Song Quy Nhạn

Lúc này Điểm Ngọc đang ở trong phòng đọc sách, Thanh
Hề đi vào thấy thế, thật đúng là chẳng còn gì hợp lý hơn.”Điểm Ngọc tỷ tỷ, chị
đang đọc sách gì vậy?”

Điểm Ngọc thấy Thanh Hề đến, nhanh chóng đặt sách
xuống, lại đứng lên mời ngồi, rót trà, cuối cùng hai người mới ngồi xuống nói
chuyện.

“Không ngờ Điểm Ngọc tỷ tỷ cũng thích đọc sách.”

“Tôi cũng chỉ là mò mẫm, biết mấy chữ thôi.” Điểm Ngọc
ngượng ngùng nói.

“Cổ nhân nói đọc sách rất có ích, chỉ cần đọc sách là
tốt rồi, Quốc công gia cũng thường nói đọc sách giúp người ta hiểu biết, còn
thường xuyên dặn em phải đọc nhiều sách.”

“Á.” Điểm Ngọc có chút kinh ngạc, “Người ta nói nữ tử
bất tài mới là có đức, sao Quốc công gia lại thích nữ tử đọc sách?”

“Nói nữ tử bất tài mới là có đức khẳng định là lời của
bọn đàn ông bất tài, là sợ phụ nữ chúng ta đọc sách rồi tài giỏi hơn bọn họ.
Quốc công gia đương nhiên sẽ không nghĩ thế.”

Thanh Hề đưa mắt nhìn một lượt, “Hơn nữa Tứ Tịnh Cư
của Quốc công gia có một kho sách riêng, có rất nhiều sách quý hiếm, nếu Điểm
Ngọc tỷ tỷ thích xem, chúng ta có thể cùng đi.”

Điểm Ngọc vội vàng lắc đầu, cô ấy biết thân biết phận,
làm sao dám đến Tứ Tịnh Cư. Nhưng Thanh Hề đã quyết, nhất định phải lôi kéo
Điểm Ngọc đi cho bằng được. Phong Lưu và Điểm Ngọc thường ngày không có cơ hội
chạm mặt, Thanh Hề cảm thấy con người như Điểm Ngọc, Phong Lưu nếu đã gặp sẽ
không cự tuyệt, đàn ông có ai là không háo sắc chứ.

Điểm Ngọc chết sống không lay chuyển được Thanh Hề,
đành đi theo Thanh Hề. Kỳ thật trong lòng Thanh Hề cũng rất bất an, tuy rằng
Phong Lưu từng nói nàng muốn đọc sách có thể đến Tứ Tịnh Cư, nhưng thật sự có
được phép không thì nàng không rõ ràng lắm. Dạo gần đây mỗi lần gặp Phong Lưu,
hắn luôn nghiêm mặt, không dạy dỗ người này thì sẽ dạy dỗ người khác, thật
khiến người khác sợ hãi.

Thăm dò được Phong Lưu đã về phủ, Thanh Hề kéo Điểm
Ngọc chạy thẳng đến Tứ Tịnh Cư, nhưng khi đến cửa Tứ Tịnh Cư thì lại chần chừ.
Lau lòng bàn tay đầy mồ hôi vào váy, Thanh Hề hỏi Điểm Ngọc: “Điểm Ngọc tỷ tỷ,
chị có sợ Quốc công gia không?”

Điểm Ngọc mới chỉ gặp Phong Lưu mấy lần, chưa từng nói
chuyện nhiều, chỉ cảm thấy ngoại hình hắn rất đẹp, nhưng thái độ lạnh lùng
nghiêm túc, vì vậy không dám nghĩ nhiều.

Điểm Ngọc còn chưa trả lời, Thanh Hề đã chột dạ cười
nói: “Chị đừng sợ, kỳ thật Quốc công gia không hề đáng sợ chút nào.”

Điểm Ngọc thấy tay Thanh Hề như đang khẽ run, trong
lòng liền có chút không tin.

Thanh Hề đứng trước cửa hít sâu một hơi, xong mới dám
dẫn Điểm Ngọc đi vào, lòng thầm nhắc đi nhắc lại, hy vọng Điểm Ngọc nhìn vào
tinh thần liều chết xả thân của nàng, trăm ngàn lần đừng bỏ cuộc.

Thanh Hề đi đến cửa Tứ Tịnh Cư, nói với người hầu canh
cửa: “Ngươi đi bẩm báo với Quốc công gia, nói ta đến mượn mấy quyển sách.”

Người hầu kia nhanh chóng mời Thanh Hề đi vào, “Quốc
công gia thỉnh phu nhân đến thư phòng.”

Thanh Hề gật gật đầu, xoay người kéo tay Điểm Ngọc đi
vào.

Vừa vào cửa Thanh Hề đã đánh đòn phủ đầu, “Đình Trực
ca ca, thiếp đến mượn mấy quyển sách, không ngờ Điểm Ngọc tỷ tỷ cũng thích đọc
sách, thiếp liền kéo chị ấy cùng đi.”

Thanh Hề kéo Điểm Ngọc đang cố trốn sau lưng nàng ra
phía trước, “Quốc công gia, đây là Điểm Ngọc tỷ tỷ.”

Điểm Ngọc vội thỉnh an Phong Lưu, im lặng đứng đó,
không dám ngẩng đầu.

Ánh mắt Phong Lưu chuyển từ người Điểm Ngọc sang mặt
Thanh Hề, thản nhiên nói: “Hôm nay ta có hẹn với khách, ngày khác nàng hãy đến
lấy sách.”

Nghe Phong Lưu nói thế, Phòng Điểm Ngọc đang căng
thẳng như được thả lòng, Thanh Hề vô cùng thất vọng, khó khăn lắm mới lấy được
dũng khí đến đây, Thanh Hề đang muốn xoay người, lại bị Phong Lưu gọi lại, “Bảo
Cần Họa đưa Điểm Ngọc tỷ tỷ của nàng về, ta có chuyện muốn dặn nàng.”

Thanh Hề quay người một cách cứng nhắc, nặn ra một nụ
cười miễn cưỡng. Nhìn Điểm Ngọc rời đi, nàng thật sự là hận không thể mọc cánh
để bay theo Điểm Ngọc.

Tuy rằng Thanh Hề không sống chung với Phong Lưu lâu,
nhưng đến lúc này nàng đã cảm nhận mơ hồ cảm xúc trong lòng Phong Lưu, lúc này
rõ ràng là tình hình không ổn.

Phong Lưu thấy Điểm Ngọc đã đi, mới đứng dậy vòng qua
bàn ngồi xuống trước cửa sổ phía Nam, “Thính Tuyền, ngươi đi ra ngoài, không có
sự cho phép của ta không cho bất cứ ai đến gần Tứ Tịnh Cư.”

“Vâng, Quốc công gia.” Thính Tuyền nhanh chóng lui ra.

Thanh Hề run muốn ngã.

Phong Lưu ngồi đó, một lúc lâu sau vẫn không nói tiếng
nào, chỉ lạnh lùng nhìn Thanh Hề, cũng không bảo nàng ngồi, hờ hững nhìn Thanh
Hề vã mồ hôi lạnh.

“Là ý của mẫu thân, hay là ý của nàng?” Một lúc lâu
sau Phong Lưu mới lên tiếng.

Thanh Hề nghĩ thầm hỏng bét rồi, cứ tự cho là bản thân
thông minh, coi người khác như kẻ ngốc, Phong Lưu làm sao có thể không nhìn ra
quyết định của nàng.

Đối với vấn đề Phong Lưu hỏi Thanh Hề thật sự không
biết trả lời thế nào. Bằng trực giác nàng cảm thấy nên nói là ý của Thái phu
nhân, nhưng ban đầu Thái phu nhân cũng không đồng ý, là nàng cố thuyết phục.
Ngộ nhỡ Phong Lưu đến trước mặt Thái phu nhân xác minh thì nàng coi như đi đời.
Thế nên Thanh Hề cắn môi lắc lắc khăn tay không dám đáp.

“Nói như vậy là ý của nàng sao?” Giọng nói của Phong
Lưu đột nhiên nhẹ hẳn. Như bình yên trước cơn bão, khiến người ta phải run sợ
từ đáy lòng.

“Đúng, thiếp là vì…” Thanh Hề vội vã giải thích.

Nhưng Phong Lưu căn bản là không muốn nghe, giọng hắn
càng nhẹ hơn, “Nàng cảm thấy Phòng phu nhân là người như thế nào?”

Thanh Hề sửng sốt không đáp.

“Bà ấy là người đầy tự trọng, mười năm trước chỉ vì
câu miệt thị của cô bé con là nàng mà không tới nhà ta nữa, nàng cảm thấy bà ấy
chịu để con gái đi làm thiếp sao?” Phong Lưu dần lớn tiếng hơn, “Nếu như vậy,
tại sao bà ấy không giao Điểm Ngọc cho La Chí Kiệt kia luôn đi, rồi thành họ
hàng với Tấn Vương?”

Chuyện đó Thanh Hề biết, nhưng nàng không nghĩ rằng
Phong Lưu cũng sẽ biết. Có người không cần dò hỏi, chỉ nhìn thái độ cách hành
xử là đoán được tám chín phần, Phong Lưu chính là con người như thế.

“Nàng dựa vào cái gì mà cho rằng Phòng phu nhân cùng
nguyện vọng với nàng, nàng muốn người ta lấy thân báo đáp à?” Phong Lưu càng
lúc càng gay gắt.

Thanh Hề không gánh được tội danh muốn người khác lấy
thân báo đáp.”Không phải thế, thiếp không nghĩ thế, nếu Điểm Ngọc tỷ tỷ không
đồng ý, thiếp… thiếp sẽ không ép uổng cô ấy, nhưng thiếp thấy cô ấy rất hợp để
sống chung…”

“Nàng vẫn không chịu hiểu.” Phong Lưu phẫn nộ đập tay
xuống mặt bàn.”Nếu lời đã nói ra, cho dù nàng không có ý tứ muốn người ta lấy
thân báo đáp, nhưng Phòng cô nương sẽ nghĩ thế nào. Nếu cô ấy cự tuyệt, từ nay
về sau sẽ không dám lui tới Quốc công phủ nữa, không phải nàng rất thích Điểm
Ngọc tỷ tỷ của nàng sao, không sợ dọa cô ấy à?”

Thanh Hề rơi nước mắt vì tỉnh ngộ, dường như nàng chưa
từng suy nghĩ cho Phòng Điểm Ngọc, nàng chỉ cảm thấy đây là một cuộc hôn nhân
tốt, Phòng Điểm Ngọc sẽ không phải lo lắng sợ hãi nữa, gả cho Phong Lưu, nàng
sẽ đối xử với cô ấy như chị em, thật sự là chuyện tốt. Nhưng nàng chưa bao giờ
đứng trên góc nhìn của Phòng Điểm Ngọc để suy xét, tự hỏi xem rốt cục Phòng
Điểm Ngọc có cảm thấy thoải mái không.

“Thiếp sai rồi, thiếp không nên thế, thiếp không suy
nghĩ cho Điểm Ngọc tỷ tỷ.” Thanh Hề òa khóc, bờ vai run rẩy, vô cùng đáng
thương.

Phong Lưu thở dài một tiếng, cầm tay nàng, “Tại sao
nàng vẫn không chịu trưởng thành, sao không chịu cân nhắc cho kĩ đã.” Không
chịu trưởng thành là một cách nói khác của ích kỷ.

Thanh Hề ngước đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, “Thiếp là vì…
cũng chỉ là vì…” Nghĩ đến đây, Thanh Hề lại càng khóc nức nở hơn, càng khóc
càng thương tâm.

“Bởi vì sao?” Phong Lưu giữ vai Thanh Hề, tay kia nhẹ
nhàng xoa đầu nàng.

“Bởi vì mẹ muốn bế cháu, Quốc công phủ cũng cần có thế
tử.” Thanh Hề cay đắng nói, nàng chỉ hận không thể nói hết tất cả ra, nhưng
thật sự không có gan đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui