Không bao lâu sau, họ bắt đầu kì nghỉ Tết Dương lịch.
Mạnh Thính Vũ biết là Tần Độ đã lên kế hoạch cho kì nghỉ này từ rất sớm, cô cũng biết thất hẹn là chuyện khiến cho người ta căm phẫn tới cỡ nào, vì vậy cô đã tăng ca trong một tuần, cuối cùng cũng dành ra được ba ngày nghỉ.
Bây giờ tuần nào cô cũng đều bận rộn, cô đã ký hợp đồng với công ty Hinh Linh, cho nên tháng nào cũng phải gửi bản thiết kế mới. Đây là sở thích của cô vì vậy cô cũng không muốn từ bỏ, cho dù mệt mỏi tới cỡ nào, vào buổi tối, cô vẫn sẽ ghi lại những cảm hứng đột xuất của mình. Mọi nỗ lực đều được báo đáp, bây giờ, mỗi quý đều có một đến hai tác phẩm của cô được thông qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lợi nhuận mà cô kiếm được từ Hinh Linh sẽ được cô chuyển vào một chiếc thẻ khác, nếu như không phải bất đắc dĩ thì cô sẽ không sử dụng tới chiếc thẻ này.
Ngoài việc này, cô cũng khá bận rộn với vai trò là trợ lý của Đổng Mạn.
Tuần nào cô cũng cố gắng dành một chút thời gian cho câu lạc bộ, có đôi lúc buổi tối khi ngồi đọc sách trước bàn, cô không kìm được ngủ thiếp đi, tới khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Mặc dù bộn bề nhiều việc nhưng thành quả rất xứng đáng.
Giống như tuần báo nhân dân Phồn Cẩm Xã vậy, có bao nhiêu người cho dù có sứt đầu mẻ trán cũng muốn được vào đó, cũng có rất nhiều người đã giành được cơ hội thực tập ở đây nhưng tỉ lệ được chuyển lên chính thức cũng rất nhỏ.
Sau khi ‘tranh luận’ với Tần Độ, cô đã giành chiến thắng, vì vậy địa điểm được lựa chọn để đi du lịch là một hòn đảo.
Chắc bởi đây là chuyến du lịch đầu tiên của hai người sau khi yêu nhau, cho nên Tần Độ đã lên kế hoạch cho chuyến đi này rất chu đáo, mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Vừa bước xuống máy bay, họ đã cảm nhận được làn gió nóng ẩm ập tới. Tất nhiên là mùa hè ở đảo sẽ không nóng bức giống như mùa hè ở những nơi khác, thời tiết khá dễ chịu, khoảng hơn hai mươi độ, khiến hai người đang bị không khí lạnh ‘tra tấn’ đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Độ đã dặn trước trợ lý của mình thuê một căn biệt thự đối diện bãi biển.
Tuy rằng Mạnh Thính Vũ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ với chiếc bể bơi ở trong sân nhưng cô vẫn không khỏi cảm thán: "Chỉ có hai người chúng ta, thuê chỗ này có phải là hơi lớn rồi không?"
"Sao lại như vậy được chứ." Tần Độ mỉm cười: "Như vậy càng yên tĩnh, anh thật sự không thích ở khách sạn."
"Vậy cũng được." Mạnh Thính Vũ nghiêm túc gật đầu, tựa như đang thuyết phục chính mình vậy, tự nhủ: "Dù sao chúng ta cũng chỉ ở lại đây hai buổi tối. Cứ như thế này cũng được."
Tần Độ cảm thấy biểu cảm nghiêm túc này của Mạnh Thính Vũ thật là đáng yêu.
Giọng điệu khi nói câu ‘vậy cũng được’ của cô nghe rất thú vị.
Chắc có lẽ cũng chỉ có cô cảm thấy tới nghỉ dưỡng ở biệt thự ven biển là một ý kiến bất hợp lý.
Từ trước đến nay, cô luôn luôn khác biệt với những người khác.
Sau khi cất hành lý, nghỉ ngơi một lát, hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, để cảm nhận được trọn vẹn niềm vui trên hòn đảo. Mạnh Thính Vũ vừa nhìn thấy bản kế hoạch của Tần Độ đã vội giật cây bút trên tay anh ấy, trịnh trọng gạch bỏ hai mục.
Lái xe. Cô thẳng thừng loại bỏ.
Nói tới vấn đề này, cô rất hùng hồn: "Thời tiết trên đảo dễ chịu như thế, lái xe thật sự nhàm chán! Lái xe máy điện đi."
Tần Độ bàng hoàng: "Lái xe máy điện ư?"
Cô chống nạnh: "Đúng thế, anh chưa xem phim à? Đi lượn quanh đảo bằng xe máy điện mới chuẩn."
Tần Độ trả lời: "... Chắc là chưa."
Cô tự hào: "Em sẽ làm như vậy!!"
Tần Độ: "..."
Thuê người nấu ăn. Cô lưỡng lự.
Cô nheo mắt nhìn anh ấy: "Trước đây chẳng phải anh Tần nào đó đã từng nói rằng, hồi còn ở nước ngoài, anh ấy thường xuyên vào bếp nấu ăn hay sao? Lừa gạt em à? Hửm?"
Tần Độ đáp: "... Đâu có."
Tất nhiên, anh ấy sẵn sàng làm đầu bếp.
Tần Độ đã sớm cho người mua một chiếc xe máy điện rồi đỗ ở bên ngoài. Cuối cùng Mạnh Thính Vũ cũng tìm ra được thứ có thể đè bẹp kỹ năng của Tần Độ, cô đội mũ bảo hiểm, sau đó quẳng một chiếc về phía Tần Độ, vỗ vào chỗ ngồi phía sau mình: "Lên đây ngồi đi, anh cứ yên tâm, em sẽ không làm anh ngã đâu."
Tần Độ cố gắng nhịn cười, ngồi ở đằng sau, rồi cố tình nói: "Anh vẫn cảm thấy hơi sợ."
Mạnh Thính Vũ vặn tay ga, lạnh lùng quay đầu lại, nói: "Thế thì anh cứ ôm em nhưng tốt nhất là đừng có hét chói tai lên đấy."
Tần Độ cũng không khách sáo, lập tức vòng tay ôm eo cô, chặt đến nỗi khiến cô phải lên tiếng kháng nghị: "Anh định siết chết em đấy à?"
"Đi thôi nào, Mạnh pikachu." Anh yêu cầu.
Mạnh Thính Vũ bị anh chọc cười, cô khởi động xe, rồi lao vút đi.
Trời xanh mây trắng, cách đó không xa là biển cả mênh mông, gió lướt nhẹ nhàng, ánh nắng chan hòa. Tần Độ đột nhiên cảm thấy, lái xe vào thời điểm này quả thực không thích hợp chút nào.
Hai người đi tới một khu chợ hải sản ở gần đó.
Tần Độ có hơi thích sạch sẽ, anh ấy khá do dự khi đứng trước cổng chợ.
Mạnh Thính Vũ càng thích dáng vẻ này của anh ấy so với sự ung dung điềm tĩnh như mọi khi, cô kéo lấy tay anh ấy, cười nói: "Nếu không thì anh cứ đứng ở đây đợi em, em sẽ đi vào trong để mua, em phải chuẩn bị trước đồ ăn nên cần phải tới chỗ này để mua hải sản.”
Tần Độ càng phân vân hơn.
Cuối cùng, anh ấy cắn chặt răng, nắm tay cô đi vào nơi có mùi tanh nồng này.
Hai người cứ như một cặp vợ chồng mới cưới đang hưởng thụ tuần trăng mật vậy, thấy cái gì cũng tươi ngon nên mua không ít hải sản, tới lúc cả hai đều xách túi bước ra khỏi cổng khu chợ, mới sực nhớ ra là chỉ có hai người họ ăn mà thôi...
Trở lại căn biệt thự một lần nữa.
Hai người phân chia công việc rất rõ ràng, Tần Độ sẽ sơ chế hải sản, Mạnh Thính Vũ sẽ nấu ăn dựa theo công thức, điều này cũng không quá khó với cô.
Phòng bếp thiết kế theo không gian mở, ngẩng đầu một cái là có thể nhìn thấy đường ven biển ở cách cửa sổ sát đất không xa.
Lúc đầu động tác của Tần Độ còn khá cứng ngắc nhưng năng lực lĩnh ngộ của anh ấy rất mạnh, chẳng mấy chốc đã thành thạo. Sau khi anh ấy xử lý xong xuôi tất cả hải sản, Mạnh Thính Vũ đang xào mực, anh ấy chợt muốn chọc ghẹo, nhân lúc cô không chú ý đã ôm choàng lấy cô từ sau lưng.
Mạnh Thính Vũ bị dọa sợ hết hồn.
Bởi vì bờ môi của anh ấy vừa hay chạm vào dái tai của cô.
Cô lập tức thả chiếc thìa trong tay xuống, rụt cổ lại, sau đó vừa đảo thức ăn, vừa cầu xin tha thứ: "Đừng mà, đợi một chút, thức ăn sẽ bị cháy mất đấy!"
...
Khi hai người bước ra khỏi phòng bếp, kế hoạch ban đầu vốn là ba món mặn, một món canh, bây giờ bỗng nhiên rút gọn thành một món mặn, một món canh.
Thật ra thì Mạnh Thính Vũ rất hiếm khi vào bếp nấu ăn.
Cô rất ghét bị mùi khói ám lên người, cho nên cô thà sơ chế còn hơn là xào nấu. Sau khi ăn xong, Tần Độ rất tự giác làm nhiệm vụ thu dọn đống hỗn độn, còn cô lấy một bộ quần áo từ trong vali ra để đi tắm, loại bỏ mùi khói dầu trên cơ thể.
Lúc này, điện thoại di động trên bàn cà phê của cô rung lên.
Từ Triều Tông đang rảnh rỗi không có chuyện gì để làm, khi đi ngang qua hiệu thuốc, anh chợt nhớ tới những chuyện mà cha mẹ mình nhắc đến trong điện thoại, thế là đi vào.
Anh hoàn toàn không nhớ rõ kiếp trước Mạnh Thính Vũ đã mua cho mẹ mình những loại thuốc bôi gì.
Anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô: [Thính Vũ, em còn nhớ cao dán trước kia mẹ anh dùng là loại nào không?]
Chờ vài phút vẫn không thấy cô trả lời.
Anh xem lại lịch sử cuộc gọi, phát hiện cuộc gọi cuối cùng là vào nửa tháng trước, dựa theo tần suất này, bây giờ anh có thể gọi điện thoại cho cô rồi có đúng không?
Nghĩ như vậy, anh cố ý hắng giọng một cái, cân nhắc kĩ lưỡng nên nói với cô những gì, lúc này mới gọi cho cô.
Điện thoại rung lên liên tục.
Tần Độ vừa mới dọn dẹp xong, đang đi ra phòng khách thì thấy điện thoại của cô đang đổ chuông.
Trên màn hình hiển thị là một dãy số lạ.
Suy nghĩ một chút, anh đi tới trước cửa phòng tắm, gõ cửa, lớn tiếng nói: "Thính Vũ, điện thoại của em đổ chuông, là một dãy số lạ, có muốn anh nghe máy giúp hay không?"
Mạnh Thính Vũ nghe thấy thế, tắt vòi hoa sen, thuận miệng trả lời: "Có lẽ là số quảng cáo, anh cứ nhận giúp em đi. Tránh cho việc chút nữa lại tiếp tục gọi đến, rất là phiền phức."
Nói xong, cô lại mở vòi hoa sen để tắm tiếp.
Cuối cùng, Tần Độ cũng bấm nút nghe máy: "Alo."
Ban đầu Từ Triều Tông còn tưởng mình bấm nhầm số nhưng anh chợt ý thức được chuyện này không thể nào xảy ra được, anh bỗng siết chặt điện thoại trong tay mình.
Hiển nhiên đã đoán được vị ở đầu dây bên kia là ai rồi.
"Cho hỏi là ai vậy?"
Từ Triều Tông nghĩ, bây giờ anh phải làm gì đây?
Có nên không nói không rằng, trực tiếp cúp máy không?
Dĩ nhiên là không rồi.
Anh hít sâu, nén hết mọi suy nghĩ, mặc dù chúng đang sôi sục, anh phải nghiến răng tới nỗi đau đớn mới có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: "Alo, đây là điện thoại của Mạnh Thính Vũ phải không? Tôi tìm cô ấy có chuyện."
Lúc anh lên tiếng, Tần Độ đã nhận ra là giọng nói của ai.
Nụ cười trên gương mặt Tần Độ tắt dần, ánh mắt anh ấy hờ hững, giọng điệu thì vô cùng khách sáo: "Là anh Từ có đúng không? Tôi là bạn trai của Thính Vũ đây, Tần Độ."
Giọng nói của Từ Triều Tông trong điện thoại vô cùng kinh ngạc: "Là anh Tần sao? Tôi còn tưởng rằng là..."
Anh cố ý dừng khoảng chừng là hai giây rồi mới nói tiếp: "Tôi còn tưởng rằng là cha của Thính Vũ."
Tần Độ nói: "Anh Từ thật thú vị."
"Thính Vũ có ở đó không?" Từ Triều Tông cố ý vờ như không biết hỏi: "Tôi có chút chuyện muốn nói với cô ấy, anh có thể đưa điện thoại cho cô ấy không?"
Tần Độ thoải mái trở lại: "Anh đợi một chút."
Vừa nói anh ấy vừa đi nhanh tới trước cửa phòng tắm, cố ý để cho Từ Triều Tông nghe thấy tiếng nước chảy ở bên trong, sau đó mới trả lời bằng giọng điệu đầy áy náy: "Bây giờ Thính Vũ đang không tiện nghe điện thoại, cô ấy đang tắm rồi."
Đầu dây bên này, Từ Triều Tông ra sức kìm nén.
Anh nắm chặt điện thoại, cứ như là muốn bóp vỡ chiếc điện thoại, gân xanh nổi dọc mu bàn tay.
Đến cả hít thở cũng là sự tra tấn.
Anh cảm thấy như đang có vô số con dao đang đâm vào khắp cơ thể mình, mỗi một nơi trên cơ thể đều đang rỉ máu.
Tần Độ im lặng, kiên nhẫn chờ đợi.
Anh ấy cũng không lên tiếng, đi dạo trong nhà, ung dung ngồi xuống ghế sô pha, chờ đầu bên kia đáp lại.
Dường như người ở đầu dây bên kia vẫn còn đủ sức để đáp lại lời. Từ Triều Tông cười gượng: "Thế thì thật không khéo rồi. Chờ Thính Vũ tắm xong, làm phiền nhắc cô ấy gọi lại cho tôi nhé."
Thấy anh bình tĩnh như vậy, Tần Độ lại cau mày.
Có lẽ anh ấy đang quá nhỏ mọn nhưng trong ấn tượng của anh ấy, những người trẻ tuổi, nhất lại là đàn ông, đều rất dễ dàng bị người khác chọc giận.
Thời điểm này họ thường khó mà kiểm soát được con thú trong người.
Động một chút là có thể nổ tung.
Người nhát gan, khi gặp phải thử thách thì rất dễ dàng chùn bước, giống như cô bạn làm thêm ở quán cà phê vậy.
Người mạnh dạn, khi gặp phải khiêu khích thì sẽ giận dữ, sẽ chẳng kiểm soát được mà xúc phạm người khác.
Còn Từ Triều Tông, là dạng người gì đây?
Có lẽ anh ấy không nên khinh địch, ít nhất là không thể xem thường kẻ địch giống như Từ Triều Tông được.
Tần Độ đáp lời: "Được thôi, chờ cô ấy tắm xong tôi sẽ chuyển lời."
"Cảm ơn." Nói ra từ này, thậm chí Từ Triều Tông còn đang nở nụ cười.
"Không cần khách sáo."
Sau khi cúp điện thoại, Từ Triều Tông đứng trong hiệu thuốc, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Nhân viên ở đây cũng không dám tiến lên.
Vốn dĩ là họ muốn hỏi vị khách này đang muốn mua loại thuốc gì, bây giờ... Người này trông khá khó gần, cứ như sư tử giận dữ vậy.
Trong khoảnh khắc ấy, Từ Triều Tông thật sự muốn đập nát chiếc điện thoại trên tay, thậm chí anh còn sắp làm ra hành động như vậy, anh ngẩng đầu một cái, thấy hình bóng của mình trên tấm kính.
Tức giận, cáu kỉnh, ghen tị, tất cả đều được hiện ra.
Không thể bộc lộ sự thất bại của bản thân ở đây được.
Anh bắt đầu thu hồi lại những cảm xúc đó, trên gương mặt cũng khôi phục lại sự bình tĩnh, sau đó thản nhiên giơ tay lên chỉnh lại cổ áo, lát sau ngẩng đầu lên, lại là một Từ Triều Tông bất bại.
Xem ra, không chỉ có anh mới là người mất khống chế.
Nếu không vị Tần Độ đang ung dung tự đắc kia, việc gì phải nói câu kia trong điện thoại cơ chứ?
Chẳng lẽ anh ta không cảm thấy rằng, nói cho một người đàn ông khác chuyện bạn gái mình đang tắm, không chỉ vô vị mà còn rất buồn cười hay sao.
Bên này Tần Độ sau khi cúp điện thoại cũng yên lặng ngồi trên ghế sô pha.
Ở trong phòng này còn nghe được thanh âm của tiếng sóng vỗ.
Anh ấy tháo kính mắt xuống, bóp sống mũi, vẻ mặt lo âu, sau phút thắng lợi, tâm trạng của anh ấy cũng khá bực tức.
Anh ấy cần gì phải tự cho là mình thông minh mà nói một câu kia vậy chứ?
Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, sau đó tiếng mở chốt cửa vang lên. Anh ấy thong thả đeo kính mắt lên, lại khôi phục vẻ khiêm tốn chững chạc như mọi ngày rồi đứng dậy, vừa đi qua bên đó vừa cười hỏi: "Em tắm xong rồi đấy à?"