Edit by Nhạt
Beta by Lacie Empty
✦・━・✦・━・✦
Giản Văn Khê đến khách sạn sang trọng đã đặt từ trước.
Sau khi đến nơi, trong lúc chờ Giản Văn Minh, anh lên mạng tìm kiếm tin tức về cậu, vừa mới nhập tên Giản Văn Minh vào thanh tìm kiếm, các từ khóa liên quan liền nhảy ra.
Từ liên quan đầu tiên là "Chu Đĩnh".
Từ liên quan thứ hai là "Bám đùi".
Từ liên quan thứ ba là "Đồng tính A".
Giản Văn Minh nhờ vào sắc đẹp điên đảo mà debut, ký hợp đồng với công ty Ngải Mỹ, là công ty giải trí nổi tiếng nhất nhì trong giới.
Lúc đầu, cậu chỉ xào scandal với các minh tinh Omega nổi tiếng, liên tục thay đổi, cho đến một đêm tối, cậu và Alpha Chu Đĩnh cùng tham dự buổi tiệc từ thiện.
Cả hai người đẹp cùng lên sân khấu, thời báo thông tấn Reuters đẩy cả hai lên hot search.
Là hai Alpha có giá trị nhan sắc cao nhất làng giải trí Hoa ngữ, công ty giải trí Ngải Mỹ lập tức tìm ra chủ đề lăng xê tên tuổi của Giản Văn Minh với Alpha Chu Đĩnh kia.
Giờ Giản Văn Minh cũng đã ôm được chiếc đùi to nhất trong giới giải trí và có lẽ không bao giờ nhả ra.
"Giản Văn Minh khi còn là người ngoài giới đã là fan của Chu Đĩnh" "Giản Văn Minh vì Chu Đĩnh mà tiến vào giới giải trí" và n tin đồn ai ai cũng quen thuộc, mang danh hiệu "Chuồn Chuồn Nhỏ" và kèm thêm khuôn mặt hoàn mỹ ra mắt.
Giản Văn Minh dựa vào danh hiệu "Fan của Chu Đĩnh" mà nổi tiếng.
Trong giới giải trí này, việc cọ nhiệt với minh tinh đang nổi để ké fame chẳng còn gì hiếm lạ, cứ mập mờ là tốt nhất, vừa duy trì độ hot vừa khó bị vả mặt.
Nhưng chỉ mới hai ngày trước thôi, Giản Văn Minh đột nhiên tỏ tình công khai khắp thành phố, còn tag thẳng tên Chu Đĩnh trên Weibo.
Xào scandal với nhau là một chuyện nhưng đi trực tiếp thổ lộ với đối phương lại là một chuyện khác.
Tên của cả hai người bùng nổ trên hot search, fandom của Chu Đĩnh là "Chuồn Chuồn Nhỏ" trợn tròn mắt.
Chưa từng có minh tinh nào trong giới giải trí vì yêu đơn phương mà tỏ tình lại tạo ra drama lớn như vậy cả, nhìn thoáng qua còn tưởng chàng có tình thiếp có ý vậy.
Không ngờ đây mới chỉ là khởi đầu của drama, Giản Văn Minh đăng bài tỏ tình chưa đến nửa tiếng đồng hồ, nhân sự bên studio của Chu Đĩnh đã đăng tám chữ: "Đồng ý yêu đương, đừng có mà mơ."
Một phút sau, studio còn chỉnh sửa bài đăng, bỏ đi vế đầu trong bài viết.
Chỉ còn lại bốn chữ "Đừng có mà mơ", động thái của studio như cú tát thẳng vào mặt Giản Văn Minh.
Studio Chính Dương là công ty chủ quản của Chu Đĩnh đã sớm khó chịu với sự trói buộc của công ty Ngải Mỹ từ lâu, không lâu sau, người đại diện của Chu Đĩnh là chị Hồng đăng bài lên vòng bạn bè, ngay lập tức cũng leo lên hot search.
"Trong vòng giải trí tạp nham này, không cáu là không chịu được."
Đính kèm một tấm hình keo da chó*.
(*Keo da chó = Đồ là bám dai như đỉa)
Thái độ của người đại diện và studio đương nhiên cũng được coi là thái độ của Chu Đĩnh đối với Giản Văn Minh.
"Chuồn Chuồn Nhỏ" mặc sức mà cười cợt Giản Văn Minh trên hot search, nghệ sĩ tuyến ba Giản Văn Minh trong khoảng thời gian ngắn trở thành trò hề của giới giải trí.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên gõ cửa, Giản Văn Khê đứng dậy mở cửa, một thân hình cao lớn, người trước mắt tháo khẩu trang lộ ra gương mặt giống Giản Văn Khê y như đúc, vẫn xởi lởi nhưng vẻ mặt hơi hốc hác, trong mắt hằn tơ máu, hẳn là Giản Văn Minh đã không ngủ nhiều ngày.
"Anh!" Giản Văn Minh gọi một tiếng.
Giản Văn Khê gật đầu "Ừ, vào đi", nói rồi né qua một bên để cậu tiến vào phòng mình.
Giản Văn Minh hình như mấy ngày rồi chưa tắm rửa, tóc cũng đã bết lại, cậu vừa vào phòng liền cởi quần áo, áo thun bên trong bị vén lên, lộ ra nửa người trên rắn chắc nhưng nhìn thoáng qua thì rất gầy gò, là vì Alpha trẻ tuổi nên có dáng người như vậy.
Cơ bắp rất ít, không lộ rõ nhưng thắng các Alpha khác ở tỷ lệ vô cùng hoàn mỹ.
Như chợt nhận ra điều gì đó, cậu quay đầu lại hỏi: "Em cởi đồ được không?"
Cả căn phòng bỗng bao phủ bởi mùi hương thường xuân, tin tức tố ngông nghênh, kiêu ngạo lại rất nồng đậm.
Giản Văn Khê nhíu mày: "Trước mắt cứ tắm rửa đi đã, thay bộ quần áo mới rồi nói tiếp."
Giản Văn Minh vào phòng tắm rửa.
Tắm xong ra ngoài thấy Giản Văn Khê đã mở toang các cửa sổ trong phòng ra, gió lạnh từ ngoài tràn vào trong phòng, gió rất lớn còn mang theo hơi nước lạnh băng, thổi bay những mùi hương trong phòng.
Cậu uống hai ngụm nước, hỏi: "Anh đang trong kỳ phát tình à?"
Giản Văn Khê khẽ "Ừ" một tiếng nói "Anh có mang đủ thuốc ức chế."
Giản Văn Minh xoa xoa mái tóc ướt của mình, rồi cầm lên hai chai rượu đi đến bên cạnh anh mình, dùng răng cạy nắp chai, sau đó nhét một chai vào tay Giản Văn Khê, còn mình thì ngửa cổ tu chai còn lại.
Cậu uống hơi nhanh, tay đang cầm bình rượu bỗng nhiên run lên một chút, dường như bị mất kiểm soát, rượu từ khóe miệng cậu chảy ra, Giản Văn Minh liếm môi, đầu lưỡi đỏ hồng mềm mại mang theo chút càn rỡ lại có vài phần hoang dã liếm đi giọt rượu vương ở khóe môi.
Mái tóc bù xù chưa khô hẳn tỏa ra một cảm giác hoang dã, tiều tụy.
"Anh, anh nghĩ kĩ rồi sao?"
Giản Văn Khê nhìn chằm chằm vào đôi tay cậu đang run rẩy: "Em không cần quan tâm, mọi việc giao hết cho anh, tiếp theo em chỉ cần ở trong khách sạn này thôi.
Còn giờ thì nói cho anh biết chuyện của em, mấy năm nay em đã trải qua những gì, ấn tượng sâu đậm gì, kể hết cho anh."
Giản Văn Minh dường như còn có chút xấu hổ nhưng vẫn ngồi xuống sô pha.
Bọn họ không phải nổi hứng nhất thời mà lên kế hoạch này, tuần trước chính Giản Văn Khê kể cậu nghe về kế hoạch ngông cuồng và nguy hiểm này, cậu không phải chưa có sự chuẩn bị.
Người khác có thể không tin nhưng cậu còn có thể không tin anh trai mình sao? Từ lúc sinh ra đã lớn lên cùng nhau, không có người nào hiểu Giản Văn Khê hơn cậu cả.
Hai anh em bọn họ, thân là Omega nhưng Giản Văn Khê lại mạnh mẽ gai góc như Alpha, sớm đã trưởng thành ổn định, từ nhỏ đã là □□ của cậu, mà cậu là Alpha, bề ngoài thì kiều diễm nhưng lại mang một trái tim yếu đuối và lỗ mãng.
(□□ này là trên Tấn Giang để vậy đó ;-; Các bạn tự điền vào chỗ trống nha)
Giản Văn Minh kể từ lúc mới bước vào giới giải trí, mù quáng không chọn đường bị lừa ký vào hợp đồng bất bình đẳng.
Mấy năm nay cậu ở trong giới giải trí đã thấy đủ loại thối nát, bẩn thỉu, ân oán trong đấy.
Cậu đã trốn thoát sau khi bị hạ dược, ở công ty đã chịu bao nhiêu áp lực, kể về bạn bè thân quen của cậu, về fan, cấp trên của cậu và cả đối thủ một mất một còn trong giới.
Giản Văn Khê mân mê cánh môi, ánh mắt tỏa ra ánh sáng sắc lạnh như dao, cầm lấy bình rượu uống vài ngụm.
Đã kể xong hết chuyện, Giản Văn Minh có hơi xấu hổ, hỏi: "Anh, em vô dụng lắm phải không?"
"Em nên nói chuyện này sớm cho người nhà biết, chúng ta cùng nhau nói."
"Em cũng không biết vì sao lại không muốn nói cho gia đình, có thể là sợ mất mặt với cả chuyện này cũng đã nghĩ bản thân tự giải quyết được." Trong ánh mắt Giản Văn Minh ánh lên tia phẫn uất: "Em muốn cùng bọn họ cá chết lưới rách, nhưng có vẻ không có phần thắng rồi."
"Cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan, là cách làm không sáng suốt nhất." Giản Văn Khê đứng dậy, duỗi tay ra: "Đưa chìa khóa chung cư của em cho anh."
Giản Văn Minh đặt chìa khóa chung cư vào tay anh, tay cậu không tự chủ được run hai hồi.
Lần đó bị người của công ty hạ thuốc kích dục, cậu may mắn trốn thoát nhưng vẫn còn lưu lại di chứng không thể phục hồi trong thời gian ngắn.
"Phải rồi, anh làm như vậy thì nói với anh Chính thế nào?" Giản Văn Minh hỏi.
Giản Văn Khê hơi ngừng lại rồi nói: "Bọn anh ly hôn rồi."
Giản Văn Minh sửng sốt: "Ly hôn? Từ khi nào?"
"Vừa mới thôi, còn chưa công bố, đến cha mẹ cũng không biết chuyện này, trước mắt đừng nói cho người khác."
"...!Vâng vâng, vậy sao lại ly hôn, vì chuyện của em sao?
Giản Văn Minh hơi sốt ruột.
Giản Văn Khê lắc đầu: "Không phải, chuyện này ít dính dáng tới em."
Trên đời này, người có thể cùng anh nói chuyện trong lòng, chắc chỉ có mỗi đứa em song sinh này mà thôi.
Giản Văn Khê thở dài, kể cho cậu nghe đầu đuôi mọi chuyện, Giản Văn Minh càng nghe, chân mày càng nhướng cao, nghe đến đoạn Hề Chính có cặp kè với người khác một thời gian, hai mắt cậu trợn tròn.
"Anh, công ty hơn ngàn người mà anh cũng có thể dẹp yên mà sao lại không thể giải quyết được một ả tình nhân?"
Giản Văn Minh tức muốn nổ não: "Mắc mớ gì phải ly hôn, nhường chỗ cho con ả Tuesday?"
"Em không hiểu đâu, anh và Hề Chính vốn không có tình cảm.
Trước đây hai người bọn anh kết hôn vì lý do gì, em cũng đâu phải là không biết."
Giản Văn Minh muốn nói lại thôi.
Vì sao Giản Văn Khê lại cùng tra nam Hề Chính kết hôn, cậu đương nhiên biết, hơn nữa rất tường tận.
Giản Văn Khê nhàn nhạt cười một tiếng, nói: "Chuyện của anh, em đừng quá bận tâm."
Ly hôn cùng Hề Chính, ngoài việc bản thân anh phải về nước ra mặt thay thế Giản Văn Minh thì quả thực còn vì chuyện của Hề Chính.
Kỳ thực hai bọn họ ly hôn hay không cũng chẳng có gì khác nhau, vốn dĩ hai người cũng chẳng xen vào cuộc sống riêng tư của nhau, chủ yếu là phía bên Hề Chính không muốn đợi thêm nữa.
Hôn nhân giữa bọn họ vốn bất hòa, chuyện này ai ai cũng biết, đời sống hôn nhân của hai người họ cũng khác biệt.
Bản thân Hề Chính lại là cực phẩm, muốn chiều cao có chiều cao, muốn nhan sắc có nhan sắc thậm chí đến gia thế và tài năng cũng thuộc hàng top.
Số Beta và Omega có ý với hắn nhiều không đếm xuể, Giản Văn Khê cũng không để tâm đến những người này, thế nhưng dạo gần đây bên cạnh Hề Chính lại xuất hiện một người rất kiêu ngạo, lại dám gửi tin nhắn đến di động của anh.
Quan trọng hơn, Hề Chính lại ngầm thừa nhận và dung túng người này, anh thử điều tra thân thế của người này mới biết được đối phương không đơn giản là một mối nhân duyên ngắn ngủi.
Mà chuyện này chẳng có nghĩa lý gì, mọi người đều muốn giữ thể diện, hợp thì đến, không hợp thì tan.
Anh không muốn trở thành gã nhà giàu trong phim cẩu huyết phát sóng lúc 8 giờ đâu.
"Tên Hề Chính chưa bao giờ bộc lộ tình cảm gì, em còn nghĩ hắn ta là tên nhạt nhẽo cuồng công việc, hóa ra là loại người như vậy." Giản Văn Minh nói: "Thật ra trước kia hắn dính vào rất nhiều tin đồn tình cảm nhưng em không dám nói cho anh biết."
"Anh biết." Giản Văn Khê đáp lời.
Giản Văn Minh càng nghĩ càng giận, người cậu mặc dù tiều tụy gò nhưng khí thế vẫn không hề suy giảm: "Sao có thể dễ dàng bỏ qua cho đôi tra nam tiện tam như vậy được, thế thì quá hời cho bọn họ rồi.
Nếu sớm nói cho em biết có phải em đã chửi rủa thay anh rồi không!"
"Đều đã qua rồi," Giản Văn Khê cười cười: "Em toàn giúp anh trút giận sao không nhìn lại mình lăn lộn thành bộ dạng gì?"
Giản Văn Minh có chút nhụt chí: "Em là bị bọn Lý Nhung lập bẫy bắt được chứ đối phó với tiểu tam tra nam thì không thành vấn đề."
Thời gian hai anh em ở chung không thể nói là nhiều nhưng có thể do tâm linh tương thông của cặp đôi song sinh, nên vẫn cực kỳ thân thiết.
Hai người uống đến khi hơi ngà ngà, Giản Văn Minh nằm nhoài ra sàn gối đầu lên đùi Giản Văn Khê, nhìn chằm chằm khuôn mặt giống mình như đúc, hình như cậu đã uống nhiều rồi, nên tâm cũng mềm nhũn ra, cũng có chút chua xót trong lòng, giọng pha thêm chút ngái ngủ: "Anh, mấy ngày nay em thật sự rất mệt mỏi, nhưng không dám nói với anh, sợ anh mắng em."
Giản Văn Khê vẫn tỉnh như sáo, anh nhớ lại lúc ở sân bay, phóng viên đuổi theo anh gào to: "Đồ huênh hoang khoác lác."
Anh đè cánh tay đang run rẩy của Giản Văn Minh vì tác di chứng phụ, một câu cũng không có nói, trong mắt ầng ậc nước ánh lên một tia thù địch.
Ngày hôm sau, điện thoại Giản Văn Minh đã bị công ty điên cuồng oanh tạc, người đại diện Lý Nhung đúng là gay gắt, nhắn liền một tràng dài: "Lúc ở sân bay, cậu chưa được sự đồng ý của tôi mà đã mở mồm nói bậy, tôi mới trách cậu vài câu mà cậu trốn tôi vậy sao? Cậu nghĩ cứ trốn đi thì mọi việc tốt lên à? Vừa nhận cho cậu một gameshow bao nhiêu người mơ, cậu cũng đâu muốn để vụt mất cái gameshow khá nổi này đâu ha? Tôi cũng không dọa gì cậu, nếu không có cái gameshow này thì không quá ba tháng nữa, cậu sẽ trở thành người vô hình trong giới giải trí.
Đến lúc đó tôi chống mắt xem, ngoại trừ đi bán thân thì cậu còn có thể làm gì để kiếm ra tiền nữa! Nội trong một ngày cậu cút về công ty cho tôi!"
Giản Văn Khê cau mày, nhắn lại hai chữ: "Hiểu rồi."
Lý Nhung dường như không nghĩ anh sẽ hồi âm, liền gọi video qua.
Giản Văn Khê mím mím môi mỏng, nhìn vào màn hình di động một hồi lâu, ánh mắt hơi rũ xuống, ấn vào nút bắt máy.
Anh vừa mới nhìn vào màn hình, đối diện với gương mặt dữ tợn của Lý Nhung: "Giản Văn Minh, tôi còn tưởng cậu đã chết ở xó nào rồi!"
"Sáng sớm mai nhờ trợ lý đến nhà đón tôi."
Lý Nhung đang hùng hùng hổ hổ nhất thời không nói được gì.
"Tạm biệt." Giản Văn Khê nói.
Anh nói xong liền tắt video, cầm điện thoại nhìn về phía Giản Văn Minh đang tròn mắt nhìn mình.
"Bình thường hắn cũng hay nói chuyện với em như vậy?"
Giản Văn Minh có chút xấu hổ xen lẫn tức giận mà kể lể: "Hắn nhìn người ta như nhìn thức ăn trên đĩa* vậy.
Trước mặt ông chủ thì ngoe nguẩy như con chó trung thành, thế nhưng ở trước mặt em hay người có chức vụ thấp hơn thì như ông cố tổ nhà người ta vậy."
(*Ý ẻm là ông này hất cằm lên trời mà nhìn người ta á.)
Có lẽ là do bị kích thích, ban đầu Giản Văn Minh còn dè dặt, lúc sau đã hăng say kể mọi trong công ty cho anh trai.
Cậu không làm gì được những người này nhưng không có nghĩa là anh trai cậu không làm được.
"Khi em vừa vào giới giải trí, ba mẹ năm lần bảy lượt nhắc em không được để lộ gia thế nên không ai biết em có một ông anh sinh đôi, hai người chúng ta giống nhau y như đúc, dù anh có cư xử như vong nhập thì bọn họ cũng không nghi ngờ gì, cùng lắm sẽ cho rằng em bị đả kích nên tính tình thay đổi hoàn toàn mà thôi."
Quả thực đây là một cơ hội rất tốt.
Hai người sóng vai đứng trước gương, từ khuôn mặt, dáng người, tướng mạo, thậm chí là kiểu tóc đều giống nhau như đúc.
Điểm khác biệt rõ ràng nhất là hàng lông mày, lông mày Giản Văn Minh đã chăm chút nên sắc bén tinh xảo, còn Giản Văn Khê không phải là minh tinh nên không sửa sang, không chỉnh tề như thế.
Đây là khác biệt lớn nhất ở vẻ bề ngoài.
Trừ đôi lông mày ra thì còn có vết bớt.
Trên lưng Giản Văn Khê, có một vết bớt màu đỏ.
Nhưng muốn che giấu thì không phải chuyện gì quá khó khăn.
Hai người sóng vai đứng trước gương, Giản Văn Khê dùng dao cạo đi lông mày mọc thừa, sau đó vươn cánh tay lộ ra những khớp xương, móng tay màu hồng phấn nắm cằm Giản Văn Minh.
Giản Văn Minh nhìn vào trong gương quan sát anh trai mình, sau đó tựa cằm lên vai anh.
Qua thời gian, hai người họ lớn lên giống nhau y như đúc.
Người thì lạnh lùng có phần sắc sảo, Người lại cởi mở có phần mong manh.
Giản Văn Minh tựa lên vai Giản Văn Khê, nhìn vào gương, hai gương mặt giống nhau như đúc.
Khóe miệng cậu nhếch lên, nói: "Còn nhớ lúc nhỏ, chúng ta thường chơi trò gì không?"
Tráo đổi thân phận, để bạn bè và người thân đoán, đây là trò đùa thâm hiểm chỉ dành riêng cho những cặp song sinh, dường như với họ, khi còn nhỏ, không còn gì kích thích và vui hơn thế..