Sống Như Hoa Mùa Hạ


Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
53.

KẾT HÔN
Ăn trưa xong, Quý Nghiễn giúp thu dọn bát đĩa, thấy chắc cũng gần đến giờ rồi mới đi tìm Hướng Dương.
Hướng Hoằng Tu vừa ăn cơm trưa xong là ra ngoài, Lý Lệ Liên là người mở cửa cho cậu, Hướng Kiệt ở lì trong phòng không biết đang làm gì, căn nhà có phần yên tĩnh thái quá.
Quý Nghiễn không biết nhà bọn họ bàn bạc gì, chỉ cảm thấy bầu không khí hơi kì lạ, trông Lý Lệ Liên nhìn cậu chần chừ muốn nói lại thôi.

Quý Nghiễn đành phải chủ động lên tiếng: "Cô ơi sao thế ạ?"
"À, Quý Nghiễn này..." Lý Lệ Liên nhớ tới lời dặn dò của Hướng Hoằng Tu, muốn hỏi, ngại nói ra nhưng không thể không hỏi, "Cháu biết Hướng Dương nó...!kiếm được bao tiền không?"
"Dạ?"
Câu này do chính Lý Lệ Liên - mẹ ruột của hắn hỏi, về lí thì thực sự rất vô lí nhưng điều này đã thực sự xảy ra.

Quý Nghiễn không biết người lớn bọn họ có chuyện gì mà cứ vài ba người hỏi dò la chuyện của Hướng Dương, ngay cả khi cậu đi mua đồ trên đường cũng vậy, những người hàng xóm nhiệt tình sẽ ngăn cậu lại hỏi mấy câu vu vơ như thể chắc chắn rằng nhất định là cậu biết.
Nếu Lý Lệ Liên đã mở lời rồi thì nói tiếp có vẻ không còn quá khó khăn, chưa kể bà cũng từng nghi ngờ có phải Hướng Dương được bao nuôi không trước mặt Quý Nghiễn, nếu đã để Quý Nghiễn biết chuyện xấu hổ đến chừng ấy rồi thì hình như chuyện này cũng không khác là bao: "Cô nghĩ, cháu khá thân với Hướng Dương mà...!Hướng Dương nó không làm rõ rốt cuộc nó kiếm được bao nhiêu tiền nữa, cô sợ nó bị lừa tiền..."
Những lời này thoạt nghe có vẻ hợp lí, là tâm trạng của người mẹ lo lắng cho con trai mình, nhưng tiếc là Quý Nghiễn đã quá hiểu Hướng Dương, cậu bối rối nói: "Xin lỗi cô, Hướng Dương không nói cho cháu, cháu cũng không rõ lắm."
Lý Lệ Liên vẫn không từ bỏ: "Thế cháu hỏi nó giúp cô được không?"
Quý Nghiễn cười đáp lại bà: "Người ngoài như cháu chắc không tiện lắm ạ.

Cô không hỏi được thì sao cháu có thể hỏi được ạ."
Lý Lệ Liên đứng đờ ra đó, dường như những gì Quý Nghiễn nói rất có lí khiến bà khó mà nhờ tiếp được.


Nhưng sao lại cảm thấy có chút mỉa mai nhỉ, chẳng nhẽ bà nghĩ nhiều sao?
Quý Nghiễn không đợi bà phản ứng lại đã bước tới phòng Hướng Dương: "Cô ơi, cháu vào tìm Hướng Dương ạ."
Lúc Quý Nghiễn gõ cửa và vào phòng, Hướng Dương đang lấy quần áo trong vali ra cất vào tủ quần áo.
Lần nào về Hướng Dương cũng chỉ mang theo quần áo và đồ dùng cần thiết để thay nhưng khi rời đi lại mang nhiều đồ hơn, xóa sạch dấu vết ở nhà của mình từng chút từng chút một, coi kí túc xá hiện tại là ngôi nhà thực sự của mình.

Nếu Lý Lệ Liên đủ tinh tế thì vừa nãy lục hành lí của hắn sẽ phát hiện ra, không chỉ bà không phát hiện ra mà ngay cả Hướng Hoằng Tu cũng chẳng mảy may để ý, bọn họ chỉ quan tâm đến những gì mình muốn quan tâm, không thực sự quan tâm Hướng Dương sống có ổn không.
Hướng Dương thấy Quý Nghiễn tới bèn lập tức đặt đồ trong tay xuống, đi thẳng về phía cậu.
Hướng Dương hai mươi hai tuổi đã cao 1m85, trong căn phòng nhỏ hẹp này, tay chân dường như không thể duỗi thẳng được, đầu cũng gần như chạm trần.
Quý Nghiễn chỉ cảm thấy đau lòng.
Vào giây phút Hướng Dương bước tới, cậu cũng tiến lên ôm hắn.
"Hướng Dương..." Chỉ cần nghĩ Hướng Dương trở lại vì mình, lại nghĩ đến những gì Lý Lệ Liên hỏi mình, Quý Nghiễn càng đau lòng hơn.

Hắn vốn không cần phải quay lại, không cần phải bị đối xử như vậy.
Nhưng có vẻ Hướng Dương hoàn toàn không để ý chút nào, chỉ cúi đầu ghé lại gần muốn hôn cậu.
Quý Nghiễn nựng má hắn, nhẹ nhàng mút đôi môi hắn, khoảnh khắc hơi thở hai người hòa vào nhau kéo nụ hôn sâu hơn.

Nhưng cửa phòng không khóa, Quý Nghiễn không dám hôn quá đà, cuối cùng hôn lên cằm Hướng Dương đầy lưu luyến rồi mới lùi lại một bước.
Trước đây lúc Lý Lệ Liên không quan tâm đến Hướng Dương, bọn họ có làm gì trong phòng đi nữa cũng chẳng ai quan tâm, nhưng bây giờ thái độ của Lý Lệ Liên đã thay đổi, thỉnh thoảng lại tới gõ cửa phòng hắn quan tâm một chút.

Điều này khiến bọn họ không thể làm và không dám làm rất nhiều thứ.


Rõ ràng cả hai được ở bên nhau lâu nhất trong những ngày lễ nhưng chỉ có thể ôm ấp hôn hít hết sức bình thường.
Có lẽ là ấm ức thay Hướng Dương, cũng có thể do bầu không khí thôi thúc, Quý Nghiễn luôn cảm thấy mình không có chí tiến thủ, muốn trao cho Hướng Dương một lời hứa hẹn, cũng muốn ép mình phải phấn đấu hơn chút nữa, điều cậu nghĩ suốt một thời gian dài cuối cùng đã thốt lên vào khoảnh khắc này: "Hướng Dương, đợi em tốt nghiệp, bọn mình rời khỏi đây, sống cùng nhau được không?"
Quý Nghiễn không muốn để Hướng Dương chịu ấm ức thế này thêm nữa.

Cậu đã hạ quyết tâm, sau khi bắt đầu học kì mới sẽ phải tích cực đi phỏng vấn một chút, làm công việc mình không thích cũng không sao cả, ít nhất trước tiên phải tự lập tài chính mới ổn.
Hướng Dương đột nhiên hỏi một câu: "Kết hôn à?"
Mặt Quý Nghiễn ửng đỏ trong tích tắc, nhớ lại lời mình vừa nói, có vẻ không khác cầu hôn là mấy thật.

Nhìn vào mắt Hướng Dương, cậu nhận ra hắn thực sự vô cùng nghiêm túc, bây giờ bọn họ muốn bàn chuyện cưới nhau quả thật còn quá xa vời nhưng Quý Nghiễn không muốn làm hắn cụt hứng: "Ừm."
Hướng Dương gật đầu nói theo: "Được, kết hôn."
Quý Nghiễn không biết Hướng Dương nghe được từ này ở đâu hay là Thẩm Tú Thanh lại truyền cho Hướng Dương tư tưởng kì lạ nào đó.

Cậu phát hiện Hướng Dương đặc biệt cố chấp với hai chữ kết hôn này, lần trước đang làm được nửa chừng cũng thế...
Dù bây giờ Hướng Dương đã có thể giao tiếp bình thường với mọi người song có rất nhiều chuyện cách hiểu của hắn không giống những người khác, có vẻ hơi giống lẩm bẩm một mình hoặc ông nói gà bà nói vịt.

Nhưng Quý Nghiễn biết Hướng Dương hiểu, chỉ là cách thể hiện của hắn không giống những người khác.

Chứng tự kỉ sẽ không thể chữa khỏi, sẽ theo hắn cả đời nhưng hắn có thể ngày một tốt lên, càng ngày càng gần với trình độ của một người bình thường.

Thậm chí Quý Nghiễn cảm thấy Hướng Dương toàn tâm toàn ý theo đuổi thứ mình thích như vậy rất đáng yêu, khi ngắm nhìn cậu cũng vậy, dường như cậu chính là toàn bộ thế giới của hắn.
Quý Nghiễn khó mà không rung động trước Hướng Dương được.


Mỗi khi cậu nhìn Hướng Dương lại càng thích hắn hơn, thích đến mức không biết mình nên làm gì mới tốt đây.
Hướng Dương hôn môi cậu một cái rồi đột nhiên bắt đầu lục tìm trong vali mình.
Quý Nghiễn hết sức khó hiểu trước hành động của hắn.
Hướng Dương lấy một tờ giấy màu vàng ánh kim trong túi đựng tài liệu ra, giấy sáng đến mức có thể phản quang, trên mặt giấy có hoa văn mây rất đẹp.

Hắn dùng giấy gấp một chiếc nhẫn ngay tại chỗ rồi đeo vào ngón áp út của Quý Nghiễn.
Có lẽ đây là chiếc nhẫn rẻ nhất trên thế giới nhưng là độc nhất vô nhị và chói lọi hơn cả kim cương.
Đây là cảm giác của lễ nghi thuộc về Hướng Dương.
Quý Nghiễn ngẩn ngơ ngắm một hồi, cảm động vô cùng tận, đôi mắt dần dần ngấn nước.

Rõ ràng chỉ là chuyện thuận miệng nhắc tới nhưng Hướng Dương lại nghiêm túc đến nhường ấy.
Quý Nghiễn nhìn Hướng Dương nhưng hắn lại nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm túc hơn nữa, cố gắng bày tỏ ý của mình: "Sổ tiết kiệm, ở trong phòng làm việc...!về sẽ đưa cho em, bà xã..."
Quý Nghiễn hiểu, đỏ mặt vì tiếng bà xã kia của Hướng Dương.

Ý của Hướng Dương là: Sau khi kết hôn, sổ tiết kiệm phải đưa cho bà xã quản lí.
Quý Nghiễn muốn nói mình không phải bà xã nhưng dưới ánh mắt mong chờ của Hướng Dương, cậu không thốt lên được bất cứ lời phản bác nào.

Cậu đáp lại một nụ hôn, nói với thái độ trịnh trọng tương tự: "Em không cần sổ tiết kiệm, em chỉ cần anh là đủ rồi."
Hướng Dương gật đầu, nhìn cậu đầy mong đợi một chốc.
"Sao đấy?"
Hướng Dương nói đến là đương nhiên: "Gọi ông xã đi?"
Quý Nghiễn xấu hổ kinh khủng khiếp, không thể gọi nổi.

Nhưng đã nhận nhẫn của Hướng Dương rồi, cậu có thể làm gì được đây?
"Ông...!ông xã..."

Quý Nghiễn vùi mặt vào hai tay, không dám nhìn Hướng Dương xíu nào, thế nên cậu không thấy gương mặt ánh lên vẻ tươi cười dịu dàng của Hướng Dương.
Bọn họ đã kết hôn một cách tùy tiện như vậy, giống y hệt những đứa trẻ đang chơi trò chơi gia đình.

Nhưng Quý Nghiễn sẽ nhớ mãi ngày này, ngày bọn họ kết hôn.
Ăn tết xong, Hướng Dương lại phải quay trở lại làm việc.
Hai vợ chồng Hướng Hoằng Tu nghĩ mọi cách cũng không thăm dò được Hướng Dương kiếm được bao nhiêu tiền, hắn lại giả ngu trước mặt bọn họ khiến bọn họ thực sự không tài nào ra tay nổi.

Vì thế bọn họ chỉ có thể đổi kiểu, tìm đủ mọi cách để lấy lòng Hướng Dương, bù đắp cho những thiếu sót khi làm cha mẹ trước kia.

Nhưng điều bọn họ không biết là cho dù bây giờ bọn họ có đánh đổi bao nhiêu tình thân và thể hiện sự khuyến khích nhiều thế nào đi chăng nữa thì cũng đã chẳng thể nào giữ lại Hướng Dương được từ rất lâu rồi.
Vợ chồng bọn họ cả đời này cũng chỉ có thể nhận được tiền nuôi Hướng Dương lúc trước, muốn nữa cũng chỉ là hi vọng xa vời mà thôi.
Mà sau khi hạ quyết tâm, Quý Nghiễn cũng tỏ rõ lập trường của mình với bố mẹ luôn, nói sau khi tốt nghiệp mình sẽ thuê nhà ở ngoài tìm việc làm, không cân nhắc chuyện về nhà.
Tất nhiên là Lâm Nguyệt Cầm phản đối, hơn nữa còn rất tức giận: "Quý Nghiễn, mày có nghĩ đến bố mẹ không?"
Trong kế hoạch cuộc đời của Lâm Nguyệt Cầm, Quý Nghiễn là con một, ngay cả tốt nghiệp rồi cũng phải về nhà, chỗ làm có thể hơi xa nhà một chút nhưng miễn có thể đi lại được thì không thành vấn đề, sau đó cưới một cô gái hiền thảo ngoan ngoãn, nếu nhà nhỏ quá thì có thể đổi sang nhà lớn hơn, chỉ cần cả nhà sống cùng nhau là được.
Rất nhiều người cùng thế hệ với bọn họ đều có suy nghĩ ấy, nếu nói hay một chút thì là cả nhà chăm sóc lẫn nhau, nói khó nghe hơn một chút thì là nuôi con để phụng dưỡng cha mẹ, trói chặt con cái bên cạnh mình, cũng cho rằng con cái không thể rời xa mình.
Đây là điều Lâm Nguyệt Cầm mong muốn chứ không phải Quý Nghiễn.
Quý Nghiễn ngoan ngoãn từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng sợ làm bố mẹ giận, không bao giờ dám ngỗ ngược với bố mẹ nhưng cậu đã trưởng thành và muốn có cuộc sống của riêng mình: "Vậy mẹ đã nghĩ con có thích hay không chưa?"
Rõ ràng Lâm Nguyệt Cầm có chút sững sờ: "Ý mày là sao?"
"Con không thích ngành đang học, ngay cả giảng viên cũng hỏi con có muốn chuyển ngành không, con không biết sau này mình muốn làm gì."
"Mày...!mày...!mày cũng chưa từng nói với mẹ..." Đây là lần đầu tiên Lâm Nguyệt Cầm nghe Quý Nghiễn nói chuyện này, nhưng điều làm bà ngạc nhiên hơn là thái độ chống đối của Quý Nghiễn.
"Con nói thì mẹ nghe chắc? Mẹ chỉ biết yêu cầu con cố gắng là được, tất cả những gì con muốn nói đều bị mẹ bác bỏ."
Lâm Nguyệt Cầm bình tĩnh lại, bà thẹn quá hóa giận vì bị con trai không nể nang gì mình: "Mày đang trách mẹ đấy à? Mẹ cũng vì tốt cho mày thôi, nếu không thì mẹ nhọc lòng nhiều vậy làm gì, thế mà bây giờ mày lại trách mẹ!"
Quý Nghiễn đã biết trước Lâm Nguyệt Cầm sẽ phản ứng như vậy, trái lại vô cùng bình tĩnh: "Con không trách mẹ, con tự trách mình tại sao hồi đó con không kiên trì với thứ mà mình muốn làm."
"Vậy nên lần này con sẽ không nghe mẹ nữa đâu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận