Editor: Meng
Trần Miểu và Lục Liễm Ninh xem như miễn cưỡng làm lành.
Sao lại nói là miễn cưỡng.
Điểm miễn cưỡng là tuy rằng Lục Liễm Ninh đã lần nữa cho phép Trần Miểu tiếp tục làm trợ lý cho cậu ta, nhưng không còn dùng thái độ xem người như công cụ giống lúc trước để đối đãi với cậu nữa, bây giờ cậu ta bắt đầu gây khó dễ cho cậu đủ đường.
"Trần Miểu! Pha trà kiểu gì thế!? Muốn làm tôi phỏng chết hay sao vậy hả!"
Trần Miểu lại nhanh chân chạy đi pha một ly mới cho Lục Liễm Ninh.
Lục Liễm Ninh chỉ uống một ngụm là lại phun ra "Vừa lạnh, vừa ngọt, đem đổ đi pha lại ly nữa nhanh.
"
Trần Miểu lại chạy đi pha thêm một ly nữa.
Sau đó là thanh âm dằn ly thuỷ tinh thật mạnh xuống nàn trà: "Tôi không uống trà hoa lài.
"
Vậy đống trà hoa lài lúc trước đã xuống bụng ai hả?
Chỉ vì một ly trà, mà Trần Miểu chạy ngược chạy xuôi thở không ra hơi, chờ tới tận lúc Lục Liễm Ninh đi quay phim, cậu mới được giải thoát.
Mà tới giờ cơm, Trần Miểu làm cơm mang đến, Lục Liễm Ninh chỉ rũ mắt ăn vài miếng là buông đũa chê bai: "Mặn quá.
"
Trần Miểu lại mở thố canh bên cạnh ra, đẩy đến trước mặt cậu ta, thời tiết ngày đông nhưng cậu lại đổ mồ hôi đầy đầu, như thể vừa đi xông hơi ra.
Lục Liễm Ninh uống một ngụm canh lại bắt bẻ nói: "Tanh quá, tôi uống không vào.
"
Trần Miểu nói: "Lúc trước cũng làm như vậy, anh còn khen ngon mà.
"
Lục Liễm Ninh mắt điếc tai ngơ, ngồi nhìn đồ ăn rồi lại như thể phát hiện ra sai lầm không thể tha thứ của Trần Miểu, dùng chiếc đũa khảy một cọng xương cá còn sót lại trong chén, nhíu mày nói: "Sao cậu không lựa xương cá cho sạch sẽ hả!"
"Lựa, lựa, chắc là chỉ có một cọng xương nên tôi không cẩn thận! " Trần Miểu đứng bên cạnh gấp muốn chết, cong eo giải thích.
"Làm sao tôi biết được cậu lỡ tay hay là cậu cố ý chứ.
" Lục Liễm Ninh nhếch mặt, ném cọng xương cá vào lại chỗ cũ rồi nói: "Không ăn cá nữa, cậu đi nướng gà cho tôi.
"
Bị làm khó làm dễ như vậy một tuần lễ, Trần Miểu gầy đi vài cân, mặc một chiếc áo ấm bông màu đen cũ nát trong ngày đông, để lộ ra cổ tay vô cùng gầy nhỏ.
Hôm nay tan làm muộn, lúc Lục Liễm Ninh xong việc đã là 12 giờ.
Cậu ta ra khỏi phòng nghỉ đảo mắt một vòng, không thấy bóng dáng của Trần Miểu.
Bình thường Trần Miểu đều đứng trước ở đây chờ cậu ta, thu dọn một vài thứ, rồi lại đưa cậu ta về nhà.
Hôm nay cậu ta còn chưa kịp ăn cơm tối, bắt Trần Miểu đi làm cơm lại cho mình, vậy mà đến giờ còn chưa thấy người đâu.
Đã chịu không nổi rồi sao?
Còn tưởng Trần Miểu có thể kiên trì lâu hơn cơ đấy.
***
Lên Wp giải pass đọc tiếp nha mn.