Sống lại với chồng cũ sau khi ly hôn

Từ lúc sống lại đến giờ, Từ Triều Tông vẫn luôn ‘trốn tránh’ tất cả những cơ hội khiến anh ngẫu nhiên gặp được Mạnh Thính Vũ.
 
Bà ấy cũng hiểu ý của anh nên sau ngày đó không nhắc lại chuyện muốn bắc cầu giới thiệu Mạnh Thính Vũ với anh nữa. Thế giới này chỉ lớn đến vậy, anh và Mạnh Thính Vũ học cùng một ngôi trường đại học, mà anh còn là gia sư của em họ cô, sẽ không thể tránh khỏi phải gặp mặt vào một ngày nào đó trong tương lai. Anh đã quyết định rồi, cũng đã xác định rằng nếu một ngày nào đó gặp lại cô anh sẽ ung dung đối mặt, chỉ coi cô như chị họ của học sinh, ánh mặt và hành động sẽ không khiến cho ai phải nghi ngờ.
 
Nhưng, nhưng mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ Triều Tông không thể ngờ được rằng anh sẽ gặp lại Mạnh Thính Vũ nhanh như vậy, còn là gặp lại bằng cách như thế này.
 
Lần đầu gặp mặt xảy ra bất ngờ như vậy khiến anh trở tay không kịp.
 
Đầu óc anh trở nên trống rỗng, giây phút này cả thế giới như tĩnh tĩnh lặng, ánh mắt của anh nhìn cô chằm chằm, xuyên qua những người trong phòng.
 
Có lẽ đây là trò đùa ác ý của số mệnh.
 
Ân Minh đã đi vào trong phòng rồi.
 
Tướng mạo và khí chất của Từ Triều Tông rất xuất sắc, trong tay còn ôm một bó hoa hồng Avalanche đẹp như giấc mộng. Sự chú ý của mọi người trong phòng lập tức đổ dồn vào anh.
 
Nếu như đây là một bộ phim võ thuật, chắc có lẽ do cao thủ nào đó đã điểm huyện nên anh mới không thể cử động.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vị trí mà ánh mắt của Từ Triều Tông đang nhìn chính là Mạnh Thính Vũ bên cạnh Thịnh Thao.
 
Thịnh Thao đang chuẩn bị đứng dậy đón anh cũng phát hiện ra, mày kiếm nhíu chặt, trên mặt hiện lên sự không vui khi bị mạo phạm.
 
Vương Viễn Bác ho một tiếng, Từ Triều Tông vẫn chưa hoàn hồn.
 
Vương Viễn Bác chỉ cảm thấy mờ mịt, trong lòng cũng kêu khổ không thôi. Anh ấy vội vàng đứng dậy, đưa tay khoác vai Từ Triều Tông như thể anh em tốt, miệng hòa giải nói: “Được rồi, giờ thì lòng tôi cân bằng lại rồi. Lúc tôi vừa bước vào cũng bị ba mỹ nữ đây đẹp đến ngây người, lão Từ cũng vậy. Cách ra sân của bọn tôi giống nhau, người đẹp xin thứ lỗi, thứ lỗi…”
 
Dường như lúc này Từ Triều Tông mới hoàn hồn, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, điềm nhiên của thường ngày. Anh đưa bó hoa cho Thịnh Thao như không có việc gì.
 
Sắc mặt Thịnh Thao tốt hơn nhiều nhưng giọng điệu vẫn còn khó chịu: “Cảm ơn, cơm của tuần sau do tôi bao.”
 
Anh ta vẫn còn hơi khó chịu, lúc anh ta và Mạnh Thính Vũ ra ngoài luôn có người nhìn cô. Nếu nói ngay từ khi bắt đầu, lòng hư vinh nhỏ bé đó khiến anh ta đắc ý nhiều hơn là chán ghét, vậy thì bây giờ tình cảm của anh ta dành cho Mạnh Thính Vũ ngày càng sâu nặng, dục vọng độc chiếm khiến anh ta cảm thấy khó chịu với cái nhìn chăm chú của những người khác.
 
Nhất là khi đối phương là Từ Triều Tông.
 
Ngoài việc cảm thấy khó chịu ra, cảm giác nguy cơ cũng theo đó xuất hiện.
 
Nhiều năm qua, ảnh hưởng của gia đình đã đi sâu vào cốt tủy, cho dù trong lòng Thịnh Thao không thoải mái nhưng lúc này anh ta cũng sẽ không làm ra những hành động như tuyên bố chủ quyền. Anh ta chỉ đặt bó hoa đó vào một góc, mặc dù giây phút đó anh ta rất muốn, rất muốn tặng bó hoa này cho Mạnh Thính Vũ trước mặt tất cả mọi người trong phòng.
 
Mạnh Thính Vũ ở trong tâm điểm của cơn bão lại như không biết gì.
 
Cô vẫn uống nước như cũ, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, ánh mắt không hề kiêng nể gì mà liếc nhìn Từ Triều Tông.
 
“Anh Thao, mọi người đã đến đầy đủ rồi, giới thiệu chút đi?” Trong lúc đợi phục vụ mang đồ ăn lên, Vương Viễn Bác tiếp tục hâm nóng bầu không khí.
 
Thịnh Thao cười, dựa gần vào Mạnh Thính Vũ. Dương như anh ta đang chuyên tâm bóc quýt cho Mạnh Thính Vũ, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa tự nhiên: “Hôm nay rất cảm ơn mọi người tới dự sinh nhật của tôi. Vương Viễn Bác, Ân Minh và Từ Triều Tông đều là bạn cùng phòng kí túc xá với tôi.”
 
Câu này là nói với ba nữ sinh.
 
Mạnh Thính Vũ bình thản liếc nhìn ba người bọn họ, tầm mắt không dừng lại trên người bất cứ ai dù là một giây. Sau đó cô khẽ mỉm cười, gật đầu coi như là chào hỏi, ghi nhớ tên.
 
“Thiệu Linh, bạn trong câu lạc bộ nhiếp ảnh với tôi… Diệp Tư Tư thì không cần giới thiệu nữa, là bạn học cùng lớp với chúng ta.”
 
Thịnh Thao quay đầu qua, ánh mắt anh ta nhìn Mạnh Thính Vũ lại ở trong trạng thái căng thẳng. Trong mắt chỉ có cô, không nhịn được mà nở nụ cười, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Mạnh Thính Vũ, bạn… của tôi. Cũng là bạn cùng trường nhưng kém chúng ta một năm, là sinh viên năm nhất.”
 
Những lời này là nói với ba người bạn cùng phòng.
 
Mạnh Thính Vũ nói một cách súc tích: “Xin chào, rất vui khi được gặp mọi người.”
 
Diệp Tư Tư cười, nói: “Thính Vũ, chị hiểu em lắm đó. Biết sinh nhật, chòm sao của em, biết em thích ăn xíu mại thịt dê ở nhà ăn, thích ăn xoài nhưng không thích bánh mousse vị xoài. Điều này phải trách anh Thao, suốt ngày lẩm bẩm bên tai bọn chị. Bọn chị đều nói, nếu có ngành học tên Thính Vũ, chắc chắn anh Thao sẽ chuyên tâm học hành, lấy được hạng nhất.”
 
Thiệu Linh cũng nhân cơ hội ‘oán trách’: “Trước đây anh Thao cũng luôn chú ý tới hoạt động của câu lạc bộ nhưng bây giờ thì sao, ba ngày hai bữa lại xin nghỉ. Haiz, chị đây không phải đang kể khổ đâu.”
 
Nếu Từ Triều Tông không ở đây thì chắc chắn Mạnh Thính Vũ sẽ bị làm cho bật cười.
 
Nhưng bây giờ cô chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào, chỉ mong thời gian có thể rút ngắn, khiến cho khoảnh khắc xấu hổ này có thể trôi qua thật nhanh.
 
Yêu đương ngay dưới mí mắt của chồng cũ… cho dù Mạnh Thính Vũ đã chuẩn bị tâm lí và cách đối phó thật tốt nhưng vẫn cảm thấy khó đè nén nổi sự khó chịu trong nội tâm đối với nội dung của vở kịch này.
 
Từ Triều Tông ngồi ở vị trí gần cửa, lúc phục vụ mang đồ ăn lên anh luôn phải tránh sang một bên. Anh không phát hiện ra rằng mỗi lần anh tránh sang một bên, mỗi lần sự chú ý của mọi người trong phòng tập trung vào món ăn mới được mang lên, anh sẽ vô thức nhìn về phía Mạnh Thính Vũ.
 
Cách một chiếc bàn tròn, cách một làn khí nóng hổi, anh cũng không biết bản thân đang nhìn thứ gì, tìm kiếm thứ gì.
 
Thịnh Thao rất chăm sóc Mạnh Thính Vũ.
 
Có lẽ lúc này cũng có yếu tố phô diễn, anh ta không ngừng gắp đồ ăn cho Mạnh Thính Vũ, ngón tay bị nóng đến đỏ bừng vì bóc tôm cho cô, cẩn thận giúp cô nhặt xương cá.
 
Mạnh Thính Vũ: “…”
 
Cô cũng không ngốc nghếch đến mức không cảm nhận được ánh mắt của Từ Triều Tông thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên này.
 
Thực ra trong lòng cô biết, đây chỉ là một vở kịch do cô độc diễn. Từ Triều Tông vốn không hề quen biết cô, hôm nay là lần đầu tiên anh gặp cô.
 
Nhân vật chính trong cơn bão ngày hôm nay chỉ có Mạnh Thính Vũ và Từ Triều Tông. Mà hai người bọn họ đều không phát hiện ra sự kì lạ của đối phương chỉ vì họ đang bận che giấu cảm xúc trong lòng. Ví dụ như cái nhìn chăm chú kéo dài tới mười giây lúc Từ Triều Tông đứng ở cửa phòng. Mạnh Thính Vũ như diễn ngang tài ngang sức trong vở kịch này, cô không hề chú ý tới sự thất thố của đối phương, cũng không nhìn ra được khả năng diễn xuất của đối phương cao siêu hay vụng về, cô chỉ lo lắng bản thân sẽ để lộ sơ hở.
 
“Thính Vũ, nếm thử món này xem.” Thịnh Thao rất chu đáo: “Anh hỏi quản lí rồi, tôm của bọn họ đều mới được vớt ngày hôm qua rồi vận chuyển bằng đường hàng không về, rất tươi. Không giống mùi vị của tôm đông lạnh.”
 
Mạnh Thính Vũ quay đầu sang, cười với anh ta một cái: “Anh cũng ăn đi, anh mới là chủ trong bữa tiệc hôm nay.”
 
Mãi tới khi trong miệng tràn ngập vị cay, Từ Triều Tông mới phát hiện ra bản thân đang nhai gừng sống.
 
Anh chắc chắn rằng kiếp trước Thịnh Thao và Mạnh Thính Vũ không hề quen biết nhau, hai người chỉ là những người xa lạ chưa từng gặp mặt. Vậy thì, tại sao bây giờ Mạnh Thính Vũ và Thịnh Thao lại quen biết nhau? Không chỉ là quen biết, quan hệ của hai người họ còn…
 
Từ Triều Tông cúi đầu che giấu sắc mặt hơi lộ ra vẻ khó chịu.
 
Tất cả mọi người trong phòng đều đang cố hết sức giảm bớt sự tồn tại.
 
Vương Viễn Bác bỗng nhiên đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
 
Những người khác đều đang vừa ăn vừa nói chuyện, Từ Triều Tông nghe thấy vậy bèn đi theo Vương Viễn Bác ra khỏi phòng. Vương Viễn Bác muốn ra ngoài hút điếu thuốc, vừa đi tới góc ngoặt đã nghe thấy tiếng chân. Quay đầu lại nhìn, thấy đó là Từ Triều Tông, điếu thuốc kẹp ở tay vẫn chưa châm lửa, thuận miệng hỏi: “Cậu cũng ra ngoài à.”
 
Từ Triều Tông xoa sống mũi, không nhịn được hỏi: “Bọn họ quen nhau như thế nào?”
 
Vấn đề này thực sự đang giày vò anh.
 
Anh không hiểu nổi rốt cuộc là đoạn nào xảy ra sai sót, khiến cho hai người vốn là người xa lạ lại quen biết nhau.
 
Vương Viễn Bác ngây người: “Ai?”
 
Lời ra tới cửa miệng, anh ấy như nhận ra điều gì đó, chân mày nhíu chặt, nhìn Từ Triều Tông chằm chằm: “Không phải cậu nói Mạnh Thính Vũ và Thịnh Thao chứ? Không phải, cậu có ý gì vậy, sao tớ lại rối như vậy chứ?”
 
Ở cùng hơn một năm, Vương Viễn Bác tự nhận mình không hiểu Từ Triều Tông lắm. Nhưng đều là đàn ông, anh ấy có thể nhìn ra được rằng, ánh mắt lúc anh ấy nhìn Mạnh Thính Vũ và lúc Từ Triều Tông nhìn Mạnh Thính Vũ không giống nhau. Cũng vì vậy là vừa rồi Thịnh Thao mới không vui.
 
Từ Triều Tông thản nhiên nhìn anh ấy một cái, trả lời: “Học sinh cấp ba mà tớ dạy là em họ của Mạnh Thính Vũ. Lúc ở nhà họ tớ từng nhìn thấy ảnh.”
 
Câu nói này như là đang giải thích nhưng nói cho cùng thì lại như chưa nói gì.
 
Vương Viễn Bác nhìn Từ Triều Tông một cách nghi ngờ.
 
“Vậy à.” Tuy Vương Viễn Bác cảm thấy Từ Triều Tông nói dối nhưng vẫn trả lời: “Sau ngày quốc khánh, câu lạc bộ nhiếp ảnh của Thịnh Thao có một hoạt động phải tới vườn hoa hồng tìm cảm hứng, lúc đó cậu ấy ở trong phòng mới chúng ta cùng đi đó, cậu còn nhớ không? Lần đó Mạnh Thính Vũ và bạn cùng phòng của cô ấy được Thiệu Linh dẫn đi, bọn họ quen nhau lúc đó.”
 
Trí nhớ của Từ Triều Tông rất tốt, chẳng bao lâu sau trong đầu đã xuất hiện một khoảng thời gian rõ ràng.
 
Nếu anh nhớ không nhầm thì chính là ngày đó.
 
Vốn là ngày mà anh và Mạnh Thính Vũ gặp nhau lần đầu tiên.
 
Không phải Mạnh Thính Vũ không ở nhà cô mình mà là được bạn dẫn tới vườn hoa hồng rồi gặp được Thịnh Thao, vậy nên ngày hôm đó trở thành lần đầu tiên Thịnh Thao và cô gặp nhau.
 
Hóa ra là như vậy.
 
Từ Triều Tông vừa mệt mỏi vừa buồn cười. Vào lúc anh quyết định tương lai của anh sẽ không có Mạnh Thính Vũ thì cô lại đi về phía một người khác. Ông trời đúng là thích trêu đùa con người. Sau khi li hôn anh đã sống lại, quay trở về khoảng thời gian đại học nghèo khó. Vào lúc anh vẫn đang do dự, rối rắm, Mạnh Thính Vũ đã gặp được một người khác.
 
Vương Viễn Bác châm thuốc, dựa vào cửa sổ hút.
 
Trong lòng Từ Triều Tông phiền muộn, anh giơ tay, giọng nói trầm thấp: “Cho tớ một điếu.”
 
Vương Viễn Bác: “?”
 
Từ Triều Tông cướp lấy bao thuốc của anh ấy, rút một điếu. Động tác châm lửa rất của anh thành thạo, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay thon dài, thở ra một làn khói.
 
Vương Viễn Bác ngạc nhiên nói: “Đệt, tên nhóc cậu cũng hút thuốc?”
 
Vốn dĩ Từ Triều Tông của lúc này vẫn chưa biết hút, vậy anh đã học hút thuốc từ lúc nào? Chắc là sau khi lập nghiệp áp lực quá nặng nề. Anh không nghiện thuốc lá, có lúc tăng ca thâu đêm sẽ hút một điếu xốc lại tinh thần. Lúc đó khứu giác của Mạnh Thính Vũ rất nhạy bén, giống y như rada vậy. Chỉ cần anh hút thuốc là cô có thể ngửi ra, cô bắt anh đứng ngoài trời đông lạnh giá nửa tiếng để gió lạnh thổi bay mùi thuốc rồi mới cho anh vào phòng.
 
Sự việc vốn đã trở nên mờ nhạt lại càng lúc càng rõ ràng, rõ ràng đến mức như mới xảy ra ngày hôm qua.
 
Cô dùng sức véo cánh tay anh: “Từ Triều Tông, anh có biết hút thuốc thụ động nguy hại lắm không! Anh thừa nhận đi, anh muốn hại chết em, anh không yêu em nữa! Nhìn đi, chỗ này của em mọc ra một cái mụn là vì ngửi phải khói thuốc của anh đó, anh phải đền bù cho em!”
 
Mỗi lần anh hút thuốc xong cô đều sẽ lầm bầm: “Aiz, bà Từ, cô đáng thương quá. Tuổi thọ của cô lại ít thêm một ngày vì người chồng hút thuốc của mình đâm hàng ngàn nhát dao!”
 
Vậy nên sau này anh đã cai thuốc.
 
Miễn cho mỗi lần mặt cô mọc mụn, gội đầu rụng thêm vài sợi tóc, cảm cúm, mất ngủ đều đổ tội cho anh, anh không chống đỡ nổi.
 

 
Đã rất lâu rồi Từ Triều Tông không hút thuốc nữa, lần đầu hút lại lại còn bị sặc.
 
Khói thuốc lượn lờ, Vương Viễn Bác nhìn vẻ hoảng hốt của Từ Triều Tông, anh ấy chỉ cảm thấy rằng người bạn cùng phòng này càng ngày càng trở nên xa lạ.
 
Hút xong một điếu, Vương Viễn Bác phủi tàn thuốc không may rơi trên quần: “Đi, vào trong thôi.”
 
Từ Triều Tông trầm giọng nói: “Cậu vào trước đi. Tớ đợi bớt mùi đã.”
 
Đợi sau khi Vương Viễn Bác đi xa, Từ Triều Tông đứng cạnh cửa sổ đó rất lâu, rất lâu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui