Song Sát

.

Triển Phi từ đầu đến cuối không nghĩ sẽ yêu cầu Cao Hiểu Mẫn trả công ty lại cho mình, tuy rằng đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, nhưng không thể phủ nhận dòng máu kia vẫn đang tồn tại. Hắn hầu như chắc chắn bản thân sẽ không tái giá, đương nhiên sẽ không có khả năng có thêm con, gia sản của Triển gia cuối cùng vẫn sẽ rơi vào tay Triển Thiên Khung.

Bởi vậy hành động lúc này của hắn, cũng chỉ là mượn chút mánh lới.

Đây không phải là một ý tưởng lớn mật từ trên trời rơi xuống, mà là một kế hoạch hắn đã sớm muốn thực hiện từ lâu. Tại thời khắc Triển Phi chuyển tổng bộ công ty đồ chơi sang Anh, hết thảy kế hoạch đã ngầm được tiến hành trong bóng tối.

Thứ Triển Phi cần chính là một môi trường thích hợp để sống và làm việc ở nước Anh. Trước đó hắn đã thử bay đi bay về giữa hai nơi, mà phần lớn đều dùng cách điều hành từ xa, trừ phi có tình huống khẩn cấp mới phải quay về Thượng Hải. Sự thật đúng như Quý Ngật Lăng dự đoán, chỉ cần Triển Phi còn là chủ tịch tập đoàn, trách nhiệm kia vẫn phải do hắn gánh vác, có rất nhiều hội nghị yêu cầu hắn đại diện, một công ty đồ chơi nho nhỏ quả thật không đáng kể, thời gian Triển Phi có thể ở Anh đã ít lại càng ít hơn.

Không thể phủ nhận, sau khi nhiều lần bay đi bay về giữa Thượng Hải và Luân Đôn, Triển Phi bắt đầu có chút sợ hãi. Cho dù chính mình vững tin bản thân có thể kiên trì, nhưng tính tình Quý Ngật Lăng hắn biết rất rõ, sự trở ngại này không cách nào khiến cậu tín nhiệm hắn, Triển Phi sẽ vĩnh viễn không giữ được người này.

Vì thế, nếu không làm gì đó để thay đổi sự thật, chính hắn sẽ không có biện pháp lưu lại bên cạnh cậu mà không ảnh hưởng đến sự nghiệp.

Triển Phi đánh một canh bạc, đồng ý đoạn tuyệt quan hệ với Triển Thiên Khung, hiện tại hắn chỉ là chủ tịch trên danh nghĩa, mà Cao Hiểu Mẫn sớm đã mang Triển Thiên Khung đến một quốc gia xa xôi, lẫn vào trong biển người, cho dù có kẻ muốn động thủ với chủ nhân thật sự đằng sau công ty, căn bản sẽ tìm không thấy bóng dáng cô ấy.

Lúc trước Triển Phi có nói,đây là một sự lựa chọn, mà người lựa chọn không phải em cũng không phải tôi, chúng ta không có quyền thay Triển Thiên Khung tạo dựng tương lai cho nó. Nếu nó muốn tiếp nhận Triển thị cũng tốt, không nhận cũng tốt, em không thể thay nó lựa chọn, cho dù hôm nay nó có đổi họ, khi đến tuổi hợp pháp, nó vẫn có quyền kế thừa Triển thị, vì trong cơ thể nó đang chảy dòng máu của Triển gia.

Cao Hiểu Mẫn cuối cùng vẫn đáp ứng, nói sau này khi Triển Thiên Khung lớn lên sẽ kể lại toàn bộ thật hư câu chuyện, để nó tự chọn con đường cho riêng mình.

Dù nó muốn vĩnh viễn từ bỏ, phần sản nghiệp này vẫn sẽ là tài sản trong tay Cao Hiểu Mẫn, chỉ có thể giao cho con thừa tự là Triển Thiên Khung.

Sau khi thâm thúy nhìn Triển Phi một lúc, Cao Hiểu Mẫn vô cùng phóng khoáng rời đi.

Sau đó, đều là âm mưu do chính tay Triển Phi dựng lên, diễn vô cùng sinh động, thật thật giả giả, trừ bỏ thân tín tin cậy cho dù là nhân viên công ty cũng không hề hay biết, vẫn tưởng rằng Triển thị đang gặp phải đại nạn lớn nhất từ trước đến giờ.

Triển Phi mượn cơ hội này, đưa Cao Hiểu Mẫn trên danh nghĩa lên vị trí cao nhất, trong tay vẫn giữ thực quyền, ngoài ra còn tuyển vào một số lượng lớn người mới, tiến hành đại cải cách nội bộ, loại bỏ một số lão hủ bại, bởi vì chủ nhân mới của tập đoàn không còn là người kế thừa của Triển thị, nên về mặt tình cảm đã không còn tác dụng. Kể từ đó, không chỉ trong công ty có sự phát triển vượt bậc, mà đồng thời còn giúp Triển Phi cởi bỏ trói buộc, ít nhất trên lưng hắn không còn đeo cái gông của người đứng đầu tập đoàn muốn thoát cũng không được.

Sau khi trảm xong ngành điện tử, là sản nghiệp lớn nhất của tập đoàn, trừ bỏ công ty đồ chơi thì bốn ngành còn lại cũng sẽ dùng phương thức trên lần lượt giải quyết, biến Triển Phi thành nhân vật phản diện duy nhất trong vở kịch này, ở quốc nội hắn không thể tiếp tục trụ lại, nên chuyển sang thị trường nước ngoài.

Vốn cho rằng một đại biến cố như vậy, ít nhất chờ đến khi Triển Phi chuẩn bị xuống tay chém công ty thứ hai, Triển Sát mới phẫn nộ nhúng tay vào, không ngờ đúng thời điểm hắn cắt đứt quan hệ cha con với Triển Thiên Khung ông già lại ra mặt, thật sự đã giúp ích cho Triển Phi rất nhiều.

Triển Sát muốn tự mình quản lý Triển thị, không phải là khiến Triển Phi càng vui vẻ hơn sao?

Trả lại toàn bộ năm công ty con của Triển thị cho Triển Sát, Triển Phi vẫn là giám đốc của công ty đồ chơi. Dù sao đây chính là công ty do hắn tự thành lập, có thể xem là một sản nghiệp của Triển thị, nhưng bắt đầu được hình thành từ đời hắn, Triển Sát không có quyền thu hồi.

Lẳng Lặng nghe Triển Phi híp mắt cười giải thích như đang kể công, Quý Ngật Lăng từ đầu đến cuối đều nghiêm mặt lãnh đạm, chờ đến khi hắn nói xong, cậu mới dập tắt điếu thuốc trong tay nói, “Triển Phi, anh điên rồi.”

Không ngờ người kia lại thản nhiên thừa nhận, nhếch miệng để lộ hàm răng trắng, cười nói, “Đúng là điên thật, vì em có điên cũng đáng!”

“Anh. . . . . .”

“Lăng, tôi không phải kẻ vô trách nhiệm! Mặc kệ công ty này dưới tay Cao Hiểu Mẫn, hay trở về tay ông già, tôi thật không muốn nó bị phá sản, về sau vẫn sẽ âm thầm giám sát, giúp công ty phát triển tốt hơn.” Biết Quý Ngật Lăng để ý chuyện gì, biểu tình của Triển Phi cơ hồ trong nháy mắt liền thay đổi, vô cùng nghiêm túc nhìn cậu.

Điều hắn muốn chính là một sự tự do tuyệt đối, đủ tự do để có thể chi phối thời gian của chính mình, mà chức danh quan trọng kia mang đến cho hắn quá nhiều những buổi xã giao không thể từ chối, ngoài ra khoảng cách giữa Thượng Hải và Luân Đôn cũng không nhỏ, hắn vô pháp cam đoan có thể thường xuyên bay đi bay về, nếu không, chắc chắn sẽ bị giảm thọ.

“. . . . . .” Nhìn đôi mắt xám kia giống như đang tuyên thệ, Quý Ngật Lăng đột nhiên cảm thấy bị chấn động, mất đi năng lực bác bỏ, không thể nói được gì. Trong lòng như có gì đó đang dâng lên, đè ép khiến cậu không thể thở nỗi, nhưng không hề khó chịu.

Triển Phi thật sự nghiêm túc, hắn mua lại tầng lầu văn phòng kia hoàn toàn không phải vì vui đùa nhất thời, hắn quả thật muốn vĩnh viễn ở lại Luân Đôn, ở lại bên cạnh cậu.

Là một người không dễ động tâm, nhưng vào giây phút này, Quý Ngật Lăng đã bị cảm động, vì sự kiên trì, quyết tâm không tiếc phải đóng vai phản diện của người đàn ông này mà cảm động.

Hắn của sáu năm trước cuồng vọng, nhưng cũng sẽ không khuất phục trước sự thật, năm đó hắn không từ bất kỳ giá nào, hy sinh Quý Ngật Lăng, muốn trói cậu ở lại bên cạnh, nhưng cuối cùng bởi vì yêu mà tổn thương cậu nên buộc phải buông tay.

Hắn của sáu năm sau vẫn cuồng vọng như xưa, nhưng bởi vì đã trưởng thành mà hơn một lần chịu thỏa hiệp, đối mặt với một Quý Ngật Lăng vững như bàn thạch, chỉ có thể một lần rồi lại một lần lui ba bước, mãi đến khi hắn gần như bị hủy hoại hoàn toàn, vẫn muốn ở lại bên cạnh cậu.

Là thứ gì có thể khiến cho người đàn ông duy ngã độc tôn này lùi bước hết lần này đến lần khác, sớm đã lùi quá xa điểm mấu chốt của hắn, nhưng vẫn không mảy may hối hận?Quý Ngật Lăng biết, từ trước đến nay luôn luôn biết rất rõ, nhưng vẫn không chịu cho đối phương một đáp án chân chính.

Là bởi cậu sợ hãi sự thật tàn khốc, bởi cậu cho rằng mình nhìn thấu tương lai, nên Quý Ngật lăng luôn bình tĩnh tự đưa ra quyết định tốt nhất cho hai người, khư khư cố chấp.

Mà hiện tại, tương lai đó đã bị Triển Phi xoay chuyển, trở nên mông lung mơ hồ, chung quy chỉ cảm thấy tương lai phía trước được một tầng ánh sáng xinh đẹp bao phủ, khiến Quý Ngật Lăng không nhìn thấy cũng không muốn nhìn thấy.

Kỳ thật, không thể quay ngược thời gian để thay đổi kết cục đã định, kết quả cuối cùng là gì?

Nhìn Quý Ngật Lăng im lặng không nói, Triển Phi đơn giản tắt đèn, một lần nữa ôm cậu vào lòng, đắp chăn nói, “Đi ngủ sớm một chút, mai còn đi làm.”

Thời gian trôi qua thật lâu, gian phòng yên tĩnh u tối, chỉ có âm thanh tích tách tích tách của kim đồng hồ treo tường, hai người đều biết người kia chưa ngủ, nhưng cũng không lên tiếng, cứ như vậy yên lặng nằm ôm nhau, cảm thụ nhịp tim của đối phương hòa cùng tiếng kim giây của đồng hổ.

“Triển Phi. . . . . . Tôi chưa từng tin vào cảm tính. . . . . .”

“Ừ. . . . . .”

“Tôi nghĩ tôi sai rồi. . . . . .”

“. . . . . . Ngủ đi. . . . . .”

“Cám ơn anh. . . . . .”

“Ngu ngốc. . . . . .”

“. . . . . .”

“. . . . . .”

“Phải rồi, em chuẩn bị làm thế nào để đối phó với Danny?” Đừng trách Quý Ngật Lăng xem Triển Phi là tên tiểu nhân nhỏ nhen, nếu như hắn đã quyết tâm ra quân ồ ạt triệt để giăng bẩy bắt cho bằng được cậu, hắn tuyệt đối sẽ không có khả năng mặc kệ sự tồn tại của Danny.

“. . . . . . Nói thật, tôi vốn nghĩ em có thể tự mình xử lý tốt. . . . . .” Nói đến Danny, Triển Phi vẫn thấy đau lòng, nhớ tới hành vi phản bội của Quý Ngật Lăng khi quay về Anh lần này, tâm hắn vẫn co rút một trận, “Vì sao em chỉ tàn nhẫn với tôi mà không tàn nhẫn được với kẻ khác?”

“Đừng chuyển đề tài.”

“Tôi không muốn thấy hắn đứng cạnh em cho dù thậm chí giữa hai người không có gì. . . . . .”

“Tôi cũng muốn vậy. . . . . . Nhưng cậu ấy. . . . . .”

“Ngủ đi, trời sắp sáng rồi.” Nói xong cũng không quên thì thầm thêm một câu, “Vì sao ở loại thời điểm này lại nhắc đến tên kia chứ. . . . . .”[Nói chung là ảnh đang tự chửi mình ngu đó]

Triển Phi hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này. Vì người nào đó vừa nổi máu ghen tuông mà phá mất bầu không khí lãng mạn, Quý Ngật Lăng chỉ còn cách giữ im lặng, ngoan ngoãn vươn tay ôm lấy Triển Phi, nhắm hai mắt lại.

Trong giấc ngủ mông lung, vầng sáng trước mắt cậu chậm rãi lan tỏa, phía xa hiện lên một dải cầu vồng rực rỡ.

Không biết Triển Phi đã dùng phương thức gì nhưng sau đó vài ngày, Danny vẫn luôn trầm ổn lại có vẻ nóng nảy, tựa hồ như đang giãy giụa, khi thì đưa mắt hướng về phía Quý Ngật Lăng, khiến Quý Ngật Lăng nhịn không được có chút mềm lòng, nhưng vào lúc này cậu không thể chấp nhận thất bại trong gang tấc nên tiếp tục phớt lờ y, thẳng đến một hôm, Danny sáng sớm hẹn cậu ra ngoài.

Cho rằng y sẽ lật bài nói rõ ràng, nhưng rốt cuộc đó chỉ là một cuộc hẹn rất bình thường.

Từ lần đầu gặp mặt tại cửa hàng thức ăn nhanh, bốn năm đã trôi qua, đây là nơi lưu lại kỷ niệm của hai người. Nguyên một ngày, cả hai đi từ nơi này đến nơi khác. Danny đang một mình rơi vào những hồi ức xưa cũ, nên điều duy nhất Quý Ngật Lăng có thể làm là đi theo bên cạnh cho đến khi y hoàn toàn thỏa mãn thì thôi.

Gió đêm thổi mạnh, quét qua người y khiến người ta có ảo giác cơ thể gầy gầy đó sẽ lập tức bị gió cuốn bay mất. Đi bộ cả ngày làm Quý Ngật Lăng cảm thấy có chút mệt mỏi, đối với Danny vốn ít vận động thì không cần phải bàn đến.

Bốn năm trước, chính trên câu cầu vượt này, Quý Ngật Lăng cuối cùng đáp lại sự theo đuổi của Danny, kỳ thật nói ‘đáp lại’ cũng không chuẩn xác, phải nói là không có biện pháp bị cuốn lấy, chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp. Nhưng tối hôm đó, Danny vừa run rẩy vừa kích động hôn cậu, trái tim đập như muốn nhảy khỏi ***g ngực.

“Elan, tôi phải đi rồi, là đến Thượng Hải quê hương của anh, chúc tôi may mắn sớm tìm được một người đẹp trai hơn anh đi.” Danny đối với Quý Ngật Lăng là nhất kiến trung tình, lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt phương Đông đẹp đẽ có chút u buồn đặc biệt của cậu, y đã không thể khắc chế mà rơi vào lưới tình.

Bỏ qua một bên tình yêu sâu nặng này, Danny tin rằng khi tới Thượng Hải, chỉ cần tìm thấy một người xuất sắc hơn Quý Ngật Lăng, một người có thể hấp dẫn ánh mắt của mình, thời gian càng lâu thì tình cảm càng hờ hững, mối tình này cũng sẽ trở nên phai nhạt.

“Ừ, cậu nhất định làm được!” Quý Ngật Lăng mỉm cười, vừa khách khí mà lại xa cách.

Sau khi chào hỏi chúc nhau vài câu, Quý Ngật Lăng là người rời đi đầu tiên. Cậu thẳng lưng bước về trước, không một lần quay đầu nhìn lại.

Yên lặng nhìn tấm lưng kia xa dần, Danny giơ tay lau sạch nước mắt vừa muốn tuôn ra. Điều đáng buồn nhất chính là, y đối với cậu rất hữu dụng nhưng không phải không thể thiếu. Có y, cậu quả thật thoái mái hơn rất nhiều, nhưng không có y, cậu cũng không phải không sống nỗi.

Khi nhận ra tác dụng của mình đối cậu, y đã không ngừng tự mê hoặc bản thân.

Đến tột cùng ai mới thật sự là kẻ tự lừa mình dối người?

Danny ra đi cũng thật tiêu sái, công việc được y bàn giao tỉ mĩ cẩn thận, nhà cũng được rao bán, xem ra y thật sự không muốn quay trở lại Luân Đôn.

Rất lâu sau đó, Quý Ngật Lăng vô cùng tò mò không biết đến tột cùng Triển Phi đã nói gì với Danny mà có thể khiến y không còn tiếp tục kiên trì nữa. Nhưng Triển Phi luôn cố ý lãng tránh, không cho Quý Ngật Lăng một đáp án chuẩn xác.

Bởi y có kiên trì cũng vô dụng, không thể nào bằng tôi được.

Biết hắn nói cho có lệ, nhưng không thể không thừa nhận, lời hắn nói không sai.

Triển Phi đã hoàn toàn đến định cư và bắt đầu cuộc sống ở Anh. Quý Ngật Lăng vốn cho rằng tới khi thật sự sống chung, hai người sẽ xảy ra không ít xung đột. Dù sao với cá tình mạnh mẽ, ai cũng quá mức cường ngạnh không biết khiêm nhường. Nhưng lại ngoài ý muốn sau ba tháng, hết thảy đều vô cùng ấm áp, đồng thời cũng rất hòa hợp, chưa từng có một cuộc cãi vã nghiêm trọng nào.

Khi Quý Ngật Lăng hiếu kỳ thắc mắc chuyện đó với Triển Phi trong lúc hắn đang lần thứ n nấu cơm cho hai người.

“Đồ ngốc, chúng ta thật vất vả mới đến được đây, làm sao có thể để một mâu thuẫn nho nhỏ làm hỏng tất cả được, đúng không?” Nói xong liền tiếp tục tập trung tinh thần đối phó với cái nồi thức ăn trên bếp.

Không sai, cuộc sống yên bình này rất khó có được, nên chúng ta tuyệt đối không cam tâm nhìn nó bị hủy hoại.

Một đạo lý đơn giản, vậy mà chính mình vẫn chưa thấu hiểu, sự chấp nhất của mình quả nhiên so với Triển Phi còn kém quá xa.

Nhẹ nhàng từ sau lưng ôm lấy Triển Phi đang nghiêm túc nấu ăn vào lòng, Quý Ngật Lăng tựa cằm lên vai hắn, hạnh phúc cười nói, “Cũng may, định mệnh để chúng ta gặp lại nhau một lần nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui