Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
6.
BÊNH VỰC KẺ YẾU
Thực ra bảy giờ hai mươi lăm phút vẫn sớm, đi bộ khoảng hai mươi phút là tới được trường, nhưng Quý Nghiễn đã quen ra ngoài sớm, hôm nay lại đưa Hướng Dương theo cùng, cậu sợ trên đường gặp phải bất trắc gì đó dẫn tới đến muộn nên mới vội vội vàng vàng rời đi.
Nhưng học sinh tới trường vào thời điểm này đã bắt đầu nhiều dần lên, đi cùng hướng về phía trước và mặc đồng phục trường giống y nhau.
Những học sinh gặp phải trên đường đều nhìn Quý Nghiễn và Hướng Dương với ánh mắt tò mò.
Quý Nghiễn vốn cảm thấy chẳng sao cả, hai học sinh đi học cùng nhau là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng nếu một bạn nam kéo tay áo của một bạn nam khác cùng đi trên đường thì có vẻ hơi kì cục.
Quý Nghiễn không biết những người khác như thế nào nhưng ở độ tuổi của cậu đã xuất hiện ý thức về giới tính, bên cạnh đó đặc điểm giới tính thứ cấp* cũng đang bắt đầu phát triển.
Khoảng tầm lớp 5, lớp 6 tiểu học, giáo viên trong trường sẽ bắt đầu dạy học sinh nam và học sinh nữ không được thân mật quá mức, đặc biệt là không được đụng chạm vào bộ phận riêng tư trên cơ thể như phần ngực của các bạn nữ hay đũng quần của các bạn nam.
Đa số học sinh đều ngoan ngoãn tuân thủ nhưng trong lớp chắc chắn sẽ có một vài bạn nam nghịch ngợm thích đùa giỡn, bọn họ không sờ con gái mà lại sờ con trai, lén bóp trứng của các bạn nam khác hoặc tụt quần nhau vì thấy thú vị.
Dù có đánh úp thành công hay không thì hai bạn nam rất dễ xô xát với nhau, chơi trò đánh lén nhau hết sức trẻ con, lúc đó luôn có người ở bên cạnh chọc ghẹo, cười hai thằng con trai trẻ trâu này đang 'chơi bê đê'.
*: Đặc điểm giới tính thứ cấp là những đặc điểm xuất hiện ở tuổi dậy thì ở người và khi trưởng thành tình dục ở các động vật khác
Quý Nghiễn cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại nghĩ đến điều này nhưng cậu nhận ra hành động nắm tay áo Hướng Dương của mình chẳng khác nào 'chơi bê đê' trong lời nói của mấy người đó.
Quý Nghiễn và Hướng Dương đều cao khoảng 160cm, gần như sắp được coi là người lớn.
Hai đứa con trai đùa giỡn cạnh nhau là chuyện bình thường nhưng nếu cọ tới cọ lui và làm chút hành động nhỏ kì lạ sẽ rất dễ bị nói là ẻo lả, bị nói là thích con trai, bị chỉ trích là biến thái.
Đồng tính luyến ái là cụm từ chê bai và còn rõ rệt hơn nữa ở vùng nông thôn.
Rõ ràng những câu chuyện tình yêu đồng giới đã được phát sóng trên truyền hình nhưng thực chất lại không được công chúng chấp nhận.
Điều này không phải kì lạ lắm hay sao?
Quý Nghiễn đã từng thấy một bộ phim truyền hình như vậy lúc đang xem tivi, bị mẹ giật lấy điều khiển chuyển kênh và quát mắng: "Xem cái này làm gì, sau này không cho phép con 'bất thường', nghe rõ chưa."
Trong môi trường Quý Nghiễn lớn lên, hầu hết nhà nào cũng giống nhau, ví dụ như bố cậu, đều tương đối thiên hướng tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Bố cậu là chủ gia đình nên phải gánh vác trách nhiệm, không thể sợ hãi và rụt rè như con gái.
Vì ảnh hưởng của quan niệm truyền thống, việc nối dõi tông đường đã trở thành trọng trách của mỗi người nên những chuyện như đồng tính luyến ái càng không thể chấp nhận được, bởi nó đi ngược lại với truyền thống, đó là chuyện mà những kẻ biến thái mới làm, không hề bình thường chút nào.
Quý Nghiễn nghĩ đến điều này là thả lỏng tay ngay lập tức, buông tay áo của Hướng Dương ra.
Cậu chưa có ý thức về tình yêu, cũng không cảm thấy mình là đồng tính luyến ái nhưng cũng rất sợ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Quý Nghiễn luôn luôn ngoan ngoãn nhưng dưới tiền đề ngoan, bản thân mình là một phần của quần chúng chứ không phải lạc loài.
Chỉ là cậu vừa buông tay, Hướng Dương đã không đi theo cậu nữa.
Lúc Hướng Dương đi, hắn không hề nhìn Quý Nghiễn một giây phút nào, cứ đưa mắt nhìn chỗ khác, đôi khi là những ngọn núi xa xăm, đôi khi là cánh đồng đi ngang qua gần đó, lại có lúc là cỏ dại dưới đất, yên tĩnh và im lặng.
Nhưng sau khi Quý Nghiễn buông tay, những thứ tưởng như trói buộc hắn đã biến mất, hắn đã được tự do.
Hướng Dương tự do theo đuổi những thứ trong thế giới của bản thân, hắn làm lơ ánh mắt kì quái của những người khác lại đây, đứng cạnh cột điện và nhìn về phía xa xa.
Hệt như mẹ Hướng Dương đã nói, hắn sẽ nhìn chằm chằm vào thứ gì đó nhưng mình lại không biết hắn đang nhìn gì và nghĩ gì.
Quý Nghiễn sợ hắn bỏ chạy nên sốt ruột, vô cùng để ý tới ánh mắt của người khác, đứng bên cạnh nhỏ giọng giục hắn: "Hướng Dương, đi thôi..."
Cậu không dám kéo Hướng Dương tiếp vì sợ bị người ta hiểu lầm gì đó.
Nhưng Hướng Dương chẳng mảy may quan tâm tới những âm thanh xung quanh, mắt nhìn thẳng về phương xa.
Chỉ nhìn ngoại hình của Hướng Dương thì hoàn toàn không biết được hắn có bất cứ chứng hay bệnh gì, bởi vì hiện tại hắn là một thiếu niên mười ba tuổi bình thường, cơ thể cũng có dấu hiệu trưởng thành, hắn đang lớn lên.
Góc nghiêng của Hướng Dương hơi non nớt, giống Quý Nghiễn nhưng ngũ quan đã dần dần phát triển.
Hắn thừa hưởng những ưu điểm của mẹ với đôi mắt đẹp và lông mi dài, đồng thời cũng có những đặc điểm tướng mạo của bố là nét mặt có chiều sâu và đường viền hàm mạnh mẽ.
Vào bảy rưỡi sáng, mặt trời vừa mới ló rạng, nắng không quá gắt, ánh ban mai nhàn nhạt đáp xuống mặt Hướng Dương, chiếu góc nghiêng của hắn thành một vệt sáng mờ ảo.
Đôi mắt nhìn về phía xa của hắn ánh lên dáng vẻ kiên định không sợ hãi bất cứ gì.
Trái tim Quý Nghiễn khẽ rung động.
Dường như cậu thấy một Hướng Dương khác, một Hướng Dương thật ra không hề yếu đuối chút nào, cũng không khổ sở vì mắc chứng này.
Quý Nghiễn từng nghe mẹ mình tám chuyện với người khác rằng hồi còn trẻ, bố Hướng Dương là anh chàng đẹp trai nhất làng nhưng ông là người có tiêu chuẩn cao, vậy nên mới có thể cưới được một cô gái xinh đẹp như mẹ Hướng Dương.
Một người đàn ông điển trai cùng một người vợ xinh đẹp thì đứa con sinh ra nhất định sẽ không kém cạnh.
Bởi vì Quý Nghiễn chưa từng có cơ hội nhìn kĩ gương mặt hắn nên bây giờ cậu mới nhận ra hình như Hướng Dương...!thật sự vô cùng ưa nhìn, là kiểu mà con trai sẽ đánh giá cao và con gái sẽ yêu thích.
Đáng tiếc chỉ vì chứng bẩm sinh ấy mà tất cả những gì mọi người thấy chỉ là biểu hiện khác hẳn với người bình thường của hắn.
Quý Nghiễn nhìn Hướng Dương như vậy, trong lòng bình tĩnh trở lại một cách khó hiểu.
Nói về lạc loài, trong ngôi làng này không ai khác chính là Hướng Dương.
Thật ra Quý Nghiễn cũng biết những học sinh trên đường nhìn bọn họ đều là vì Hướng Dương ở đó.
Hướng Dương đã bị chỉ chỉ trỏ trỏ từ nhỏ đến lớn, hắn không hề sợ hãi, Quý Nghiễn cũng không biết bản thân mình có gì mà phải sợ.
Rõ ràng cậu chỉ đang giúp bạn mà thôi.
Sau khi Quý Nghiễn thông suốt, cậu lại kéo tay áo của Hướng Dương.
Lần này có vẻ như cậu không còn quá để ý tới những ánh mắt xung quanh mình: "Hướng Dương, đi thôi."
Hướng Dương không nhúc nhích.
Quý Nghiễn nghĩ ngợi rồi vươn tay thử chạm vào cánh tay hắn lần nữa, thấy Hướng Dương không đánh bàn tay mình như lần đầu, cậu liền mạnh dạn nắm cánh tay hắn, kéo hắn đi mạnh hơn một chút.
"Không đi nữa là đến muộn thật đấy." Quý Nghiễn than phiền như thể đang nói với bạn.
Cậu không muốn nói với Hướng Dương bằng giọng điệu đối xử với trẻ con như của mẹ hắn, cậu cứ cảm thấy không nên như vậy.
Nếu cậu là Hướng Dương, trong trường hợp trí thông minh bình thường, chắc chắn cậu cũng không thích được đối xử như thế.
Bởi vì điều đó sẽ cho cậu một cảm giác rằng tất cả mọi người trên thế giới này đang tiến lên, chỉ có một mình cậu đứng yên tại chỗ, rõ ràng là không muốn nhưng lại phải giương mắt nhìn những người khác ngày càng xa mình.
Chứng Hướng Dương mắc phải khiến hắn không thể bày tỏ rõ ràng suy nghĩ của mình nhưng hắn cũng không phải là người không có cảm giác.
Quý Nghiễn biết cậu tự ý phỏng đoán suy nghĩ của Hướng Dương có lẽ là mình tự ảo tưởng nhưng đâu còn cách nào khác, bọn họ là hàng xóm, ngẩng đầu không gặp cúi đầu sẽ gặp.
Từ nhỏ đến lớn, những gì cậu được nghe nhiều nhất chính là chuyện về gia đình Hướng Dương và chính hắn, cậu nghe đến phát ngấy phát phiền mới không dằn được lòng thấu cảm của mình để đối xử với hắn, không thể không bênh vực kẻ yếu vì hắn.
Quý Nghiễn mạnh mẽ kéo Hướng Dương đi nên cậu không nhìn thấy hắn bị cậu lôi đi đã quay mắt đi chỗ khác.
Hướng Dương cúi đầu nhìn chằm chằm cánh tay mình đang bị Quý Nghiễn nắm lấy, nhìn một hồi mới đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Trước tám giờ, Quý Nghiễn đã đưa Hướng Dương vào lớp Bốn kịp lúc.
Hành động này rõ ràng đã thu hút sự chú ý của cả lớp cậu và lớp Bốn, như thể tất cả đang đoán xem bọn họ là quan hệ gì.
Thật ra Quý Nghiễn muốn tách khỏi Hướng Dương trước cổng trường vì càng đến gần lớp học thì càng nhiều người quen biết hơn.
Quý Nghiễn không phải là người thích được chú ý, sẽ cảm thấy xấu hổ, cậu sợ nhất là bầu không khí này nhưng cuối cùng cậu vẫn đưa Hướng Dương vào lớp học, dựa vào trọng trách của người được giao phó và thêm một chút mềm lòng.
Quả nhiên, sau khi cậu quay về lớp mình, bạn ngồi bàn trước lập tức quay đầu xuống hỏi: "Quý Nghiễn, sao mày lại đi học với Hướng Dương đấy?"
Những ánh mắt tò mò xung quanh cậu cũng dồn về đây tới tấp.
Miệng Quý Nghiễn mấp máy, vốn định nói là mẹ Hướng Dương dặn dò, cậu cũng không muốn nhưng như vậy thì chủ đề bàn tán sẽ rất dễ phát triển theo hướng 'Hướng Dương là đồ phiền phức'.
Quý Nghiễn không muốn nói vậy dù cậu biết trong lòng nhiều bạn cũng nghĩ thế, người nói Hướng Dương có vấn đề đâu chỉ vài ba người, đây là sự thật mà tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận.
Vì là sự thật nên càng có thể nói ra một cách trắng trợn và làm tổn thương hắn.
Quý Nghiễn không muốn làm người như vậy và cũng từ chối làm người như vậy: "Bọn tao là hàng xóm."
"Ồ~" Nghe thấy câu này, trong lòng các bạn cùng lớp càng tò mò hơn, lại nhao nhao hỏi rất nhiều câu, đều muốn biết thêm chút ít chuyện nhà Hướng Dương.
Bọn họ luôn cảm thấy nếu Quý Nghiễn sống gần đây thì ắt hẳn có thể nói về vô số lời đàm tiếu hoặc sự cố khó xử trong nhà Hướng Dương, ai ai cũng đang đợi chờ Quý Nghiễn nói ra để có thể cười hả hê hoặc thỏa lòng hiếu kì.
Đam Mỹ Hài
Rõ ràng Quý Nghiễn biết bọn họ không có ác ý nhưng vẫn cảm thấy bực mình.
Quý Nghiễn thường rất hòa đồng và vô cùng điềm đạm khi đối xử với mọi người nên các bạn trong lớp không ngờ đột nhiên cậu lại trở mặt, thấy cậu nói với giọng điệu không vui vẻ chút nào: "Chẳng có gì hay để nói cả."
Chủ đề câu chuyện bị cắt ngang hết sức đột ngột và ngượng nghịu.
Các bạn trong lớp cũng nhận ra được điều ấy, sờ sờ mũi rồi bỏ đi.
Một người bạn nào đó không được thỏa mãn tính tò mò của mình bèn thì thầm nói cậu ích kỉ, bồi thêm câu chẳng có gì ghê gớm cả.
Quý Nghiễn phớt lờ bọn họ, từ từ nguôi ngoai cơn giận của mình.
Cậu cũng không biết tại sao mình lại muốn bảo vệ Hướng Dương nhưng sau khi bày tỏ suy nghĩ của bản thân, cậu cảm thấy rõ ràng lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút..