Sống lại với chồng cũ sau khi ly hôn

Sau khi nhìn Chương Nhất Minh lên xe, Từ Triều Tông mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Chương Nhất Minh nhoài người ra ngoài cửa sổ xe, liên tục dặn dò: "Thầy Từ, tốt nhất là anh nên đi đến bệnh viện kiểm tra đi, nãy anh ngã xem chừng rất nghiêm trọng, nhất định không được coi thường, nói không chừng còn bị nội thương đấy!"
 
Khóe miệng Từ Triều Tông giật giật, không kiên nhẫn nói: "Em đừng nguyền rủa anh, lo cho bản thân trước đi, đừng suốt ngày lêu lổng nữa, lo học hành đi, sắp thi đến nơi rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chương Nhất Minh: ". . ."
 
Đến khi tài xế đạp ga đi rồi Chương Nhất Minh vẫn hét lớn: "Nhớ đi bệnh viện!"
 
Từ Triều Tông cười chết lặng.
 
Thần kinh đau nhức, nghĩ đến tất cả những chuyện liên quan đến Tần Độ, anh thu lại nụ cười trên mặt, chậm rãi di chuyển, tìm một hiệu thuốc, mua thuốc giải rượu và thuốc xịt trị bầm tím, sau đó đến một khách sạn gần đó thuê phòng, tắm rửa, uống thuốc rồi nghỉ ngơi.
 
Chương Nhất Minh ngồi trong xe taxi, vẻ mặt vừa do dự vừa bối rối.
 
Thật ra cậu ta cũng không giấu giếm chuyện gì, rất muốn nói những gì mình biết cho chị nhưng sau khi gọi điện mấy lần, cậu ta kịp thời nhớ ra đã hứa với anh Tiểu Phương, nếu cậu ta nói với chị thì anh Tiểu Phương sẽ thành người thế nào?
 
Nam tử hán đại trượng phu nói lời phải giữ lấy lời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa, cậu ta cũng biết thầy Từ thích chị mình, bạn trai chị ấy ghét thầy Từ cũng phải.
 
Đàn ông con trai đánh nhau, không nên kéo phụ nữ vào. Đây là quy định bất thành văn.
 
Chương Nhất Minh thở dài, đập đầu vào cửa kính xe, hành động này lập tức thu hút sự chú ý của bác tài, người này hài hước nói: "Sao vậy? Cháu còn nhỏ tuổi, chưa phải lo nghĩ chuyện gì lớn, đâu cần vò đầu bứt tai làm gì."
 
Trong lòng có tâm sự không nói ra được đúng là rất khó chịu.
 
Chương Nhất Minh thầm nghĩ, dù sao cũng là người lạ, hay là cứ nói? Nếu hôm nay không tìm một người để xả, tối về cậu ta sẽ mất ngủ cho xem!
 
Vì vậy, bác tài đã được nghe câu chuyện đầy kỳ thú về việc hai người đàn ông tranh giành một cô gái, ông ta mang theo chút hơi thở tang thương, cảm khái nói: "Tuổi trẻ tốt thật đấy!"
 
"Nhóc con, đó cũng không phải vấn đề gì lớn, hai người đàn ông đánh nhau có gì mà lạ." Bác tài nói: "Hồi trẻ thấy người ta mặc áo da phách lối trước mặt bác là bác lập tức xông đến đánh người rồi. Chuyện này không tính là gì, cháu cũng không cần nói cho chị cháu biết, cứ để cho họ đánh nhau, chỉ cần chuyện này không liên quan đến chị cháu, cháu có thể yên ổn ngồi xem kịch, loại kịch này, đợi mười năm hai mươi nữa, cháu có muốn xem cũng chẳng có mà xem đâu."
 
Chương Nhất Minh buồn rầu nói: "Không phải chuyện này, cháu cảm thấy bạn trai chị cháu có vấn đề, đánh nhau thì đánh nhau, sao phải đi gây khó khăn cho người ta?"
 
"Đúng là cháu còn nhỏ quá!" Bác tài thở dài: "Nhìn chuyện không thể nhìn bề ngoài, nghe cháu nói, bạn trai chị cháu cũng có quyền có thế, cháu lo lắng cho thầy mình, không bằng lo cho chị mình đi."
 
"Không phải bác bảo không liên quan đến chị cháu sao?" Chương Nhất Minh tròn mắt hỏi.
 
"Đánh nhau không liên quan đến chị cháu nhưng bạn trai của chị cháu thì. . . người xưa có câu rất hay, nồi nào úp vung nấy, môn đăng hộ đối, nếu bạn trai chị cháu là người độc đoán, thì cuộc sống sau này của chị cháu sẽ khó khăn. Lúc yêu nhau thì không sao, chỉ sợ đến lúc xảy ra chuyện thì chị cháu sẽ không được quyền lên tiếng."
 
Chương Nhất Minh rất ít khi được nghe ai dạy bảo những chuyện này.

 
Dù sao cậu ta cũng còn nhỏ, tự do yêu đương cũng phải sau mười tám tuổi, chuyện kết hôn cũng vậy, không có ai trong nhà nói với cậu ta những chuyện này.
 
Cho nên khi bác tài nhắc đến đề tài này, cậu ta im lặng một cách khác thường.
 
Ít nhất là đêm nay, cậu ta bắt đầu suy nghĩ về vấn đề trước đây chưa từng nghĩ tới: Bạn trai của chị rốt cuộc là người như thế nào?
 
*
 
Mấy ngày sau, Từ Triều Tông đều phải đeo khẩu trang đi học.
 
Trong lớp có nhiều học sinh như vậy, chỉ có mình anh đeo khẩu trang, điều này không chỉ thu hút sự chú ý của các bạn cùng lớp mà ngay cả giáo viên cũng chú ý tới, giáo viên hướng dẫn còn gọi riêng Từ Triều Tông ra để nhắc nhở, nếu là bệnh truyền nhiễm, nhà trường có thể cho anh nghỉ ốm, đừng ép buộc bản thân, thái độ học tập tuy quan trọng nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn.
 
Từ Triều Tông: ". . ."
 
Tin tốt là hợp đồng được ký kết thành công, đương nhiên chuyện này liên quan rất nhiều đến câu nói "Cậu ấy cũng là nhân chứng" mà Tần Độ nói trên bàn ăn. Khi đó Vương Viễn Bác mới yên lòng nhưng đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, anh ấy lo lắng hỏi Từ Triều Tông: "Cậu nói xem, cái tên Tần Độ sau này có cố ý chèn ép cậu không? Nếu anh ta động chân động tay trên thương trường, chúng ta nửa bước cũng khó đi."
 
Từ Triều Tông nhướng mày nhìn Vương Viễn Bác.
 
Dường như hơi khó hiểu, rõ ràng là một người thông minh mà vào thời điểm mấu chốt lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy?
 
Vương Viễn Bác: "Làm gì mà nhìn tớ ghê vậy?"
 
Từ Triều Tông hỏi ngược lại anh ấy: "Nếu là cậu, cậu có dùng cách này để chèn ép tình địch không?"
 
Vương Viễn Bác nghe vậy thì dừng lại một chút, ra chiều suy nghĩ.
 
"Có thằng ngu nào lại làm vậy?" Từ Triều Tông nói bằng giọng điệu bình thản: "Anh ta chèn ép tớ, ngoại trừ khiến anh ta cảm thấy sảng khoái, cậu nói xem, anh ta còn được lợi chỗ nào? Đến một ngày Thính Vũ biết được, cậu đoán xem cô ấy sẽ nghĩ anh ta thế nào?"
 
Cho dù IQ của Tần Độ có giảm xuống bốn mươi năm mươi, anh ấy cũng sẽ không làm ra chuyện mất trí như vậy.
 
Một khi Tần Độ làm vậy, bị Mạnh Thính Vũ phát hiện, anh ấy sẽ phải đối mặt với hai vấn đề lớn.
 
Thứ nhất, rốt cuộc anh ấy tin tưởng cô đến đâu. Nếu như là rất tin tưởng, tại sao lại làm ra chuyện như vậy?
 
Thứ hai. . .
 
"Cậu cảm thấy anh ta sẵn lòng nhìn Thính Vũ thấy áy náy với tớ hả?" Từ Triều Tông kéo khóe môi, cười đầy mỉa mai: "Đương nhiên là anh ta không quá hiểu rõ về cô ấy, nếu anh ta làm vậy, cô ấy chưa chắc đã cảm thấy áy náy với tớ nhưng chắc chắn sẽ có thành kiến với anh ta. Nhưng bởi vì anh ta không hiểu rõ nên sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy."
 
Vương Viễn Bác tỉnh ngộ, lo lắng mấy ngày nay đều tan biến hết, anh ấy thở phào nhẹ nhõm: "Tốt nhất là vậy."
 
"Chắc chắn là vậy." Từ Triều Tông không muốn thừa nhận, nếu Tần Độ thực sự là một tên ngốc tự cho mình là đúng, Thính Vũ sẽ không thể nào ở bên anh ấy, càng không thể ở bên anh ấy mấy tháng không chia tay.
 
Từ Triều Tông đã đoán đúng.

 
Tần Độ mặc dù rất ghét Từ Triều Tông, lúc xảy ra xung đột, không phải là anh ấy chưa từng nghĩ tới nhưng sau khi bình tĩnh lại, anh ấy biết làm vậy chẳng có lợi ích gì. Vì vậy, khi tổng giám đốc Hướng gọi điện đến để hỏi dò, anh ấy chỉ hào phóng nói không có mâu thuẫn gì với Từ Triều Tông, chỉ là ban đầu có chút hiểu lầm, hiện tại đã giải quyết ổn thỏa, thực ra họ là người quen cũ, nếu tổng giám đốc Hướng muốn hợp tác với Từ Triều Tông thì không cần băn khoăn về anh ấy, dù sao Từ Triều Tông đúng là người có tài, vì vậy tổng giám đốc Hướng mới yên tâm ký hợp đồng với Từ Triều Tông.
 
Sắp đến tuần thi.
 
Trước đó, Mạnh Thính Vũ vô tình than thở, trong tuần thi tìm chỗ ở thư viện trường rất khó, ở ký túc xá cũng không cách nào yên tâm học hành.
 
Anh ấy ghi nhớ trong lòng, nhờ trợ lý thuê một căn hộ hai phòng ngủ gần đại học Yên Sơn, căn hộ được trang trí rất đẹp, anh ấy còn nhờ người mua lại đồ bài trí trong nhà, một phòng dùng làm phòng ngủ để thỉnh thoảng cô có thể nghỉ ngơi, phòng còn lại coi như là phòng tự học.
 
Mạnh Thính Vũ bị anh ấy kéo đến căn hộ này, đôi mắt đẹp cứ mở to, hỏi đi hỏi lại: "Anh mua đấy à? Hình như không cần thiết lắm, đâu có gần công ty anh!"
 
Tần Độ nắm tay cô, để cô ngồi xuống chiếc ghế đẩu ở cửa ra vào, anh ấy lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép màu hồng.
 
Mạnh Thính Vũ nhìn xuống, hóa ra là hình Hello Kitty.
 
Mạnh Thính Vũ cố nhịn cười nhưng không thành: "Tổng giám đốc Tần, cái này là anh mua hả?"
 
Đôi dép dưới chân Tần Độ là Doraemon.
 
Tần Độ hiểu cô đang cười cái gì, không hề có chút gánh nặng, mở mắt nói bừa: "Chắc là Tiểu Trương mua, cậu ta khá là trẻ con."
 
Anh ấy cởi giày, thay dép cho cô.
 
Hai người nắm tay nhau, đi dép vào phòng khách.
 
Căn nhà không lớn, có lẽ khoảng bảy mươi tám mươi mét vuông nhưng cách bày biện vô cùng ấm cúng, có ghế sô pha đôi màu be, thảm trải sàn bằng len, trên bàn cà phê còn có một chậu cây nhỏ, mang đến cảm giác tràn đầy sức sống. Nhà tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, phòng bếp cũng rất sạch sẽ, đầy đủ dụng cụ nấu ăn, thậm chí còn chuẩn bị hai bộ tạp dề, một bộ màu hồng, một bộ màu xanh lam đậm. . .
 
Điều đáng được quan tâm là phòng tự học.
 
Mạnh Thính Vũ chống hông, chỉ vào tủ đồ ăn vặt siêu lớn, kinh ngạc thốt lên: "Đây cũng là trợ lý Trương chuẩn bị sao?"
 
Tủ đồ ăn vặt rất cao, mỗi tầng lại bày nhiều loại đồ ăn vặt khác nhau.
 
Một tầng là thạch, một tầng là khoai tây chiên, còn có bánh mì sandwich, vài hộp sô cô la, chưa kể còn có sữa bò xếp thành núi.
 
". . . Đúng vậy." Tần Độ gật đầu.
 
Phòng tự học được bố trí rất tốt, rất có không khí học tập.
 
Đặc biệt, trên tường còn treo một bức thư pháp: Thiên đạo thù cần.
 
Mạnh Thính Vũ: "?"

 
Bàn đọc sách rất lớn, trên đó có hai chiếc máy tính, một chiếc màu đen, một chiếc màu trắng.
 
"Như vậy em không cần phải đến thư viện dành chỗ ngồi nữa." Tần Độ nói: "Tổng cộng có hai chìa khóa, anh không giữ, em cầm cả đi."
 
Anh ấy cũng tỏ rõ thái độ, cô có thể toàn quyền sử dụng căn hộ này, cho dù là anh ấy cũng không được tự ý vào vào nếu không có sự đồng ý của cô.
 
Đây chính là thế giới nhỏ của cô.
 
Mạnh Thính Vũ dĩ nhiên là rất ngạc nhiên, thích thú đi dạo quanh nhà, chẳng ai có thể cưỡng lại cảm giác có một nơi thuộc về riêng mình, vào thời điểm hạnh phúc như vậy, cô cũng sẽ không hỏi anh ấy về tiền thuê nhà nhưng anh ấy vì cô mà làm, vì cô mà trả tiền nhà, trong lòng cô đều ghi nhớ, cô cũng sẽ dùng cách thức tương tự để tạo bất ngờ cho anh ấy.
 
Ở trong nhà hơn một tiếng đồng hồ, hai người nắm tay nhau đi siêu thị gần đó mua đồ.
 
Vì quá vội cũng quá mệt nên họ chỉ làm món mì cho bữa tối, ăn luôn ở chung cư.
 
Món mì tưởng chừng như đơn giản nhưng Mạnh Thính Vũ cũng đặt tâm huyết vào đó, chẳng hạn như cắt cà rốt thành hình trái tim.
 
Đó cũng là bữa ăn đầu tiên của họ trong căn hộ.
 
Trong phòng ăn nhỏ, ánh đèn lờ mờ.
 
Hai người ngồi cạnh nhau, chậm rãi ăn mì. Tần Độ đột nhiên lơ đãng nói: "Nhắc tới cũng thật trùng hợp, tuần trước anh gặp Từ Triều Tông ở một bữa tiệc tối, trước đó cậu ấy nói bận, anh còn tưởng là đi làm thêm, không ngờ cậu ấy đã tự gây dựng sự nghiệp, sinh viên đại học Yên Sơn các em đều giỏi vậy sao?"
 
Mạnh Tính Vũ còn đang suy nghĩ xem nên mua gì khi vào đây ở.
 
Cô muốn mua một chiếc lò nướng nhỏ.
 
Bất thình lình nghe đến đây, cô hơi sững sờ: "Hả? Anh gặp anh ấy hả?"
 
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Tần Độ biết Từ Triều Tông đã không nói chuyện xảy ra ngày hôm đó ra.
 
Điều này cũng nằm trong dự đoán của anh ấy, rõ ràng anh ấy tiếp xúc với Từ Triều Tông chưa được bao lâu nhưng anh ấy đoán được, Từ Triều Tông sẽ không đi kể những chuyện kiểu này.
 
Tần Độ ừ một tiếng: "Chỉ là trùng hợp thôi."
 
Mạnh Thính Vũ cũng không quan tâm lắm.
 
Cô biết Từ Triều Tông bận rộn gây dựng sự nghiệp thế nào, gặp Tần Độ ở một bữa tiệc tối cũng không có gì là lạ.
 
Dù sao kiếp này cũng khác kiếp trước, với tính cách của Từ Triều Tông, chắc hẳn anh sẽ không muốn gây dựng sự nghiệp chậm như kiếp trước, một khi có sai lệch thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
 
Cả hai không nhắc đến Từ Triều Tông nữa.
 
Tần Độ tự có cân nhắc, sẽ không lợi dụng Từ Triều Tông để thử lòng cô, nói đến đó là dừng.
 
"À đúng rồi, khoảng một tháng nữa là tết." Anh ấy nhìn cô: "Cha mẹ nói với anh mấy lần, muốn mời em đến nhà dùng bữa, em thấy sao?"
 
Mạnh Thính Vũ ngừng gắp mì, nghiêng đầu hỏi: "Có phải sớm quá rồi không?"
 
"Sớm sao?" Tần Độ bật cười: "Chúng mình yêu nhau được hơn bốn tháng rồi, cũng không còn sớm nữa, nếu như em còn chưa sẵn sàng, anh sẽ tìm bừa một lý do nói lại với cha mẹ là được."
 

Mạnh Thính Vũ vội gật đầu: "Em vẫn chưa sẵn sàng."
 
"Chờ chút. . ." Tần Độ đến gần cô, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô, cảnh giác hỏi: "Đừng nói là em vẫn chưa nói cho cha mẹ về chuyện chúng ta yêu nhau nhé?"
 
Mạnh Thính Vũ: ". . ."
 
Cô hơi chột dạ.
 
Tần Độ kéo dài âm điệu "tố cáo" cô: "Cho nên, anh vẫn là người bạn trai giấu mặt của em? Em không muốn chịu trách nhiệm với anh?"
 
Lời tố cáo này rất nghiêm trọng, Mạnh Thính Vũ đương nhiên muốn giải thích cho bản thân: "Không phải vậy, haiz, chuyện này em biết nói sao đây!"
 
Cô thở dài nhưng vẫn quyết định nói ra sự thật, dưới cái nhìn chăm chú của Tần Độ, cô thành thật bày tỏ lo lắng của mình: "Cha mẹ em đều là công nhân bình thường, gia đình em cũng là một gia đình hết sức bình thường, nếu như anh chỉ là bạn học của em, em chắc chắn đã nói với cha mẹ từ sớm, họ sẽ không phản đối chuyện em yêu đương nhưng. . ."
 
"Gia cảnh nhà anh nằm ngoài sức tưởng tượng của cha mẹ em, em nói vậy anh có hiểu không?"
 
Tần Độ chậm rãi gật đầu, đưa ra kết luận: "Vậy là, họ chê nhà anh giàu?"
 
Mạnh Thính Vũ không nhịn cười nổi: "Hẳn là em nên ghi âm câu này của anh rồi tung lên mạng, để người ta lên án anh, lời này của anh đúng là thiếu đòn."
 
"Nhưng hình như lại là sự thật, đúng không?" Tần Độ nói.
 
"Cũng không thể nói vậy. Em lấy ví dụ cho anh xem, nếu sau này anh có con gái, con gái anh tìm một người xuất thân từ một gia đình danh giá mà anh chưa từng nghĩ tới làm bạn trai." Mạnh Thính Vũ nhìn anh nói: "Trong khi đó con gái anh mới học năm nhất, thì anh thấy mừng hay lo?"
 
"Em thích con gái à?" Tần Độ trầm ngâm: "Anh cũng thích."
 
Mạnh Thính Vũ bất lực ngả người ra sau: "Anh đừng nói nhảm nữa, chúng ta không nói tiếp được nữa mất."
 
"Anh hiểu." Tần Độ nắm lấy tay cô, bình tĩnh cười nói: "Nhưng nếu là anh, anh hy vọng con gái sẽ nói sự thật cho anh biết, cho dù là tốt hay xấu, coi như người lớn giúp con bé kiểm định."
 
Mạnh Thính Vũ giật mình.
 
Cô suy nghĩ một chút, thật ra từ khi sống lại đến nay, cô đã phạm phải một sai lầm mà trước đây cô không nhận ra.
 
Đó là thói quen hình thành dần theo năm tháng, giống như bao đứa trẻ khác, cô bắt đầu chỉ báo tin vui cho cha mẹ, chứ không báo tin xấu.
 
Những chuyện vui vẻ sẽ nói cho họ nghe.
 
Chuyện không vui sẽ tự mình gánh vác, cố gắng không khiến họ phải lo lắng, phiền lòng.
 
Cô ước có thể tự mình lo liệu mọi thứ, rồi mỉm cười nói với họ, không sao, cô vẫn ổn.
 
Nhưng làm vậy có thực sự là đúng?
 
Đây là một câu hỏi không có câu trả lời.
 
Mạnh Thính Vũ nhìn Tần Độ, ánh mắt hai người chạm nhau, cô khẽ gật đầu: "Được, em sẽ nói cho họ biết."



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận