Cho đến khi kết thúc kỳ thi, Mạnh Thính Vũ đều học trong phòng ký túc xá.
Học sinh xuất sắc giống như Chu Tư Văn thì gần như ngày nào cũng nằm trong nhóm người tới thư viện sớm nhất. Vu Giai Kỳ và bạn trai vẫn đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt nên lần nào cũng chạy tới quán cà phê gần trường học cùng bạn trai. Hai người dính lấy nhau, nói cho sang miệng là đi học thêm.
Chỉ có Mạnh Thính Vũ và Tiền Tĩnh là những người nước đến chân rồi mới chịu học thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ chuyện này Tần Độ đã giải quyết xong rồi. Sau khi trưng cầu ý kiến của anh ấy, trong khoảng thời gian này Mạnh Thính Vũ đã vùi đầu trong phòng tự học cùng Tiền Tĩnh.
Tiền Tĩnh bảo nơi này là thiên đường.
Có hệ thống sưởi đầy đủ và có hai máy tạo độ ẩm trong phòng nữa.
Chưa kể đến một tủ toàn đồ ăn vặt kia.
Mạnh Thính Vũ không thích ăn đồ ăn vặt nên trên cơ bản đều là Tiền Tĩnh giải quyết hết. Tiền Tĩnh rất có mắt nhìn. Mỗi ngày cô ấy đều canh chừng đến năm giờ là đóng gói sách vở xách đi. Bởi vì chừng năm giờ rưỡi Tần Độ sẽ tới đây một chuyến.
Gần đây có rất nhiều lúc Mạnh Thính Vũ nhìn thấy Tần Độ nhíu mày lúc tới đây.
Có lẽ anh gặp một ít chuyện phiền lòng trong công việc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cũng không giúp được gì, chỉ có thể tăng nhanh tốc độ tiến bộ trong học tập, đảm bảo chờ đến lúc anh tới, cô có thời gian bên anh thôi.
Cái mùa này khí hậu cực lạnh thì không nói, chất lượng không khí cũng đáng lo ngại nên hai người không cố ý ra ngoài hẹn hò. Mà là chọn ngồi trên ghế sa lon thoải mái tìm một bộ phim rồi xem.
Trừ việc này ra thì Mạnh Thính Vũ còn mua rất nhiều đồ chơi nhỏ nữa.
Có trò cờ tỷ phú, cũng có mấy trò chơi bổ não như ma phương cửu liên hoàn nữa.
Ban đầu Tần Độ còn cất giọng kiêu căng bảo: "Đây toàn là mấy trò anh chơi hồi còn bé."
Nhưng càng về sau lại chơi còn nghiêm túc hơn cả cô nữa.
Dần dần, Tần Độ xem cái phòng này thành bến cảng của mình luôn rồi. Trong mắt người ngoài thì anh ấy là con cưng của trời, từ khi ra đời đến nay gần như chưa từng nếm trải lần thất bại này. Sau khi thuận lợi tốt nghiệp không cần lục đục với nhau cũng có thể đi vào bộ máy nòng cốt của công ty. Nhưng một người dù có thuận lợi đến đâu cũng sẽ gặp một ít chuyện phiền lòng.
Trong mắt anh ấy thì Tần thị cần phải dấn thân vào con đường đổi mới từ lâu rồi. Các hạng mục khởi công từ mười năm hai mươi năm trước sẽ dần dần bị thời đại đào thải thôi.
Nếu như không tự cải cách bản thân thì có lẽ Tần thị không cần đến mười năm đã phải dần dần xuống núi rồi.
Nhưng anh ấy cũng quá nóng lòng muốn thành công nên có hai hạng mục trước mắt do anh ấy phụ trách đều không đạt được tới mức độ tiến triển như anh ấy mong muốn. Bên phía Hội đồng quản trị đã có phê bình kín đáo rồi. Thậm chí còn có nguyên lão phê bình anh ấy có tư tưởng phương Tây, quá vì cái lợi trước mắt.
"Anh nếm thử chút xem. Đây là em học được trên mạng đấy." Mạnh Thính Vũ đi từ trong bếp ra, đưa cho anh ấy một cái cốc rồi thần bí nhìn anh ấy.
Hai người bọn họ dùng cốc tình nhân.
Cái mà cô dùng là do Tần Độ tặng. Đó là cái cốc mà thời còn bé Tần Độ đã làm với cha mẹ mình. Trên thành cốc có tên ghép vần trẻ con - qindu.
Sau đó cô cũng nhân lúc rảnh rỗi vào cửa hàng thủ công gần trường học tự mình làm một cái cốc bề ngoài trông không khác cái cốc của Tần Độ lắm. Trên thành cốc cũng có tên ghép vần do cô tự tay viết xuống - tingyu.
Tần Độ nhận lấy cái cốc, cúi đầu nhìn bên trong một cái, thấy có một miếng chanh đang trôi nổi.
"Hồng trà chanh em tự làm đấy. Em tự cho là mùi vị ngon vô cùng."
Tần Độ nếm thử mấy hớp, cảm thấy hơi ngọt nhưng vẫn khen cô: "Đúng là ngon thật."
Mạnh Thính Vũ không tha cho anh ấy: "Vừa rồi anh mới nhướng mày. Biểu cảm của anh đã nói cho em biết rằng có thể là anh không thích vị chua của nó, hoặc là anh không thích nó ngọt. Bây giờ anh không gạt được em nữa đâu."
Tần Độ: "?"
Mạnh Thính Vũ mặc kệ anh ấy, hừ nhẹ một tiếng rồi xoay người vào phòng bếp.
Lúc trở ra, cô bưng theo một cái đĩa nhỏ, bên trong đựng mấy cái bánh quy.
Da đầu Tần Độ tê dại.
"Anh nếm thử lần nữa đi. Em đổi cách làm rồi đó!"
Gần đây Mạnh Thính Vũ cũng hay nhân lúc rảnh rỗi trong khoảng thời gian bận rộn. Cô thích làm bánh, thế là ngày nào cũng kéo Tần Độ đi làm chuột bạch.
Bây giờ cứ thấy các kiểu bánh ngọt bánh quy là Tần Độ lại thấy đau răng.
Hai người cùng cười đùa ầm ĩ.
Mạnh Thính Vũ tạm thời quên mất sắp đến kỳ thi.
Tần Độ cũng tạm thời quên mất mấy lời bắt bẻ và gây khó khăn của các nguyên lão trong công ty.
Ít nhất thì ngoài cửa sổ lạnh lẽo và băng giá thế nào giờ phút này cũng không liên quan gì tới bọn họ.
*
Lúc Mạnh Thính Vũ gặp lại Từ Triều Tông thì đã đến kỳ nghỉ đông rồi.
Tháng chạp, cuối cùng thì cô và dượng cũng mở chi nhánh thứ ba ở thành phố Yên. Mặt tiền không lớn, cộng thêm phòng bếp và nhà vệ sinh nữa cũng mới hơn bốn mươi mét vuông. Cửa hàng mới đi vào hoạt động, khách hàng và công việc làm ăn đều tốt cả. Vừa lúc gần đây Mạnh Thính Vũ không có việc gì làm nên ngày nào cô cũng mới hửng sáng đã tới làm giúp rồi. Ngay cả Nhất Minh ham chơi nhất cũng không còn nghịch ngợm nữa. Ngày nào cũng ngoan ngoãn theo sau lưng chị làm việc vặt.
Từ Triều Tông tới đây để giúp ông Chương lắp đặt hệ thống an ninh.
Hệ thống làm việc năm ngoái anh thiết kế cho ông Chương vừa đơn giản vừa đầy đủ chức năng nên ông Chương rất thích. Thế nhưng lần này nói gì ông ấy cũng không chịu chiếm hời của Từ Triều Tông nữa. Cô và dượng cũng đã hỏi giá cả thị trường rồi nên thêm thêm chút nữa sau đó mới gọi cho anh.
Lúc Từ Triều Tông tới còn chưa đến giờ ăn cơm nên trong tiệm cũng không có vị khách nào.
Mạnh Thính Vũ đang đeo găng cao su lau bàn.
Từ Triều Tông rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô nên nhìn chằm chằm cô thêm một chút.
Mạnh Thính Vũ cột tóc lên một cách tuỳ ý nhưng lại có mấy lọn tóc rơi xuống tán loạn. Cô hơi nhột, muốn vuốt tóc ra sau tai nhưng lại đang đeo găng tay nên không tiện làm cho lắm. Cô liếc mắt thấy Từ Triều Tông đang nhìn mình và đôi găng tay màu đỏ gan heo trên tay mình thì hơi không được tự nhiên cho lắm, bèn trợn mắt nhìn lại anh.
Từ Triều Tông nhân lúc cô và ông Chương đi ra cửa dỡ hàng, Chương Nhất Minh đang dọn dẹp ở sau bếp.
Anh thở dài một hơi rồi tiến về phía trước, cũng không ngại dẻ lau bẩn mà cầm lấy nó từ trong tay cô rồi thấp giọng nói: "Em không phải người sẽ làm những chuyện này."
Mạnh Thính Vũ muốn phản bác.
Nhưng Từ Triều Tông lại dùng hành động thực tế để chứng minh: Quả nhiên anh lau bàn còn giỏi hơn cô.
Sức anh lớn, tay chân lại nhanh nhẹn nên hai ba bước đã lau bàn sạch bóng rồi, ngay cả bên góc cạnh cũng không bỏ qua. Động tác di chuyển dẻ lau thuần thục, lại đi qua lau một chiếc bàn khác.
Thật ra thì trên phương diện làm việc nhà này, đúng là Từ Triều Tông mạnh hơn Mạnh Thính Vũ rất nhiều.
Kiếp trước hai người ở bên nhau không giàu có đến mức có thể mời được bảo mẫu nên trên cơ bản toàn là anh nấu cơm, anh chùi nhà hết.
Anh là đứa trẻ nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà. Mặc dù nhà anh cũng không coi là nghèo nhưng vì cha mẹ hằng năm ở bên ngoài, sau khi về quê thì lại vui đầu vào tiệm tạp hoá nên bận rộn không có nhiều thời gian để chăm sóc anh. Từ bé anh đã bắt đầu tan học về nhà nấu cơm xào rau rồi. Quần áo cũng tự giặt luôn.
Lúc ở bên Mạnh Thính Vũ, anh cũng muốn làm biếng một chút, thế nhưng thấy cô lau nhà còn không sạch bằng mình, anh không thể làm gì khác hơn là bao thầu luôn nhiệm vụ này.
Cô lại than phiền khói dầu tổn thương làn da nên anh cũng nấu ăn, để khói dầu tàn phá bản thân.
Khi đó bọn họ thật sự rất vui vẻ.
Cô rửa rau chuẩn bị thức ăn, anh nấu nướng xào rán.
Anh rửa bát, cô đứng ngay bên cạnh chuẩn bị trái cây tráng miệng.
Lúc anh lau nhà, cô đang phơi quần áo trên cột phơi.
Sau khi lau sạch bàn, Từ Triều Tông hỏi cô: "Phòng bếp ở đâu?"
Mạnh Thính Vũ không thể làm gì khác hơn là đưa anh qua đó. Chương Nhất Minh đang lau dọn sau bếp, thấy Từ Triều Tông đi vào thì nhếch môi cười: "Thầy Từ!"
Trên tay Từ Triều Tông đang bẩn nên muốn rửa tay nhưng anh lại phát hiện ra tay áo mình còn chưa được cuốn lên.
Đột nhiên anh ý thức được đây là một cơ hội, bèn nhìn về phía cô với vẻ mặt gặp khó khăn, muốn nói lại thôi.
Mạnh Thính Vũ hiểu ý anh.
Dưới ánh nhìn lom lom kia, cô gật đầu một cái. Anh còn chưa kịp âm thầm đắc ý đã nghe cô đá cái chậu nước lau bàn dưới chân một cái rồi dặn dò Chương Nhất Minh: "Em lau tay rồi giúp anh ta cuốn tay áo lên đi. Anh ta muốn rửa tay, nhớ dùng nước rửa tay nhé."
Từ Triều Tông: "..."
Chương Nhất Minh tuân lệnh, lập tức rửa tay lau khô sạch sẽ rồi như con khỉ chạy tới bên người Từ Triều Tông, dùng sức bú sữa mẹ hận không thể cuốn áo của Từ Triều Tông lên bả vai luôn.
Mạnh Thính Vũ ha ha cười lớn.
Từ Triều Tông nhìn Chương Nhất Minh với vẻ mặt bất đắc dĩ rồi nhắc nhở bằng giọng điệu nhẹ nhàng: "Cảm ơn nhé nhưng mà anh muốn rửa tay chứ không phải muốn tiêm phòng."
Chương Nhất Minh gãi đầu.
Từ Triều Tông mở vòi nước, ung dung thong thả rửa tay, thỉnh thoảng nghiêng đầu tám chuyện với Mạnh Thính Vũ: "Thi cử thế nào rồi?"
Nghe thấy đề tài này, Chương Nhất Minh biết mình sắp bị liên luỵ rồi.
Đề tài này quá nguy hiểm.
Thế là cậu ta vụng về tìm một cái cớ rồi chân như bôi dầu chạy ra khỏi phòng bếp.
Thật là kỳ quá. Cậu ta cảm thấy thầy Từ rất đáng sợ! Còn đáng sợ hơn cả thầy chủ nhiệm lớp cậu ta nữa.
Thầy Từ chỉ hỏi một câu "Thi cử thế nào rồi, không đúp đấy chứ? Đề thi đơn giản như vậy mà ngay cả hạng nhất em cũng không lấy được sao?" đã mang tới lực sát thương cực lớn rồi. Lớn hơn tất cả người thân bao gồm cả cha mẹ cậu ta đuổi theo chặn đường hỏi cậu ta thi được mấy điểm nữa!
Nhất thời trong căn bếp nhỏ chỉ còn lại Từ Triều Tông và Mạnh Thính Vũ.
Mạnh Thính Vũ dựa người vào khung cửa, thuận miệng trả lời: "Cũng tạm được. Dù sao thì cũng thi một lần là qua."
Từ Triều Tông hỏi với giọng điệu ngạc nhiên: "Em còn nhớ đề chứ?"
Anh thành thật nói: "Ngay cả đề ngữ văn thi đại học năm đó anh cũng quên hết rồi."
Mạnh Thính Vũ rất muốn đáp "Em cũng vậy"...
"Chắc chắn là không nhớ rồi. Nhưng đã học qua thì vẫn còn chút ấn tượng. Hơn nữa cuộc thi lần này cũng không phải quá khó." Cô đáp lại.
"Việc làm thêm của em vẫn rất thuận lợi chứ?" Từ Triều Tông vừa xoa nước rửa tay lên tay vừa hỏi.
"Tạm được. Cấp trên rất quan tâm đến em. Các đồng nghiệp cũng không phải người khó dây dưa. Anh thì sao?" Lúc này Mạnh Thính Vũ mới nhớ tới chuyện mà trước đó Tần Độ có đề cập tới, bèn hỏi anh: "Em nghe Tần Độ nói hai người vẫn còn chạm mặt trong bữa cơm."
Từ Triều Tông mỉm cười gật đầu: "Ừ, nói đến đây thì đúng là anh còn phải cảm ơn sếp Tần đấy. Nếu không phải nhờ anh ta thì việc ký hợp đồng của anh sẽ không được thuận lợi như vậy."
"Hả?"
"Anh ta quen biết người đầu tư nên đã nói giúp cho anh một câu. Người đầu tư cũng thoải mái nhanh chóng để anh ký hợp đồng." Từ Triều Tông dừng lại một chút: "Nếu không có lớp quan hệ này thì anh cũng muốn mời anh ta ăn một bữa cơm cảm ơn anh ta cho cẩn thận."
Mạnh Thính Vũ không để ý lắm khoát khoát tay: "Ăn cơm cũng được mà. Người ta có thể ký hợp đồng với anh chắc chắn là do anh xứng đáng. Nếu không thì dù có ai giúp cũng uổng công thôi."
Từ Triều Tông khẽ cười một tiếng: "Cũng đúng."
Đúng lúc này, điện thoại di động của Mạnh Thính Vũ reo lên. Cô cởi găng tay cao su xuống rồi móc điện thoại từ trong túi ra, là cuộc gọi của Tần Độ.
Cô quay lưng đi nhận điện thoại.
Tần Độ cũng biết mấy ngày nay cô đã làm giúp trong tiệm. Nghe nói đây là chi nhánh thứ ba mà cô của cô mở. Thế là anh ấy muốn đưa lẵng hoa khai trương tới tặng.
Mạnh Thính Vũ không ngăn được anh ấy. Hai ngày trước anh ấy tới chỗ đường đối diện đón cô nên đã biết địa chỉ rồi.
Lịch sử luôn là thứ có sự tương tự kinh người.
Giờ này năm ngoái cô đi trượt băng với Thịnh Thao được cô của mình bao đi ăn cơm, kết quả là gặp Từ Triều Tông.
Sau khi khoá kỹ vòi nước, Từ Triều Tông đi ra khỏi phòng bếp. Lúc đi ngang qua người cô, anh đè giọng xuống, giọng điệu nhẹ nhàng trầm thấp nói: "Bây giờ anh còn chút chuyện nên anh đi trước nhé."
Mạnh Thính Vũ sửng sốt.
Mạnh Lệ Trân đi tới, vui vẻ nói với Từ Triều Tông: "Tiểu Từ à, cháu khoan hãy đi vội. Cô đã đặt chỗ rồi, chờ lát nữa chúng ta cùng ăn bữa cơm!"
Từ Triều Tông cụp mắt xuống, chân thành từ chối: "Cô Mạnh, cháu còn có việc phải đi vội ạ. Lần sau có cơ hội cháu sẽ đưa bạn tới ủng hộ cô nhé."
"Chẳng phải vừa rồi hỏi cháu cháu bảo trưa nay không bận gì sao?" Mạnh Lệ Trân ngạc nhiên nói: "Bây giờ cũng sắp đến giờ cơm rồi. Ăn một bữa cơm rồi lại đi nhé."
"Vừa rồi không có thật ạ." Từ Triều Tông thản nhiên đáp: "Bạn cháu vừa gọi điện tới bảo có việc gấp cần cháu về xử lý ngay. Thật sự không rảnh ạ. Cô Mạnh, cháu xin lỗi."
Mạnh Lệ Trân thấy anh cũng đã nói vậy rồi nên không ép buộc nữa. Bà ấy thất vọng nói: "Vậy được rồi, lần sau nhất định phải tới đó nhé!"
Trước khi rời đi, Từ Triều Tông từ từ liếc nhìn Mạnh Thính Vũ ngồi bên cạnh một cái.
Tầm mắt hai người chạm phải nhau.
Anh nhẹ nhàng gật đầu với cô một cái như đang trấn an cô rằng không sao đâu.
...
Có một số ký ức anh có thể chịu được việc nó mất đi.
Ví dụ như cái móc chìa khoá có ý nghĩa đặc biệt kia.
Ví dụ như buổi hòa nhạc mà anh đã bỏ lỡ.
Lại ví dụ như trận mưa như thác đổ kia.
Cho dù có thắng được móc chìa khoá về từ tay Thịnh Thao thì cũng không phải là cái ban đầu cô tặng anh nữa.
Cho dù anh vào được buổi hoà nhạc bấm số gọi cho cô thì cô cũng đã không nhận.
Rõ ràng những thứ này mất đi đã khiến anh biết rõ hơn ai hết rằng chỉ có hai con đường đang bày ra trước mặt anh.
Một là buông tay.
Hai là chờ đợi.
Anh sẽ vĩnh viễn chọn con đường thứ hai. Dù rằng con đường này trước có sói sau có hổ.
Thậm chí dù anh có bước qua được tất cả cạm bẫy, đi được tới cuối cùng thì thứ anh thấy vẫn chỉ có một bức tường chắn, không còn lối nào phía trước nữa.
Anh cũng sẽ không hối hận.