếu như không phiền, tôi và Thính Vũ đưa anh một đoạn nhé?"
Từ Triều Tông vô thức nắm chặt tay, vào lúc Mạnh Thính Vũ cho rằng anh sẽ từ chối, anh mím môi, khẽ đáp lại: "Vậy làm phiền rồi."
Dứt lời, anh không do dự nữa.
Anh mở cửa ghế sau ra, bước lên xe, vừa hay lại ngồi ở chiếc ghế ngay sau Mạnh Thính Vũ, ở cửa sổ phía bên phải.
Từ Triều Tông chào hỏi Mạnh Thính Vũ như thể anh chỉ là một người bạn bình thường của cô: "Thật là trùng hợp."
Mạnh Thính Vũ mỉm cười: "Thật sự rất trùng hợp, em còn tưởng bản thân nhìn nhầm cơ đấy."
Tần Độ cũng nói: "Anh không nhìn nhầm, ở trong đám đông, anh Từ rất dễ nhận thấy đấy."
"Có thật không." Từ Triều Tông cười mỉa: "Đúng là rất dễ nhận ra, xung quanh ai cũng có đôi có cặp, chỉ có tôi lẻ loi một mình."
Tần Độ hỏi lại: "Anh Từ không có bạn gái sao?"
"Không có đâu." Từ Triều Tông uể oải đáp: "Bận rộn nhiều thứ, chẳng có thời gian nghĩ tới mấy chuyện này."
"Anh Từ cũng đi làm thêm ở đây phải không?" Tần Độ nói đùa: "Sinh viên ở trong nước ai ai cũng chăm chỉ cố gắng, người như anh Từ đây chắc hẳn được nhiều người thích lắm đấy nhỉ. Muốn yêu đương rất dễ dàng mà, chỉ sợ là anh không đặt tâm tư lên chuyện này mà thôi."
"Thế thì anh Tần lại chưa nghe qua câu này rồi." Từ Triều Tông kéo dài giọng điệu: "Theo đuổi heo, theo đuổi chó cũng không theo đuổi Từ Triều Tông."
Mạnh Thính Vũ phì cười.
Nghe thấy tiếng cười của cô, Từ Triều Tông không thể làm gì khác hơn, bất đắc dĩ nói: "Hình như đó là câu nói mà các bạn nữ trong khoa lưu truyền, Thính Vũ, em có biết không?"
"Sao thế?" Tần Độ cảm thấy khá kinh ngạc, quay đầu hỏi Mạnh Thính Vũ.
Mạnh Thính Vũ cười rồi gật đầu: "Diệp Tư Tư là bạn cùng lớp của họ, chị ấy đã từng đề cập đến rồi."
"Thật thú vị."
Đúng lúc đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Tần Độ ngoảnh đầu sang nhìn cô, mỉm cười kéo lấy tay cô, sau đó hai người đan xen mười ngón tay chặt vào nhau.
Từ Triều Tông lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang đan vào nhau đó.
Nhẹ nhàng quay đầu đi chỗ khác, dường như là quá mức khó chịu, anh vươn tay xoa lông mày.
Tần Độ vờ như vô tình liếc nhìn thấy hành động này của anh thông qua gương chiếu hậu, khẽ mỉm cười, nhớ tới điều gì đó, ánh mắt u ám.
Thực ra, Tần Độ và Từ Triều Tông quen biết nhau cũng là do Mạnh Thính Vũ.
Từ Triều Tông bực bội, muốn buông lời châm chọc nhưng anh biết rõ, quan hệ giữa anh và cô chỉ vừa mới dịu bớt. Nếu như bây giờ tỏ ra hung hăng trước mặt bạn trai của cô, nhất định cô sẽ nhận ra, hình tượng của anh trong lòng cô sẽ không còn cách nào cứu vãn được nữa.
Trong xe là bầu không khí yên ắng đến mức lúng túng.
Từ Triều Tông nhìn ra ngoài cửa sổ xe với vẻ mặt đờ đẫn.
Đương nhiên là anh biết bỗng dưng Tần Độ nắm lấy tay cô là có ý tứ gì.
Tuy vậy Tần Độ đã đánh giá anh hơi thấp rồi.
Xe nhanh chóng đến nơi. Tần Độ đỗ xe, Từ Triều Tông đi theo sau, không sánh vai với họ. Ba người tách nhau ra ở ngã rẽ, Tần Độ đưa Mạnh Thính Vũ quay về ký túc xá nữ, Từ Triều Tông đi tới nơi khác.
Sắc trời đã tối.
Sau khi ôm tạm biệt Tần Độ, dưới ánh nhìn chăm chú của anh ấy, Mạnh Thính Vũ bước lên bậc thang vào ký túc xá.
Cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa, Tần Độ mới thản nhiên quay người lại, đôi mắt đen láy nhìn về hướng của con đường kia.
Vài phút sau, Từ Triều Tông lọt vào tầm mắt của anh, hai người nhìn nhau. Rõ ràng chỉ vừa mới đây hai người họ vẫn còn trò chuyện rất khách khí với nhau trên xe nhưng giờ phút này lại xem nhau như không khí, ánh mắt cũng không nhìn nhau lâu hơn một giây.
Từ Triều Tông đang đợi ở dưới tầng.
Tần Độ cũng không rời đi, cứ như đang chờ đợi điều gì đó.
Từ Triều Tông mỉa mai nhìn.
Lát sau, ở cửa ký túc xá nữ xuất hiện một người, Tần Độ nhìn sang, trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm.
Không phải Mạnh Thính Vũ, là một cô gái tóc ngắn.
Cô gái đó nhìn thấy Từ Triều Tông thì vội vàng bước nhanh xuống bậc thang, thở hổn hển bước tới trước mặt anh, không ngừng nói cảm ơn: "Từ Triều Tông, thật sự cảm ơn cậu! May mắn cậu là người cuối cùng rời đi, nếu không đồ đạc của tôi nói không chừng phải ném đi rồi."
Từ Triều Tông lịch sự lùi lại một bước, lễ phép mỉm cười: "Không có gì, đều là bạn cùng lớp mà."
Hai người tiếp tục trò chuyện, rồi nói cả về một số chuyện ở trong lớp.
Bỗng chốc Tần Độ cảm thấy không thú vị.
Tất nhiên, vẻ mặt anh ấy cũng hơi khó chịu.
Anh ấy không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình.
Anh ấy hy vọng nhìn thấy cảnh gì?
Tần Độ sải bước rời đi, thoáng thấy bóng lưng rời đi của anh ấy, Từ Triều Tông vừa hay kết thúc chủ đề trò chuyện, nói với cô gái đó: “Lần sau nói chuyện tiếp nhé.”
Nhưng cô gái tóc ngắn đó vẫn chưa được thỏa mãn.
Cũng không phải là có ý đồ gì đối với Từ Triều Tông, các bạn nữ trong lớp đã sớm đúc kết ra rằng, không nên lãng phí thời gian quý báu của mình lên người không thể có kết quả gì, tuy nhiên trao đổi những vấn đề liên quan đến việc học tập với Từ Triều Tông rất cuốn. Ai mà không thích trao đổi kinh nghiệm học hành với người học giỏi cơ chứ?
Nghĩ đến vẻ mặt của Tần Độ lúc rời đi, Từ Triều Tông bỗng chốc cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Sai lầm cấp thấp mà anh đã phạm phải một lần, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.
Kể từ bây giờ, Tần Độ ở ngoài sáng, còn anh ở trong tối.
Đối với người đang ở ngoài sáng kia, chẳng phải mỗi một sai lầm đều là điều tối kỵ sao?