Song Quy Nhạn

Khi Thái phu nhân nhìn thấy Phòng phu nhân, phải nhờ
Viên mama nhắc nhở mới nhớ ra được, bà cũng không biết tại sao Thanh Hề lại để
ý tới tới ba mẹ con Phòng phu nhân đến vậy, còn cho người dẫn đến chỗ của bà.

Nhưng đã đến rồi, Thái phu nhân cũng không thể đuổi
khách, bèn cùng Phòng phu nhân ôn lại chuyện xưa, hỏi tuổi của chị em Phòng
Điểm Ngọc, đã học sách gì rồi, lại tặng chút quà nhỏ.

Khi Nhị phu nhân tới hầu hạ Thái phu nhân lại gặp
Phòng phu nhân đang ngồi trong phòng, nhất thời vô cùng kinh ngạc.

Đúng lúc Thanh Hề thay xiêm ý đi đến, vừa vào cửa liền
chào Phòng phu nhân, “Chào thím.”

Phòng phu nhân sao dám nhận, vội hành lễ, Thanh Hề
nhiệt tình kéo tay Phòng Điểm Ngọc, “Phải xưng hô với hai chị thế nào?”

Thái phu nhân cười nói: “Đây là Điểm Ngọc tỷ tỷ, năm
nay mười tám, kia là Điểm Tú muội muội, năm nay mười lăm tuổi.” Nói xong, Thái
phu nhân lại kéo Thanh Hề đến bên mình, “Sao lại chạy vội vàng như thế, vã mồ
hôi rồi này, để Hà Ngôn lấy khăn lau mồ hôi cho con đi.”

Thanh Hề cười khẽ, “Là do con nóng lòng muốn được gặp
chị em. Gần đây buồn chán, khó khăn lắm mới có người làm bạn, nên con cao
hứng.”

Thái phu nhân cũng biết thời gian gần đây Thanh Hề rất
buồn chán, nghe nàng nói thế thì chỉ ngạc nhiên một chút, bà vốn đang thắc mắc
tại sao Thanh Hề lại để ý đến ba mẹ con, xem thần thái rõ ràng là ưng ý Phòng
Điểm Ngọc, đơn giản là từ khi Thanh Hề bước vào cửa, ánh mắt không hề dời Phòng
Điểm Ngọc.

“Mẹ, giữ thím ở lại phủ ta mấy ngày đi, con cũng có
thể làm bạn với Điểm Ngọc tỷ tỷ.” Thanh Hề không hề giấu diếm tâm tư bản thân.

“Con quen Điểm Ngọc sao?” Thái phu nhân hỏi.

“Con không quen, nhưng vừa gặp đã cảm thấy thân thiết,
nghe nói trước kia từng tới nhà ta, nhưng khi đó con còn nhỏ không nhớ rõ.”

Có lẽ Thái phu nhân không tin lời nói dối của Thanh Hề,
nhưng cũng không vạch trần nàng, quả nhiên cùng Thanh Hề lên tiếng giữ khách.

Phòng phu nhân nhìn Nhị phu nhân, có chút khó xử, bà
ấy biết Quốc công phủ hiện tại đang là Nhị phu nhân quản lý.

“Tạ tỷ tỷ, phiền chị sắp xếp cho thím một chỗ nghỉ.”
Thanh Hề mở lời với Nhị phu nhân.

Nhị phu nhân tất nhiên không thể phản đối.

Buổi chiều Thái phu nhân giữ ba mẹ con Phòng phu nhân
lại dùng cơm, sau khi ăn xong người đi bớt, Thái phu nhân mới ung dung nhìn
Thanh Hề.

Thanh Hề vẫn đang mải tìm cớ, không thể nói là nàng
muốn báo ơn kiếp trước Phòng Điểm Ngọc cho nàng một bát cơm trắng đi.

Về phần Thái phu nhân lại hiểu lầm, Phòng Điểm Ngọc và
Phòng Điểm Tú đã đến tuổi mà vẫn chưa đính hôn, Thái phu nhân cho rằng Thanh Hề
ưng ý chị em họ.

“Ta thấy hai cô nương này đều tri thư đạt lễ, Phòng
phu nhân lại quật cường, chỉ sợ sẽ không đáp ứng. Huống chi hai nhà chúng ta
không đi lại đã lâu, không rõ nền tảng, hai cô nương này lại xinh đẹp, con cũng
đừng nóng vội.”

Thanh Hề bị Thái phu nhân làm cho hồ đồ, suy nghĩ một
lúc mới hiểu ra, “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi. Con chỉ là tình cờ gặp, lại bội phục cốt
khí của thím Phòng.” Dứt lời liền kể hết sự tình với Thái phu nhân.

Thái phu nhân nhíu mày.

“Mẹ, cũng đâu phải chuyện gì quá khó. Cháu họ Tấn
Vương ở trong kinh thành ức hiếp kẻ nghèo cưỡng đoạt dân nữ tiếng than dậy đất,
lần trước con còn nghe nói em gái của dâu trưởng nhà Uy Viễn Bá cũng bị hắn
trêu ghẹo trên đường. Hôm nay Phòng phu nhân nói có người theo dõi mẹ con họ,
khẳng định là đã biết họ vào phủ ta, nếu chúng ta để mẹ con họ đi như thế,
người khác sẽ nói thế nào? Huống chi La Chí Kiệt kia nhất định sẽ không bỏ qua
cho Điểm Ngọc tỷ tỷ, để họ đi khác nào dê vào miệng cọp, mẹ là người tấm lòng
Bồ Tát, khẳng định sẽ không bỏ mặc.” Thanh Hề dựa vào Thái phu nhân nói.

“Con thật sự nghĩ vậy sao?” Thái phu nhân có chút hoài
nghi.

“Cũng không hẳn ạ, con muốn tích chút phúc đức, coi
như chuộc lỗi lầm cũ.” Thanh Hề im lặng một lúc mới nói.

Thái phu nhân ôm Thanh Hề, thở dài, “Thanh Hề trưởng
thành thật rồi.”

Thanh Hề cười khổ, nào có ai muốn trưởng thành bằng
cách vấp ngã như thế, may mắn là nàng trải được một kiếp, thế nên nàng đặc biệt
quý trọng cuộc sống này.

Hầu hạ Thái phu nhân đi ngủ xong, Thanh Hề qua chỗ
Phòng phu nhân, Phòng phu nhân nhanh chóng ra đón, “Đã trễ thế này, sao phu nhân
lại đến đây?”

“Cháu đến thăm thím, xem có thiếu thứ gì không, thím
thấy thiếu gì cứ nói với Lâm Lang bên cháu là được, bên phía Nhị phu nhân cháu
sẽ tự an bài.”

Phòng phu nhân thấy Thanh Hề cười rất thân thiết, cũng
biết Thanh Hề nhìn ra khúc mắc giữa bà ấy và Nhị phu nhân, nghĩ quả nhiên nhà
cao cửa rộng cũng có một người tốt.

“Thím và chị cứ yên tâm ở đây, chuyện của chị cháu đã
nghe Nhị phu nhân nói rồi, hai ngày nữa Quốc công gia sẽ về đến nhà, đến lúc đó
cháu sẽ nhờ Quốc công gia, cháu họ Tấn Vương sẽ không dám sinh sự nữa.”

Đến lúc này Phòng phu nhân mới biết thì ra vị phu nhân
Quốc công này đã hay biết tất cả, muộn thế này còn đến tìm, cũng là vì muốn mẹ
con bà ấy an tâm nghỉ ngơi, lòng rất cảm kích, không biết phải diễn tả thế nào.

“Phu nhân…” Hai mắt Phòng phu nhân đỏ hoe, bà ấy vốn
là người chết cũng không rơi nước mắt, giờ nước mắt không kìm nén được tuôn rơi
lã chã.

Phòng Điểm Ngọc nghe xong cũng kéo em gái đến nói lời
cảm tạ, ba mẹ con khóc như mưa, khiến Thanh Hề cũng khóc theo.

“Mọi người cứ an tâm ở lại đây, tôi cũng đang thiếu
người làm bạn, Điểm Ngọc tỷ tỷ và Điểm Tú muội muội rỗi cứ qua Lan Huân Viện
chỗ tôi chơi, tôi rất hoan nghênh.”

Ngày hôm sau Thanh Hề lại đích thân dẫn Phòng phu nhân
và chị em Điểm Ngọc đi dạo hoa viên trong phủ, còn bảo Lâm Lang mở thùng đồ của
mình lấy vải sa tanh ra tặng chị em Điểm Ngọc, rất nhiệt tình.

Phong Lưu quả thực về nhà đúng hẹn, trước tiên là đến
thăm Thái phu nhân, Phòng phu nhân nghe Phong Lưu đã về, cũng qua thỉnh an.

Khiến mọi người ngoài dự tính, Phong Lưu vẫn nhớ Phòng
phu nhân, điều này khiến Phòng phu nhân và hai con có chút kích động. Ngay hôm
đó Phòng phu nhân liền dẫn chị em Điểm Ngọc đến cầu xin Thanh Hề, xem có thể
mau chóng thương lượng với Quốc công gia được không. Phòng phu nhân là con người
rất có tự trọng, giờ bất đắc dĩ phải ăn nhờ ở đậu, tuy Thanh Hề đối xử rất thật
lòng, nhưng Phòng phu nhân vẫn thấy khổ sở.

Thanh Hề có chút chần chừ, nhưng vẫn gật đầu nhận lời.

Trong Tứ Tịnh Cư, Thính Tuyền bẩm với Phong Lưu: “Gia,
phu nhân nói có việc muốn gặp ngài.”

Phong Lưu có phần kinh ngạc, trước mắt lại hiện lên
lần ân ái với Thanh Hề, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khó phát hiện,
“Bảo nàng đến Giá Tuyết Trai chờ ta.” Đó là chỗ Phong Lưu thường ngồi.

Giá Tuyết Trai ở phía Đông Tứ Tịnh Cư, nổi tiếng là
trước cửa có dàn dây leo rất đẹp, hai mùa xuân thu ngập tràn hoa trắng, nhìn từ
xa như một màn tuyết, giống hoa không biết tên này là Phong Lưu nhờ người mang
về từ dị quốc, hương thơm ngào ngạt, rất đẹp mắt.

Phong Lưu ra khỏi Tứ Tịnh Cư đi thẳng đến Giá Tuyết
Trai, nhìn qua cửa sổ thủy tinh dễ dàng thấy một bộ xiêm y hồng phấn, Thanh Hề
thướt tha đứng trước Giá Tuyết Trai, đang say sưa thưởng thức hương hoa.

Mấy tháng không gặp, nàng như cao hơn một chút, người
cũng đầy đặn hơn, xiêm y hồng nhạt chiếu lên gương mặt càng thêm phần đáng yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui