Song Sinh Kiếp Vợ Yêu Giả Mạo


Vùng núi Tả Ô này thật sự rất khó đi, Lục Thiên Tình vì không biết đường, bị lạc quanh quẩn ở đây hơn nửa ngày trời, phải ngủ lại một đêm tạm bợ.

Đêm đó cô đã trèo lên một nhánh cây cao để giữ an toàn, nhìn xuống dưới đất, sâu thẳm một tầng sương mù mịt mờ, cảnh sắc vắng lặng, đến tận sáng hôm sau mới tìm được đường thoát ra, hai chân cô đồng thời cũng bị cây cỏ trên núi va quẹt cho trầy xước.

Nhưng so với chuyện gấp gáp trước mặt, chút vết thương này chẳng đáng là bao, còn chẳng buồn khiến cô để mắt tới.

Cô không nghĩ đến, sẽ có ngày mình rơi vào một bước đường khốc liệt thế này.

Nửa năm không xuống núi, thành phố trong mắt Lục Thiên Tình đã thay đổi quá nhiều, dường như dòng người ngày càng đông hơn, choáng ngợp như muốn bức cô ngất đi vậy.

Thậm chí cô còn cảm thấy có chút không quen với loại ánh sáng đầy ấm áp phía trên đầu mình.

"Cuối cùng...!
Mình cũng trở về rồi!"
Lục Thiên Tình tự nhủ, cô nhìn cái thành phố vẫn dáng vẻ náo nhiệt rộn rã như vậy, lòng cảm thấy lạnh lẽo thay.

Trên người không còn một đồng nào, nếu như muốn trở vê Tô Thanh, cô bắt buộc phải có tiền trong túi.

Nhớ đến lời dặn của Phó Thành, cô đến bệnh viện tìm trợ lý của anh.

Sau khi nói rõ ngọn ngành thì cũng thuận tiện mà vay được một chút, lấy thêm được ít thuốc.


Người trợ lý đó cũng trở nên hoảng loạn, nghe tin sếp chưa chết thì mừng rỡ như bắt được vàng, vội vã gọi người lên núi Tả Ô, như chỉ dẫn của Lục Thiên Tình tìm tung tích.

Chuyện của Phó Thành bây giờ đã được gỡ bỏ, Lục Thiên Tình có thể an tâm mà trở về Tô Thanh rồi.

Trên đường đi xe đến đó, cô cứ luôn nghĩ không biết nửa năm không gặp, Lục gia đã trở thành cái dạng cái bộ dạng thế nào rồi.

Lúc mẹ mất cô cũng chưa từng được trở về, bây giờ thì đến lượt bố, đại bất hạnh này tại sao cứ lựa chọn cô để diễn ra? "Bác tài, bác nhanh chút được không? Nhà tôi đang có việc gấp, tôi rất vội"
Lục Thiên Tình thúc giục tài xế.

Người tài xế nhìn cô một lượt thông qua kính chiếu hậu, đột ngột nói: "Tô Thanh dạo này rất xui xẻo, tại sao lại có nhiều người thích đến đó thế? Cô gái, nhìn cô có vẻ rất bụi bặm, hình như không phải là người thành phố"
Lục Thiên Tình trong lòng cười khổ, bị nhốt quá lâu, trong mắt người khác sớm đã không ra hình người nữa rồi sao? "Không giấu bác tài, tôi là mới từ trên núi xuống.

Tôi bị người ta bắt cóc hơn nửa năm, bây giờ mới thoát thân được."
Cô thành thật, dù sao đối với tình cảnh hiện tại, có nói thật hay không cũng không là vấn đề to tát nữa rồi.

Tài xế có vẻ ngạc nhiên, lại nhìn cô một lúc, nhớ ra điều gì đó lại hỏi: "Bắt cóc trên núi sao? Chẳng lẽ chính là vùng núi Tả Ô bị nguyền rủa như lời người dân thành phố nói?"
Lục Bối Di gật đầu: "Đúng vậy, chính là Tả Ô, vùng núi toàn sương mù độc.

Nhưng bác tài, tại sao bác lại biết?"
"Vì trên người cô có mùi hương của nấm hạnh thảo.

Loại nấm này cả thành phố đều không có, chỉ có ở Tả Ô mà thôi! Tôi nói cho cô biết thêm nhé, vùng núi đó thật sự không nên đặt chân đến, vì quanh năm suốt tháng đầu không có con người.


Đến cả động vật cũng không thể sinh sống được, nhưng mà người ở đây lại lựa chọn nơi đó để làm những chuyện không ai tưởng tượng được, chẳng hạn như chôn cất người chết"
"Còn có chuyện đó sao? Chắc có lẽ là chôn cất những người không có gia đình.

Lục Thiên Tình ngạc nhiên, bảo sao Tả Ô lại lạnh tới vậy, lẫn trong sương mù còn có thêm âm khí của người chết.

Nghĩ đến một đêm đã trải qua, thật khiến cô cũng phải rùng mình.

Tài xế nhìn về mặt đường phía trước, sự nhiệt tình khiến quãng đường đột nhiên được thu ngắn lại, ông tăng vận tốc nhanh hơn một chút, rồi mới nói tiếp: "Không phải là không có gia đình, mà bởi vì người nhà họ muốn như vậy.

Không xa đâu, vào khoảng mấy tháng trước, tôi đã đưa một nhóm người lên vùng núi đó, đi song song còn là một chiếc xe chứa một cỗ quan tài.

Hỏi nhóm thanh niên trẻ đi cùng mới biết, người phụ nữ đi cùng tôi lúc đó chính là phụ nhân của Lục gia, nghe nói là bà ta đang mang thi thể của đại phu nhân quá cố đi chôn, để tránh vận xui xẻo đổ ập đến gia đình mình Sau này."
Không nén được sự xót xa, tài xế lại chậc lưỡi: "
Đại phu nhân đó, nghĩ lại cũng thật tội nghiệp, chết rồi cũng không được năm ở một nơi an yên, phải lang bạt mồ hoang lạnh lẽo như vậy."
Lục Thiên Tình nghe xong mà mở to hai mắt, chẳng biết đôi bàn tay đã run cầm cập từ bao giờ.

Người phụ nữ mà tài xế nói đó không phải là mẹ của cô sao? Không ngờ, không ngờ người mẹ kế kia lại tùy ý mang di thể của mẹ cô, chôn cất ở một nơi tội lỗi như vậy.

Cô không khóc, nhưng ngón tay lại bấu thủng cả thịt từ lúc nào không hay, lửa hận ngút trời.

Đoàn Dịch, người mẹ số khổ của cô, đến chết đi rồi vẫn không được yên ổn.


"Bác tài...!
Điều bác nói có thật không? Bác có biết nơi chôn người phụ nữ xấu số đó không?"
Cô nén đi sự run rẩy trong chất giọng của mình, không để tài xế nhìn ra là cô đang rất suy sụp.

"Chính là ở sườn núi! Tôi đưa bọn họ đến đó, sau đó thấy bọn họ kéo cỗ quan tài kia lên cao, hạ xuống một cái huyệt đã được đào sẵn, chính là ở gần vực thẳm trên sườn núi."
Lục Thiên Tình gật gù, sau đó chẳng nói thêm gì nữa, nhưng những món nợ này, đều đã lần lượt được cô khắc vào tim.

Lần trở về này, cô sẽ tính toán một lượt đầy đủ với Lương Hương Hảo.

Sau khi đến trấn, cô không vội trở về nhà mà đến một hiệu thuốc gần đó, lấy lý do là độc chuột mà mua một bình axit loãng nhẹ, cất vào túi áo.

Lục Thiên Tình cũng cảm thấy may mắn vì đã gặp được người tài xế này, nhờ đó mới biết được những chuyện tát tệ như thế của mẹ kế.

Nếu không cô thật đã tin, mẹ của mình được chôn cất ở mảnh đất hương hỏa gia đình.

Đem theo một trạng thái rét buốt như băng tuyết ở Bắc Cực, cô trở về Lục gia.

Trong lòng có quá nhiều chấn thương, đã khiến cô phải tìm đến tội ác.

"Cô chủ...!
Cô chủ, đúng là cô rồi! Tại sao bây giờ cô mới trở về chứ?"
Lục Thiên Tình còn chưa kịp về đến nhà, chỉ mới ở ngoài đầu ngõ thì đã bị Uyển Nhi vô tình ở đó mà bắt gặp, lao đến ôm lấy thật chặt.

Lục Thiên Tình lòng nguội lạnh, nhưng vẫn dang tay ôm lấy cô gái nhỏ này, một cái ôm chứa đựng vô số cảm xúc.


Cũng chỉ có Uyển Nhi là vừa nhìn đã phân biệt được đâu là cô, đâu là Lục Bối Di mà thôi.

"Xin lỗi...!
Chị về muộn rồi..."
Uyển Nhi sau một hồi khóc lóc vì nhận ra cô quá bi thảm, mới chùi nước mắt, gấp gáp nói: "Chị, thời gian chị vắng nhà, Lục gia đã xảy ra vô số chuyện động trời.

Lần này chị trở về, là vì lão gia đúng không? Nhưng chị, chị hãy tin em, lão gia là người vô tội.

Ông ấy là người vô tội...!
Uyển Nhi nói rồi lại khóc lớn, Lục Thiên Tình nghe có chút khó hiểu, vì nguyên nhân cái chết của bố.

cô vẫn chưa hiểu rõ ràng.

"Rốt cuộc là có chuyện gì? Nhi, mau nói đi!"
"Chị...lão gia chết là vì bị phu nhân tính kế.Mặc dù em không rõ mọi chuyện, nhưng khi liên kết lại một số thứ thì hiểu ra.Lần đó em thấy phu nhân giấu một xấp giấy tờ lộn xộn vào trong ngăn tủ của lão gia, dáng vẻ rất lén lút, chính là xấp giấy ở hiện trường án mạng.Nhưng em không ngờ, đó lại là xấp giấy mang họa sát thân! Phụ nhân như vậy, chắc chắn là bà ấy làm! Chắc chắn hung thủ trong câu chuyện mà Thạch thiếu đã nói đến là bà ấy! Chị, là bà ấy đã hại chết lão gia! Là bà ấy không muốn nhận tội"
Uyển Nhi vừa dứt lời, hai mắt lại đỏ hoe.

Lục Thiên Tình cũng không ngốc, từng câu từng chữ cô đều ghi nhớ thật kỹ, sau đó lại nhớ đến câu chuyện thất lạc em gái, mưu sát gia tộc mà Thạch Tâm Hân đã kể trước đây, thì liền hiểu hết tất cả.

Cô siết chặt tay, chỉ hận ngay lúc này không thể xé xác người đàn bà tàn độc kia ra làm một ngàn mảnh.

Tâm lý bị lửa thiêu cháy đến phát nổ, cô vội vã trở về Lục gia.

Tự nhủ cho dù hôm nay cô có phải vào tù, thì cũng phải trả hận cho bố mẹ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận