Sống lại với chồng cũ sau khi ly hôn

Mạnh Thính Vũ mang theo hơi nước đi ra, nghiêng đầu dùng khăn khô lau tóc.
Cô đã quên mất chuyện vừa rồi.
 
Thật sự là gần đây nhận được quá nhiều cuộc gọi quảng cáo, cô cho rằng lại là cuộc gọi như thế.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Tần Độ chủ động đưa điện thoại cho cô thì vừa đi tìm máy sấy tóc vừa thản nhiên nhắc cô: “Vừa nãy là bạn em Từ Triều Tông gọi đến, hình như cậu ấy có việc muốn tìm em, bảo em lát nữa rảnh thì gọi lại cho cậu ấy.”
 
Mạnh Thính Vũ ngạc nhiên: “Anh ấy gọi?”
 
Thật ra cô và Từ Triều Tông không thường xuyên qua lại, bất kể là trước hay sau khi yêu, mặc dù cô không đến mức cố ý trốn tránh anh nhưng số lần gặp mặt nhau thực sự rất ít.
 
Kể từ khi biết cô đang yêu, anh rất ít khi gọi điện, nhắn tin. Cô biết anh cũng rất bận, hai người lại không cùng một học viện, không cùng một khoa, ở trường dường như chưa từng chạm mặt nhau, bỗng dưng nghe thấy là anh gọi tới, cô hơi bối rối và nghi ngờ.
 
Nhưng từ giọng điệu của Tần Độ cũng có thể nghe ra được.
 
Từ Triều Tông hẳn là không thất lễ trong điện thoại.
 
Đây là một sự tiến bộ đáng được khen ngợi.
 
“Vâng.” Tần Độ tìm thấy máy sấy, vẫy tay với cô: “Đến đây, anh sấy tóc cho em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mạnh Thính Vũ: “Nhiệt độ hiện tại trên hai mươi độ, cũng không cần phải sấy đâu.”
 
Tuy nói vậy nhưng cô vẫn đi tới, ngồi trên sô pha, Tần Độ đứng sau lưng cô, bật máy sấy, làn gió ấm quẩn quanh.
 
Âm thanh của máy sấy tóc rất nhỏ, không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của bọn họ.
 
“Anh vẫn cảm thấy khá kỳ lạ.” Anh ấy cười khẽ: “Sao em không lưu số cậu ấy, anh còn nghĩ là số bán hàng, rất lạnh nhạt hỏi là ai. Giờ thì tốt rồi, cậu ấy chắc chắn cũng biết em không lưu số của cậu ấy.”
 
“Quên lưu.” Mạnh Thính Vũ nói thật: “Hơn nữa bọn em liên lạc cũng không nhiều.”
 
“Vì vậy anh hơi ngại.” Anh ấy nói: “Như thể anh đã vạch trần chuyện em rất lười, không lưu số cậu ấy.”
 
“Không sao đâu!” Mạnh Thính Vũ không để ý mà trả lời.
 
Cô nghi ngờ Từ Triều Tông cũng không lưu số cô.
 
“Em không phải cũng không lưu số của anh đấy chứ? Con sâu lười.” Anh ấy nhích lại gần cô, giọng điệu nguy hiểm tra hỏi.
 
Mạnh Thính Vũ quá nhạy cảm với hơi thở của anh ấy, sợ anh ấy lại chạm vào vành tai cô, rụt về phía trước theo bản năng: “Lưu rồi lưu rồi, không tin anh tự xem đi!”
 
Ngón tay thon dài của Tần Độ luồn vào tóc cô, nghe vậy khẽ cười: “Không cần thử lòng anh, anh không có thói quen kiểm tra điện thoại của bạn gái.”
 

“Tất nhiên, điện thoại của anh thì lúc nào cũng chào đón em kiểm tra.” Anh ấy nói.
 
“Bớt tự mình đa tình đi, ai thèm kiểm tra điện thoại của anh.” Mạnh Thính Vũ hừ nhẹ.
 
Tần Độ biết điểm dừng.
 
Có những chuyện đã làm một lần thì không cần làm tới lần hai. Hơn nữa anh ấy cũng không muốn thử lòng cô, nếu có một ngày cô thích người khác, với tính cách của cô, cô sẽ trực tiếp chia tay với anh ấy. Vì vậy, hiện tại cô vẫn còn ở bên anh ấy, điều này cho thấy trong lòng cô lúc này cũng chỉ có anh ấy.
 
Thắng bại là do chính anh ấy, không cần thử lòng cô, nghi ngờ cô.
 
Hai người đều không nhắc tới Từ Triều Tông nữa, như thể đây là một người qua đường, cũng sẽ không trở thành chủ đề nói chuyện của bọn họ. 
 
Chờ đến khi tóc khô, Tần Độ lấy lý do trả lời email lên tầng.
 
Mạnh Thính Vũ lúc này mới lật lại nhật ký cuộc gọi, không do dự, gọi vào số của Từ Triều Tông.
 
Anh bắt máy: “Alo.”
 
Giọng điệu anh thoải mái, thậm chí còn trêu chọc, nói: “Đợi một chút, bây giờ là tổng giám đốc Tần hay Thính Vũ?”
 
Mạnh Thính Vũ thả lỏng, lông mày cũng hoàn toàn giãn ra.
 
Biết Từ Triều Tông của hiện tại không giống trước kia nhưng khi thực sự cảm nhận được, tâm trạng của cô cũng tốt lên.
 
“Đoán xem.” Cô thấy có hứng, cũng đùa với anh, cố ý lớn tiếng hỏi.
 
Từ Triều Tông không nhịn được cười, tiếng cười trầm truyền đến: “Được rồi, không đùa với em nữa, hôm nay anh tìm em đúng là có chuyện nghiêm túc, cột sống lưng của mẹ anh không phải là có vấn đề sao? Anh nhớ trước đây em từng mua cho bà ấy miếng dán, bà ấy bảo dùng rất thoải mái, là của hãng nào thế?”
 
Mạnh Thính Vũ nghĩ ngợi một lát: “Em không chắc bây giờ có hay không. Lát nữa em gửi nhãn hiệu cho anh, anh tự hỏi nhé. Thật ra hiệu quả của các loại miếng dán đều không khác nhau là mấy, chỉ có thể giảm bớt, chủ yếu vẫn cần kiên trì tập thể dục mỗi ngày, nếu anh có thời gian, thì đến bệnh viện lấy số, bác sĩ sẽ dạy cho. Em cũng sẽ gửi cho anh.”
 
“Được.” Giọng điệu Từ Triều Tông mệt mỏi: “Cảm ơn.”
 
Anh thật lòng cảm ơn, đồng thời cũng hàm chứa hai ý nghĩa.
 
Không chỉ là cảm ơn ở hiện tại, cũng cảm ơn cô đối xử tốt với cha mẹ anh từng li từng tí trong những năm qua.
 
Mạnh Thính Vũ thở dài: “Không có gì, chuyện nên làm thôi.”
 
Từ trước đến nay đều là thật lòng đổi lấy thật lòng, anh đối tốt với người nhà cô, vậy cô cũng sẽ đối tốt với cha mẹ anh. Huống chi cha mẹ anh đều là bậc bề trên hiền lành nhân hậu, cũng vô cùng thương yêu cô.
 
Từ Triều Tông nắm rõ chừng mực.
 
Trước đây anh rất muốn nói chuyện quá khứ, muốn nói cho cô biết, bọn họ trước đây tốt đẹp thế nào, muốn cô quay đầu lại nhìn anh.
 

Nhưng bây giờ, anh không muốn nhắc lại, mỗi lần nhắc đến, đều là chứng cứ rành rành cho thấy anh đã bỏ lỡ cô.
 
Chuyện đến nước này, ngay cả anh khi nhớ tới những năm cuối cùng của cuộc sống hôn nhân ấy, anh cũng cảm thấy mình thật lạ lẫm.
 
Cũng không thắc mắc lí do cô rời khỏi anh.
 
“Được rồi.” Từ Triều Tông nói: “Anh còn có việc, lần sau lại nói.”
 
Mạnh Thính Vũ đáp: “Vâng, lát nữa em gửi tin nhắn cho anh, có gì không hiểu anh lại hỏi em, thật ra… vấn đề cột sống lưng của dì, mặc dù không thể chữa khỏi nhưng càng sớm để ý càng tốt, sẽ không bị tốn công vô ích, như vậy cuộc sống sau này của dì cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
 
“Được.”
 
Sau khi cúp máy, Mạnh Thính Vũ nhớ lại chuyện trước kia, nghiêm túc soạn tin nhắn cho Từ Triều Tông, cô viết ra tất cả những gì mình còn nhớ.
 
Từ Triều Tông nhanh chóng trả lời tin nhắn: [Nhận được rồi, cảm ơn.]
 
Tin nhắn thứ hai của Từ Triều Tông cũng đến: [Còn có, chúc mừng năm mới, mong em vạn sự như ý, luôn luôn vui vẻ.]
 
Cô mỉm cười, cất điện thoại đi, cầm máy ảnh đi vào trong sân, sau khi chụp ảnh hơn hai mươi phút, nghĩ đến Tần Độ đáng thương còn đang tăng ca, cô mỉm cười trở vào phòng bếp, làm cho anh ấy một phần hoa quả dầm tình yêu, vừa lên tầng, khi đến cửa phòng, xuất phát từ thói quen nơi làm việc, cô gõ cửa: “Tổng giám đốc Tần, em có thể vào được không?”

“Tiểu Mạnh, vào đi.”
 
Cô đẩy cửa đi vào, cười dịu dàng nhìn anh ấy: “Tiểu Mạnh là cái quỷ gì?”
 
“Quỷ sứ.” Tần Độ trên chọc cô: “Giọng điệu vừa rồi của em rất giống thư ký và trợ lý của anh, bình thường anh cũng gọi bọn họ là Tiểu Trương, Tiểu Ngô.”
 
“Hoa quả dầm.” Mạnh Thính Vũ đặt đĩa lên bàn làm việc của anh ấy, mắt sáng lấp lánh nhìn anh ấy, còn giục anh ấy: “Nếm thử xem. Vị không tệ đâu.”
 
Tần Độ đút cho cô một miếng trước, lại nếm thử một chút, lập tức chua đến nỗi nhăn mày: “Cái gì vậy?”
 
Mạnh Thính Vũ lúc này mới chơi khăm thành công, sau khi dơ tay hình chữ V, cũng không chịu nổi vị chua trong miệng: “Chua quá! Chua quá!”
 
Cô rất thích đùa giỡn với bạn trai của mình.
 
Ví dụ sau khi cắn một miếng trái cây, ngạc nhiên nói: “Thật ngọt”, sau đó để đối phương cũng ăn một miếng, hai người đều nhăn nhó vì chua.
 
Tần Độ bất đăc dĩ vỗ trán: “Anh bắt đầu nhớ về em lúc mới quen anh.”
 
Mạnh Thính Vũ quyết đoán xúc thêm một thìa hoa quả đưa đến bên miệng anh ấy.
 
Đây là trừng phạt.
 
Tần Độ ‘giận nhưng không dám nói’, nhìn Mạnh Thính Vũ vui vẻ, điều bất mãn đối với chính bản thân trong lòng anh ấy cũng tan thành mây khói. 

 
Thỉnh thoảng anh ấy vô tình lướt qua điện thoại của cô. 
 
Điện thoại có khi nào cũng là hộp của Pandora không?
 
Anh ấy vĩnh viễn sẽ không để cho mình biến thành kẻ mất khống chế đến mức chính mình cũng chán ghét.
 
Ba ngày hai đêm này, Mạnh Thính Vũ và Tần Độ thường xuyên có loại ảo giác như bước vào chốn bồng lai tiên cảnh.
 
Ở đây rất thoải mái.
 
Không có giao thông tắc nghẽn, không có thời tiết âm u lạnh lẽo, cũng dường như không có áp lực của công việc và học tập. Hai người mỗi ngày đều ngủ đến khi tự tỉnh dậy, họ sẽ chen chúc trước chiếc bồn rửa mặt để đánh răng rửa mặt, xem đối phương làm trò, Tần Độ hứng thú tới mức, còn muốn vẽ lông mày cho cô.
 
Rõ ràng, Tần Độ cả đời này cũng đừng mong có thể trở thành chuyên gia trang điểm.
 
Mạnh Thính Vũ nhìn cặp lông mày giống Shin cậu bé bút chì của mình, đuổi theo Tần Độ chạy khắp phòng, cắn cánh tay anh ấy đến khi hiện lên dấu răng mới bỏ qua.
 
Sau khi rửa mặt, họ sẽ lái xe máy điện dạo một vòng quanh bờ biển, đến cửa hàng ăn sáng do người dân địa phương giới thiệu, sau đó nắm tay nhau đi mua thức ăn.
 
Tần Độ cũng giao cho Mạnh Thính Vũ một nhiệm vụ rất quan trọng.
 
Là trước khi rời đi, dạy anh ấy lái xe máy điện, chuyện này vô cùng quan trọng.
 
Tần Độ là một học sinh giỏi, Mạnh Thính Vũ không muốn dạy cho học trò còn giỏi hơn cả thầy này, cố ý dạy rất chậm nhưng năng lực học tập của anh ấy quá mạnh. Cô chưa dạy mà anh ấy đã học được rồi, người đàn ông sắp hai mươi bảy tuổi này còn rất trẻ con, đắc ý nói: “Anh cũng không muốn học nhanh như vậy nhưng biết sao được đây.”
 
Anh ấy còn cố tình học theo giọng điệu của cô.
 
Mạnh Thính Vũ: “… Trẻ trâu!”
 
Chỉ cần là du lịch thì sẽ có ngày kết thúc.
 
Khi ngồi trên máy bay trở về thành phố Yên, Mạnh Thính Vũ lưu luyến không rời nhìn xuống dưới mặt đất.
 
Sắp phải mặc chiếc áo khoác lông vũ dày rồi.
 
Tần Độ kéo tay cô, đảm bảo: “Yên tâm, chúng ta sẽ còn quay lại. Đợi đến kỳ nghỉ tới chúng ta sẽ quay lại.”
 
Có người nói, du lịch là một trong những cách nhanh nhất để xác định hai người có hợp nhau không.
 
Trải qua chuyến du lịch này, Tần Độ càng cảm thấy mình và Mạnh Thính Vũ vô cùng hợp nhau. Thực ra họ yêu nhau mới được khoảng bốn tháng nhưng không ngờ, anh ấy thỉnh thoảng cũng sẽ tưởng tượng về tương lai của họ.
 
Trước kia khi nghe câu chuyện tình yêu của cha mẹ, thật sự anh ấy không hiểu lắm. Vì sao cha anh ấy có thể rơi vào bể tình khi chỉ mới gặp mẹ anh ấy có một lần, vì sao chỉ sau một tháng ở chung đã quyết định cưới mẹ anh ấy về nhà.
 
Bây giờ anh ấy đã hiểu.
 
Nếu gặp được một người như vậy, tất cả những điều không thể đều trở thành có thể.
 

 
Khi máy bay hạ cánh thì đã là buổi tối.
 

Công việc của Tần Độ rất bận, ba ngày nghỉ này cũng đều do anh ấy cố ý dành ra, sau khi trở về thành phố Yên thì đi thẳng đến công ty. Bảo tài xế đưa Mạnh Thính Vũ về trường, hai người tạm biệt nhau ở bãi đỗ xe.
 
Khi tài xế đưa Mạnh Thính Vũ đến cổng trường đã là tám giờ tối.
 
Tần Độ còn không quên nhắn tin cho cô: [Ăn cơm tối. Chụp ảnh gửi anh xem, giơ tay chữ V.]
 
Mạnh Thính Vũ: [Tỉ mỉ vậy hả?]
 
Tần Độ: [Sợ em lười không ăn cơm tối, hoặc ăn tạm bánh mỳ.]
 
Tần Độ: [Hay anh bảo trợ lý đặt đồ ăn bên ngoài cho em?]
 
Mạnh Thính Vũ vội trả lời: [Không cần đâu! Em đã nhờ Tĩnh Tĩnh mang cho cơm em, cơm, cơm, là cơm (điều quan trọng phải nói bốn lần)]
 
Tần Độ: [Chụp ảnh, nhớ đấy.]
 
Mạnh Thính Vũ cất điện thoại đi.
 
Cô kéo vali đi trên đường, giờ này không có người.
 
Vốn dĩ tài xế khăng khăng muốn giúp cô đưa vào nhưng cô ngại nên từ chối.
 
Hôm nay thành phố Yên cũng rất lạnh, không thoải mái như ở hải đảo. Cô ngửa đầu lên thở ra khói trắng, âm thanh kéo bánh xe vali trong đêm yên tĩnh này cũng hơi chói tai. Khi đi dưới ánh đèn đường, cô bước chậm lại, còn tưởng mình nhìn nhầm, vươn tay ra, quả nhiên bắt được một bông tuyết.
 
Tuyết rơi rồi?
 
Đây là trận tuyết đầu mùa của mùa đông năm nay!
 
Cô không quan tâm đến cái lạnh, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
 
Từ Triều Tông ở phía sau cô không xa.
 
Khi anh nhìn thấy cô ở cổng trường, sau khi cô xuống xe, anh vẫn luôn lặng lẽ theo sau cô.
 
Thỉnh thoảng cô dừng chân, cúi đầu, giống như đang trả lời tin nhắn.
 
Cả người đều toát lên sự vui vẻ, còn vác trên lưng một túi dứa, bên trên treo một chuỗi vỏ sò, lúc đi lại sẽ phát ra tiếng va chạm.
 
Cô hẳn là đi ra ngoài chơi cùng Tần Độ.
 
Anh đoán, nhất định là đi hải đảo, cô vẫn luôn thích trời xanh biển rộng.
 
Vào đêm tuyết đầu tiên này, cô đi phía trước, anh ở phía sau, mãi cho đến khi cô vào ký túc xá, cô cũng không phát hiện ra anh đã đi cùng cô cả đoạn đường.
 
Trên đầu cô phủ một lớp tuyết.
 
Trên đầu anh cũng vậy.
 
Nếu như đây cũng được coi là răng long đầu bạc. Từ Triều Tông đưa tay đón lấy bông tuyết, bàn tay đã bị lạnh đến nỗi không còn cảm giác.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận