Song Sát

.

Hai người cứ như vậy trầm mặc hồi lâu, trong không khí đọng mùi huyết tinh, máu từ miệng vết thương trên tay phải của Triển Phi đang tí tách rơi xuống đất, nhưng lại khiến kẻ không thụ thương cảm thấy đau xót.

Miệng vết thương tuy không lớn nhưng khá nhiều, máu chảy xuống tạo thành vũng nhỏ. Khi Quý Ngật Lăng quay người đi lấy hộp thuốc, không khỏi nhíu mày đau lòng. Chính cậu vì sao ở loại thời điểm này lại đâm hắn một dao chí mạng, người đàn ông đó đã tới cực hạn nhưng không ngừng ép bản thân phải nhẫn nại, phải kiên cường, cuối cùng ở trước mặt người yêu không nhận được sự quan tâm, ngược lại còn bị đả thương.

Lúc Quý Ngật Lăng giúp Triển Phi băng bó, hắn cũng không phản ứng, chỉ mặc cậu mở lòng bàn tay, làm sạch các miểng thủy tinh, sau đó dùng băng vải quấn mấy vòng quanh miệng vết thương. Hình ảnh này trước đây đã từng vô cùng quen thuộc, hai người hành hạ, làm tổn thương nhau không phải lần đầu, tình trạng này đã tái diễn hết lần này đến lần khác, dần dần không còn ai xem thương tổn này là quan trọng nữa.

Triển Phi mở mắt, lẳng lặng chăm chú nhìn Quý Ngật Lăng chăm xóc vết thương cho hắn. Lúc này cậu đang nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, chuyên tâm lau sạch máu đọng trên tay hắn, rồi cẩn thận chu đáo băng lại. Băng vải khi tiếp xúc với miệng vết thương mang đến chút cảm giác đau rát, nhưng Triển Phi hoàn toàn không phản ứng, cả bàn tay phải giống như đã bị tê liệt.

Thắt lại nút buộc cuối cùng, Quý Ngật Lăng ngẩng đầu, nhìn vào đôi con ngươi màu xám tro đã dần lấy lại sự tỉnh táo của Triển Phi, thật bình lặng không chút gợn sóng, nhưng đồng thời cũng mang theo cảm giác tĩnh mịch.

“Vì sao?”

Vì sao cậu lại làm như vậy? Vì sao dây dưa quan hệ với Danny? Vì sao đột nhiên lãnh đạm với tôi? Quý Ngật Lăng, cậu đến tột cùng là muốn thế nào? Vì sao tôi đã làm nhiều chuyện như thế, cuối cùng vẫn đổi lấy một kết cục như cũ?

Triển Phi không cam tâm, nhưng phần lớn là không thể hiểu nổi. Sự quan tâm của Quý Ngật Lăng đối với hắn đã vượt xa tình trạng coi thường lúc ban đầu,vì cớ gì chỉ trong vài ngày ngắn ngủi lại xảy ra biến hóa dữ dội như vậy? Là bởi Quý Thiên Hùng đột nhiên ngã bệnh, khiến cậu ngộ ra điều gì sao? Ha ha. . . . . .Nếu thật sự là như thế, Triển Phi vô cùng không phục, cũng không tin, hắn không tin Quý Ngật Lăng là một kẻ yếu đuối.

Bình tĩnh nhìn Triển Phi, Quý Ngật Lăng không biết nên trả lời câu hỏi của hắn như thế nào. Cũng không biết đến tột cùng Triển Phi muốn hỏi điều gì.

“Vì sao một lần nữa chấp nhận Danny?” Triển Phi lập lại câu hỏi. Hắn không nổi sóng, vẫn như trước gió yên bể lặng, tựa như kẻ thô bạo ban nãy là một người hoàn toàn khác.

Đúng vậy, vì sao một lần nữa chấp nhận Danny?Triển Phi cơ hồ có thể chắc chắn thời gian Quý Ngật Lăng qua lại với hắn, cậu không còn quan hệ xác thịt với kẻ kia nữa. Không phải do Danny chịu lùi bước, mà do cậu tận lực kéo giãn quan hệ giữa hai người.Vì sao hiện tại lại đem khoảng cách vất vả kéo giãn trở về con số không?

“Không tại sao cả, chẳng qua chỉ thuận theo tự nhiên mà thôi.” Nhẹ nhàng bâng quơ thốt ra một câu, Quý Ngật Lăng không muốn nói là do cậu thương hại Danny. Đương nhiên sự thương hại thuần túy kia so với bất kỳ tình cảm nào khác càng làm Danny tổn thương nhiều hơn, nhưng y so với kẻ khác lại càng hiểu rõ điều đó.

“Thuận theo tự nhiên. . . . . .” Triển Phi cố gắng nhấm nuốt bốn chữ này, liều mạng ép xuống cảm xác khó chịu vừa muốn dâng lên, một lần nữa đưa mắt nhìn về phía Quý Ngật Lăng, mang theo cường thế bức bách, “Bởi cậu cần phát tiết dục vọng, nên hắn thuận theo ham muốn thể xác mà leo lên giường với cậu?”

“Danny không phải trai bao.” Quý Ngật Lăng có phần nghiêm khắc trả lời hắn, lại bị Triển Phi dùng nụ cười khinh miệt đáp trả.

“Vậy kẻ tình nguyện để cậu làm như tôi là một tên trai bao rồi.”

Cuộc đối thoại giữa hai người vì câu ví von này mà kết thúc. Thật sự không thể tiếp tục được nữa, hai người cứ như vậy đối diện nhau không nói gì. Quý Ngật Lăng cuối cùng đành bỏ cuộc, cúi đầu bắt đầu thu dọn hòm thuốc bị xóc xổ bừa bãi, lại phát hiện cuộn băng quấn dường như tận lực chống đối cậu, sống chết không chịu nằm ngay ngắn vào chỗ cũ.

Không định ra tay giúp đỡ, Triển Phi chỉ im lặng nhìn Quý Ngật Lăng hiếm khi luống cuống tay chân như vậy.

Tình nguyện lên giường cùng người lạ, đơn thuần giúp nhau phát tiết, sau khi thanh tỉnh thì trở lại làm người lạ. Nhưng Danny không phải như vậy, y chỉ là một kẻ quá yêu Quý Ngật Lăng mà thôi. Y buông thả phóng túng như vậy, chỉ sợ vĩnh viễn không có khả năng thoát ra được. Quý Ngật Lăng biết rõ như thế, nhưng vẫn dây dưa duy trì quan hệ với y, đến tột cùng thứ cậu muốn là gì?

Đương nhiên, nguyên nhân Quý Ngật Lăng tức giận không phải vì chuyện đó.

Dựa theo quan điểm trước đây của Triển Phi, 419[tình một đêm]với một người xa lạ căn bản không thể xem là hành vi vượt quá giới hạn hay sai trái, chẳng qua chỉ giống như sử dụng *** doll để tiết dục, không được coi là phản bội.

Hắn đã sớm nhìn thấu bản chất vấn đề không phải sao? Vậy mà hiện tại vẫn dễ dàng bị kích động, không thể khống chế cơn nóng giận.

Vốn muốn cùng hắn thảo luận việc này, vì cứ tiếp tục như hiện tại thật không minh bạch, đả thương người lại làm mình bị thương, Triển Phi cố tình gây sự, chính hắn cũng không dễ chịu gì. Huống chi bây giờ không ai dư thời gian cho mấy chuyện yêu đương lãng mạn kiểu này nữa.

Sao không thừa dịp này nói chuyện rõ ràng?

Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau ở nhà Danny, Quý Ngật Lăng cũng đã suy nghĩ thấu đáo. Chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra, cậu không cho rằng mình đối với Danny là sự bố thí, Quý Ngật Lăng quả thật không đành lòng. E rằng trên đời này không có người thứ hai toàn tâm toàn ý với cậu như y, không yêu cầu gì ngoại trừ mong cậu sẽ vui vẻ sống hạnh phúc.

Có đôi khi, tình yêu không phải là tất cả.

Sau khi dọn dẹp mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, quét sạch mảnh thủy tinh rơi vãi trên nền nhà, Quý Ngật Lăng đi nấu nước, mang hồng trà đưa cho Triển Phi, rồi tự pha một tách cà phê cho mình. Khi Triển Phi nhận trà từ tay cậu, hắn nhướng mày nhìn Quý Ngật Lăng ngồi đối diện.

“Việc đã đến nước này, Triển Phi, chúng ta không cần tiếp tục lòng vòng quanh co nữa, với một số việc, tôi hy vọng chúng ta sẽ đạt được kết quả rõ ràng.”

Quý Ngật Lăng nói thành thật nghiêm túc, Triển Phi sau một khoảng thời gian trầm mặc, mới lên tiếng, “Tôi không biết cậu muốn nói về việc gì.”

“Đến tột cùng thứ anh muốn là gì?” Ngay từ lúc bắt đầu dây dưa qua lại với Triển Phi, Quý Ngật Lăng đã biết hắn tuyệt đối có ý đồ muốn phá hủy tương lai của cậu, hay nói chính xác hơn, hắn muốn cưỡng ép đem tương lai hai người chồng tréo lên nhau, cuối cùng khiến mọi dự tính của cậu lệch khỏi quỹ đạo, cuối cùng phải đi theo lộ tuyến mà hắn định sẵn.

Không khác gì chuyện hắn muốn làm cách đây sáu năm, sử dụng tất cả thủ đoạn, cố chấp giữ cậu lại bên cạnh.

Nhưng sáu năm trước, hắn cuối cùng vẫn buông tay, phá hủy con người khiến hắn mê muội. Cậu luôn cho rằng đó là kết cục của hai người. Điều đó sẽ là sự thật nếu không có cuộc hội ngộ sáu năm sau. Nhưng sau khi đã nhìn thấy, đã chạm mặt, hắn một lần nữa ngùn ngụt dấy lên dục vọng chinh phục. Không thể phủ nhận hắn đối với cậu vẫn còn tình cảm, hơn nữa còn rất sâu đậm, nhưng lần này kết cục sẽ thế nào đây?

Làm sao mới có thể khiến người đàn ông này chịu buông tay? Trong cuộc so đấu này, hắn đã giành được khá nhiều thắng lợi, thậm chí còn khiến cậu phải thừa nhận trong lòng để ý hắn. Nhưng dường như điều đó hoàn toàn chưa đủ, thứ hắn muốn chính là một trận toàn thắng, triệt để đạt được mục đích mới chịu từ bỏ.

Hẳn đây chính là việc khiến cha cậu luôn canh cánh trong lòng. Nên thời điểm cậu hứa sẽ vĩnh viễn ở lại Anh, ông đã không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Ông sợ cậu đánh mất bản thân, biến thành đồ vật thuộc về Triển Phi, Quý gia như vậy xem như kết thúc.

Bị người cha hiểu mình nhất hoài nghi, không phủ nhận Quý Ngật Lăng có phần cảm thấy chán nản. Tựa như sức ảnh hưởng của Triển Phi đối với cậu lớn đến mức đủ khiến cậu vứt bỏ hết thảy.

“Tôi muốn gì cậu thật sự không biết sao?” Cuộc trò chuyện như thế này không phải lần đầu. Nhưng lần này, Quý Ngật Lăng tuyệt đối sẽ không để Triển Phi có cơ hội thoát khỏi nó một cách dễ dàng.

Triển Phi vừa nói xong, Quý Ngật Lăng dứt khoát lắc đầu, “Tôi không biết rốt cuộc thứ anh muốn là cơ thể tôi, hay là tương lai của tôi, hoặc là tất cả những gì thuộc về tôi?”

Đầu lông mày nhíu chặt, Triển Phi nhìn Quý Ngật Lăng, muốn mở miệng phản bác, nhưng bị cậu giơ tay ngăn lại.

“Triển Phi, giữa chúng ta có tương lai hay sao? Nếu không ai muốn hy sinh, cả thân thể lẫn tâm hồn của hai người vĩnh viễn không thể hòa hợp. Anh không có khả năng rời khỏi Thượng Hải, tôi cũng tuyệt đối không rời bỏ Luân Đôn. Cho dù chúng ta yêu nhau, cũng chỉ ở những thời điểm khẩn cấp muốn đối phương, mới có thể ôm người kia. Phần lớn thời gian, anh vẫn sẽ chọn tìm nhân tình bên ngoài để phát tiết, mà tôi. . . . . .”

“Đủ rồi!” Triển Phi phất tay, ngăn không cho Quý Ngật Lăng tiếp tục, “Tôi mệt rồi, muốn đi nghỉ.”

Gắt gao nhìn Triển Phi muốn kết thúc đề tài tại đây, Quý Ngật Lăng thở dài, “Được, hy vọng trong thời gian nghỉ ngơi, anh sẽ nghiêm túc cân nhắc những gì tôi vừa nói.”

Không phải không yêu hắn, nhưng loại tình cảm này khiến bọn họ bị giày vò dằn vặt. Triển Phi hiện tại nghẹn một bụng tức giận, vì chiến thắng toàn diện trong tương lai mà không ngừng đánh chiếm, mang theo bầu nhiệt huyết bay sang Luân Đôn. Nhưng sau khi chiếm được tất cả những gì hắn muốn thì sao? Làm thế nào để lập lại sự căn bằng vốn có?

Nhìn bóng dáng Triển Phi đi vào phòng ngủ, Quý Ngật Lăng thậm chí còn nghĩ,nếu sau khi hoàn toàn có được mình, hắn sẽ vui vẻ chấp nhận rời khỏi cuộc đời mình hay không?Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc Triển Phi sẽ không bao giờ xuất hiện trong sinh mệnh của cậu nữa, cùng sự cô tịch ban nãy của hắn lúc lao ra khỏi phòng, khiến Quý Ngật Lăng không khỏi rùng mình.

Ha ha, Quý Ngật Lăng con mẹ nó, cái suy nghĩ yếu đuối đó rốt cuộc là gì? Mày cũng đâu phải là phụ nữ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui