Song Quy Nhạn

Lời này khiến cả Thái phu nhân và Thanh Hề đều chết
lặng, ai chẳng biết Thanh Hề là một người có lòng chiếm hữu rất lớn, từ nhỏ như
cây kim đến lớn như một căn nhà, chỉ cần là của nàng, nàng tuyệt đối không cho
người khác sờ mó vào. Đỗ Tình Lam biết Thái phu nhân là người thương Thanh Hề
nhất, Phong Lưu thì đừng nói là thiếp thất, cả nàng hầu cũng chẳng có mống nào,
thế nên mới dùng câu đó để hướng mũi giáo sang Thanh Hề.

Thái phu nhân và Thanh Hề không hẹn cùng nhớ đến
chuyện tương lai phải nạp thiếp cho Phong Lưu, mặt cả hai đều đổi sắc.

Đúng lúc đó Phong Nhạc đi đến, còn dẫn theo Hướng Tú
Tinh.

Đỗ Tình Lam không ngờ tới chuyện Phong Nhạc còn dám
dẫn Hướng Tú Tinh đến, lập tức to tiếng: “Ngài dẫn cô ta tới làm gì?”

Hướng Tú Tinh lộ vẻ sợ hãi lui lại nửa bước, cúi đầu
hành lễ theo Phong Nhạc.

“Nghe nói con mới trở về đã ra tay đánh vợ.” Thái phu
nhân lạnh lùng nói.

Phong Nhạc cũng tự biết hổ thẹn, “Con cũng là nhất
thời hồ đồ.”

“Nếu biết hồ đồ sao còn không xin lỗi vợ con.”

Phong Nhạc quay sang Đỗ Tình Lam, khom người ôm quyền
nói: “Mong phu nhân tha thứ.”

Đỗ Tình Lam hất mặt không nhìn tới Phong Nhạc, khiến
Phong Nhạc sượng mặt.

“Được rồi, con tát vợ một cái, chẳng lẽ muốn vợ con
tha thứ cho con ngay lập tức?” Thái phu nhân vẫn nghiêng về phía Đỗ Tình Lam,
“Con đường đường là người đứng đầu một huyện, lại là người làm cha, sao có thể
ra tay tát vợ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, cả con và Tình Lam còn mặt mũi
nào?”

Phong Nhạc đỏ mặt nói: “Ngàn sai vạn sai đều là lỗi
của con.”

“Nếu biết bản thân đã sai thì con dẫn Hướng thị tới
làm cái gì?” Thái phu nhân cũng phản cảm với hành động này của Phong Nhạc.

“Con động thủ tát vợ tất nhiên là có lỗi, vì thế dẫn
theo Tú Tinh tới xin lỗi mẹ.”

“Lỗi gì với ta mà xin, vợ con mới cần được xin lỗi.”

“Vâng.” Phong Nhạc quay đầu nói với Hướng thị: “Còn
không tiến lên kính trà bồi tội chủ mẫu.”

Hướng Tú Tinh nhanh chóng tiến tới.

“Ta không uống.” Đỗ Tình Lam nổi giận nói.

Phong Nhạc không còn cách nào chỉ có thể nói với Thái
phu nhân: “Sáng nay, có làm thế nào Tình Lam cũng không chịu uống trà Hướng thị
mời, khiến nàng phải quỳ mãi, Tú Tinh đang có bầu, con lo cô ấy quỳ trên sàn
lạnh sẽ bị bệnh, vì thế mà kích động.”

Rốt cuộc cũng là người làm quan, chỉ mấy câu đã vạch
hết tội lỗi của Đỗ Tình Lam.

Thái phu nhân quay đầu nhìn Đỗ Tình Lam, Đỗ Tình Lam
cắn môi, hai mắt đỏ hoe, hận không thể giết Hướng Tú Tinh.

“Tình Lam, đây là con sai, cho dù thế nào cô ấy cũng
là di nương lão Tam đã nạp, còn sinh Thụy Ca Nhi, tất cả đều là sự thật.” Thái
phu nhân thầm thở dài cho cái sự ngốc nghếch của Đỗ Tình Lam, tội gì phải làm
loạn lên vì ba cái chuyện lẻ tẻ này chứ, còn làm mất lòng lão Tam.

Đỗ Tình Lam nhìn Thái phu nhân đầy ấm ức.

“Ta làm chủ, Hướng thị kính trà cho con, từ nay về sau
con là chủ mẫu, cô ấy là thiếp thất, Hướng thị sẽ phải hết lòng hầu hạ con và
lão Tam cho tốt.”

Hướng thị nhanh chóng đi tới, quỳ xuống, Hà Ngôn cũng
nhanh tay đón chén trà dâng lên.

Đỗ Tình Lam đành phải uống.

“Lão Tam, chuyện sáng nay là vợ con sai, theo lý
chuyện nhà con ta không nên can thiệp, nhưng con đi lâu giờ mới về, xa lánh vợ
con thế người khác cũng thấy khó chịu đựng.” Thái phu nhân nói tế nhị.

Phong Nhạc không phải kẻ ngốc, tất nhiên hiểu ý của
Thái phu nhân. Tối hôm qua, lý do khiến hắn đến chỗ Hướng thị, thứ nhất là vẫn
còn nhớ chuyện Đỗ Tình Lam không chịu theo hắn đi nhậm chức, thứ hai là bởi khi
gần gũi Đỗ Tình Lam cứng nhắc khô khan, Hướng thị lại dịu dàng hiểu ý, so sánh
hai người đương nhiên là sủng ái Hướng thị hơn

“Con xin nghe.”

Thái phu nhân nghe thế bảo Phong Nhạc dẫn Hướng thị
về, giữ Đỗ Tình Lam lại dặn vài câu, khuyên cô ấy đừng bướng bỉnh với Phong
Nhạc, đàn ông đều thích nghe những lời ngọt ngào. Không biết Đỗ Tình Lam có tiến
bộ được hay không.

Chờ cả nhà Phong Nhạc đi, Thái phu nhân mới thở dài
một tiếng, một hồi lâu sau vẫn không nói tiếng nào.

Thanh Hề rúc vào cạnh Thái phu nhân, cõi lòng hơi
lạnh, tốt xấu gì cũng vợ chồng mấy hồi, còn sinh Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi,
nhưng hôm nay rõ ràng lòng Phong Nhạc đã ngả hết về Hướng thị. Sáng nay danh
nghĩa là xin lỗi, sự thực lại là tố cáo, còn buộc Đỗ Tình Lam uống trà, toàn
thắng trở về.

Từ khi Phong Nhạc dẫn theo Hướng Tú Tinh hồi kinh, nhà
họ chả mấy khi im ắng, mà không chỉ nhà họ, cả chỗ Thái phu nhân cũng không
được yên tĩnh như cũ.

Thanh Hề sợ lạnh nhất trên đời, lại tham ngủ, vào mùa
đông liền không về Lan Huân Viện nữa, ở luôn lại chỗ Thái phu nhân, nền nhà ở
đây luôn có lửa sưởi ấm, trong phòng còn đặt hai chậu than, ấm áp như xuân. Thứ
duy nhất khiến người khác không thoải mái là thường xuyên phải nghe Đỗ Tình Lam
khóc lóc kể lể.

Ngày hôm đó Đỗ Tình Lam không đến, chỉ có Mi Thư Nhi
được vú em dẫn đến thỉnh an, chỉ nói là Đỗ Tình Lam bị bệnh.

Mi Thư Nhi ngồi chơ vơ lạc lõng trên ghế, đôi chân nhỏ
bé liên tục đưa qua đưa lại đầy bất an, nước mắt rơi không ngừng.

“Mi Thư Nhi bị sao vậy, ai dám bắt nạt Mi Thư Nhi nhà
ta, bá nương đi dạy nó cho cháu.” Thanh Hề bế Mi Thư Nhi lên lòng mình.

“Bá nương, bác đi giải thích với phụ thân hộ cháu,
cháu không cấu đệ đệ.” Mi Thư Nhi sợ hãi ôm chầm lấy Thanh Hề khóc òa lên.

Đệ đệ của Mi Thư Nhi thì chỉ có Thụy Ca Nhi, không
biết nghĩ gì mà lôi cả trẻ con vào chuyện ân oán của người lớn. “Rốt cuộc là có
chuyện gì, Mi Thư Nhi nói cho bá nương nghe được không?”

“Tối hôm qua cháu đến chỗ Hướng di nương thăm Thụy Ca
Nhi, sau đó cháu về, không bao lâu sau phụ thân liền bế Thụy Ca Nhi đến phòng
mẹ cháu, chỉ vào vết cấu trên mặt Thụy Ca Nhi nói là cháu làm, mắng cháu lòng
dạ độc ác y như mẹ, không cho phép cháu đi thăm Thụy Ca Nhi nữa.” Mi Thư Nhi
kéo tay Thanh Hề nức nở nói: “Nhưng cháu không làm, thật sự không làm. Cháu
thấy Thụy Ca Nhi đáng yêu, mới sờ mặt em ấy một chút, cháu không hề cấu em,
cháu không hề biết tại sao mặt em lại có vết cấu.” Mi Thư Nhi khóc nức nở. Nói
vậy là cô bé khóc vì bị oan và vì bị cha hắt hủi.

“Ta tin Mi Thư Nhi không làm.” Thanh Hề ôm Mi Thư Nhi,
hôn lên má cô bé, lại sai Lâm Lang bê một đĩa điểm tâm mà Mi Thư Nhi thích ăn
đến dỗ cô bé, Mi Thư Nhi tuy nín, nhưng mặt vẫn mếu máo.

“Cháu không bao giờ đến tìm Thụy Ca Nhi nữa là được,
Nhị ca cũng không cho cháu đi.” Mi Thư Nhi nắm chặt hai bàn tay nhỏ nhắn, người
khác nhìn mà phải đau lòng. Từ nay về sau chỉ sợ giữa Mi Thư Nhi và đệ đệ sẽ có
một tầng ngăn cách.

Thanh Hề cũng không biết phải khuyên Mi Thư Nhi như
thế nào. Rốt cuộc là Thụy Ca Nhi bị người khác không cẩn thận cấu phải, sợ tội
mà giá họa cho Mi Thư Nhi, hay là có người cố ý hãm hại vu oan cho Mi Thư Nhi,
không ai rõ được.

“Bá nương sinh cho cháu một đệ đệ đi, sinh một em bé
còn đáng yêu hơn Thụy Ca Nhi.” Mi Thư Nhi vừa ăn điểm tâm vừa nhìn Thanh Hề đầy
hy vọng.

Mi Thư Nhi nào biết câu đó của bản thân cứa vào vết
thương lòng của Thanh Hề, Thanh Hề giật mình.

Thái phu nhân trang điểm đi ra vừa lúc nghe thấy câu
của Mi Thư Nhi, vội nhìn sang nét mặt Thanh Hề.

“Có chuyện gì vậy?”

Thanh Hề thu lại phút thất thần, sai Lâm Lang dẫn Mi
Thư Nhi đi chơi, kể tỉ mỉ chuyện của Mi Thư Nhi cho Thái phu nhân nghe, Thái
phu nhân nhăn mặt nhíu mày, trai thương vợ nhỏ, đến cả đứa bé con cũng phải ấm
ức.

“Mẹ, mẹ bảo phải làm sao bây giờ?”

“Chúng ta giúp được Tình Lam nhất thời, không giúp
được cả đời, xét đến cùng đây là chuyện vợ chồng nhà nó.” Thái phu nhân nhìn vẻ
mặt không tán thành của Thanh Hề, đành phải tiếp tục nói: “Lão Tam sở dĩ sủng
ái Hướng thị, là vì Tình Lam bướng bỉnh lại không chịu nhượng bộ chồng, Tình
Lam là bà lớn, định kiến luôn là Tình Lam bắt nạt Hướng thị, Hướng thị không
thể cãi lời Tình Lam. Nếu chúng ta giúp Tình Lam, lão Tam sẽ nghĩ như thế nào?”

Thanh Hề cũng không ngốc, “Tam ca nhất định sẽ cảm
thấy chúng ta cũng hùa vào bắt nạt Hướng thị.”

“Đúng vậy, sẽ khiến lòng lão Tam càng ngả về Hướng thị
hơn. Ngược lại nếu chúng ta không giúp Tình Lam thì sao?”

Cái này cũng rất rõ ràng, mọi người không giúp Đỗ Tình
Lam, Phong Nhạc mới có cơ hội nhìn ra vất vả của cô ấy.

“Con hiểu được thì tốt rồi. Huống chi Tình Lam quả
thật cần được giáo huấn một phen, nếu không đến lúc đó chỉ sợ…”

Thanh Hề nhìn Thái phu nhân đầy sùng bái, chẳng trách
lúc trước cha chồng không sủng ái thiếp thất nào, con cái sinh ra đều giao cho
Thái phu nhân nuôi dưỡng. Công sinh không bằng công dưỡng, thế nên Nhị gia, Tam
gia đều kính trọng mẹ cả là Thái phu nhân.

“Mẹ, nếu sau này con gặp phải tình huống như thế, mẹ
nhất định phải giúp con.” Thanh Hề cầm tay Thái phu nhân lắc lắc.

Thái phu nhân để mặc nàng làm nũng, nhưng lòng rất
buồn phiền, bà rất sợ Thanh Hề không giữ được lòng Phong Lưu. Lúc trước nếu
không phải Thanh Hề bị bà nuông chiều thành không biết trời đất gì, không ai
khống chế được, bà sẽ không ép buộc Phong Lưu cưới Thanh Hề. Hai người chênh
lệch tuổi tác quá lớn, rất dễ bất đồng quan điểm. Thế nên Thái phu nhân vẫn
lúng túng trong việc tìm cho Phong Lưu một người thiếp.

Cuối tháng mười một, phía Nam gửi đến một lá thư, là
của em gái Thái phu nhân, nói là Minh Ngọc Nhi sang năm tham gia kỳ tuyển nữ
quan trong cung, đầu năm mới lên đường sợ không kịp, thế nên quyết định khởi
hành từ trước tết, thỉnh Thái phu nhân chiếu cố.

“Ngọc Nhi biểu tỷ sẽ tới?” Thanh Hề có chút hưng phấn.

“Con vui mừng vì cô ấy?” Thái phu nhân có chút kinh
ngạc, trước kia Thanh Hề tuyệt đối không thích cô chị họ mặt nào cũng tốt này,
nếu không phải vì Thanh Hề không thích, Thái phu nhân đã mời Minh Ngọc Nhi vào
kinh chơi từ mấy năm trước, cô nương kia bà cũng rất có thiện cảm.

“Tất nhiên con vui.” Thanh Hề cười nói, “Để con chuẩn
bị thay mẹ, chờ Ngọc Nhi biểu tỷ đến đây, cứ để chị ấy ở chung với con, con
cũng có người trò chuyện.”

“Thế thì rất tốt.” Thái phu nhân xoa xoa đầu Thanh Hề,
“Vậy để con sắp xếp chuyện của chị họ con, gần đây ta không khỏe, đúng lúc được
nghỉ ngơi.”

Thanh Hề lại thân thiết hỏi thăm sức khỏe Thái phu
nhân, xác định không có gì quan trọng mới yên tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui