Song Linh Thần Phổ


Năm 2025...

Trong một thư viện cổ, một thiếu niên đang đọc sách.

Hắn ta rất chăm chú, đọc đến mức quên luôn cả thời gian.

Người quản lý thư viện tiến đến vỗ vai thiếu niên và nói: "Này nhóc, chú thấy cháu ngồi đây từ sáng, giờ cũng sắp tối rồi mau về nhà đi."

Thiếu niên tên Thiên, năm nay 16 tuổi đang học lớp 11.

Hắn có sở thích đọc sách, đặc biệt là những bộ truyện liên quan đến những thế giới kì ảo, những loài vật thần thánh, những phép thuật đầy màu sắc.

Thiên có thể ngồi cả ngày chỉ để dõi theo nội dung một cuốn sách mình yêu thích.

Ở cái thời đại 4.0 này mà vẫn mò tới thư viện để đọc sách thì quả thực là hiếm có.

Thiên đáp lời quản lý: "Dạ vâng cháu về ngay đây."

Thiên gấp sách lại để lên kệ, quản lý nhìn bìa sách thì biết Thiên thích thể loại gì.

Hắn ta bèn gọi Thiên lại: "Này nhóc, lại đây chú bảo."

"Dạ?" Thiên quay lại.

Quản lý đưa Thiên vào một căn phòng khác, nơi kệ sách ít hơn và có những cuốn sách cổ cũ kĩ.

Thiên lập tức hứng thú đi theo.

Tới một kệ sách, quản lý lấy xuống cuốn sách bám bụi như đã ở đó hàng chục năm.


Sau khi thổi lớp bụi trên bìa sách, quản lý đưa nó cho Thiên và nói: "Cuốn sách này chú cũng đã tùng đọc, nó có thể thỏa mãn sự tò mò về thế giới kì ảo mà cháu muốn thấy."

Thiên mừng như bắt được vàng, sau đó cảm ơn người quản lý.

Hắn hứa rằng sau khi đọc xong sẽ mang trả lại.

Người quản lý mỉm cười gật đầu.

Thiên đem cuốn sách kia về nhà, lập tức lao vào phòng không thèm tắm rửa ăn uống gì.

Thiên kéo ghế ngồi vào bàn, nhìn bìa sách một màu đen tuyền và cũ kĩ, hắn cẩn thận lật mở trang đầu tiên.

Một luồng sáng chói mắt tỏa ra khắp căn phòng.

Sau khi luồng sáng biến mất thì Thiên cũng biến mất theo, chỉ còn cuốn sách ở bên bàn từ từ đóng lại.

Thiên lúc này đang la hét, hắn đang rơi tự do ở một khoảng không vô định.

Sau đó thì tất cả tối sầm lại, Thiên không còn biết gì nữa.

Hải Dương Cảnh - Lạc Thành.

"Thiếu chủ...thiếu chủ người mau tỉnh lại đi a, kẻ địch đuổi giết tới tận đây rồi." Một thiếu nữ trong trẻo với bộ dạng chật vật, y phục rách nát thương tích đầy mình đang quỳ bên xác một thiếu niên anh tuấn cũng thương tích nặng nề.

Nàng liên tục đánh thức thiếu niên này trong vô vọng.

Bất ngờ thiếu niên mở mắt ra, sau đó là la hét dữ dội: "Không....con mẹ nó....ủa?"

Thiếu niên nhận ra xung quanh khung cảnh hoàn toàn khác, thân thể thì đau nhức, bên cạnh lại có một cô gái xinh đẹp nhưng tàn tạ.

"Cái lùm mía, xuyên không à? Không đúng xuyên sách chứ?" Thiếu niên giật mình tự hỏi, thiếu niên vừa tỉnh lại đó chính là Thiên, hoặc nói đúng hơn là cơ thể mang linh hồn của Thiên.

Chưa để cho Thiên kịp thích nghi với mọi thứ xung quanh, thiếu nữ đã nhào tới ôm chặt lấy hắn rồi òa khóc: "Thiếu chủ cuối cùng người cũng tỉnh rồi huhu...trước lúc chết được ở bên cạnh ngài Tuyết Nhi không còn gì hối tiếc."


Thiên sướng bủn rủn khi được gái ôm, nhưng những gì cô gái tên Tuyết Nhi này nói lại làm hắn bận tâm mà hỏi: "Tuyết Nhi sao? Đây là đâu vậy?"

Tuyết Nhi nức nở đáp: "Thiếu chủ ngài bị thương ảnh hưởng tới trí não sao, đây là Nguyệt Thiên Tông chúng ta đó.

Bây giờ trên dưới Nguyệt Thiên Tông chắc chỉ còn hai chúng ta mà thôi huhu."

Thiên nhíu mày, sau đó đầu hắn trở nên đau đớn, một mớ kí ức hỗn loạn ùa vào trong ta trí.

Cái thân xác hắn đang nhập vào là của Trần Thiên Nguyệt, 16 tuổi thiếu chủ của Nguyệt Thiên Tông.

Còn lý do vì sao Thiên Nguyệt Tông rơi vào cảnh chết chóc như này là do một lời đồn, hiện tại cả hai có thể an toàn ở đây vì nơi này là mật thất bên dưới Nguyệt Thiên Tông.

"Bây giờ phải làm thế nào?" Thiên tự hỏi, không đúng bây giờ hắn là Thiên Nguyệt.

Ầm ầm ầm...


Âm thanh phá hoại vang lên, mật thất rung lên dữ dội, những tảng đá bắt đầu rơi xuống, nơi này sắp sập rồi.

Thiên Nguyệt lục tìm trong trí nhớ, sau đó hắn đứng dậy kéo theo Tuyết Nhi bỏ chạy.

Tuyết Linh chạy phía sau, nức nở hỏi: "Thiếu chủ, chúng ta đi đâu vậy?"

Thiên Nguyệt đáp: "Chạy trốn chứ đi đâu."

"Con bà nó, vừa mới xuyên sách đã gặp hạn rồi, lỡ toi mạng ở đây liệu có ra được khỏi đây không? Tính mạng vẫn là trên hết, cũng may mà mình nhớ được kí ức của thân xác này." Thiên Nguyệt thầm chửi mắng, cả hai tiếp tục chạy sâu xuống dưới mật thất.

Khi chạy tới một đường cùng, Thiên Nguyệt đặt tay lên một mỏm đá rồi ấn xuống, lập tức một cánh cửa mở ra, bên dưới là một đường hầm hình ống.

Thiên Nguyệt lập tức nhảy xuống kéo theo cả Tuyết Nhi.

"Aaaaaa!"

Đường hầm giống như một cầu trượt nước, tròn và hẹp, cả hai trôi xuống với tốc độ cực nhanh.

Tuyết Nhi ôm chặt lấy Thiên Nguyệt mà la hét.

Tùm....

Cả hai rơi xuống một dòng sông, sau đó nhanh chóng leo lên bờ.

Lên được bờ cả hai nằm vật ra mà thở hổn hển, cảm giác vừa thoát khỏi cửa tử thật là kích thích cũng thật là đau tim.

Thiên Nguyệt ngồi dậy sau đó nhìn về hướng xa, nơi một tòa kiến trúc tựa lưng vào núi đang bốc cháy, đó chính là Nguyệt Thiên Tông.

Khoảng cách này chưa đủ an toàn, Thiên Nguyệt lập tức kéo Tuyết Nhi bỏ chạy vào rừng sâu.

Chạy mãi cho tới khi thấm mệt thì cả hai mới dừng lại, Thiên ngồi tựa lưng vào gốc cây sau đó vừa thở vừa nói: "Có lẽ là đủ an toàn rồi."

Tuyết Nhi lúc này ngồi ôm mặt khóc: "Huhu, mọi người vậy là đã....huhu."

Dựa theo tâm trạng của nàng thì Thiên Nguyệt có thể đoán được rằng Tuyết Nhi rất yêu nơi gọi là Nguyệt Thiên Tông đó.


Thiên Nguyệt vốn tính nhát gái, ở thế giới thực cũng ít khi nói chuyện với gái nên không biết phải làm gì lúc này.

Đột nhiên trong đầu Thiên Nguyệt vang lên giọng nói của một ai đó, hình như là nữ.

"Chào mừng chủ nhân đời thứ 7 của Thần Phổ, ta xin tự giới thiệu ta là Thần Phổ, là linh trí của Thần Phổ, ngài có thể gọi ta là Thần Phổ hoặc Thần Phổ."

Thiên Nguyệt nghi hoặc: "Gì nữa? Hệ thống à, hệ thống chắc luôn rồi.

Xuyên sách mà còn có hệ thống, đời này bá đạo rồi chăng? Mà khoan sao thấy cái hệ thống này nói chuyện hơi ngu ngu."


Thần Phổ như nghe được suy nghĩ của Thiên Nguyệt, nó liền lên tiếng: "Chủ nhân đã lầm, nơi này là thế giới khác không phải trong sách.

Thần phổ là một cách cổng liên kết giữa hai thế giới mà thôi."

"Thật....thật sao? Vậy tức là ta đã bị đưa tới một thế giới khác...vậy thì làm sao để trở về?" Thiên Nguyệt trấn động hỏi.

Thần Phổ đáp: "Cứ cách 7 ngày thì chủ nhân có thể quay trở về thế giới cũ một lần.

Tuy nhiên mỗi một lần trở về thì thời gian sẽ bị tăng lên gấp đôi."

Thiên Nguyệt mừng rỡ, nhưng sau đó suy nghĩ và chửi thề: "Mày đừng có điêu, tao tới đây chỉ còn là linh hồn, nếu quay trở về thì linh hồn tao trú vào đâu?"

Thần Phổ đáp: "Thân xác ở thế giới cũ của chủ nhân đang được ta cất giữ rất an toàn, chủ nhân yên tâm."

Thiên Nguyệt há hốc mồm kinh ngạc....




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận