Sống Như Tiểu Cường

Chúng tôi hùng dũng tiến vào nhà hàng, lúc vào cửa còn được mời chụp ảnh với
cô dâu chú rể, tôi thật lòng không muốn chụp, cái nghề của chúng tôi là
tập trung vào việc, không để bị phân tán tư tưởng bởi chuyện tình cảm.
Khổ nỗi Tiểu Thuý lại cứ nhiệt tình chụp ảnh, chụp xong còn xán lấy anh
thợ ảnh lèo nhèo đòi gửi cho một bức khi có ảnh.Nhà hàng trông
rất hoành tráng, sảnh rộng có rất nhiều người trong đám cưới, nhưng
chẳng thấy ai đến hướng dẫn chúng tôi, chỉ có một thanh niên chỉ đường
qua loa, may mà phòng bày tiệc cưới cũng dễ tìm, chúng tôi tìm một chỗ
ngồi trong góc khuất nhất, như thế cô dâu chú rể có đến bàn này chúc
rượu thì cũng đã lâng lâng rồi. Tôi ngó nghiêng xung quanh, thấy mấy
người này chẳng lịch sự chút nào, chưa đợi cô dâu chú rể đến đã chén
rồi.

Cái bàn chúng tôi ngồi cũng không đông người lắm, món ăn rất
hấp dẫn, tôi và Tứ Mao thích nhất món chân giò ninh, trông béo ngậy, chỉ cần cắn một miếng là miệng ngập trong mỡ, tết năm nào mẹ cũng mua một
cái chân giò béo nhất cho tôi ăn.


Chúng tôi nhiệt tình thưởng thức,
nhưng không hiểu sao hôn lễ mãi vẫn chưa bắt đầu, chúng tôi cũng không
để ý được mọi thứ vì nhiệm vụ của chúng tôi đến đây không phải để dự lễ
thành hôn. Chúng tôi liên tục nâng cốc chúc mừng cùng với những người
xung quanh, cũng may chẳng có ai hỏi đến lai lịch của mấy đứa.Bỗng
tôi nghe thấy có người nói một câu, "người thân đến cảm ơn", tôi ngây
ra, phong tục ở đây sao lạ thế nhỉ? Chưa bắt đầu hôn lễ đã chúc rượu
rồi. Tôi lập tức dừng đũa, cô dâu chú rể đến chúc rượu rồi, ăn của người ta thì cũng phải lịch sự với người ta là điều nên làm.

Tôi đứng
lên quay lại, nhưng không phải đôi uyên ương khi nãy, một phụ nữ tầm năm mươi xuất hiện, tôi giật mình, ở thị trấn tôi khi tổ chức tiệc cưới cô
dâu chú rể đến chúc rượu trước rồi mới đến bố mẹ chúc rượu, xem ra phong tục của thành phố quả có nhiều khác biệt.

Người phụ nữ mắt đỏ
hoe, nếu bà là mẹ cô dâu, chắc khóc vì niềm vui xuất kho được hàng tồn;
nếu bà là mẹ chú rể, chắc hẳn khóc vì lo lắng cho chất lượng đời cháu
chắt đây.

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười quyến rũ, bắt tay người
phụ nữ một cách thắm đượm tình cảm và nói với bà: "Chúc mừng! Xin chân
thành chúc mừng!".

Tôi nhận ra không khí xung quanh có vẻ khác
thường, mọi người bỗng đổ dồn sự chú ý về phía chúng tôi cứ như trong
phim ý. Tôi liếc mắt nhìn mọi người cùng bàn, tất cả đều kinh ngạc há
hốc miệng nhìn tôi.

Tôi nhìn kỹ lại cánh tay của bác

mình vừa bắt tay, thấy một miếng vải đen quấn quanh tay áo, lẽ nào tôi
vào nhầm phòng, đi ăn tiệc tang chứ không phải tiệc cưới?

Tuy tôi
cũng có khá nhiều kinh nghiệm đi ăn tiệc kiểu thế này, nhưng thường tôi
kém trong khoản phân biệt tiệc cưới với tiệc tang, sự khác biệt là ở
phần mở đầu chứ không phải ở phần ăn uống, khách đến dự đám tang náo
nhiệt chẳng kém gì đến ăn cưới.

Người phụ nữ đứng ngây ra, tôi nghĩ hôm nay tôi là người duy nhất chúc mừng bà ta.

Tôi thu vội nụ cười tươi tắn lại, đẩy lên khuôn mặt một vẻ bi thương, tôi
nói với bà: "Bác ạ, mình phải sớm để đau thương qua đi, người chết sang
thế giới bên kia là đã được siêu thoát, ấy cũng là sự vui!".

Tôi không dám nói gì nhiều vì không biết người chết là đối tượng như thế nào, mà tôi không thể phạm sai lầm thêm lần nữa.

Người phụ nữ khóc thê thảm: "Anh trai cháu ở nơi suối vàng chắc sẽ rất an lòng."

Không khí nặng nề xung quanh cuối cùng đã được phá tan, mọi người đều thở

phào nhẹ nhõm. Tôi đánh mắt về phía Tứ Mao, ý bảo cậu ta nhìn tôi mà học tập, đấy là nước cờ cao tay trong nghệ thuật tuỳ cơ ứng biến.

Tôi chửi thầm: "Anh trai bà chết thì có!" dù gì thì cuối cùng tôi cũng đã
biết được người chết là một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi.

Nhìn người phụ nữ khóc trông thật đáng thương, nỗi cảm thông trong tôi lại
trỗi dậy, ăn của người ta từng ấy món, ít nhất cũng phải cho người ta
được vài câu an ủi suông chứ.

Tôi an ủi: "Anh cháu tốt với mọi người là thế, người tốt nhất định sẽ gặp được may mắn!"

Mọi người lại lần nữa đổ dồn ánh mắt về phía tôi, tôi ngửi thấy trong bầu
không khí là một mùi rất quen thuộc, tôi hít hít, mùi cực kỳ quen thuộc, tết năm nào ở thị trấn tôi cũng có cái mùi này, chình là mùi thuốc nổ.

Phía sau người phụ nữ còn có cả một đội quân thanh niên thân hình lực lưỡng, vẻ mặt dữ tợn, trên người họ còn săm trổ đầy hình kỳ quái. Trời ơi, lẽ
nào tôi đã làm điều gì đó rất tồi tệ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận